Sau khi đến bệnh viện, tôi nhanh chóng trở thành tâm điểm của toàn bộ khoa cấp cứu.
Không vì lý do nào khác được, bất cứ một ai được một chàng trai đẹp trai cao 1m88 ôm kiểu công chúa đều sẽ biến thành nữ chính được chú ý thôi.
Nhưng tôi lúc này chỉ muốn đào một cái hố chui vào.
Thật xấu hổ!
Tôi bị trẹo chân, không phải bị gãy chân, có cần Chu Kỳ ôm tôi suốt dọc đường như vậy không?
Tôi: "Thả tôi xuống."
Chu Kỳ không hề nhút nhít.
Tôi: "Nhanh lên, nếu không tôi sẽ không để ý tới cậu nữa."
Lúc này Chu Kỳ mới di chuyển bước chân, thả tôi vào chỗ ngồi ở khu chờ.
Chú ngồi bên trái tôi bị đinh cắm vào tay, học sinh trung học bên phải thì nổi đầy mẩn đỏ trên mặt.
Còn tôi, người được ôm lâu như một bệnh nhân gãy chân, kết quả chỉ bị trẹo chân.
Đỡ trán.
Chu Kỳ ngồi xổm trước mặt tôi, đáng thương nhìn tôi: "Chị, có phải chị rất tức giận không?"
Tôi không nói chuyện.
Chu Kỳ: "Trương Tử Khiêm đã nói với em chuyện vừa rồi... Em có thể giải thích!"
Tôi dời tầm mắt: "Không có gì cần giải thích cả."
Chu Kỳ: "Em…"
Cậu ấy vừa mở miệng, đã bị một nam bác sĩ trẻ tuổi cắt ngang: "Sao đây?"
Chu Kỳ: "Cô ấy ngã cầu thang, không thể đi lại."
Bác sĩ: "Có phải gãy xương hay không, để tôi xem."
Tôi đột nhiên đỏ mặt: "Không phải gãy xương, chỉ là trẹo chân."
Bác sĩ: "Ồ, tôi thấy bạn trai cô vẫn luôn ôm cô, còn tưởng chân cô bị gãy."
Tôi vội vàng giải thích: "Cậu ấy không phải bạn trai tôi."
Nói xong tôi lập tức hối hận.
Giọng điệu này, thái độ này, nghe thế nào cũng giống như bạn gái đang giận dỗi bạn trai vậy!
Thế cho nên, ánh mắt bác sĩ nhìn tôi cũng càng thêm vi diệu.
Tôi dứt khoát ngậm miệng.
Bác sĩ kiểm tra đơn giản mắt cá chân tôi: "Không nghiêm trọng, không bị thương xương, sưng cũng không nặng. Tôi kê đơn thuốc cho cô, về nghỉ ngơi cho tốt, không nhiều thì hai ba ngày nữa là khỏi."
Tôi: "Cảm ơn bác sĩ."
Lúc chuẩn bị rời đi, Chu Kỳ lại muốn tới ôm tôi.
Tôi ngăn cậu ấy lại: "Cậu trở về đi, tôi bảo Trương Tử Khiêm đưa tôi về."
Chu Kỳ: "Trương Tử Khiêm đã về rồi."
Tôi: ?
Tôi nhìn quanh bốn phía, quả nhiên không thấy bóng dáng của nó.
Lúc này, điện thoại di động trong túi gửi tới tin nhắn wechat.
Em trai: Xin lỗi chị, sau khi so sánh với Triệu Huy, em quyết định cho Chu Kỳ một cơ hội.
Tôi: ...
Trong khoảng thời gian xem tin nhắn, Chu Kỳ lại đột nhiên ôm tôi lên.
Tôi còn chưa kịp kinh hô một tiếng, còn chưa kịp giãy dụa thì chợt nghe cậu ấy nói: "Chị, cho em một cơ hội giải thích đi, được không?"
Cậu ấy nhìn tôi, đôi mắt đen ươn ướt, tràn đầy sự tủi thân và khao khát.
Bớ gia đình ơi, thật sự không phải là tôi không có giới hạn.
Là do Chu Kỳ làm nũng kìa, quả thực là muốn mạng già của tôi mừ.