Sau khi tôi và Chu Kỳ ở bên nhau không bao lâu, đến ngày quốc tế thiếu nhi.
Tôi nói với Chu Kỳ: "Gửi cho em một tấm hình hồi nhỏ của anh đi, dưới 12 tuổi cũng được, em đăng lên vòng bạn bè."
Chu Kỳ lề mề hồi lâu: "Tử Ngạn, hồi nhỏ anh trông không đẹp."
Tôi: ??
Tôi: "Anh cảm thấy em sẽ ghét bỏ anh vì khi còn bé anh không đẹp sao?"
Chu Kỳ: "Không phải... Anh tìm xem."
Cuối cùng, giống như anh đã hạ quyết tâm rất lớn, anh gửi cho tôi một tấm ảnh nói là khoảng mười tuổi.
Sau khi nhìn rõ dáng vẻ của anh trong ảnh, tôi vui vẻ.
Tôi: "Đây là anh?"
Chu Kỳ: "Ừm…"
Tôi: "Ha ha ha ha, sao trước đây anh lại là một cậu bé mập mạp thế?"
Chu Kỳ cào tôi: "Không phải em nói không chê sao?"
Tôi bị anh cào cười khanh khách: "Em không ghét bỏ anh, chỉ là cảm thấy không giống với trong tưởng tượng của em thôi, rất đáng yêu."
Chu Kỳ đột nhiên dừng động tác lại: "Thật ra cho đến tận năm lớp 10, anh vẫn là một cậu bé mập mạp. Lúc ấy anh cũng không cao, bạn học đều gọi anh là cậu bé mập. Anh cũng không có bạn bè, cả ngày tự chơi một mình, chơi game đại loại gì gì đó."
Giọng anh hơi trầm xuống, tôi không khỏi đau lòng.
Tôi nghĩ đến lời Tiểu A nói anh vua độc thân vạn năm, tôi hỏi: "Đây chính là nguyên nhân anh vẫn độc thân sao?"
Chu Kỳ: "Xem như vậy đi."
Tôi lại hỏi: "Nhưng sau đó anh cao lên, trở nên đẹp trai, còn có nhiều em gái theo đuổi anh như vậy, tại sao anh không đồng ý người ta?"
Chu Kỳ: "Anh chỉ thay đổi vẻ ngoài, bên trong vẫn là anh thôi, nhưng điều mà các cô gái kia nhìn trúng đều là vẻ ngoài của anh, cho nên anh..."
Tôi: "Vậy tại sao anh chấp nhận em?"
Chu Kỳ cười khẽ, chậm rãi tới gần tôi: "Bởi vì ban đầu em cũng không biết anh trông như thế nào nha?"
Sau đó anh cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn môi tôi.
Không khí rất nhanh nóng lên.
Tôi oán thầm: Bởi vì tôi không phải là nhan khống, tôi là thanh khống...
Nhưng tôi không nói với Chu Kỳ. Dù sao đi nữa, tôi đã thành công trong việc bắt cóc người em trai này.
Ở bên cạnh anh thì chỗ nào cũng tốt, ngoại trừ...
Nguy cơ hai chúng tôi mắc bệnh đốt sống cổ ngày càng cao.
[Ngoại truyện 2: Hát]
Gần đây, tôi quấn lấy Chu Kỳ đòi anh hát cho tôi nghe.
Anh lại như có điều gì đó khó nói, từ chối tôi.
Tôi có chút tức giận.
Tôi: "Không phải anh nói muốn hát cho em nghe sao? Sao bây giờ lại nuốt lời?"
Chu Kỳ: "Tử Ngạn, em chờ một chút, anh muốn chuẩn bị thêm."
Cái này có gì mà cần chuẩn bị?
Tôi vẫn còn giận.
Chu Kỳ: "Có được không, chị?"
Tôi: ...
Được rồi, anh lợi hại, đàn ông làm nũng là tốt số nhất.
Qua đi vài ngày, người bận rộn với xã hội đã quên mất chuyện này.
Kết quả có một buổi tối, tôi vừa đi tới tiểu khu dưới lầu, xa xa đã nhìn thấy có một vòng nến xếp thành hình trái tim trên mặt đất.
Tôi tự hỏi đây đã là thời đại gì rồi, ai còn diễn cảnh xấu hổ như thế này?
Sau đó tôi đi về phía trước vài bước, nhìn thấy Chu Kỳ cầm hoa đi từ phía trước ngọn nến về phía tôi.
Tôi: ...
Bảo vệ khu chung cư không đuổi anh sao?
Chu Kỳ: "Tử Ngạn, lúc trước không hát, là vì anh muốn viết cho em một bài hát, bây giờ viết xong rồi, anh hát cho em nghe."
Sau đó, Tiểu A, Tiểu B, còn có em trai tôi không biết từ đâu chui ra, Tiểu A còn ôm đàn ghi ta đánh nhạc.
Chu Kỳ đứng trước mặt tôi, thâm tình hát xong bài hát kia.
Vòng nến hình trái tim mà vừa rồi tôi còn cảm thấy quê mùa ở phía sau, đột nhiên trở nên vô cùng lãng mạn.
Đây chính là cảm giác của nữ chính trong phim tình cảm thanh xuân sao?
Sau khi hát xong, Chu Kỳ chậm rãi ôm lấy tôi, sau đó kề sát bên tai tôi, nhẹ giọng nói: "Tên bài hát này, là -- ."
Tôi ôm lấy anh.
"Em cũng yêu anh."
(Hết.)