Tuấn sững sờ đến bất ngờ, người đang đứng trước mặt Tuấn chính là Long, không những thế, Long không đến một mình, còn vài người đang đứng sau lưng Tuấn nữa.
Sau vài giây định hình, Tuấn khẽ cười rồi đáp :
-- Cú đá đẹp đấy, cảm ơn vì đã đến kịp thời.
Đội đàn em của Bâu còn chưa hiểu những gã vừa xuất hiện này là ai, nhưng thấy tên cầm đao bị trúng một đòn mà giờ không gượng dậy nổi, tên nào tên nấy vội lùi lại. Bởi không chỉ gã vừa tung người song phi kia đáng gờm, mà ngay cả 5 tên đang cầm tuýp sắt đứng dàn hàng phía sau lưng Tuấn cũng không phải dạng vừa. Không biết chúng lao từ đâu ra, nhưng phản ứng của những kẻ này rất nhanh nhạy, trong thời gian ngắn chúng đã nhặt lấy tuýp sắt rồi xông vào đỡ đòn không hề nao núng.
Từ yếu thế, nay Tuấn cùng những người anh em của mình lập tức lấy lại cân bằng. Đám đàn em của Bâu lui về sau rồi tập trung lại, chúng nhìn Tuấn cùng mấy gã kỳ đà cản mũi mà nghiến răng nghiến lợi tức tối.
Long chẳng để ý gì đến bọn chúng, nhìn Tuấn, Long cau mày :
-- Hình như em đến hơi muộn, anh bị thương không nhẹ đâu. Bọn chó chết này chơi hèn thế, cả đám hơn hai chục người đánh một người, lại còn dùng đồ.....Khốn kiếp.
Tuấn đáp :
-- Không sao, anh chỉ bị xây xát nhẹ thôi.
5 gã đằng sau cũng lên tiếng :
-- Anh Tuấn, bọn em tìm anh 2 ngày hôm nay rồi. May quá lại gặp anh ở đây.
Nhìn những người này, Tuấn nhận ra cả, bọn họ đều là tù nhân của trại thanh phong, trong số đó có 3 người cũng là đại bàng trong ba buồng giam khác giống như Long, 2 người còn lại Tuấn cũng đã tiếp xúc qua trong nhà tù, đều là anh em quen biết cả, và họ ai cũng nể Tuấn, nể những việc Tuấn làm bắt đầu từ khi Tuấn được đưa vào trại cho đến lúc Tuấn mãn hạn. Và trong đợt " ra quân " này biết tin Long đi tìm Tuấn, họ cũng đi theo, phần muốn gặp lại đại ca sau khi ra tù, phần họ nhận thấy ở Tuấn có điều gì đó thu hút, cảm phục.
Tuấn cười lớn :
-- Ha ha ha, cả mấy người cũng tìm tới tận đây à...? Hay lắm, lát nữa anh em ta phải nhậu một bữa ra trò, trong tù tuy gặp nhau nhiều nhưng đã uống được với nhau chén nào đâu.
Long cùng mấy người kia hưởng ứng ngay, đang lúc đánh nhau mà nhìn họ vô tư, thư giãn như chẳng có gì. Điều này càng khiến cho người của Bâu bực bội, một tên không chịu nổi khi bị khinh thường, hắn đứng lên trước, cầm phớ chỉ thẳng về phía Tuấn quát tháo :
-- Thằng chó kia, mày coi các bố là không khí à...? Nhậu hả, chúng mày muốn đi nhậu phải không...? Đã xin phép các bố chưa..? Đừng tưởng có vài thằng đến là oai, chúng mày cũng chỉ có 7 thằng, 1 thằng thì đứng không vững. Là do chúng mày tự tin hay chúng mày bị điên...?
Long nhếch mép cười, Long đáp :
-- To mồm quá nhỉ, chúng mày nên cảm thấy may mắn vì toàn bộ những thằng bị đại ca tao đánh nằm dưới đất đây vẫn còn sống. Nếu không phải tha cho mấy cái mạng cho của chúng mày thì mỗi thằng 1 đấm cũng đủ tiễn chúng mày xuống âm phủ nửa đoạn đường rồi. Chà chà, đông đấy, nhưng xin lỗi, bọn tao muốn đi, không thằng nào cản được. Hôm nay là ngày anh em tao gặp lại nhau, là ngày chúng tao thoát khỏi bốn bức tường, phía sau song sắt. Vậy nên, tạm tha cho bọn mày, cút đi....Nhưng mà này, tao chỉ nói tạm tha, còn sau đó, tao sẽ tìm đến tận ổ của chúng mày và rọ hết mõm chúng mày lại.
5 người kia phá lên cười :
-- Ha ha ha, được đấy, nói hay lắm.....Tốt nhất là tụi mày nên biến ngay đi, đừng làm mất không khí vui vẻ của anh em tao. Biến.
Đàn em của Bâu giận đến tím tái cả mặt mũi, mặt thằng nào thằng nấy nổi gân xanh, mắt cau lại, tay nắm chặt vũ khí, sau khi một tên hô :
-- CHÉM CHẾT CHÚNG NÓ ĐI.
Là cả đám hùng hổ xông vào, Tuấn cùng anh em của mình thay đổi sắc mặt, Tuấn nói :
-- Các chú mới ra tù, đừng lỡ tay đánh chết người, cho chúng nằm gục là được rồi.
Long cười :
-- Hê hê hê, đại ca yên tâm.....Khó khăn lắm mới chui được ra ngoài, đời nào em vào tiếp. Trừ khi em vào cùng đại ca......Lên.....Hê hê hê.
Hai tay hai tuýp, Tuấn cùng anh em lao thẳng vào giáp lá cà, dù số lượng đông hơn, nhưng đám đàn em của Bâu suy cho cùng cũng chỉ là bọn giang hồ tập sự, giang hồ măng non, ngược lại từ Tuấn cho đến Long rồi đến những người còn lại.....Tất cả đều mang trong người tiền án, tiền sự, và họ đều là những kẻ có bản lĩnh thực. Dù vào tù với tội danh gì nhưng khi họ đến đâu cũng làm trùm ở đó. Họ không phải loại giang hồ ỷ thế anh em, cậy đông hiếp yếu.....Họ là loại người : Đi đến đâu cũng dám đi 1 mình.
Chỉ một loáng sau, đàn em của Bâu thằng nào thằng nấy nằm quằn quại ngay giữa lòng đường, đúng như lời Tuấn, Long cùng mọi người chỉ đánh gục chứ không đánh vào chỗ hiểm.
" Leng...Keng...keng....Keng "
Thả những ống sắt đang cầm trên tay xuống, Tuấn lấy áo lau máu trên mặt, trên người rồi nói với anh em :
-- Xong rồi, giờ đi nhậu thôi.
Long ngồi xuống, hẩy mặt thằng to mồm chửi bới khi nãy lên rồi cười :
-- Nè, nãy mày hỏi chúng tao tự tin hay bị điên phải không...? Để tao trả lời cho mày nghe, bọn tao có cả hai.....Ha ha ha....ha ha ha.
Nhìn những kẻ như quái, chỉ với 7 người mà hạ gục hơn 20 thằng đàn em của Bâu ngay trong địa bàn của hắn, ai nấy đều khiếp sợ. Khu vực phố đèn đỏ cũng có quán của tay Đức, là người nuôi cave hay gọi điện cho Tuấn " ship hàng ". Đức chứng kiến từ đầu chí cuối, nhưng sợ liên lụy nên dù quen Tuấn, Đức cũng không dám ra mặt. Có lúc Đức tưởng Tuấn phen này không xong rồi, vậy mà giờ đây, sau khi những gã bạn của Tuấn xuất hiện, nhìn đội của Tuấn quá khủng khiếp. Chưa bao giờ Đức được xem một cuộc ẩu đả đã mắt đến như vậy. Ở đây chém nhau giành địa bàn không phải hiếm, đôi khi giữa các quán còn xảy ra xô xát, rồi đội này gọi đội kia, nhưng so với những gì mà Tuấn cùng bạn bè của mình thể hiện thì những thằng trước nay tự xưng là giang hồ chỉ thuộc hàng con cháu, chỉ là loại giang hồ mõm mà thôi.
Đức thốt lên :
-- Quá kinh khủng, thằng Bâu.....thằng Bâu bị xé vé rồi....Khủng quá Tuấn ơi, có ai ngờ một gã xe ôm lại xé vé nguyên một đội bảo kê có số má ngay trong địa bàn của hắn được cơ chứ....Điên rồ, thực sự là điên rồ.
Bỏ mặc lại bãi chiến trường, Tuấn lên con xe đầu rồng đít phụng, Long thì vẫy tay gọi ngay 3 quả xe ôm đang đứng há hốc mồm phía bên kia đường. Lúc này bị gọi làm sao dám cãi, xe đến, 3 gã xe ôm khúm núm :
-- Dạ...dạ. các anh gọi gì em ạ...?
Long đáp :
-- Buồn cười, gọi xe ôm không để đi xe ôm thì gọi xin tiền chắc. Cho bọn này đi theo đại ca trước mặt. Ơ, nhanh, đứng đực ra thế, hay chê thằng này không có tiền.
Gã xe ôm vội đáp :
-- Không....không, mời các anh lên...lên xe....Em chở...chở không lấy tiền luôn.
Tuấn nhìn thái độ của bọn chúng mà buồn cười, nhưng dù sao mấy tên này cũng chỉ là người lao động, cũng như Tuấn mà thôi, chẳng qua làm trên địa bàn của Bâu nên phải chịu sự điều khiển của Bâu.
Long nhìn Tuấn ấp úng :
-- Đại...ca....giờ đi nhậu...ở đâu nhỉ.....Cơ mà...em...hết tiền rồi.
Một người trong 5 gã kia được thể trách móc :
-- Đấy, tao đã bảo đừng gọi cave.....Cúng hết tiền cho chúng nó rồi còn đâu, mà nghe bảo mày còn bo cho con đấy tận 200 nghìn.
Bị móc đúng tim đen, Long nổi khùng :
-- Thằng kia, câm mồm....Tao....bo....có trăm rưởi....đừng điêu.
Tuấn cười lớn :
-- Ha ha ha, yên tâm đi.....Hôm nay anh mày mời, mà trước tiên ghé qua tiệm thuốc anh băng bó lại phần đầu đã. Như này đi uống rượu sao tiện.
Trước khi nổ máy con xe " khủng ", Tuấn không quên nhắc với đàn em của Bâu :
-- Nhắn với thằng Bâu, nó không đến xin lỗi bạn tao thì tao sẽ còn tiếp tục tìm nó. Nhớ đấy...
" Ngừm....Ngừm "
Sau tiếng vê ga là tiếng pô xe không giống ai vang lên :
" Pạch....Pạch....Bòm....Bòm...Bòm..."
Vụ việc ngay sau đó đã khiến cho giới giang hồ nơi đây dậy sóng, Bâu, một kẻ đáng gờm bị đánh đến gãy tay lẫn xương sườn, không chỉ vậy, đám đàn em được cho là đông và hung hãn của Bâu cũng bị đánh nằm la liệt giữa đường, giữa ban ngày ban mặt.........Và chuyện này trở thành tâm điểm của những tên máu mặt, một phần chúng muốn nhân cơ hội chiếm lấy địa bàn của Bâu, bởi giang hồ mà bị xé vé chẳng còn gì đáng sợ.
Nhưng mặt khác, chúng bắt đầu tò mò cái tên : Tuấn là thằng nào...?