Chương 6
Bóng đêm buông xuống quanh ngôi nhà lão Martin cùng với bản thánh ca của dàn nhạc đồng quê ếch nhái côn trùng hòa cùng một điệu. Sable những muốn ngồi ngoài hiên ngắm bầy đom đóm như ngày nào cùng với Hilaire, khi họ còn là những cô bé thường tìm bắt chúng cho vào các lọ thủy tinh. Luôn ở sát bên Jean-Del và cố tỏ ra bình thường trước mặt ông bà Martin là việc khó khăn, thậm chí không thể, nhất là sau sự động chạm giữa anh và nàng trong phòng tắm.
Họ cũng không thể ở lại đây được. Chuyện gì sẽ xảy ra vào sáng mai, khi họ phải quay trở về với thế giới thường ngày? Hiện anh hành xử như muốn bảo vệ nàng, nhưng anh vẫn là cớm, và nàng vẫn là nhân chứng duy nhất trong vụ án gϊếŧ người kia. Anh ta thực sự muốn bảo vệ nàng hay nói thế chỉ để chiếm được lòng tin của nàng mà anh cần có?
Sau khi bà Colette nhất quyết không cho nàng làm bất cứ việc gì ngoài chuyện uống trà, Sable cuộn tròn trên chiếc ghế cổ lắng nghe tường thuật trận bóng chày ông lão Martin đang theo dõi từ chiếc đài Philip cũ kỹ. Nàng tỏ ra như không nhận thấy Jean-Del khi anh ra khỏi phòng tắm trong chiếc quần jean cũ của đứa cháu trai nhà Martin và chiếc áo sơ mi đã phai màu của ông lão. Anh liếc mắt nhìn nàng rồi biến vào gian bếp và ở luôn trong đó.
Nàng gắng tập trung vào trận bóng, nhưng rồi tiếng lanh canh xoong chảo cũng kéo nàng rời khỏi chiếc ghế dựa. Có lẽ anh ấy đang phụ bà lão sửa soạn bữa ăn tối, Sable thầm nghĩ, và dừng lại nơi ngưỡng cửa vào bếp.
Jean-Del đang đứng trước chiếc bếp gas cũ kỹ của bà Colette, rót gì đó từ một lọ nhỏ màu xanh vào chảo đang sôi, tay vẫn không ngừng khuấy. “Có vẻ đặc hơn kiểu của cha cháu”. Anh nói với bà lão khi đang dùng muỗng nếm. “Vị cũng ngon hơn”.
“Dân thành phố thường dùng đậu trắng thay vì đậu đỏ vùng Luzian”. Bà Colette ngồi cạnh chiếc bàn trong bếp xếp những nắm bột nhão lên vỉa nướng. “Đậu đỏ mềm hơn đi sau cả ngày ninh liu riu trên lửa khi ta vẫn rảnh tay giặt giũ, cũng vì thế chúng tôi thường ăn món này vào ngày thứ hai. Có thể hầm cả xương vào hôm chúa nhật, sẽ chẳng phải mất nhiều công sức lắm”.
Jean-Del đậy nắp lên chiếc nồi bốc hơi nghi ngút và nhấc một xoong khác nhỏ hơn khỏi bếp. “Cái giò này chắc cũng chín rồi. Cháu chưa thấy cái nào lớn thế này đấy”. Khi thấy Sable vào anh đưa cho nàng chiếc muỗng. “Em nếm thử xem”.
Nàng đến bên và nếm thử. Đậu đỏ nấu với gạo là món ăn truyền thống vào tối thứ hai mà người Cajun ăn gần như theo một nghi lễ tôn giáo và luôn được nàng ưa thích. Lúc này thì nàng đang thử nếm món hầm nhiều gia vị ấy. “Ngon tuyệt. Em không ngờ anh cũng biết nấu ăn đấy”.
Anh hơi nhếch miệng. “Bà Martin nấu là chính, anh chỉ giữ cho chúng khỏi bị cháy thôi”. Trong khi bà lão cho vỉ bánh vào lò nướng, anh đưa Sable đến ngồi vào ghế. “Sắp xong cả rồi, em ngồi xuống đây đi”.
Nhìn Jean-Del giúp bà lão sửa soạn một bữa ăn tối đơn giản, Sable thầm suy nghĩ về ý nghĩa của chuyện ấy. Khi còn hò hẹn ở trường Jean-Del thường đưa nàng đến những nhà hàng sang trọng nhất, thường là của cha anh, hờ hững gọi các món Creole cao giá cùng những chai rượu đắt tiền. Một lần nàng ăn tối cùng gia đình anh, bữa ăn do một đầu bếp nấu được quản gia và một người phục vụ đưa lên. Đó là một trong những lý do khiến nàng chưa bao giờ đưa anh về nhà gặp cha mẹ. Nàng không thể hình dung gã trai nhà giàu quen được nuông chiều mà nàng biết có thể thoải mái bóc những con tép nướng trên tờ báo trải rộng nơi chiếc bàn ăn bé nhỏ của mẹ mình.
Giờ anh chàng đang khua khoang các xoong nồi và bông đùa chuyện thực đơn nơi rừng xa heo hút còn ngon hơn món của cha anh ở chốn thị thành. Có thể mình đã không hiểu rõ anh ấy như vẫn tưởng.
Chất lượng thực sự của các món nấu được thấy rõ trong suốt bữa ăn. Không chút khách khí, Jean-Del thoải mái bày ra bàn bộ đồ ăn gồm các đĩa gốm dùng lâu năm đã lổ chỗ của nhà Martin, giúp bà Colette múc món giò heo hầm đậu đỏ và gạo ngạt ngào mùi gia vị. Sau khi đọc nhanh bài kinh tạ ơn cùng ông bà lão, anh ăn nhiệt thành, cực kỳ ngon miệng.
Sable còn nhớ cha mẹ anh dùng bữa bằng các đồ sứ Trung Hoa tráng men viền bạc riêng cho từng món, một bữa ăn đủ nuôi sống ba gia đình Cajun suốt cả cuộc đời.
“Làm thế nào mà cuối cùng cháu lại thành cảnh sát vậy?” Ông lão Martin hỏi. “Một chàng trai thị thành có học như cháu chắc chẳng khó gì để thành luật sư, bác sĩ hay đại loại thế”.
“Khi còn nhỏ hai anh em cháu từng bị kẹt trong một đám cháy tại nhà hàng của cha cháu, may có hai chú, một cảnh sát tuần tra, một là lính cứu hỏa đã phá cửa cứu được ra”.
“Chuyện xảy ra với cháu thật kinh khủng”. Bà Colette múc thêm ít xúp vào dĩa của Jean-Del. “Các cháu không bị sao chứ?”
“Vâng, chẳng ai bị sao cả, nhờ hai chú ấy”. Jean-Del chuyển đĩa xúc xích cho lão Martin. “Cháu không bao giờ quên những gì họ đã làm cho mình, và khi sở cảnh sát New Orleans thông báo tuyển dụng người khi cháu đang sắp tốt nghiệp, cháu đã quyết định rời trường. Anh cháu đăng ký vào Cứu hỏa đô thành”.
Sable từ tốn ăn, vừa lắng nghe câu chuyện về hành động can đảm của các nhân viên cảnh sát và cứu hỏa. Rõ ràng anh em họ đã vô cùng ngưỡng mộ hai con người dũng cảm ấy, song một lần nữa ý nghĩa câu chuyện không chỉ nằm ở đó. Elizabet Gamble hẳn đã dành những phần thưởng lớn cho các nhân viên cảnh sát tuần tra và lính cứu hỏa đã cứu gia đình mình, nhưng chắc chắn bà không muốn các con trai đi theo đường của họ - Cort và Jean Del đều đã ghi danh học luật tại Tulane.
“Anh có vào trường luật bao giờ chưa?” Nàng chợt nghe mình lên tiếng giữa một khoảng dừng trong câu chuyện.
“Anh đã thử”. Nụ cười rời khỏi mặt anh. “Và bỏ nó ngay sau học kỳ đầu tiên”.
Điều đó khiến nàng kinh ngạc. “Sao anh không quay về học lại?”
“Ý nghĩ ngồi cả đời trong phòng xử án nghe không hấp dẫn nữa”. Anh đứng lên thu dọn bát đĩa trên bàn mặc cho bà Colette càu nhàu.
“Cháu đã làm quá nhiều việc, mà Isabel trông cũng muốn quỵ rồi đấy”. Bà lão đẩy anh khỏi bàn và đưa mắt nhìn Sable. “Bà đã thay ra trên cái giường phụ cho thằng cháu trai ở trên kia rồi, cưng ạ. Điều tốt nhất bà có thể thu xếp được cho đám cháu nhỏ hôm nay đấy”.
Sable quên mất nhà Martin chỉ có một chiếc giường nhỏ trên căn phòng ở tầng áp mái dành cho bà con đến thăm, nghĩa là nàng và Jean-Del sẽ phải ngủ chung giường.
“Thế cũng được, bà ơi, cháu cảm ơn bà”. Nàng thận trọng đứng lên, thoáng nhăn mặt khi chạm phải bên vai đau và vô tình ngã vào Jean-Del, anh vội choàng tay bên eo nàng để giữ. Hơi ấm nơi bàn tay anh khiến nàng cứng người lại.
“Cảm ơn bữa ăn rất ngon, bà Martin”. Jean-Del nói, vừa dìu Sable về phía cầu thang. “Chúc bà ngủ ngon”.
Buồng ngủ dự phòng của nhà Martin tối và lạnh. Ánh trăng từ cánh cửa sổ áp mái rọi vào căn phòng gần như không có gì ngoại trừ chiếc giường và cái rương bằng gỗ cũ kỹ ở cuối phòng.
Giường được trải một tấm chăn bông cũ khá dày nhưng chỉ lớn hơn chiếc chăn đơn chút xíu. Nàng nhìn anh cởi chiếc áo sơ mi cũ chật chội của lão Martin và nói, “Em có thể ngủ trên sàn”.
Anh cúi xuống và cởi thắt lưng trên chiếc áo váy của nàng. “Em sẽ ngủ trên giường này, cùng với anh”. Anh thả hai tay trượt xuống và dừng lại hai bên hông nàng. “Sẽ vừa thôi”.
Chỉ khi nàng quấn lấy anh và nằm nghiêng sang một bên, giả sử nàng có thể nhắm mắt ngủ trong tình trạng như thế.“Em không nghĩ đấy là một ý hay”. Đương nhiên khi đứng tại đây, chỉ cách bộ ngực nở nang rắn rỏi của anh vài phân, nàng cảm thấy mình bị thuyết phục.
“Em sẽ an toàn. Anh không nhảy bổ vào em đâu”.
“Không phải thế”. Nàng những lo xảy ra điều ngược lại.
“Em đã từng nói em không sợ anh”. Anh nhẹ nhàng nới dây cởi chiếc áo choàng khỏi vai nàng và thả nó lên chiếc rương đựng quần áo. “Em đổi ý rồi sao?”
“Vâng, ồ không. Em không biết nữa”. Sự mệt mỏi khiến giọng nàng khàn lại. “Jean-Del, ngày hôm nay quả là cơn ác mộng vô tận. Em chẳng thể suy nghĩ bình thường được nữa”.
“Em chỉ cần ngủ một giấc là xong”. Anh đưa nàng lại giường và nhấc một góc chăn lên. “Em nằm vào đi”. Nàng thở dài trèo lên tấm nệm mỏng, lần vào sát cạnh giường trong khi anh cũng nằm xuống kế bên. Nàng gắng giữ một khoảng cách dầu nhỏ giữa hai người, nhưng anh đã vòng tay quanh eo kéo lưng nàng sát vào mình trước khi kéo chăn trùm cả hai người.
“Hãy thư giãn đi”. Hơi thở anh ấm trên tóc nàng, sức nóng từ người anh thấm qua lần vải mỏng của chiếc áo ngủ nàng mặc trên người. “Vai em ổn chứ?”
“Vâng”. Nàng chẳng còn cám thấy gì ở vai nữa. Thay vào đó là những cảm giác khác khiến nàng hơi nhích hông về phía trước để đường cong phía sau mình không chạm vào phần trước chiếc quần jean của anh. Nàng có thể ngửi thấy mùi xà bông anh tắm, cảm thấy nhịp đập đều đặn của trái tim anh ngay sát sau lưng.
Phải nói gì chứ nhỉ?“Anh nằm có thoải mái không?”
“Không sao”. Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc nàng, dọc theo những sợi dài có phần bướng bỉnh. “Tuy anh vẫn quen nằm rộng hơn”.
Anh ấy có bạn gái không nhỉ?“Em có một chiếc giường đôi ở nhà. Lớn như, ý em nói, dài bằng cỡ người anh, em đoán chắc anh phải cần loại ngoại cỡ”.Ôi lạy Chúa, mình bắt đầu hơi bép xép rồi. Nàng ép mình nhắm mắt lại và vờ ngáp. “Thôi em ngủ đây”.
Anh đặt một tay lên eo nàng và giữ yên ở đó. “Chúc em ngủ ngon”.
Hẳn đây sẽ không thể là một đêm ngủ ngon được, nàng biết vậy ba phút sau khi gắng ép mình rơi vào trạng thái mơ màng. Những nơi khi nãy nàng còn thấy tê dại rã rời thì giờ đây mỗi phân vuông trên da nàng lại như hội tụ cả mớ đầu dây thần kinh đầy nhạy cảm. Thật khó khăn vì phải nằm quá gần anh thế này, ngay cả khi anh tỏa ra thật nhiều sức nóng để cả hai có thểkhỏa thân phơi mình không chăn chiếu và nàng không nhận thấy bầu không khí giá lạnh về đêm.
Mồ hôi rịn trên trán khi nàng nhớ lại lần cuối cùng họ gần gũi nhau như thế. Bởi anh sống ở nhà cùng cha mẹ, và nàng còn có bạn chung phòng, họ chưa bao giờ ngủ chung giường thời đi học. Tuy nhiên điều ấy chẳng ngăn được họ làm chuyện đó, chỉ cần một tấm chăn đơn trải trên thảm cỏ nơi góc tối công viên, thậm chí có lần họ đã ân ái cùng nhau trên băng ghế trước của xe anh.
Dạo ấy nàng mới vụng về non nớt làm sao, và Jean-Del phải chỉ bảo cho nàng mọi chuyện. Tuy vậy anh không bao giờ khiến nàng có cảm giác mình quá vụng về. Anh đưa nàng từ những nụ hôn nhẹ nhàng khi tạm biệt tiến dần đến những căm giác đam mê rạo rực hơn, khiến cho khoảng thời gian riêng tư của họ bên nhau trở thành chuyến lữ hành vào những miền cảm xúc. Anh khơi gợi kéo nàng ra khỏi cảm giác rụt rè e thẹn, thuyết phục nàng tìm hiểu cơ thể anh và chỉ cho nàng biết những gì mình mong muốn. Cùng lúc đó anh dạy cho nàng những điều nàng chưa từng biết về ngay chính thân thể của mình.
Hãy chạm vào anh thế này này, Anh thì thầm với nàng một hôm khi họ đậu xe bên một hồ nước. Anh luồn tay qua thắt lưng nàng và hướng dẫn các ngón tay nàng mở dây kéo chiếc quần jean của anh. Trong khi nàng nắm tay quanh phần thân thể căng chắc rắn rỏi của anh và ve vuốt nhẹ nhàng với cùng một nhịp điệu như anh đang âu yếm cho nàng, nàng nghe tiếng anh rêи ɾỉ. Phải rồi, như vậy đấy.
Anh không bao giờ buộc nàng phải làm bất cứ thứ gì nàng không muốn, và thực ra cũng chẳng cần thiết phải buộc nàng như vậy. Vào cái đêm họ làʍ t̠ìиɦ với nhau lần đầu tiên, nàng gần như muốn cởi bỏ khỏi thân mình mọi thứ và khẩn cầu anh ân ái cùng mình. Một phản xạ tự nhiên như bản năng thôi, nàng tự nhủ khi lén khép chặt hai chân cố cưỡng lại nỗi đau đớn khát khao đang dâng lên giữa chúng. Em cảm thấy cơ thể ngất ngây như điên dại, thân thể em thì khao khát một sự âu yếm dịu dàng.
“Em có thấy nóng không?”
Nàng gần như giật mình tỉnh lại, rồi quay sang anh, sẵn sàng nhảy khỏi giường nếu cần. “Sao?”
“Anh thấy nóng quá”. Jean-Del nhổm dậy trên khỷu tay và quệt một vết mồ hôi bên thái dương nàng. Khi anh làm vậy, một bên hông nàng thoáng chạm vào phần thân anh căng cứng sau chiếc quần jean. “Em cũng vậy”.
“Em cũng...” Cũng vã mồ hôi, cũng xốn xang, cũng khao khát. Những mong được luồn tay vào đấy, được vuốt ve anh, theo cái cách mà anh từng dạy em, ngày ấy. “Em nghĩ chắc mình chẳng cần đắp chăn đâu”.
Anh ngồi lên đẩy tấm chăn về phía cuối giường. Khi anh làm vậy nàng nhìn ánh sáng bạc từ cửa sổ soi nhập nhòa trên các cơ bắp ở lưng anh. Ánh mồ hôi nhấp nhoáng khiến nàng chỉ muốn đưa tay xoa nhẹ lên làn da đó. Không, mình muốn ghé miệng lên môi anh nếm vị ngọt ngào nơi ấy.
Trong số những người đàn ông nàng từng gần gũi chỉ Jean-Del có thể tạo nơi nàng cảm giác thoải mái và kí©h thí©ɧ đến như vậy - không phải bởi anh là người tình đầu tiên. Nàng đã từng cố gắng quên anh đi và thử yêu lại nhưng chẳng bao giờ có được với ai khác mối quan hệ đầy cảm xúc nàng và Jean-Del từng chia sẻ ngày nào. Các cuộc tình khác của nàng sau khi rời trường đều ngắn ngủi đầy thất vọng. Ôi, nàng tận hưởng xúc cảm ái ân nhưng chẳng bao giờ tìm lại được cảm giác hoàn hảo mà nàng và Jean-Del mang đến cho nhau - một cảm giác không sao xác định được khiến họ chỉ vẹn toàn khi được ở cùng nhau.
Anh ấy bỏ mình, cũng được thôi, nàng nghĩ, chợt thấy oán giận, nhưng chắc anh ấy đã quên khuấy mình ngay sau khi mình bỏ đi. Rồi cảm giác có lỗi chợt nhói lên khi nàng nhớ lại câu chuyện về trường luật anh có nhắc đến trong bữa ăn. Hẳn anh cũng đã đăng ký vào học trường đó, sau khi họ chia tay.
Hay anh đã làm thế thực?
“Thế này đỡ hơn chứ?” Anh buông người nằm xuống bên nàng.
“Vâng”. Nàng lại nằm nghiêng sang phía của mình song câu hỏi nọ cứ ám ảnh không cho nàng yên. “Jean-Del?”
“Hmmm?”
“Anh rời khỏi trường luật là vì em phải không?”
Anh im lặng hồi lâu đến nỗi nàng tính bảo anh hãy quên đi điều nàng vừa hỏi. Cuối cùng anh thở dài và đáp, “Mình sẽ nói lại chuyện đó vào lúc khác. Ngủ đi, Sable”.
Nàng lơ đễnh xoa tay sau chỗ gáy hơi buồn buồn vì hơi thở của anh và khẽ kêu nhoái khi bị mấy sợi tóc cứa vào lòng bàn tay xây xước. “Có chuyện gì vậy?” Giọng anh có vẻ lo lắng.
“Tay em hơi xót”. Nàng hơi cong người đưa đôi mắt mệt mỏi xem xét bàn tay mình dưới ánh sáng lọt vào từ cửa sổ. Cái cửa sổ... Nàng rên lên. “Em bị dính chúng khi gắng trèo ra qua cửa sổ. Phía trên lầu”.
Giọng anh trầm lặng. “Dính cái gì?”
“Hồi sáng anh có hỏi em bị dính các dằm gỗ trên tay ở chỗ nào. Em đã cố trèo ra qua cửa sổ đằng trước ở trên lầu”. Nàng đã quá bấn loạn sau khi thoát ra khỏi đám cháy và hầu như quên mất khoảnh khắc đó. Giờ thì nàng mệt rã rời và đôi mắt cứ buông trĩu xuống. “Cái cửa ấy bị đóng ván, em không sao đẩy ra được”.
“Em không tìm thấy cửa ra vào hay sao?”
“Ở tầng dưới hả? Nàng ngáp dài. “Em đã cố, nhưng không mở được”.
Ý nghĩ cuối cùng trước khi nàng chìm vào giấc ngủ là về cánh cửa của căn nhà ấy, chính cánh cửa nàng đã dùng khi bước chân vào. Kẻ gϊếŧ LeClare và nổi lửa đốt nhà hẳn đã gắng nhốt nàng trong đó.
***
Trong khi Sable còn đang ngủ Jean-Del ngước nhìn khe hở giữa các tấm vát lót trần. Đã vài giờ trôi qua từ lúc anh thôi ngủ và ra khỏi giường. Anh nhìn nàng cuộn tròn sang chỗ anh giờ đã trống trên giường, bàn tay đưa ra quơ tìm trong vô thức và kéo vào lòng chiếc gối của anh.
Anh chẳng cần phải đứng dậy để nhìn nàng, nhưng anh vẫn muốn vậy. Ánh sáng vừa đủ để anh nhìn thấy vẻ thanh thản bình an của nàng trong giấc ngủ. Nó cũng đủ để thấm qua lớp áo ngủ mỏng manh của nàng đổ trên bộ ngực vun đầy hai bên hàng cúc, trải nhẹ trên đường viền dọc phía hông nàng, trên khoảng tối tối mờ giữa cặp đùi nàng.
Bản thân anh cũng rã rời, thâm tím, thêm nỗi đau căng cứng dậy lên trong giây phút ngả lưng nằm xuống bên nàng.
Hãy tránh xa cô ấy trước khi làm chuyện gì đó còn ngu xuẩn hơn việc để vuột mất cô ta ở bệnh viện.
Việc kiểm tra nhanh phía cầu thang cho thấy ông bà lão nhà Martin vẫn còn đang ngủ. Jean-Del lặng lẽ lần đến chiếc điện thoại đi động anh hong cho khô trong bếp rồi đi ra hàng hiên. Anh cần có thời gian để suy nghĩ, để trao đổi với người cộng sự của mình và biết chuyện gì đang xảy ra sau đó trong thành phố. Anh cũng cần phải dựng lên một vật cản giữa trí tưởng tượng của mình và thân hình gợi cảm của Sable.
Ra đến hiên anh mở máy điện thoại và hài lòng nhận thấy nó đã hoạt động lại. Anh kiểm tra đồng hồ - 2 giờ 30 phút sáng - và bấm số gọi đến nhà của Terri Vincent.
Chuông reo sáu hồi trước khi một giọng nữ ngái ngủ cất lên. “A lô”.
“Terri, tôi đây”.
“Vừa mới ngủ, trời đất ơi”. Có tiếng sột soạt, rồi một giọng rên rẩm. “Jean-Del hả?”
Anh mỉm cười bất chấp tâm trạng ủ ê hiện tại. “Cô có bao nhiêu đồng sự trong nhóm công tác vậy?”
“Nhiều hơn số tôi có thể xử lý nổi”. Cô ngáp to. “Sau khi xâu xé tôi rêm đầu ê đít, đại úy Pellerin bảo tôi nói với anh rằng nếu không đau ốm hay còn chưa chết thì anh tạm thời bị đình chỉ công tác, kể từ ngày hôm qua. Sao, anh có bị lộn ruột không?”
Anh cố thể hình dung cụ thể sếp đã nói gì với cô ta, thêm một từ có bốn chữ cái kèm theo chút xíu lòng trắc ẩn.
“Tối qua tôi bị bắn - như thế có đáng kể chưa?”
“Đáng kể, nếu đạn gây được một vết thương chết người”. Có tiếng lách cách khi Terri bật lửa châm thuốc hút. “Kẻ nào đã bắn anh và làm cách nào để tôi có thể khen thưởng hắn đây?”
Anh tường thuật chi tiết mọi chuyện xảy ra kể từ lúc anh đưa Sable đến bệnh viện Mercy ngày hôm qua. “Giờ bọn tôi đã an toàn”, anh nói thêm khi kết thúc, “nhưng tôi cần phải đưa cô ấy đến một địa điểm đảm bảo hơn”.
Terri bùng nổ xối xả. “Vậy thì cho cô ấy vào phòng giam đặc biệt của chúng ta như mình đã làm hồi sáng ấy. Ngôi nhà an toàn của chúng ta tuyệt đối bảo đảm, được bảo vệ bởi bao nhiêu là súng, là người”.
“Không”. Kế hoạch anh định làm hẳn có thể phải trả giá bằng cả sự nghiệp của anh, nhưng giờ đây anh hoàn toàn không bận tâm chuyện ấy. Anh không thể giao phó sự an toàn tính mạng của Sable vào tay bất kỳ ai cho đến khi lần ra được kẻ đã gắng tìm cách gϊếŧ hại nàng. “Tôi sẽ không đưa cô ấy về đó đâu, Terri”.
Khoảng yên lặng kéo dài chừng một phút, tiếp sau đó là tiếng gầm gừ của Terri. “Anh có biết đầu óc anh đã biến thành bã đậu rồi không?”
“Chắc là có”.
“Cô ta đã ăn cắp một chiếc xe...”
Anh dụi mắt. “Cô ấy chỉ mượn tạm thôi”.
“Ăn cắp, Jean-Del. Giờ anh còn tính xây tổ uyên ương ở vùng đầm lầy cùng cô ta nữa sao?” Giọng Terri hơi lạc đi, cô bật ho trong một thoáng. “Lạy Chúa, Pellerin đang muốn tước phù hiệu cảnh sát của anh - ông ta sẽ dùng nó để tráng bạc hàm răng anh mất”.
“Tôi thấy thân nhiệt tăng lên rồi đấy”.
“Vậy hãy để tôi xoay ngược nhiệt kế lại. Marc LeClare đã bị cố sát. Có ai đó đập vào sọ ông ta trước khi đốt lửa. Một nhân viên kỹ thuật X quang coi cho Sable ở bệnh viện Mercy đã bị siết cổ chết. Anh có thấy bao nhiêu người vo ve như nhặng quanh cô gái ấy không?”
“Đấy đâu phải lỗi của cô ta”.
Cô rít một hơi thuốc và thở ra. “Cô ta có cho anh biết thêm được gì không? Hay trí nhớ của cô ta vẫn còn đi nghỉ mát?”
“Chúng tôi chưa có thời gian nói chuyện”.
“Sable đến từ vùng đầm lầy, mà dân ở đó rất gắn kết với nhau. Có thể cô ta đang cố che giấu cho một ai đó”.
“Không”. Jean-Del gắng kìm chế. “Tối qua cô ta đã tự mình tìm đến gặp Caine Gantry. Khi tôi đến nơi ông ta đang đánh cô ấy gần tóe khói, ngay trước mặt dám thợ của mình”.
“Khốn kiếp”. Giọng Terri chợt trở nên không chắc chắn lắm. “Jean-Del, hồi tối tôi đã tìm được vũ khí của kẻ gϊếŧ người. Đó là một cây gậy để cạy hàu”.
“Vậy cô phải kiểm tra Gantry ngay”.
“Được, nhân tiện, Sable là nhân chứng duy nhất của chúng ta. Chỉ mình cô ấy có thể biết cây gậy đó là của ai”. Khi thấy Jean-Del không nói gì, cô thở dài ngao ngán. “Tôi phải nói gì với đại úy đây? Và cả ông anh của anh nữa, về vụ này?”
Anh cũng chưa nghĩ tới việc gia đình anh sẽ nghĩ gì về chuyện đó. “Cort đã trở lại thành phố?”
“Ồ, đúng thế, hệt như chúa Jesus - Cort đã trở lại. Ông ta khiến tôi muốn oải”. Cô thở dài. “Jean-Del, đừng làm thế. Hãy cho biết anh đang ở đâu, tôi sẽ đến giúp anh đưa cô ấy trở về. Chúng ta sẽ giữ cô ấy tại phòng giam có bảo vệ trong thời gian điều tra. Hãy hành động hợp lý, Jean-Del”.
“Có ai đó đã cho tên gϊếŧ người biết cô ta ở bệnh viện Mercy. Những người duy nhất biết cô ta ở đâu chính là cảnh sát. Tôi không thể mạo hiểm trong chuyện này. Rất tiếc”.
“Còn có điều gì anh còn chưa cho tôi biết không?”
Anh tin vào người đồng sự. “Không đưa vào hồ sơ nhé!”
“Ồ, được”.
“Marc LeClare là cha đẻ của Sable”.
Lại một khoảng lặng thật dài để Terri thấm được điều vừa nghe thấy. “Nghiêm chỉnh đấy chứ? Đúng thế hả. Cứt thật”.
“Họ không biết gì về nhau cho đến vài tuần trước đây”. Anh kể những gì mình biết về chương trình cộng đồng mới hình thành của Sable nhằm có được các dịch vụ giáo dục và y tế cho người dân Cajun sống ở vùng đầm lầy, và Marc đã nhiệt thành hỗ trợ cô con gái mới tìm được của mình như thế nào. “Họ gặp nhau ở gian nhà đó để xem có thể dùng nó làm trụ sở cho đề án đó hay không. Tôi biết rõ Marc và tin rằng ông ấy đang tính công khai thừa nhận con gái mình”.
“Phải, tôi đồng ý, việc này sẽ đẻ ra những hướng mới trong vụ án”. Terri nói. “Nhưng cũng không thể giữ kín chuyện đó được. Tôi phải báo cho vợ ông ấy biết”.
Anh thoáng suy nghĩ. “Thôi được, hãy hỏi chuyện bà ta, nhưng gắng giữ cho đừng ầm ỹ quá”.
“Còn anh tính làm gì?”
“Tôi sẽ làm những gì có thể từ phía đằng này”, anh đáp, “nhưng còn tùy thuộc vào việc điều tra của cô trong thành phố nữa. Hãy tra hỏi Gantry và người của ông ta. Nếu có ai đó sẽ tìm ra kẻ hại Marc, người ấy chính là cô đấy”.
“Vâng, tôi sẽ làm được chuyện đó nếu có thể cắn răng giữ viên đạn đang bay và vọt một phát nhảy tới nóc nhà”. Cô khịt mũi. “Xin lỗi đã nói thế, nhưng thôi, để xem tôi có thể lần ra được chuyện gì không”.
“Cô sẽ làm được mà. Cho tôi biết thêm về vũ khí của hung thủ đi”.
Cô miêu tả lại cái gậy cạy hàu. “À, sau khi đưa nó đi kiểm tra xét nghiệm, ông anh của anh có nói gì đó về chuyện đằng vùng đầm lầy đấy”.
“Là gì vậy?”
“Đại khái là sẽ dùng tay không xé xác hắn ra sau khi tìm được anh, mà anh biết tính ông ấy rồi đấy. Vậy nếu không muốn bị kẹt giữa anh ông, Gantry và cô gái lẽ-ra-là-con-gái-thống-đốc ấy, tôi khuyên hai người nên sớm rời khỏi nơi ẩn náu kia đi”.
Cort có thể gây nên chuyện rắc rối. “Cô có thể ngăn ông ấy được không?”
“Không thể, nếu không dùng một cái ống chích, nhưng tôi sẽ cố”. Cô ngáp thêm lần nữa. “Anh biết dấy, tôi đang rất muốn đi nghỉ. Có lẽ khi xong vụ này tôi sẽ xả hơi luôn một tuần ở nhà nghỉ đấy”.
Jean-Del nhìn một con bạch diệc bay ngang qua trước vầng trăng. Cha mẹ Terri để lại cho cô một ngôi nhà nghỉ ở phía bắc hồ Pontchartrain mà cô đã cho anh và Cort mượn đôi lần khi họ đi câu cá. Ngôi nhà nghỉ ấy nằm ở khu hẻo lánh cuối hồ giữa một lãnh địa đầy cây rộng chừng hai mươi mẫu Anh. Đồng sự của anh vẫn đến đấy bất cứ khi nào thấy thích nên cô luôn trữ đủ đồ ăn và dấu chìa khóa dưới hàng hiên. Cô ta còn để cả một chiếc Harley ở đó, khóa trong nhà kho với chìa khóa dấu dưới thanh chắn bùn.
“Chẳng có gì thú vị bằng vài ngày ở một chốn yên tĩnh nơi chẳng bị ai quấy rầy, đúng không?” Có tiếng sột soạt và Terri thở dài. “Còn hiện giờ thì tôi bị dựng dậy vào lúc ba giờ sáng và lo tính chuyện phải nói dối cả sếp của ta lẫn ông anh của anh. Hãy bảo trọng và mai nhớ gọi lại cho tôi”.
***
Caine nhìn dấu hiệu đầu tiên màu da trời hiện ra trên đỉnh đường viền cây màu xanh xám phía xa. Chỉ lát nữa mặt trời mọc lên sẽ xua tan lớp sương mù là đà bao phủ trên mặt nước, trên cốc rễ bách xù xì, làm hiện ra các màu xanh, hoặc nâu, hoặc bạc vốn làm nên màu sắc của đầm lầy. Đó thường là khoảng thời gian ưa thích trong ngày của ông, khi có thể một mình ngồi trên bến vắng nhìn vạn vật vươn mình qua giấc ngủ đêm.
Ông mệt mỏi. Một ngày làm việc mệt nhọc hôm trước cùng với mấy chai bia ở quán Dee vẫn không giúp cho ông ngủ được.
Phải tìm cho được Billy để trị tội.
Ông nghĩ đến Sable, nghĩ đến cái nhìn của nàng tối hôm qua. Lẽ ra ông không nên động chạm vào nàng, không nên hôn nàng như vậy. Ông chỉ những mong mau thoát khỏi nàng. Nhưng cảm giác giữ nàng trong tay đã khiến ông quên đi cú điện thoại của Cecilia, quên đi Billy cùng mọi ý nghĩ hợp lý trong đầu. Ông tưởng đã trả thù được nàng vì tất cả những gì nàng từng làm đối với ông.
Thực ra thì sao? Ông những muốn cầu xin nàng tha thứ. Sable hẳn không biết ông đã quan sát nàng hầu như suốt cuộc đời mình, từ ngày mẹ nàng đưa nàng còn bé xíu về nhà cho đến cái đêm nàng một thân một mình chạy trốn khỏi Tulane. Ông tự coi mình như người bảo vệ luôn để mắt trông nom khi nàng còn bé, chỉ lượn lờ ngoài tầm mắt để tránh làm nàng e sợ. Sable đã lớn lên từ một đứa trẻ vô tư vui vẻ thành một cô gái trẻ rực rỡ xinh tươi ngay trước mắt ông, và tình cảm trong ông cũng thay dần theo năm tháng.
Nắm tay gân guốc cùa ông tỳ lên đùi. Ông đã quên hẳn nàng, đã đoạn tuyệt với nàng kể từ cái đêm nàng hiện ra tả tơi nức nở ở nhà thuyền sau khi chạy trốn khỏi thằng bạn người Creole giàu có. Nàng đã biết rõ mình nhận được gì ngoài sự khinh khi trong mắt bọn người kia. Chuyện ấy đã gϊếŧ chết mối tình câm ông mang nặng trong lòng qua bao năm tháng, ông đã bỏ đi ngay tối hôm sau, buông mình vào vòng tay những phụ nữ dễ dãi và chìm đắm luôn từ dạo ấy. Ông chẳng cần đến sự chấp thuận của nàng, cũng không mong điều đó. Thây kệ Sable Duchesne cùng với những gì nàng nghĩ về ông.
Billy đã có mặt ở gian nhà kho hôm trước?
Việc Terri Vincent đến dò hỏi chỉ là dấu ấn chua chát cuối cùng của một đêm dài dặc. Kể từ khi cô ta rời vùng đầm lầy đi làm cảnh sát ông không mấy khi nghĩ đến cô, song cô ta thật thông minh, cô ta biết ông, và nếu ông không quan tâm lo vụ Billy, cô ta sẽ trở lại.
“Này, sếp”. Mấy tấm ván lót cầu tàu cọt kẹt dưới chân John, tay quản đốc mới của ông đang đi ra thuyền. “Dậy sớm thế. Ông có nghe gì vụ tai nạn ngoài kia không?”
“Tai nạn gì?”
“Người ta tìm thấy chiếc xe của tay cớm dưới sông cách đây ba dặm”. John hất đầu về phía con đường. “Có ai đó đã bắn mấy phát vào anh ta và Isabel”.
Cổ Caine thắt lại. Dẫu gì thì đâu phải Billy đang săn hạ anh ta.“Có ai bị gì không?”
“Chưa rõ lắm. Hình như họ đã thoát ra trước khi xe chìm nhưng vẫn chưa tìm được dấu vết gì của họ”.
Isabel, một mình trong đầm lầy với tay cớm nọ. Và Billy đang săn đuổi sau lưng.
Caine xếp cái bẫy đang sửa dở sang bên và đưa mắt nhìn trời. Hôm nay trời hẳn trong, đủ để cho thuyền ra biển, và ông tính cho tất cả thợ của mình đi biển hôm nay. Ông cầm tờ báo lấy trên đường về nhà từ quán của Dee đưa cho John. “Hãy cho tất cả những ai chưa thấy mặt cô ta tối qua xem bức ảnh này”. Ông đập tay lên trang báo có đăng hình Sable.
John nhíu mày. “Ông nghĩ cô ta sẽ quay lại đây sao?”
“Không”. Caine bước xuống thuyền. “Chúng ta sẽ đi tìm cô ấy”.
Trước khi Billy làm được chuyện đó.
***
Bà Elizabet vừa ăn sáng xong thì Mae vào báo có Laure LeClare đến, và bà nhanh chóng đứng lên. “Cảm ơn, Mae”, bà nói và vội đi ra cửa trước đón khách.
“Laure!”Tim bà thắt lại trước bộ dạng xanh xao thất thần của người bạn thân thiết, song bà vẫn giữ vẻ niềm nở và đến hôn vào hai bên má bà ta. “Sao bà không gọi điện để tôi đến?”
“Xin lỗi vì đã đến bừa vào cái giờ ngạo ngược thế này”. Giọng bà Laure nghe hơi khàn khàn, ấp úng.
“Đừng có ngu ngốc thế. Tôi rất mừng là bà đã đến đây. Nào vào đi”. Elizabet đưa bà ta vào phòng khách rồi ngoái nhìn và gọi người quản gia. “Mae, mang cho chúng tôi một ít trà và bánh ngọt nhé”.
“Đừng phiền toái quá thế, Eliza”. Bà vợ góa của Marc nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế có lót thảm thêu hoa huệ rất đáng yêu rồi vươn thẳng vai và thoáng nở một nụ cười quyến rũ như thường lệ. “Thực tình là hôm nay tôi đã đỡ nhiều rồi. Xin lỗi đã làm phiền bà sớm thế này. Tôi chỉ... muốn ra khỏi ngôi nhà đó thôi”.
“Bà làm vậy là phải”. Elizabet ngồi xuống bên bạn và cầm lấy bàn tay lạnh giá của bà ta. “Tuy Moriah có nói sáng nay mẹ nó sẽ đến đó”.
“Tôi đã lẩn ra ngoài khi bà ấy còn chưa đến. Moriah vẫn còn đang ngủ. Tội nghiệp con bé, cả đêm cứ đi lại hoài để trông chừng tôi”. Giọng bà ta chùng xuống. “Marc rất cảm tình với con bé, bà biết đấy”.
“Nó rất dễ thương”. Elizabet áp tay vào một bên má trũng sâu của Laure. “Tội nghiệp, Laure. Giá tôi có thể làm gì để chia bớt nỗi đau này”.
“Thực tình hôm nay tôi đã bình tĩnh hơn rất nhiều rồi”. Laure làm một cử chỉ mơ hồ. “Aimee sẽ giúp thu xếp mọi chuyện, còn ông thống đốc cũng có hứa sẽ cử người đến phối hợp với giới truyền thông. Chỉ cần cố làm sao qua được hết tuần sau, vậy thôi”. Bà ta cúi đầu. “Tôi cảm thấy đầu óc mụ mị quá, Eliza, không làm sao gắn kết được sự vật cho có nghĩa”.
“Bà không cần phải buộc mình làm gì cả. Tôi hứa sẽ trông coi bà trong chuyện đó”. Elizabet gật đầu với người quản gia vừa bưng khay trà ra, Mae đặt nó lên chiếc bàn thấp trước mặt hai người trước khi bước ra khỏi phòng. “Cảnh sát sẽ tìm ra ai đã làm chuyện đó, và qua thời gian đây chỉ còn là một cơn ác mộng thôi”.
“Hoặc là họ không tìm ra được, và cơn ác mộng sẽ kéo mãi không biết đến bao giờ”. Laure hạ giọng, đôi mắt rưng rưng nước trước khi bà vội chớp mắt để xua đi. “Tội nghiệp Marc. Tại sao chuyện này lại xảy ra với ông ấy chứ? Hay là tại tôi? Mà tôi đâu có đẩy ông ấy vào chiến dịch tranh cử này đâu?”
“Không phải. Marc rất yêu bà và bà là tài sản vô giá đối với ông ấy. Còn về chiến dịch tranh cử, bà đã thấy ông ấy tiến hành ra sao rồi đấy. Lẽ ra ông ta phải thành một thống đốc tốt”.
Elizabet rót trà vào ly và bỏ thêm hai miếng đường. “Bà đã nói chuyện với Jacob chưa?” Bà hỏi khi đưa ly trà cho Laure. Jacob Pernard là luật sư được ủy quyền của Marc, một trong những luật sư uy tín nhất của thành phố cũng như tại tiểu bang, người sẽ rất hữu ích cho Laure trong những ngày khó khăn sắp tới.
“Tôi nhớ mình đã có gọi cho ông ta”. Laure đưa mắt nhìn chiếc ly trang nhã trên bàn tay thanh mảnh của mình như do dự không biết làm gì với nó. “Ông ta có nói gì đó về chuyện luật sư của quận muốn trao đổi với tôi, tuy tôi không biết vì sao”.
“Chắc họ sẽ hỏi về Marc và những việc ông ấy đã làm ngày hôm qua”. Elizabet cho thêm ít váng sữa vào ly trà của mình và giữ cho vẻ mặt và giọng nói của mình thật ôn tồn bình thản. “Bà đã nghe chuyện cô gái sống sót qua đám cháy rồi chứ?”
Bà Laure gột đầu. “Isabel Duchesne, hình cô ta đăng đầy trên TV”.
“Bà và Marc có biết cô ấy không?”
“Tôi nghĩ Marc có biết chút ít. Ông ấy có nói đến việc đóng góp cho một quỹ từ thiện mà cô ta có tham gia”. Laure nhún vai. “Tôi có cảm giác ông ấy lo lắng cho cô ta, nhưng không nói gì nhiều về chuyện ấy”. Bà nhấp một ngụm trà.
Vậy là con khốn ấy đã giương vuốt quặp vào ông More tội nghiệp.Elizabet gắng kìm cơn phẫn nộ đang trào lên. “Ông ấy có nói với bà là sẽ gặp cô ta hôm nay không?”
Laure gật đầu. “Ông ấy bảo cô ta dùng căn nhà cũ ấy làm một trung tâm phúc lợi theo kiểu nào đó. Tôi chẳng hiểu sao ông ta lại làm như vậy, xét đến bao nhiêu rắc rối người Cajun đã gây ra trong công chuyện làm ăn. Nhưng bà biết tính Marc đấy. Ông ấy rộng lượng và sẵn lòng tha thứ cho tất cả”.
Trong một thoáng Elizabet cân nhắc xem phải nói gì với bạn mình. Một mặt phải che chở cho Laure khỏi nỗi vật vã về cái chết thương tâm của Marc, mặt khác không lẽ đứng nhìn Isabel Duchesne hủy hoại tan tành danh tiếng của ông ta. Elizabet vẫn còn nhớ như in Jean-Del đã như thế nào sau khi bị cô ta từ bỏ - anh chàng đi lại như một hồn ma suốt mấy tháng ròng. Mà Laure thì đâu được mạnh mẽ như con trai bà.
“Tôi đã biết Isabel Duchesne từ mười năm về trước. Nó đã từng hò hẹn với Jean-Del khi còn đi học ở Tulane. Chúng nó thôi nhau sau khi cô ta dây vào một vụ khủng khϊếp. Cô ta tấn công mấy người bạn của Jean-Del”. Elizabet gật đầu trước ánh nhìn sửng sốt của bà bạn. “Phải, tôi có cảm giác y như vậy khi thấy hình cô ta trên TV. Tôi không thể hình dung cô ta lại còn dám quay lại New Orleans sau những chuyện từng làm như thế”.
Hàm Laure đanh lại. “Đó có phải là cô gái khiến Jean-Del quyết định không vào học trường luật nữa phải không?”
“Đúng, nhưng đó chưa phải là điều tệ nhất. Cô ta còn làm tim nó tan tành đau khổ. Suốt một thời gian dài sau đó tôi và Louis cứ nghĩ Jean-Del như muốn phân thân xẻ xác bản thân mình”. Việc hồi tưởng lại khoảng thời gian dài kinh khủng ấy khiến Elizabet phải đứng lên đi mở các rèm cửa ra. “Sau đó Jean-Del không còn bao giờ như trước nữa. Nó không còn lòng tin vào bất cứ cô gái nào”.
“Mà sao nó lại dây vào với con bé ấy?”
“Ôi, bà cũng biết dăm đứa con gái nhà nghèo đôi khi cũng kiếm được học bổng vào đại học. Mục đích duy nhất tôi nghĩ chỉ là gắng kiếm cho được một tấm chồng”. Bà gạt nhẹ ngón tay vào mép tấm màn nhung. “Tôi đã cảnh báo Jean-Del về chuyện đó, nhưng nó đã phải lòng con bé và tất nhiên là chẳng thèm nghe tôi. Sáu tháng trời tôi chỉ lo nó làm con bé có mang”. Bà vén sang bên tấm màn thêu màu ngà và nhắm mắt trước ánh mặt trời rọi lên mặt.
“Nó định gài bẫy cậu chàng làm đám cưới, đúng không?”
“Lúc đầu thì không hẳn thế”. Elizabet quay sang nhìn bạn. “Bà cũng biết nó đâu phải là một con bé ngu ngốc. Nó thâm nhập từ từ vào cuộc sống của Jean-Del, lấy của nó ngày càng nhiều thời gian, kéo nó xa dần chuyện học hành. Rồi nó đầu độc cả đám bạn bè của cậu chàng ngày trưức, cùng những đứa mà Jean-Del biết từ thời tiểu học”. Elizabet vuốt ngay ngắn mấy tua viền trước khi quay về ngồi lại bèn Laure. “Tôi biết chuyện khi nó hầu như đã thuyết phục được thằng bé rời bỏ đội bóng đá của trường vốn gây cho con bé nhiều rắc rối. Bà cũng biết Jean-Del mê chơi bóng đến mức nào rồi”.
Laure đặt ly nước sang bên và hơi nghiêng về phía trước. “Bà đã nói chuyện với con bé chưa?”
“Chưa. Tôi có cảm giác như mình phải nhịn thở suốt cả tháng trời vào dạo ấy. Khi nghe chuyện nó ném bùn vào mấy đứa bạn của Jean-Del trên đường đi vũ hội tôi cũng chẳng mấy ngạc nhiên”. Bà rót nước vào ly mình, rồi rót thêm một ít vào ly trà gần như còn nguyên của Laure. “Tuy vậy cho đến giờ tôi vẫn không biết rõ chuyện gì đã khiến nó bỏ đi”.
“Bà nhớ thời mình còn đi học chứ?” Giọng bà Laure nghe không chắc chắn lắm. “Tất cả đám con gái nhà nghèo mà chúng ta vẫn coi thường? Tôi chẳng bao giờ thực sự cảm thấy thoải mái cùng với chúng”.
“Bà bao giờ cũng mềm yếu với chúng nó khi cần bảo vệ mình”. Elizabet trách. “Tôi biết dám bạn của Jean-Del luôn yêu quí nó. Bọn chúng thật dễ thương”. Bà thoáng mỉm cười khi nhớ lại. “Tiếc rằng cô ta đã không giống thế”.
“Hay tại bọn chúng ganh tỵ với con bé?” Một giọng đàn ông vang lên. Elizabet ngẩng nhìn và thấy chồng mình đang đứng cạnh cửa ra vào. “Louis, ông làm tôi giật cả mình. Ông muốn nói về ai vậy?”
“Isabel chứ còn ai. Nó không phải là kẻ chủ mưu. Nó rất dễ thương, lại thông minh, chăm chỉ”. Louis đứng khoanh tay. “Không thể nói như vậy về đám bạn kia của Jean-Del được”.
Laure đặt ly nước xuống và đứng lên. “Chắc tôi phải đi thôi”.
“Tôi rất vui lòng đưa bà về nhà, bạn thân mến”. Louis chìa tay ra phía cửa. “Cho phép tôi nói chuyện riêng với vợ tôi trước một chút được không?”
“Tất nhiên rồi”. Laure hôn lên má Elizabet, siết chặt tay bà và bước ra.
“Bà đang làm gì thế, Elizabet?”
“Tôi săn sóc cho bạn tôi”. Bà không sợ vẻ bất bình hiện rõ ở ông chồng. “Tôi còn phải cảnh cáo bà ta mình đang đυ.ng chuyện với ai nữa. Ông quên con bé đó đã làm gì với con trai mình rồi sao?”
“Tôi vẫn nhớ nhưng có hơi khác dấy. Cả bà cũng thế”.
Bà đặt ly trà xuống. “Theo thời gian trí nhớ trở nên không còn đáng tin cậy lắm”.
“Nghĩa là tôi đã thành một ông già?”
“Không, không phải thế. Có thể nó đã biến tôi thành một bà lão thì đúng hơn”. Bà bước đến định ôm ông hôn tạm biệt nhưng ông đã tránh ra sau. Bà cũng không vì thế mà lo lắng lắm. Louis không bao giờ giận lâu quá một hai giờ mà không trở về với tính tình dễ thương cố hữu của mình. “Ông đừng lo về Isabel Duchesne. Nó sẽ sớm thoát ra được thôi. Kiểu người như nó thừa khôn khéo để làm được thế”.
“Tôi từng ngưỡng mộ bà ngay từ lần đầu tiên gặp mặt”, ông nói, giọng khô lạnh. “Nhưng tôi chưa bao giờ thất vọng về bà như lúc này”.
Bà cảm thấy tự ái nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Ông ấy sẽ chóng quên chuyện này thôi, như mọi khi.Elizabet vẫn không thoáng chút nao núng khi ông sập cửa bước ra ngoài. Trong trí bà vẫn ghi lại một danh sách dài các tội lỗi của Isabel Duchesne đối với gia đình bà, và đây có thể là một tội nữa vừa được bổ sung.