Chương 38: Ông bác kỳ lạ

Nghe thấy tiếng người lạ, tên đang túm cổ áo ông già với nắm đấm giơ cao ngoảnh mặt lại nhìn, tiếp đó cả đội bọn chúng nhìn nhau ngơ ngác không hiểu thằng vừa lên tiếng kia là ai. Một tên bước ra, trên miệng hắn vẫn còn ngậm tăm xỉa răng, hắn hất hàm hỏi Tuấn :

-- Mày vừa nói gì cơ...?

Tuấn nhắc lại :

-- Tôi nói mấy người dừng lại đi.....Một đám trai tráng, khỏe mạnh thế này xúm lại bắt nạt một ông già không thấy xấu hổ sao...Ông ấy mất một cánh tay, có gì từ từ nói.

Tên này phì cười, hắn nhổ cái tăm xuống đất rồi đưa bàn tay phủi phủi bụi trên vai áo Tuấn, hắn tiếp :

-- Nghe giọng của mày thì tao đoán mày không phải người ở đây, bọn tao bảo kê khu vực này cũng chưa thấy mày bao giờ...? Đã từng nghe câu, đất có thổ công, sông có hà bá bao giờ chưa...? Khách vãng lai thì khôn hồn biến khỏi đây mau, đừng để các bố đây nóng mắt.

Tuấn nói :

-- Bỏ tay ra khỏi người tao.

Tên kia trợn mắt nhìn Tuấn, đúng lúc đó chủ quán cơm chạy ra kéo tay Tuấn lại, chủ quán cúi đầu, cười xòa nói với đám du côn :

-- ́y chết, chỗ tôi làm ăn, tháng nào cũng nộp tiền đầy đủ.....Cậu này là khách của quán, không hiểu chuyện, các chú tha cho cậu ấy.

Đoạn chủ quán nói nhỏ với Tuấn :

-- Bỏ đi, bỏ đi....Đừng gây sự với bọn chúng, cả khu này không ai không sợ chúng nó cả. Ông già kia chắc ăn uống nợ tiền quán xá nào đó nên chúng nó tìm cách đòi nợ ấy....Nghe tôi, ngồi xuống ăn cơm rồi tôi lấy cho chén nước.

Thằng du côn vừa lườm Tuấn, vừa chỉ tay vào mặt chủ quán cơm :

-- Thương tình chủ quán, tao tha cho mày....Hốc nốt chỗ cơm của mày rồi cút khỏi đây.

Tuấn vẫn đứng im không nói năng gì, mấy tên còn lại nhìn Tuấn cười nhếch mép rồi tiếp tục công việc dang dở. Thằng nắm cổ áo ông bác kéo dúi dụi, hắn quát :

-- Thế bây giờ mày tính làm sao...? Có trả tiền không thì bảo...?

Chưa dừng lại ở đó, hắn tung một cú đấm vào bụng ông bác kia khiến cho ông này quỵ luôn xuống đất. Chủ quán cơm cùng những người có mặt ở đó chỉ biết cúi mặt, lắc đầu, không dám nhìn thẳng vì họ biết, sau đây ông bác kia sẽ bị đánh đấm túi bụi. Chủ quán liếc sang nhìn Tuấn thì Tuấn đã mất hút từ bao giờ, ngơ ngác chưa hiểu Tuấn đi đâu thì phía trước mặt chủ quán, mấy thằng du côn đang la lên oai oái :

-- Á...á.....đau....đau.....Thả....tao ra....Mày định...làm gì,...?

Nhanh như cắt, chỉ trong vòng mấy giây, Tuấn đã lao vào đám côn đồ, một thằng đang nằm gục xuống đất, còn một thằng bị Tuấn dùng khuỷu tay chẹn họng, tay còn lại Tuấn ấn đầu hắn về phía trước tạo thành một thế gọng kìm, một tay kéo, một tay đẩy. Đòn thế khiến cho thằng kia cứ lịm dần đi, chân tay giãy đành đạch vì càng lúc càng khó thở, chỉ đến khi mắt hắn tái mét, tím lịm đi thì Tuấn mới thả tay ra.

Chứng kiến đồng bọn bị hạ gục chỉ trong nháy mắt, ba tên còn lại rút dao thủ thế, chúng nhìn nhau ra hiệu rồi đồng loạt lao vào với ý định xiên lủng bụng Tuấn. Nhưng chỉ đáng tiếc, với thân hình vạm vỡ trời bạn, cộng thêm tính hiếu chiến, từ nhỏ đã đam mê đánh lộn, lang thang khắp các lò võ chỉ để nhìn trộm rồi học mót, chưa kể đến 2 năm bước chân vào giang hồ, kinh nghiệm thực chiến của Tuấn càng ngày càng đáng sợ. 3 tên tép riu không thể chạm nổi vào một sợi lông của Tuấn. Đứng im một chỗ, ngay khi 3 thằng vung tay cầm dao đâm thẳng vào Tuấn thì Tuấn tung một cước vào giữa cổ tay của một thằng khiến con dao văng mạnh lên không trung. Thằng cầm dao thét lên rồi quỳ xuống ôm cái cổ tay như đang muốn gãy ra từng khúc, tiếp đó, xoay bàn chân, Tuấn lách vào giữa khoảng trống mà thằng vừa gục để lại, một tay tung đòn cùi chỏ, một chân lên gối. Kết quả, hai thằng còn lại cũng nằm rạp xuống đường trong sự kinh ngạc của những người đang chứng kiến.

Bên quán ăn, có bà đang cầm thìa ăn cơm, nhìn cảnh tượng đó cũng hoang mang đến rơi cả thìa xuống đất. Tất cả đều mắt chữ A, mồm chữ O không hiểu cậu thanh niên có phần bụi bặm kia là thần thánh phương nào mà trong giây lát đã hạ gục một lúc 5 thằng côn đồ không đổ một giọt mồ hôi.

" Pặp "

Bắt lấy con dao lúc này mới rơi xuống ngang tầm tay, Tuấn thả dao xuống đất rồi xốc thằng đang ôm cổ tay đau đớn dậy, Tuấn nói :

-- Ông ta nợ bao nhiêu tiền, tao trả.

Thằng này nuốt nước bọt, mặt cắt không còn giọt máu, hắn ấp úng :

-- Sáu...Sáu...mươi...đồng..

Tuấn móc túi ra đếm đếm rồi trả cho bọn chúng 100 đồng, Tuấn nói :

-- 60 đồng để trả nợ, còn 40 đồng coi như tiền thuốc thang. Xong rồi chứ... ?

Đám du côn cầm lấy tiền rồi lồm cồm bò dậy, thằng ôm mặt, thằng ôm bụng, thằng ôm tay.....Chúng dù có ngu đến đâu cũng hiểu được rằng cả 5 người bọn chúng có lên cùng lúc cũng không phải đối thủ của Tuấn, hơn nữa Tuấn cũng đã trả tiền, lại còn cho thêm....Tính ra cũng không thiệt thòi, loạng choạng đỡ nhau, cả 5 thằng lùi lùi rồi lủi mất.

Tuấn quay lại định đỡ ông bác kia dậy hỏi thăm thì ông ta đã đi đâu từ bao giờ, nhìn về phía quán cơm, Tuấn thấy ông ấy đang ngồi tại bàn của mình, dùng đũa của mình và ngấu nghiến chỗ cơm với thức ăn mà Tuấn đang ăn dở.

Lần đầu gặp phải một người kỳ lạ như vậy, Tuấn đi sang quán rồi nhìn chủ quán nói :

-- Cho tôi một suất nữa, nhiều rau, nhiều thịt.

Ông bác đang nhai ngấu nghiến kia cũng không quên dừng tay lại, ông ta nói với cái miệng phồng to :

-- O...ột....ai....rượu....ữa...( Cho một chai rượu nữa )

Cũng tài, ông ta nó từ nào cũng vấp, nhưng từ rượu thì lại vô cùng rõ ràng. Chủ quán nhìn Tuấn e ngại, Tuấn cười lớn :

-- Ha ha ha, chú cứ lấy cho một chai rượu.

Chủ quán khẽ lắc đầu rồi lẩm bẩm :

-- Đúng là kiểu người gì không biết, được cứu không cảm ơn một câu lao vào ăn như chết đói, đã vậy lại còn đòi uống rượu.

Lát sau đồ ăn được bê ra, ông bác nhìn chỗ thức ăn rồi lừ lừ hỏi Tuấn :

-- Cậu không ăn à...?

Tuấn cười :

-- Bác ăn đi, cháu cũng no rồi.

Chẳng một chút ngại ngần, ông ta kéo luôn cả suất cơm rồi vừa thìa vừa đũa ăn mạnh dạn, ăn táo bạo không chút ngại ngùng. Nhìn ông ta ăn mà Tuấn cũng thấy thích thú, đột nhiên ông ta dừng lại rồi liếc Tuấn :

-- Sao thế, nhìn tôi giống chết đói lắm phải không...?

Tuấn cười khằng khặc :

-- Đúng rồi, bao lâu bác chưa được ăn cơm vậy...? Ăn từ từ thôi, không ai dành ăn với bác đâu.

Ông ta lại tiếp tục ăn, vừa nhai vừa nói :

-- Chắc cũng phải 3 hôm rồi đó. Toàn uống rượu.

Dứt lời ông ta cầm cả chai rượu nửa lít rồi tu ừng ực, sức ăn sức uống của ông ta thật khiến người khác kinh ngạc, mặc dù nhìn thì ông bác này cũng phải trên 40 tuổi. Đánh chén no say, Tuấn đứng dậy thanh toán tiền, đang định lên xe thì có ai đó kéo áo Tuấn từ đằng sau, quay lại thì vẫn là ông bác kia, Tuấn hỏi :

-- Sao vậy...? Bác còn muốn ăn nữa sao..?

Ông ta nhìn con xe của Tuấn một lượt rồi trầm trồ :

-- Xe đẹp đấy, đúng là người lắm tiền có khác.

Tuấn phì cười :

-- Xe này cháu được cho thôi, nhưng cháu không cho bác được.

Ông ta nói :

-- Giúp người thì giúp cho trót, nhà tôi cách đây 10km lận, cậu không định để ông già này đi bộ đấy chứ..? Cho tôi quá giang được không..?

Dù sao thì Tuấn cũng chưa biết phải đi đâu, cho ông ta đi cùng cũng được, Tuấn đáp :

-- Được chứ, nhà bác ở đâu, cháu chở bác về......Đúng là giúp thì giúp cho trọn vẹn....Khà khà, ông bác thú vị thật đấy.

Gọi là 10km nhưng thực tế đoạn đường nó phải xa hơn vậy, chở ông bác

đi qua những xưởng làm mộc khá lớn, Tuấn cũng đã được nghe Bắc Ninh có làng nghề truyền thống làm đồ gỗ nức tiếng lâu đời, nhưng nay mới được tận mắt chứng kiến thì quả thực những sản phẩm được bày bên ngoài xưởng vô cùng tinh xảo.

Ông bác hỏi :

-- Đẹp lắm phải không..? Tuy nhiên mấy món hàng bày bên đường thế này chỉ là hàng thứ phẩm.

Tuấn không nói gì, nhìn những bức tranh gỗ được chạm khắc tinh xảo thế kia mà ông ta còn chê, trong khi bản thân ông ta còn lang thang uống rượu nợ tiền, chẳng hiểu ông bác này kiểu gì.

Lòng vòng qua một vài con đường đất, có lẽ phải đến cuối làng mới nhìn thấy một ngôi nhà cấp 4 lụp xụp, bờ tường còn bị vỡ. Ông bác nói :

-- Đến rồi, vào nhà làm chén nước nhỉ...? Đợi tôi mở cổng.

Tuấn thấy buồn cười vì ông bác nói là mở cổng nhưng đúng ra nó phải là bê cổng thì hợp lý, hai cánh cổng sắt hoen gỉ, một bên thì đã chết cứng, còn một bên, ông bác phải dùng một tay nhấc nhấc rồi kéo nó dựa vào tường. Tuấn định xuống xe thì ông bác đã " mở cổng " xong.

Nhà cửa chắc cũng bỏ bê lâu ngày, tuy lụp xụp nhưng không khí ở đây rất trong lành. Có cả giếng nước nhỏ cuối sân trước, phía đằng sau cũng có mảnh vườn, chỉ có điều cỏ cây dại mọc um tùm che kín cả nửa gốc của những cây ăn quả.

" Kẹt....ẹt...ẹt..."

Cửa nhà được mở ra, không ngoài dự đoán, bụi từ bên trong bay mù mịt, ông bác phẩy phẩy tay rồi cười :

-- Xin lỗi nhé, cũng mấy tháng nay không về nhà rồi....Vào đi, vào đi, tôi đi pha nước. Hề hề hề....