Quyển 1 - Chương 2

Máu huyết giống như sôi trào, cả người Tề Trà đều đang run rẩy, nôn nóng bất an, thân thể vừa ướt vừa nóng, mồ hôi đầm đìa chảy ra.

Đại não Tề Trà mơ màng, bị mê hoặc đến muốn đem chính mình hoàn toàn dâng hiến cho đối phương!

Du͙© vọиɠ nóng bỏng đang thúc giục cậu, làm cho cậu trong ảo cảnh chủ động tách hai chân ra ngồi ở trong lòng đối phương, hai má nóng lên không ngừng cọ xát lung tung ở cổ nam nhân, đôi mắt hoa đào ướŧ áŧ mê ly tan rã.

“Ưm a, thật khó chịu......”

Du͙© vọиɠ làm cho đại não lâm vào hỗn loạn, Tề Trà híp mắt ngửa đầu, du͙© vọиɠ tham lam làm cho cậu há mồm cắn lên yết hầu không ngừng lăn lộn của nam nhân.

Tề Trà cẩn thận liếʍ vài miếng, không dùng sức cắn mạnh, ngay cả một chút dấu vết cũng không để lại, chỉ có nước miếng ướt sũng dính vào yết hầu gợi cảm của người nam nhân đó.

“Khó chịu đến thế sao?" Nam nhân bị hành động của cậu lấy lòng, cười đến phi thường sung sướиɠ.

Ngón tay thon dài nắm nhẹ lấy cằm Tề Trà, ép cậu lộ ra cái cần cổ thon dài trắng nõn, ngón tay lướt qua làn da trơn bóng mịn màng, phía dưới là dòng máu đỏ tươi nóng hổi lưu động, vô cùng ngọt ngào.

Đôi mắt hoa đào của Tề Trà mê mang mang theo khát vọng không thể giải thích, nhìn chằm chằm nam nhân cao quý ưu nhã trước mặt.

Đối phương chậm rãi khıêυ khí©h cậu, đầu lưỡi ướt mềm không nhanh không chậm liếʍ qua làn da mẫn cảm, khiến nó run lên.

Hàm răng bén nhọn lướt qua, rồi lại thủy chung không cắn xuống, giống như là đang tỉ mỉ thưởng thức mỹ thực của mình, không chút nóng vội.

Kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ bị cắn trong trí nhớ làm cho hai má Tề Trà phiếm hồng, cậu dồn dập thở dốc, kìm lòng không được nắm chặt bả vai đối phương, cách một lớp âu phục vẫn có thể cảm giác được cơ bắp dưới cánh tay căng phồng, cực kỳ mị lực nam tính.

Đầu lưỡi khẽ liếʍ chậm, cọ xát da thịt non mịn trên cần cổ, hàm răng bén nhọn chậm chạp không cắn xuống, nhẹ nhàng lướt qua làn da mềm mại, mang đến cảm giác tê ngứa rất nhỏ, làm cho Tề Minh ngứa ngáy khó nhịn, khẩn cấp muốn đối phương mau cắn mình.

Ngón tay đặt trên vai đối phương càng dùng sức nắm chặt, Tề Trà nhịn không được ôm lấy cổ nam nhân, kéo đầu hắn càng thêm gần sát cổ mình, thanh âm bất mãn thấp giọng kêu, "Mau... mau cắn em!"

“Nóng vội như vậy sao?" Giọng nói ôn nhu lưu luyến ôm lấy linh hồn của Tề Trà, làm cậu không an phận vặn vẹo thân thể, vội vàng khát cầu được đối phương cắn vào.

Nam nhân mỉm cười nói, "Đã sớm cảnh cáo em, đừng có mà chạy trốn, nhưng em lại một mực không nghe lời..."

“Ưm A a…” Du͙© vọиɠ khó nhịn làm cho Tề Trà không để tâm nghe hắn giáo huấn, cả người khó chịu rêи ɾỉ, thân thể mềm mại không ngừng cọ xát nam nhân.

Nhưng đôi mắt màu trà của cậu lại mang theo bất an, tầm mắt có chút mơ hồ, ảo giác trong đầu cùng hiện thực đan xen, một lượng lớn ảnh chụp trên mặt tường màu trắng cùng bối cảnh phong cách châu Âu hoa lệ đang không ngừng hoán đổi qua lại.

Giọng nói ôn nhu lưu luyến của nam nhân giống như hải yêu dụ dỗ cậu, "Em phải biết, bị tôi cắn càng nhiều, thân thể của em sẽ càng không rời khỏi tôi.”

Hắn liếʍ làn da non mịn ở cổ Tề Trà, lưu lại từng đóa hồng ngân nở rộ, hàm răng bén nhọn lạnh lẽo chậm rãi xuất hiện ở khe môi nhạt màu, nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ Tề Trà, tùy thời đều chuẩn bị cắn một ngụm.

Tầm mắt mơ hồ không ngừng nhìn thấy ảo giác và hiện thực, Tề Trà khó chịu chớp mắt.

Nước mắt lăn dài, tầm nhìn mơ hồ trong giây lát trở nên rõ ràng, người đàn ông đeo kính trên tường nho nhã nho nhã dường như đang nhìn mình.

Đôi mắt xám dưới ống kính tự dưng mang theo một cỗ lãnh ý, Tề Trà cả kinh rùng mình!

Đại não hỗn độn như bị một thùng nước đá dội kín đầu óc, cả người trong nháy mắt tỉnh táo trở lại.