Dạ Quân Bác cười: "Em không phải nói thuê anh sao? Chúng ta ký ký một hợp đồng là được."
Mộ Tinh nghĩ một chút, lại nhìn Dạ Quân Bác, cô quen anh đã mười một năm, cho dù có trở thành vợ chồng thật, cô cũng sẽ không thiệt thòi.
"Vậy chúng ta hãy ký một hợp đồng hôn nhân."
Ánh mắt Dạ Quân Bác lóe lên: "Được, hợp đồng là do em soạn hay anh soạn?"
Mộ Tinh lập tức nói: "Em soạn, em viết xong hợp đồng sẽ gửi cho anh xem. Nếu không có vấn đề gì, chúng ta sẽ kí tên. Hợp đồng hôn nhân sẽ ngăn chặn được mẹ em, để cho em yên tĩnh một thời gian."
Dạ Quân Bác cười: "Vậy em viết đi, viết xong cho anh xem, không có vấn đề gì thì chiều nay chúng ta tới cục dân chính, đúng lúc anh có thời gian rảnh."
Mộ Tinh.... Sao cô lại có cảm giác anh Quân Bác còn vội vàng hơn cả cô.
"Được, em đi chuẩn bị, sau đó sẽ in ra thành hai bản để đóng dấu và kí tên. Anh Quân Bác, anh ở đây dùng chút điểm tâm, chờ em."
Mộ Tinh vừa đứng dậy vừa nói.
Dạ Quân Bác mỉm cười gật đầu.
Mộ Tinh đứng dậy mới nhớ ra mình đang ở đâu, cô khẩn trương nhìn xung quanh một lượt, khách hàng người thì đang nhấm nháp cà phê, người thì cùng bạn bè nói chuyện phiếm, cũng không có ai chú ý tới cô.
Như vậy xem ra chuyện cô nói với Dạ Quân Bác sẽ không bị người khác nghe được.
Mộ Tinh thở phào, chạy đi soạn hợp đồng hôn nhân.
Chờ Mộ Tinh đi khỏi, Dạ Quân Bác gọi đi một cuộc điện thoại. Chờ đối phương nghe máy, trầm giọng phân phó: "Thư ký Đường, cuộc họp ba giờ chiều nay chuyển sang chín giờ sáng thứ hai tuần sau."
Thư kí Đường có chút khó nói. Cuộc họp chiều nay rất quan trọng, nhưng cô cũng không dám hỏi nhiều, cung kính đáp: "Vâng, Dạ tổng."
Dạ Quân Bác cúp điện thoại.
Nửa giờ sau, Mộ Tinh cầm hai bản hợp đồng quay lại, đưa cho Dạ Quân Bác. Ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng nói: "Anh Quân Bác, anh xem hợp đồng em đã soạn đi."
Dạ Quân Bác nhận lấy, đặt bản hợp đồng trên bàn, thực sự xem xét nội dung phía trên.
Mộ Tinh viết ra bốn điều khoản.
Thứ nhất, Dạ Quân Bác được thuê làm bạn trai của Mộ Tinh. Tiền lương mỗi tháng là năm nghìn tệ. Bao ăn ở, bao mỗi mùa hai bộ quần áo.
Thứ hai, nếu một trong hai người gặp được người mình thích, có thể lập tức hủy bỏ hợp đồng, không cần bồi thường.
Thứ ba, hai bên không can thiệp chuyện sinh hoạt cá nhân của nhau.
Thứ tư, nếu trong thời gian hợp đồng, hai bên đều không gặp được người mình thích thì hợp đồng này sẽ có thời hạn là một năm.
Mộ Tinh ngượng ngùng nói: "Anh Quân Bác, quán cà phê của em mở từ năm ngoái. Năm ngoái đã lỗ vốn. Năm nay tuy không lỗ nhưng cũng chưa có lãi. Em chỉ có thể trả cho anh ngần ấy tiền nhưng có thể bao anh ăn ở."
Dạ Quân Bác không bận tâm nói: "Không vấn đề, anh có việc làm."
Anh ta lại hỏi Mộ Tinh: "Anh có thể sửa hợp đồng một chút không?"
Mộ Tinh ngay lập tức gật đầu: "Đương nhiên có thể, anh cảm thấy khoản nào không hợp lý có thể nói ra."
Dạ Quân Bác hỏi mượn một cây bút. Sau khi có bút, anh liền gạch bỏ điều khoản thứ ba trong hợp đồng sau đó đưa lại cho Mộ Tinh và nói: "Trong hợp đồng chỉ cần ba điều khoản. Em có thể in lại, chúng ta sẽ ký tên và lăn tay."
Từ giờ trở đi, anh, Dạ Quân Bác sẽ được Mộ Tinh "bao nuôi".
Mộ Tinh nhìn đến điều khoản thứ ba bị gạch bỏ, cau mày suy nghĩ mấy phút, sau đó dường như đã nghĩ xong, cuối cùng không nói thêm gì nữa, đem hợp đồng in lại thành hai bản.
Hai người cùng ký tên, Mộ Tinh cũng mang theo mực đỏ để cả hai cùng lăn tay.
Dạ Quân Bác giơ tay phải lên nhìn đồng hồ sau đó nói với Mộ Tinh: "Bây giờ cục dân chính vẫn đang còn làm việc. Chúng ta hãy đi làm thủ tục."
Mộ Tinh có chút do dự.