Vất vả lắm mới lôi được hai người này ra khỏi trung tâm thương mại, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ở lại thêm một lát nữa chắc tôi sợ nhân viên cửa hàng báo cảnh sát mất, nói hai người bọn họ tụ tập gây sự, Ui! không đúng, tụ tập làm hư.
Lúc chờ xe ở ven đường, tôi hỏi Tiểu A: "Bình thường Chu Kỳ là người thế nào?"
Có thể là Tiểu A cho rằng tôi hiểu lầm Chu Kỳ, vội vàng giải thích: "Chị, bình thường Chu Kỳ rất tốt. Bọn em quen nhau lâu như vậy, cho tới bây giờ cậu ấy chưa từng đỏ mặt với ai. Hơn nữa cậu ấy còn vô cùng trượng nghĩa, khoảng thời gian trước ở đội bóng rổ trường em có người gây chuyện, cậu ấy đi can ngăn, cánh tay còn bị đánh một côn, sưng rất to, mấy ngày nay mới khỏi."
"Chuyện khi nào?"
"Trước kỳ thi cuối kỳ."
Trước kỳ thi cuối kỳ? Không phải là lần đầu tiên tôi hẹn Chu Kỳ gặp mặt sao?
Chẳng lẽ khi đó là bởi vì mình bị thương, cho nên cậu ấy mới không muốn gặp tôi?
Cũng thể là Tiểu A nghĩ muốn tôi có ấn tượng tốt về Chu Kỳ một chút, lại tiếp tục nói: "Chị, chị không biết đâu, Chu Kỳ là người rất thích học tập. Thời gian trước khi thi cuối kỳ, cánh tay cậu ấy sưng thành như thế, giống như một đại hiệp một tay, vậy mà mỗi ngày còn đeo máy tính chạy đến tòa nhà dạy học, sắp tắt đèn mới về. Em dám cam đoan, thành tích lần này của cậu ấy khẳng định sẽ đứng top đầu."
Tôi: ...
Em trai, có thể là em đoán sai rồi, cậu ấy đến phòng học không phải để học tập, mà là đang cùng chị đây đánh Vương Giả.
Tôi đột nhiên có chút xấu hổ.
Hình như tôi đã làm chậm trễ những sinh viên đại học trẻ ưu tú của tổ quốc.
Nghĩ đến đây, tôi liếc mắt nhìn Chu Kỳ tinh thần không rõ được Tiểu B đỡ.
Lại nhìn em trai tôi được Tiểu A đỡ, say như chết.
Haizz, lần sau gặp mặt, kiên quyết không dẫn bọn họ đi ăn cơm.
Về phần đi đâu?
emmm…
Chọn thư viện trung tâm thành phố.
Chăm chỉ học tập, tiến bộ mỗi ngày.
Buổi tối sau khi trở về, tôi gửi wechat cho Tiểu A (lúc ăn cơm thêm).
Tôi: Hai người họ thế nào?
Tiểu A: Chị yên tâm, hai người bọn họ đều nằm ngủ, không có chuyện gì cả.
Tôi thấy nhẹ nhõm.
Tắm rửa rồi đi ngủ.
Nhưng tôi lại mất ngủ.
Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu đều là câu nói "Em ghen tị" của Chu Kỳ và dáng vẻ tủi thân của cậu ấy khi nắm lấy cánh tay tôi.
Cực kỳ giống một chú chó con muốn dụi đỉnh đầu vào lòng bàn tay bạn, cố gắng làm nũng.
Chờ đã, ý nghĩ này có vẻ hơi nguy hiểm.
Một nhà yêu đương học không biết tên từng nói: Khi bạn cảm thấy một người đàn ông giống như một con chó, có nghĩa là bạn đã bắt đầu rơi vào tay giặc.
Tôi sắp chết trong mộng giật mình ngồi dậy.
Không thể nào?
Không thể nào, không thể nào, không thể nào?
Tôi động lòng phàm với Chu Kỳ rồi?
Không phải chứ...
Nhưng hình như quả thật có một chút như vậy?
Không có khả năng, không có khả năng...
Trong lúc rối rắm tới tới lui lui, tôi ngủ thϊếp đi.
Lúc tỉnh dậy mặt trời đã lên cao.
Không có gì thú vị hơn một ngày chủ nhật lười biếng.
Tôi lật người, lấy điện thoại di động lại muốn xem đồng hồ.
Kết quả là bị sốc bởi số lượng tin nhắn chưa đọc và số cuộc gọi nhỡ.
Trong nháy mắt đó tôi thậm chí còn có ảo giác, chẳng lẽ có người cho rằng tôi mất tích? Hay là có người cảm thấy tôi đột nhiên chết bất đắc tử?
Bởi vì tôi có thói quen tắt tiếng khi ngủ, cho nên khi đắm chìm trong giấc ngủ, tôi như người tối cổ đối với những chuyện này.
Tôi vội vàng mở khóa điện thoại di động kiểm tra, phát hiện trong những tin nhắn và điện thoại này, ngoại trừ hai tin nhắn wechat không mặn không nhạt là em trai tôi gửi, còn lại đều đến từ cùng một người — Chu Kỳ.
Hơn nữa tin nhắn wechat của cậu ấy viết như thế này:
Chu Kỳ: Chị, thật sự xin lỗi, ngày hôm qua em không nên uống nhiều rượu như vậy, còn thất thố trước mặt chị, rất xin lỗi, thật sự xin lỗi [rơi lệ] [rơi lệ]
Mười phút nữa.
Chu Kỳ: Chị, mười giờ rồi, chị dậy chưa?
Mười phút nữa.
Chu Kỳ: Chị, hẳn là chị rời giường rồi chứ?
Mười phút nữa.
Chu Kỳ: Chị, có phải chị tức giận rồi không...
Chu Kỳ: Thật sự xin lỗi, thật xin lỗi chị, đều là lỗi của em!!
Chu Kỳ: Em không nên ghen một cách khó hiểu, cũng không nên uống nhiều rượu như vậy, càng không nên đánh nhau với Trương Tử Khiêm!
Chu Kỳ:
Thấy vậy tôi xì một tiếng, nở nụ cười.
Hôm qua hai người đánh nhau à? Nhân viên cửa hàng không tố cáo hai người tụ tập làm chuyện xấu là mừng rồi.
Tôi lật lại tin nhắn chưa đọc, cuối cùng cũng hiểu tại sao cậu ấy gọi cho tôi nhiều như vậy.
Bởi vì quá trình cảm xúc lần lượt là: từ nhận sai, đến tủi thân, khổ sở, rồi lo lắng.
Nhìn mấy tin nhắn cuối cùng, dường như cậu ấy cho rằng tôi đã đột tử trên giường.
Tôi đang định gọi lại thì em trai tôi gọi.
Em trai: "Chị dậy chưa?"
Tôi: "Vừa mới dậy."
Em trai tôi: "Chị mau gọi lại cho Chu Kỳ đi, em khuyên cậu ta thế nào cũng không nghe, nhất định bảo phải đi tìm chị."
Tôi: "Mày không nói với cậu ấy chị còn chưa dậy sao?"
Em trai tôi: "Em nói rồi! Kết quả cậu ta nói một câu, sao có thể có người ngủ thẳng đến một giờ chiều còn chưa dậy, nhất định là đã xảy ra chuyện."
Tôi: ...
Cảm ơn, có lòng rồi.
Cuối cùng tôi gọi cho Chu Kỳ.
Chu Kỳ: "Chị, chị không sao chứ? Có cảm thấy cơ thể không thoải mái không? Có phải bị bệnh nên mới ngủ lâu như vậy không?"
Tôi: ...
Tôi: "Không, tôi chỉ đơn thuần buồn ngủ thôi."
Chu Kỳ đột nhiên nghẹn ngào.
Dừng một hồi, cậu ấy mới nói: "Thật sự xin lỗi chị, đều là do một mình em lo lắng mù quáng, có phải làm cho chị cảm thấy phiền phức rồi hay không?"
Tôi: "Cậu cũng vì lo lắng cho chị, không cần xin lỗi."
Chu Kỳ lại im lặng.
Cuối cùng, dường như cậu ấy đã dùng rất nhiều dũng khí, nhẹ giọng hỏi tôi: "Chị, em có thể đi tìm chị không?"
Tôi sửng sốt.
Chu Kỳ: "Em muốn gặp chị."