Trên xe taxi, Chu Kỳ giải thích với tôi.
"Tính cách của cô gái kia có chút cố chấp, em từ chối cô ta rất nhiều lần, cô ta vẫn không buông tay. Chị, em thật sự không ngờ tới cô ta sẽ đột nhiên đánh lén đâu!"
Tôi hừ lạnh một tiếng.
Chu Kỳ chỉ vào gương mặt mình: "Em đã rửa chỗ này rất nhiều lần, sắp lột da rồi."
Giọng nói cậu ấy rất oan ức, tôi nhịn không được liếc nhìn qua.
Chậc, đúng là bị lột da.
Cậu ấy thấy tôi không trả lời, nhét điện thoại vào tay tôi: "Chị không tin thì có thể kiểm tra lịch sử trò chuyện, chỉ riêng trên wechat là em đã từ chối cô ta ba lần rồi."
Tôi đẩy lại: "Tôi không xem điện thoại của cậu."
Cậu ấy lại nhét qua: "Chị xem đi, xem đi."
Tôi: ...
Làm ơn đừng làm nũng nữa, hàm lượng đường trong máu của tôi đã tăng vọt rồi.
Tôi cố mà làm, nhìn điện thoại di động của cậu ấy.
Thật đúng là giống như cậu ấy nói, trong nhật ký nói chuyện phiếm, cậu ấy đã từ chối nữ sinh kia ba lần, vả lại lần nào cũng đều tương đối thẳng thừng.
Cơn giận của tôi tiêu tan một nửa.
Sau khi xuống xe, Chu Kỳ đưa tôi đến cửa nhà, tôi nhận lấy hành lý, ra lệnh đuổi khách: "Cậu có thể về rồi."
Chu Kỳ: "Chị, chị để cho em đi vào bôi thuốc cho chị đi, bôi thuốc xong em lập tức đi về!"
Tôi: "Không được."
Chu Kỳ: "Chị…"
Dừng dừng dừng, đừng làm nũng, tôi cho cậu vào còn không được sao!
Trong phòng khách, tôi ngồi trên sô pha, Chu Kỳ ngồi xổm bên chân tôi.
Cậu ấy nâng mắt cá chân của tôi lên, nhẹ nhàng đặt trên đầu gối của mình, sau đó bắt đầu bôi thuốc mỡ.
Cậu ấy cúi đầu, từ góc độ của tôi có thể nhìn thấy mái tóc mềm mại của cậu ấy, còn có một xoáy tóc nho nhỏ.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình giống như một quý phi nương nương, cậu ấy giống như một tiểu thái giám hầu hạ tùy thân.
Tôi nhịn không được bật cười: "Tiểu Kỳ Tử."
Chu Kỳ sửng sốt, nói: "Có nô tài."
Tôi: "Bôi thuốc mỡ thôi mà sao lại bôi chậm như vậy?"
Chu Kỳ: "Nô tài bôi thuốc cho nương nương."
Cậu ấy bắt đầu bôi rất nhẹ, thuốc mỡ lành lạnh, mùi rất nồng.
Chu Kỳ: "Có đau không?"
Tôi lắc đầu: "Không đau, chỉ hơi ngứa thôi."
Lời này không biết đã chọc trúng dây thần kinh nào của Chu Kỳ, hai má, vành tai của cậu ấy đột nhiên trở nên đỏ bừng.
Khiến cho tôi cũng bắt đầu có suy nghĩ bậy bạ.
Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc quả nhiên không thể ở một mình.
Bôi thuốc xong, Chu Kỳ đứng lên, trông mong nhìn tôi, sau đó nhỏ giọng nói: "Chị, em về đây."
Cậu ấy xoay người đi tới cửa, tôi gọi cậu ấy lại: "Tiểu Kỳ Tử."
Cậu ấy bước hai ba bước trở lại trước mặt tôi: "Nương nương còn có gì phân phó?"
Tôi ngoắc ngoắc tay với cậu ấy: "Lại đây."
Cậu ấy vội vàng đến gần.
Tôi chỉ chỉ bên cạnh: "Ngồi xổm xuống."
Cậu ấy ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
Tôi nhịn không được mỉm cười, sau đó nghiêng người về phía trước, hai tay nâng má cậu ấy, hôn xuống.
Nụ hôn của tôi rơi vào trán cậu ấy, chóp mũi cậu ấy, cuối cùng hôn lên môi cậu ấy.
Sau một hồi sững sờ, Chu Kỳ đảo khách thành chủ, nghiêng người đè tôi lên sô pha.
Tôi vuốt mặt cậu ấy, cười như yêu phi: "Đêm nay, ngươi ở lại với bổn cung đi."
Cậu ấy thở hổn hển, đôi mắt càng ngày càng sâu, chơi đùa với tôi: "Nương nương không sợ Hoàng thượng phát hiện sao?"
Tôi kéo vạt áo trước của cậu ấy, dùng sức kéo về phía tôi: "Chúng ta mặc kệ lão già kia."
Chúng tôi hôn nhau, không còn nhìn thấy áo của Chu Kỳ nữa.
Lại hôn một cái, tôi bị ôm vào phòng ngủ.
Lại hôn một cái, liền....
Thôi, không nói nữa, nội dung kế tiếp đều là hình làm mờ.
Tóm lại, đêm đó, chúng tôi đều trưởng thành rất nhiều.