Chương 2
Tắm cho Bình Bình xong, sau khi dụ dỗ nó đi ngủ, Lâm Á Dung ngồi trên ghế salon. Cô như người mất hồn nhớ lại bốn năm trước, khi cô đi phỏng vấn trợ lý ở công ty " Cố vấn quản lý công ty Uy Khang".
Từ khi bắt đầu nộp lý lịch, rồi trải qua cuộc thi lý thuyết, thi vấn đáp, sau khi nhân viên quản lý đưa ra những thử thách liên tiếp, cuối cùng còn cô và sáu người khác cạnh tranh. Cùng đi đến cửa ải cuối cùng do người sáng lập ra Uy Khang tự mình đưa ra câu hỏi.
Chính mắt được thấy cái người trong truyền thuyết, người mà phàm là công ty do anh cải tạo giúp đỡ đều có sự thay đổi thần kỳ, đó là người cải tạo Triệu Phản. Thì cô rất căng thẳng, lòng bàn tay toàn mồ hôi. Nhưng điều làm cho cô ngạc nhiên nhất chính là dung mạo tinh xảo, đẹp đẽ của anh.
Cũng may rất nhanh cô đã nhớ tới việc mình đang trải qua cửa ải cuối cùng của thử thách. Cô vội vàng thu lại đôi mắt, trấn an tinh thần, sau khi trả lời những vấn đề mà anh đã hỏi, cô có cảm giác dường như anh rất hài lòng với mình. Vì vậy anh nói về quy tắc chung cũng là quan trọng nhát của công ty và điều anh cấm kỵ....
"Công ty chúng ta nghiêm cấm xuất hiện tình yêu trong văn phòng, nếu như phát sẽ đuổi việc ngay lập tức."
"Tôi đồng ý, tôi cũng hi vọng có thể làm việc trong môi trường văn phòng đơn thuần một chút, không cần có nhiều tình cảm nam nữ dễ gây bất hòa." Cô vội vàng bày tỏ.
Triệu phản tiếp lời: "Quan trọng nhất, thân là trợ lý của tôi, trừ cấp trên và một số cấp dưới ở bên ngoài, không cho phép có suy nghĩ không an phận với tôi. Nếu một khi bị tôi phát hiện, sẽ lập tức đuổi việc cô."
"Xin Triệu tiên sinh yên tâm, mặc dù tôi rất kính trọng anh trên thành tựu công việc, nhưng tuyệt đối không thể có suy nghĩ không an phận với anh, bởi vì anh không phải là mẫu người mà tôi thích." Vì để giành được công việc này, lúc đó cô đã thề chắc chắn như vậy.
Sau đó cô thuận lợi giành được công việc này, vào Uy Khang làm việc, chính thức trở thành trợ lý của anh. Cô tận mắt nhìn thấy những công ty đang đứng bên bờ phá sản, đã được anh cải tạo giúp đỡ mà cải tử hồi sinh, thay da đổi thịt.
Đối với anh, lòng sùng bái của cô ngày càng sâu hơn, vậy nên cô cũng bắt đầu không có cách nắm giữ tình cảm của mình, dần dần nảy sinh tình cảm với anh.
Sợ bị anh đuổi việc, cô đau khổ đè nén để anh không phát hiện ra tình cảm này.
Vì khao thưởng nhân viên, công ty sắp xếp một chuyến du lịch tới Mỹ.
Cuối cùng là đến Las Vegas.
Đêm trước khi trở về vừa đúng lúc sinh nhật của đồng nghiệp, cho nên bọn họ bao một quán bar để mừng sinh nhật cho cậu ta.
Triệu Phản cũng đi.
Không khí đêm đó rất vui, dưới sự dẫn dắt của anh đồng nghiệp scó inh nhật vào hôm nay. Mọi người đều chạy đến mời rượu Triệu Phản, mỗi người một ly, họ cảm thấy anh là một ông chủ hết sức hào phóng.
Cứ như vậy anh uống một ly rượu lại một ly rượu nữa.
Có lẽ là bởi hơi cồn, tâm tình của anh rất cao hứng, chạy lên sàn nhảy khiêu vũ còn đi theo người ta giành Microphone hát nữa chứ.
Cô vẫn lặng lẽ nhìn anh chăm chú, phát hiện hình như anh đang say, ánh mặt mơ màng, bước chân hơi lảo đảo. Lúc lâu sau, thấy anh hình như muốn ra ngoài, cô vội vàng chạy lại dìu anh đi.
Đôi mắt hoa đào tinh tế nhìn cô chằm chằm trong giây lát, sau đó bất mãn trách móc cô, "Cô đừng chuyển động, tôi không nhìn rõ cô là ai hết."
Trong lòng biết rõ có lẽ do anh uống say nên hoa mắt, cảm thấy cô chuyển động, cô dùng giọng ấp ám nói: "Triệu tiên sinh, em là Á Dung."
Triệu phản nghiêng đầu suy nghĩ, khuôn mặt anh tuấn xuất hiện nụ, chỉ chỉ lỗ mũi của cô, "Á Dung. . . . . . Tôi biết, em là trợ lý của tôi."
Trên mặt anh lúc này là nụ cười rực rỡ làm cho hô hấp của cô ngừng lại, trống ngực đập thình thịch. Cô tham lam nhìn khuôn mặt vô cùng anh tuấn của anh, vuốt cằm nói: "Đúng, em là trợ lý của anh, anh uống say rồi để em đưa anh về." Nói rồi cô đưa tay ra đỡ lấy cánh tay của anh.
Anh trừng mắt nhìn cô, đẩy ray cô ra:" Tôi không có say." Thân thể anh hơi lảo đảo đi ra ngoài.
Cô vội vàng đuổi theo anh cùng đi ra," Triệu Phản, anh muốn đi đâu?"
"Bên trong nóng quá, tôi muốn đi hóng gió."
Bởi vì uống quá nhiều rượu mà cặp mắt anh hiện vài tia máu, bước chân loạng choạng. Cô lo lắng anh sẽ ngã nhào cho nên luôn theo sát một bên.
"Nóng quá. . . . . ." Anh lầu bầu nói, sau đó cởϊ áσ sơ mi trên người ra ở trần.
Nhìn thấy anh thế lại cởϊ áσ, cô có chút sững sờ, nhặt áo sơ mi bị anh vứt trên đất. Mắt lại thấy anh muốn cởi thắt lưng của quần dài, cô sợ đến há hốc mồm lập tức chạy lên cản anh lại.
"Triệu tiên sinh, đừng cởi nữa, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi."
"Tôi rất nóng, em tránh ra!" Anh không vui đẩy tay cô ra một lần nữa.
Cô nhẹ nhàng khuyên anh, "Cởϊ qυầи áo ở chỗ này rất khó coi, chúng ta về khách sạn đi."
"Tôi chưa muốn ngủ." Tế bào não của anh bị cồn rượu chuốc say, đầu óc nóng lên, cảm xúc dâng cao, hiện tại anh rất muốn làm những chuyện điên khùng.
"Trước tiên, anh mặc áo lên đã." Cô đưa áo sơ mi cho anh, muốn giúp anh mặc áo vào lần nữa, không ngờ lại chạm vào thân hình màu mật ong rắn chắc của anh. Cô xấu hổ, gò má nóng lên , trống ngực đập thình thình.
Anh không nhìn được đẩy tay cô ra, như một đứa trẻ bốc đồng oán trách, " Trời rất nóng, tôi không muốn mặc quần áo!"
"Được được, không mặc thì không mặc, vậy anh khoác là được." Cô cầm áo sơ mi khoác lên vai anh.
"Tôi không muốn khoác, lấy đi." Anh gạt áo sơ mi trên lưng ném cho cô.
Cô thật không ngờ khi anh uống say lại trở thành như vậy. Nhưng người con trai trước mắt là người cô lén yêu say đắm, là người cô dùng hết lòng kiên nhẫn chăm sóc anh.
Đang lo làm thế nào để dụ dỗ anh mặc quần áo vào, cô đột nhiên phát hiên anh luôn luôn tự yêu mình, nên thử nói: "Nhưng anh mà không mặc quần áo vào anh rất xấu nha."
"Nói bậy, tôi xấu ở đâu?" Anh trơn to đôi mắt hoa đòa mị hoặc cáu giận.
Cô chỉ vào những người đi đường, dùng giọng dụ dỗ trẻ con nói: " Không tin thì anh nhìn đi, tất cả mọi người đều đều mặc quần áo phục chỉ có anh là không mặc."
Anh mở to đôi mắt, tròng mắt lâng lâng nhìn bốn phía.
"Anh xem, mọi đều mặc quần áo phải không?"
Anh cúi đầu nhìn mình, lơ mơ hỏi: "Tôi rất xấu xí sao?"
"Chỉ cần anh mặc quần áo vào, anh chính là người đẹp trai nhất thế gian." Cô cười khẽ dụ dỗ anh, cảm thấy anh uống say mặc dù rất điên nhưng cũng thật đáng yêu.
Anh không hài lòng sửa lại lời của cô...., "Không phải tôi là người đẹp nhất mà là đẹp trai nhất."
"Đúng , đúng, chỉ cần anh mặc áo vào, anh chính là người đẹp nhất, mau mang áo đi." Cô cầm áo sơ mi đưa cho anh.
Nhưng anh không nhận, lại duỗi cánh tay dài, cô sửng sốt một hồi mới hiểu được là anh muốn cô thay anh mặc áo vào. Trong lòng cô động một cái thật to, sau đó cô kiềm chế kích động trong lòng, cẩn thận giúp anh mặc chiếc áo sơ mi màu xanh dương nhàn nhạt.
Sau khi mặc quần áo tử tế, Triệu Phản cúi đầu nhìn mình, chỉnh chỉnh cái áo rồi ngẩng đầu hỏi cô, "Tôi có đẹp trai không?"
"Đẹp trai, không ai đẹp trai hơn anh được." Cô nhìn anh chăm chú, trên mặt không dấu được vẻ ái mộ.
Nghe câu trả lời của câu, anh rất hài lòng cười một tiếng, nụ cười lộ ra một chút khờ khạo.
Làm cô không kiềm chế được cứ mãi si ngốc nhìn anh, nhìn đến không nhịn được bèn đưa tay vuốt ve gương mặt của anh.
Đôi hoa đào mị hoặc kia, hình như có chút không hiểu nhìn cô.
Cô hốt hoảng đưa tay về, nói lắp bắp, " Em... chúng ta về đi."
Anh không để ý đến cô, ánh mắt bị ánh sáng của hình chữ thập bên trai hấp dẫn liền cất bước chạy qua hướng đó.
Cô không thể làm gì khác hơn là theo sau anh.
Đó là nhà thờ nhỏ, ở Las Vegas có không ít nơi tương tự thế này, nơi này dùng để dành cho những người nhất thời bị tình yêu làm cho mê muội muốn nhanh chóng được kết hôn.
Lúc này, có một nam một nữ đi ra từ cửa chính, hai người thân mật tay trong tay, ôm hôn nhau cực kỳ ngọt ngào.
Triệu Phản nghiêng đầu nhìn bọn họ, nghi ngờ hỏi, "Bọn họ đang làm gì?"
Trên người của họ đó toát ra hương vị ngọt ngào của hai người đang yêu nhau say đắm, nên cô suy đoán, "Có lẽ họ vừa mới kết hôn ở trong."
"Kết hôn? Chơi rất vui sao?"
"Việc đó không phải để chơi. Việc đó dùng. . . . . . A ——" lời cô còn chưa nói cong đã bị anh kéo vào trong. "Anh muốn làm gì?" Cô không hiểu hỏi.
"Chúng ta cũng đi kết hôn đi." Trên mặt anh cười một tiếng.
Lâm Á Dung ôm đầu gối núp trên ghế sa lon, vẫn chìm đắm trong ký ức. Đêm đó ở Las Vegas, cô và Triệu Phản kết hôn như vậy, nhưng cuộc hôn nhân của họ chỉ duy trì không tới mười giờ.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi anh tỉnh rượu, mộng đẹp của cô cũng theo đó tan biến.
Anh tỉnh lại, thấy cô ngủ bên cạnh minhg, ánh mắt đầu tiên của anh là kinh ngạc, tiếp theo là tức giận.
"Tại sao cô lại ngủ trên giường tôi."
"Anh quên rồi sao? Tối hôm qua là anh đưa em vào đây." Cô vô tội giải thích.
"Tại sao tôi có thể mang cô vào phòng của mình?" Anh không dám tin, tức giận bào chữa.
Biết tối hôm qua anh say, có lẽ đã không nhớ rõ chuyện đã xảy ra, cô xuống giường yên lặng mặc quần áo tử tế, khuôn mặt ngượng ngùng khó xử, không biết nên giải thích thế nào.
Liếc thấy đầu giường bày một tờ hôn thú và tấm hình hai người chụp chung, Triệu Phản cầm lên xem, khuôn mặt nhất thời xanh mét.
"Tờ hôn thú này và tấm hình là sao?"
"Tối hôm qua, anh kéo em đến nhà thờ kết hôn." Cô nhỏ giọng nói, không dám nhìn thẳng đôi mắt đang tỏa ra tia tức giận của anh.
Say rượu làm cho đầu anh đau muốn nứt, cặp mắt của Triệu Phản âm u nhìn về phía cô rồi trừng một cái, giọng nói mang đầy chỉ trích, "Cô nên biết tôi hôm qua tôi uống không ít, tại sao còn để chuyện như vậy xảy ra?"
Đối mặt với những lời chỉ trích của anh, cô uất ức nói: "Anh kéo mạnh em đi, em làm sao ngăn cản được." Trên thực tế là tối hôm qua khi anh nói muốn kết hôn với cô, thì lập tức cả người cô đều mê man. Căn bản là không nghĩ tới việc ngăn cản, cứ như vậy ngây người trả tiền, cùng anh làm giấy tờ kết hôn.
Triệu Phản xoa huyệt thái dương đang căng ra, giọng nói rất ác liệt, "Tối hôm qua tôi uống say, căn bản là không biết mình làm gì ở đâu. Lần kết hôn này không tính là thật." Đối với chuyện của tối hôm qua, một chút trí nhớ về nó anh cũng không có.
Cô mím môi không mở miệng, trái tim dường như đang phát đau. Tối hôm qua, cô đã từng ảo tưởng rằng, anh lôi kéo cô đi kết hôn như vậy, có lẽ vì trong lòng có một tia tình cảm với cô.
Nhưng vào lúc này, cô biết rõ những điều kia cũng chỉ là mình ảo tưởng thôi!
Sau khi chớp mắt một cái, Triệu Phản mở miệng nói, "Không được, chút nữa chúng ta lập tức đi ly hôn." Anh nghĩ, nếu đã có giấy kết hôn, phải hủy nó ngay.
Cô cố nén cay đắng đang dâng lên trong lòng, quyết tâm bày tỏ, "Không cần phiền phức thế, ở Đài Loan quy định kết hôn phải tự mình đến sở chánh sự để đăng ký. Chỉ cần chúng ta không đi đăng ký, chuyện tối hôm qua coi như là kết hôn không hợp pháp."
Anh rất cố chấp mà nói: "Không được, nếu chúng ta có cử hành nghi thức, sẽ phải đi hủy bỏ." Anh nhìn cô, vẻ mặt nghiêm nghị sau đó ra lệnh, "Còn nữa, sau khi trở về, cô lập tức từ chức."
"Tại sao???" Bộ mặt cô lúc này hết sức mặt kinh ngạc.
"Lúc cô mới vào công ty tôi đã cảnh cáo với cô rồi, trừ cấp trên và một số cấp dưới ở ngoài phòng khác. Không cho phép cô có ý gì đối với tôi, nhưng ngày hôm qua cô lại leo lên giường của tôi. Trong lòng cô rắp tâm cái gì đừng tưởng tôi không biết, tôi sẽ không vì cô đã từng lên giường với tôi mà đối với cô có ý gì khác biết. Tôi để cô tự từ chức đã là cho cô mặt mũi lắm rồi, cô đừng không biết điều."
Cô bị lời nói của anh làm kinh ngạc, nhất thời mất đi năng lực suy nghĩ.
Cô yêu anh say đắm, mà chỉ được báo đáp vậy thôi sao?
Anh có thể không đáp ứng tình cảm của cô, nhưng tại sao anh lại có thể đối xử như vậy với cô!
"Tối hôm qua là anh kéo tôi lên giường đấy!" Cô tố cáo.
Anh hỏi ngược lại: "Tôi uống say như vậy, nếu như cô muốn phản kháng hoặc chạy trốn, đều có thể. Nhưng tại sao cô không làm như vậy?"
Anh đã từng uống rượu say hai lần, biết mình sau khi uống say sẽ làm ra một số hành động kỳ quái.
Một lần là ở trong nước, khi anh và mấy anh em cùng uống trộm rượu. Lúc đó là lần đầu tiên uống rượu, mấy ly rượu vừa xuống bụng thì anh đã say rồi, kết quả là chạy đi ôm một cây cột điện điên cuồng hôn.
Trò hề này còn bị chụp được, đến nay điều này vẫn là... khốn kiếp, đúng là trò hề.
Một lần khác là ở lúc đại học, các bạn học ở ký túc xá uống rượu, uống nhiều sau đó biến thành cụng rượu, so với tửu lượng của những người khác, anh say rất nhanh. Kết quả lôi kéo một bạn học đi về phía cuối lầu, la hét muốn bay lên trời cao.
Người bạn học kia bị hù gần chết, liền đánh anh bất tỉnh rồi kéo xuống lầu.
Bởi vì kinh nghiệm hai lần say rượu này, sau này anh đều tận lực tránh uống rượu, muốn uống cũng là uống cho qua, chưa từng uống say lần nào.
Tối hôm qua, bởi vì không khí quá vui, bất tri bất giác anh uống nhiều quá, không ngờ lại lôi kéo cô đi kết hôn, thậm chí còn lên giường với cô!
"Tôi. . . . . ." Cô khó có thể giải thích, quả thật cô không có phản kháng, chỉ vì tất cả mọi chuyện tối hôm qua đều là điều cô âm thầm chờ mong, căn bản là không nghĩ tới chuyện cự tuyệt anh.
Sau khi say rượu nhức đầu khiến sắc mặt Triệu Phản càng ngày càng khó coi, "Cô không còn lời nào để nói đúng không."
Cô kinh ngạc nhìn anh, cảm giác cả trái tim giống như bị lời tuyệt tình của chém nát.
Không sai, thật sự cô không nên có ý nghĩ khác đối với anh, cô yêu anh.
Đêm qua, cô cho là tình yêu này có lẽ sẽ được anh đá lại, không ngờ phản ứng của anh sau khi tỉnh lại, lại đâm một đao vào ngực cô.
Đau, đau đến nỗi, cô không thể tìm lời ra giải thích.
"Tại sao anh lại có thể đối xử với em như vậy, anh biết em yêu anh mà . . . . ." Cô nhất thời kích động nói ra tình cảm chôn dấu tận sâu trong lòng.
Nghe lời của cô, sắc mặt Triệu Phản thay đổi, giống như mây đen che đỉnh núi, ngưng kết lại một tầng sương lạnh, giọng nói lạnh lùng đến dọa người, "Cô yêu tôi là chuyện của mình cô, liên quan gì đến tôi? Tôi có ép cô yêu tôi sao? Chớ mang tình cảm cá nhân của mình đổ lên đầu tôi." Nói xong, anh vô tình đuổi cô đi ra ngoài.
Chuyện cách đây đã ba năm, lại nhớ tới đêm kia, ngực Lâm Á Dung chua xót.
Nhưng cô không hận Triệu Phản, bởi vì ban đầu khi phỏng vấn, quả thật anh đã nói rõ ràng cấm kị của mình.
Sau khi trở về từ Las Vegas, cô lập tức đưa đơn từ chức, ngày thứ 2 liền rời khỏi Uy Khang.
Cô tốn một tháng để hồi phục lại tâm tình của mình. Chờ sau khi bĩnh tĩnh lại, cô đến ký học tại một trung tâm rồi mướn một cửa hàng, mở nhà hàng bán bánh bao.
Thời gian là phương thuốc trị bênh tốt nhất, ba năm đã sớm làm mờ đi tình cảm của cô đối với anh. MẤy năm qua, với công việc làm bánh và bán bánh bao, cuộc sống của cô bình thản trôi qua mà phong phú.
Cô đã từng nghĩ rằng, có lẽ sẽ có một ngày cô gặp lại anh. Chỉ là ngàn vạn lần không suy nghĩ đến lúc nhìn thấy anh lần nữa, anh lại không nghe cô giải thích mà muốn nhận con trai.
Nghĩ đến việc chờ anh xét nghiệm ADN xong, phát hiện Bình Bình không phải con anh, chắc hẳn là có rất nhiều vẻ mặt, Lâm Á Dung không khỏi cười ra tiếng.