Đừng nghĩ lệch, đừng nghĩ lệch, đừng nghĩ sai lệch.
Sau khi Chu Kỳ đi vào thì khá ngoan ngoãn và không hề xảy ra chuyện gì bất hoà giữa chúng tôi.
Tôi hỏi: "Bây giờ cậu chạy tới đây, không cần tập luyện sao?"
Chu Kỳ: "Em xin nghỉ với thầy, tiết mục của em bị hủy."
Tôi: ...
Tôi cho cậu ấy leo cây, cậu ấy cho giảng viên leo cây.
Tất cả chúng tôi đều có một tương lai tươi sáng.
"Tiết mục chuẩn bị lâu như vậy, bây giờ hủy bỏ không phải là rất đáng tiếc sao?"
Chu Kỳ lắc đầu: "Không tiếc, em muốn ở lại với chị lâu hơn một chút."
Mặt tôi đỏ lên, chân tay luống cuống nhận lấy chậu hoa dành dành đại diện cho trái tim thiếu niên Chu Kỳ, sau đó đặt ở ban công phòng ngủ.
Từng đóa từng đóa hoa trắng nhỏ, dưới ánh mặt trời trở nên vô cùng đẹp mắt.
Tôi nhìn đến mê mẩn, nghiêng đầu, tầm mắt va vào đôi mắt tràn đầy tình cảm của Chu Kỳ.
Tôi tránh ánh mắt của cậu ấy theo bản năng, chợt nghe cậu ấy nói: "Chị đẹp quá."
Tôi thở hổn hển.
"Đẹp hơn cả hoa."
Tim tôi đập như trống trận.
Đây là một cái hình dung tầm thường không có nội hàm à!
Nếu là lúc trước, tôi chắc chắn sẽ khịt mũi coi thường!
Nhưng lời này là từ trong miệng Chu Kỳ nói ra, nó như biến thành lời ca ngợi đẳng cấp nhất toàn thế giới, làm cho tôi đánh mất chính mình ngay lập tức.
Cậu ấy bước từng bước đi tới, chậm rãi tới gần tôi.
Cô nam quả nữ, buổi chiều, phòng ngủ, giường.
Tôi cảm nhận được hơi thở mập mờ mãnh liệt trong không khí, cùng với cảm giác áp bách nam tính tản ra từ trên người Chu Kỳ.
Khi cậu ấy cúi người xuống, tôi thậm chí còn nhắm mắt lại theo bản năng.
Sau đó tôi nghe thấy cậu ấy hỏi bên tai tôi: "Chị có biết em chuẩn bị hát bài gì không?"
Tôi mở mắt ra.
Thì ra không phải muốn hôn tôi à...
Tôi: "Không biết."
Cậu ấy cười: "Sao chị lại nhắm mắt?"
Tôi: "Không vì sao cả…"
Chu Kỳ: "Có phải chị cho rằng em muốn hôn chị không?"
Tôi: ...
Tôi mấp máy miệng: "Đương nhiên không…"
Chữ "phải" còn chưa nói ra khỏi miệng, một nụ hôn đã rơi xuống trán tôi.
Dịu dàng, mang theo cảm giác mát mẻ.
"Từ lúc vào cửa, em đã muốn làm như vậy." Cậu ấy áp sát vào tai tôi, giọng nói khàn khàn, hơi thở ấm áp phả bên tai tôi, giống như đang cố gắng nhẫn nại điều gì đó.
Cuối cùng, cậu ấy chạm vào trán tôi, nhẹ giọng nói: "Chờ chị trở về, em hát cho một mình chị nghe."
"Có được không, Chị?"
Tôi sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ có trạng thái như bây giờ.
Lúc tôi ở trên máy bay — nhớ Chu Kỳ.
Lúc tôi ở cùng lãnh đạo — nhớ Chu Kỳ.
Khi tôi còn làm nô ɭệ tư bản — nhớ Chu Kỳ.
Tôi thực sự, chưa bao giờ, chưa bao giờ như thế này.
Chắc là tôi đã hoàn toàn điên rồi.
Trong suốt quá trình đi công tác, tôi không có việc gì là bật điện thoại di động, sợ bỏ lỡ wechat của Chu Kỳ.
Nhưng mà, tốt xấu gì tôi cũng lớn hơn cậu ấy hai tuổi, sao có thể thể hiện ra bộ dạng thiếu nữ yêu đương nhộn nhạo không thành thục như thế này chứ?
Vì vậy chúng tôi đã tạo ra một cuộc trò chuyện như sau:
Chu Kỳ: Chị, đi công tác vất vả không?
Tôi: Cũng được.
Chu Kỳ: Vậy thì khi nào chị có thể về?
Tôi: Hai ngày nữa.
Mười phút sau.
Chu Kỳ: Chị, em có một bí mật muốn nói với chị.
Tôi: Cái gì?
Chu Kỳ:
Tôi bị trúng tên ngay tức khắc.
Cái gì mà bình tĩnh lý trí! Cái gì mà thành thục ổn trọng!
Ở trước mặt chó con thì không còn cái gì tồn tại hết đấy được không?
Chết rồi, chết rồi.
Hiện tại khi Chu Kỳ nói chuyện với tôi, cuối mỗi câu đều thêm một từ ngữ như "sao" "à".
Cho dù chỉ là chữ, tôi cũng có thể tưởng tượng ra giọng nói êm tai và bộ dạng làm nũng của cậu ấy.
Có phải cậu ấy đã quên thiết lập của mình là chàng trai menly 1m88 rồi không?
Mà nụ hôn của cậu ấy trên trán tôi, có làm sao tôi cũng không xua đi được trong đầu.
Bớ gia đình ơi, hành động hôn trán kiểu này, quá tâm cơ!
Vừa đủ mờ ám, lại cực ngây ngô.
Mỗi lần nhớ tới đều khiến lòng tôi ngứa ngáy, hận không thể lập tức nhào tới xử lý cậu ấy.
Nỗi nhớ ở đáy lòng tôi bắt đầu mọc rễ nảy mầm, mỗi một phút trôi qua, lại mập mạp thêm một tấc.
Tôi nghĩ tôi xong rồi.
Tôi thực sự rơi vào tay giặc.
Hoàn toàn triệt để, quân lính tan rã.