Tôi: "Em trai, cậu thả chị xuống."
Chu Kỳ: "Sao vậy?"
Mặt tôi càng ngày càng đỏ, ho nhẹ hai tiếng: "Chị mặc váy, sẽ lộ hết."
Có vẻ như Chu Kỳ mới đột nhiên ý thức được hành vi thẳng nam của mình, vội vàng buông tôi xuống.
Nhưng động tác tương đối chậm chạp, sợ tôi thật sự lộ hết.
Sau đó tôi phát hiện, người đỏ mặt không chỉ có một mình tôi, so với tôi thì mặt cậu ấy còn đỏ hơn, thậm chí cả chóp tai cũng ửng đỏ nhàn nhạt.
Đột nhiên tôi không còn thẹn thùng nữa, trong đầu đều nghĩ cách làm sao trêu chọc cậu ấy.
Tôi cười xấu xa: "Em trai, sao em lại đỏ mặt thế?"
Chu Kỳ nhỏ giọng trả lời: "Em đã quên chị mặc váy, còn để chị ngồi trên vai em, vượt quá giới hạn tiếp xúc cơ thể..."
Tôi: ...
Thật sự xin lỗi, tôi không nên tự tin trêu chọc cậu ấy như vậy.
Mặt tôi lại đỏ nữa rồi!
Sau đó, hai chúng tôi, những người lớn, rời khỏi sân bóng rổ với khuôn mặt đỏ bừng.
Lúc gần đi, tôi nghe thấy một học sinh tiểu học nói với một học sinh khác: "Hai người bọn họ sắp hẹn hò đấy."
Tôi: ...
Cậu bạn nhỏ, có phải nhóc biết quá nhiều rồi không?
Tôi mời Chu Kỳ cùng ăn cơm tối, cậu ấy sống chết không chịu.
Đoán chừng là vì bữa cơm tối hôm qua ăn ra bóng ma tâm lý.
Tôi: "Được rồi, chị tiễn cậu đến ga tàu điện ngầm."
Cậu ấy lắc đầu: "Không, để em tiễn chị."
Tôi: "Nhà chị ở ngay bên cạnh, có gì vui mà tiễn?"
Chu Kỳ nghiêm túc nhìn tôi chằm chằm, tôi lại đỏ mặt.
Cậu ấy: "Chị, em muốn nhìn chị về nhà an toàn."
Được rồi.
Vì thế tôi dẫn Chu Kỳ đi bộ về phía dưới lầu nhà tôi.
Tôi: "Được rồi, chị đến rồi, cậu cũng về sớm một chút đi."
Chu Kỳ: "Vâng."
Cậu ấy cúi đầu, tựa như còn có lời muốn nói.
Tôi cười: "Sao vậy, còn lưu luyến à?"
Cậu ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt đen kịt dưới ánh đèn đường sáng đến kinh người.
Cậu ấy tiến lên hai bước: "Chị, em có một thỉnh cầu."
Tôi: "Cái gì?"
Cậu ấy cúi người, chậm rãi ghé sát vào tai tôi, hạ giọng: "Lần sau em tới tìm chị, để em đi về nhà cùng chị nhé."
Nói xong, cậu ấy giống như người đã làm chuyện xấu, cấp tốc lui về phía sau: "Chị, tạm biệt."
Sau đó chạy đi như chạy trốn.
Để lại một mình tôi với khuôn mặt đỏ bừng trong làn gió hỗn độn.
Tôi không ngừng phân tích được câu nói kia của Chu Kỳ.
Sau đó, tôi nhảy đi nhảy lại giữa hai ý nghĩ "Mới quen biết như vậy đã muốn theo tôi về nhà, nhất định là thèm muốn thân thể tôi" và "Là suy nghĩ của tôi đen tối, người ta chỉ đơn giản muốn đến nhà tôi làm khách thôi mà".Tôi càng nghĩ thì càng mờ mịt, càng nghĩ càng rối rắm.
Vì thế tôi bí quá hoá liều, gửi wechat cho em trai tôi.
Tôi: Em trai, cuộc sống tình cảm của Chu Kỳ thế nào?
Em trai tôi mới giây lát đã trả lời: Chị, dù sao chị cũng đừng bị cậu ta lừa, cậu ta là trap boy, ỷ vào vẻ ngoài đẹp trai, có một đống lốp dự phòng, chuyên chọn nữ sinh ngây thơ đơn thuần để lừa gạt đó!
Tôi: ?
Đạo lý này tôi đều hiểu, nhưng sao tôi cảm thấy lời này của nó không thể tin?
Tôi lại hỏi Tiểu A.
Tiểu A: Chu Kỳ ấy à, cậu ấy là vua độc thân vạn năm, bình thường ngoại trừ chơi bóng thì không ra khỏi cửa, là một trạch nam tiêu chuẩn.
Tôi: Cậu ấy đẹp trai như vậy, không có cô gái nào theo đuổi cậu ấy sao?
Tiểu A: Có thì có, nhưng Chu Kỳ cũng không để ý đến người ta, bọn em đều hoài nghi cậu ấy là người theo chủ nghĩa độc thân.
Tôi: ...
Quả nhiên, thằng nhóc Trương Tử Khiêm này chỉ biết lừa tôi.
Vì thế tôi lại tìm nó.
Tôi: Vì sao gạt chị?
Em trai tôi: Em gạt chị cái gì...
Tôi: Trap boy?
Em trai: ...
Tôi: Một đống lốp dự phòng?
Em trai: ...
Tôi: Lần sau lại gạt chị thì cẩn thận chị gọt mày.
Em trai: Chị, chị ruột của em, chị không thể ở cùng một chỗ với Chu Kỳ!
Tôi: Vì sao?
Em trai: Em không đồng ý!
Tôi: ???
Em trai: Em không muốn cậu ta trở thành anh rể của mình đâu! Chị, chị không hiểu tâm trạng này của em đâu.
Tôi: Vậy ban đầu khi chị muốn gặp Chu Kỳ, mày cũng không ngăn cản?
Em trai: Ban đầu em cứ tưởng chị chỉ tò mò về cậu ta, không ngờ hai người đã lén lút liên lạc, lén lút ăn cơm trước kẻng!
Tôi: ...
Không có văn hóa thì đừng dùng thành ngữ lung tung, cảm ơn.
Em trai: Chị, chị ruột của em, chị nghe ý kiến của em trai ruột là em đi.
Tôi: Xin lỗi, hiện tại tôi có rất nhiều em trai, cậu đã bị trục xuất khỏi thân phận em trai của tôi.
Em trai: ...
Em trai:
Tuy rằng ngoài miệng tôi không đồng ý với Trương Tử Khiêm, nhưng hành động của tôi là không tiến thêm một bước với Chu Kỳ.
Biểu hiện cụ thể là, chúng tôi lại trở về trạng thái cư dân mạng ban đầu, không có sự phát triển rõ ràng nào cả.
Ngoại trừ thỉnh thoảng khi đi làm tôi sẽ thất thần, sau đó bất giác nghĩ đến Chu Kỳ, thì những phương diện khác đều không khác bao nhiêu so với trước kia.
Hơn nữa tôi cảm giác Tiểu A nói có đạo lý, khí chất vua độc thân trên người Chu Kỳ quá mãnh liệt, mạnh mẽ đến mức có đôi khi tôi cũng nhịn không được muốn chủ động ra trận.
Nhưng ngẫm lại thì vẫn nên quên đi, dù sao cậu ấy nhỏ hơn tôi hai tuổi, điều kiện cũng không tệ, lỡ như có em gái nào thích hợp với cậu ấy hơn thì sao.
Với lại người ta cũng chưa từng hứa hẹn gì với tôi.
Cứ như vậy, tôi vẫn tiếp tục cuộc sống nô ɭệ tư bản của mình, đột nhiên một ngày nọ, Chu Kỳ gọi điện thoại cho tôi, nói với tôi về buổi biểu diễn âm nhạc của trường học.
Chu Kỳ: "Chị, thứ bảy này trường em có buổi biểu diễn âm nhạc, em có hát một bài, chị muốn đến xem hay không?"
Tôi: "Thứ bảy?"
Chu Kỳ: "Đúng vậy ạ."
Cách điện thoại di động, tôi cũng có thể đoán được lúc này cậu ấy đang điên cuồng gật đầu, hơn nữa đôi mắt còn rất trông mong khát vọng.
Và thật trùng hợp, thứ bảy này tôi phải đi công tác, nhưng tôi cũng không trực tiếp từ chối Chu Kỳ.
Tôi suy nghĩ, dù sao thì tôi cũng chỉ là một nhân viên tạp vụ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, tìm cớ xin nghỉ với lãnh đạo, hoặc là để đồng nghiệp thay thế một chút, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Vì vậy, tôi do dự một lát: "Tôi sắp xếp công việc trước, sau đó sẽ trả lời cậu, được không?"
Thái độ Chu Kỳ nhẹ nhàng: "Vâng, thưa chị."
Chuyện sau đó coi như thuận lợi, tôi tìm được đồng nghiệp đi công tác thay tôi, cũng nói rõ tình huống với lãnh đạo.
Mặc dù lãnh đạo không vui, nhưng vẫn đồng ý (ở đây tôi muốn khen lãnh đạo của chúng tôi một chút).
Vì thế tôi lập tức gửi tin nhắn cho Chu Kỳ, nói cho cậu ấy biết tôi có thể đến làm khán giả.
Lúc đó đứa nhỏ này vui vẻ đến mức tôi có thể biết được thông qua lời nói.
Còn tôi... có lẽ cũng là trạng thái y vậy.
Trong khoảng thời gian này, mặc kệ lúc nào, mặc kệ đang làm gì, chỉ cần tôi vừa nghĩ đến cậu ấy, nghĩ đến thứ bảy sẽ gặp mặt, trong lòng lập tức nổi lên một loại cảm giác nóng hầm hập, khóe miệng bất giác cong lên.
Đã có nhiều đồng nghiệp hỏi tôi có phải đang yêu hay không.
Tôi chỉ có thể nói...
Chưa đâu.
[Ngượng ngùng]