Có câu nói nói thế nào nhỉ?
Xúc động là ma quỷ!
Vừa cùng Triệu Huy bước lên bậc thang khách sạn, tôi lập tức hối hận.
Sở dĩ tôi gọi Triệu Huy là tên bạn trai cũ ngu n*n, hoàn toàn là bởi vì người này rất khiến người ta chán ghét.
Anh ta là một người đàn ông mang tính điển hình, còn cực kỳ keo kiệt.
Khi yêu đương với tôi, chuyện tiêu tiền cơ bản đều là dựa vào tôi.
Anh ta còn rất tự luyến, dường như anh ta đang nghĩ, anh ta cho tôi cơ hội tiêu tiền cho anh ta thì đó là vinh hạnh của tôi vậy.
Mà anh ta còn thích lừa bịp, luôn thích trêu chọc các em gái khác, thủ đoạn cũng cực kỳ thấp kém, bị người ta tố cáo đến trước mặt tôi.
Còn có ...
Không thể nhớ lại nữa, nhớ lại nữa thì tôi sẽ nổ tung mất.
Lúc ấy tôi cũng ngu, luôn cảm thấy rằng anh ta có thể thay đổi.
Sau đó tôi không thể nhịn được nữa, sau cùng mới nói chia tay.
Kết quả qua nhiều năm như vậy, tên ngu này vẫn là tên ngu khi trước.
Tóm lại xin khuyên đông đảo các chị em, ngàn vạn lần không nên nhặt bạn trai trong thùng rác.
Tôi: "Tôi đột nhiên nhớ ra còn có chuyện khác, đi trước đây."
Triệu Huy: "Đã theo tôi đến cửa khách sạn rồi, mới nhớ ra có việc?"
Tôi: "Ừ."
Triệu Huy: "Cũng không cần em dùng tiền mời khách, nhìn em sợ kìa."
Tôi hít thở không thông.
Tôi dứt khoát ngả bài: "Tôi không muốn ăn cơm với anh nữa, tạm biệt."
Triệu Huy căn bản không nghe vào: "Em chưa từng tới khách sạn cao cấp như vậy sao? Yên tâm, anh mời khách."
Nắm đấm cứng rồi.
Con mắt nào của anh ta nghĩ tôi chưa từng đến một khách sạn như thế này?
Nhưng tôi không muốn dây dưa với anh ta nữa, cũng không muốn nói thêm cái gì, quay đầu muốn rời đi.
Anh ta đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi: "Tử Ngạn, đừng nhẫn tâm với anh như vậy."
Tôi thấy ghê tởm dữ dội, dùng sức hất tay anh ta ra: "Đừng chạm vào tôi!"
Đúng lúc này, phía sau truyền đến giọng nói lo lắng của Chu Kỳ: "Chị!"
Tôi quay đầu lại, chỉ thấy Chu Kỳ đang chạy về phía này, phía sau còn có em trai tôi.
Trong nháy mắt đó, đầu óc tôi trống rỗng.
Dưới chân đột nhiên giẫm vào khoảng không, tôi thét chói tai một tiếng, lăn xuống cầu thang trước cửa khách sạn.
Tôi thấy Chu Kỳ nhào về phía tôi, nhưng vẫn chưa kịp.
Tôi lăn xuống dưới cùng trước khi dừng lại.
Cả người đều đau nhức giống như tan ra.
Chu Kỳ đỡ tôi ngồi dậy, vội đến độ cả giọng cũng thay đổi: "Chị, đau chỗ nào?"
Tôi tựa vào trong lòng cậu ấy, chỉ cảm thấy đau đớn và tủi thân như sóng biển đánh úp lại.
Tôi đẩy cậu ấy ra, không muốn nói chuyện với cậu ấy.
Vẻ mặt Chu Kỳ sợ hãi không biết làm sao, sau đó cậu ấy ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Huy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Có phải là anh đẩy chị ấy xuống hay không?"
Mắt thấy Chu Kỳ có thế muốn đi đánh Triệu Huy, tôi nắm lấy vạt áo cậu ấy, lắc đầu: "Không liên quan đến anh ta, tôi tự giẫm lên khoảng không."
Tôi thở dài, chỉ cảm thấy mệt mỏi: "Chu Kỳ, chuyện của tôi không cần cậu lo, cậu về đi."
Tôi đứng dậy, chuẩn bị đón xe về nhà.
Nhưng mà vừa bước đi một bước, thiếu chút nữa úp sấp trên mặt đất.
Hình như bị trẹo mắt cá chân rồi.
Tôi cố nén cơn đau, khập khiễng đi về phía trước.
Còn chưa đi được hai bước, một lực mạnh từ phía sau nhấc bổng tôi lên.
Tôi không hiểu sao mình lại một lần nữa trở về trong lòng ngực Chu Kỳ.
Tôi sửng người trong hai giây, sau đó bắt đầu giãy dụa: "Chu Kỳ, cậu thả tôi xuống!"
Cậu ấy không hề phản ứng, sự giãy dụa của tôi đối với cậu ấy mà nói, căn bản giống như là ruồi lắt cành cây.
Chu Kỳ ôm tôi đi về phía trước: "Đến bệnh viện."
Tôi: "Không cần."
Chu Kỳ không nói lời nào, vẫn kiên quyết tiếp tục đi về phía trước.
Vì thế tôi quay sang em trai tôi: "Trương Tử Khiêm, cứu chị mày!"
Em trai tôi nhìn đến choáng váng, lúc này mới lấy lại tinh thần, kéo vali của tôi theo sau: "Chị, em đồng ý với Chu Kỳ, chúng ta đến bệnh viện trước đi."
Tôi: ...
Vậy mày cũng bảo Chu Kỳ thả chị xuống trước đi chời!!