Chị hôn cô như muốn nuốt luôn đôi môi cô, vờn môi chán rồi, chị cho lưỡi đi tìm bạn tình của nó. Cô ôm cổ chị kéo sát, đáp lại mãnh liệt không kém. Tay chị đưa xuống mở khóa rồi cởi luôn cái quần của cô, tìm lấy hoa huy*t mà đùa giỡn, bị tấn công bất ngờ cô run lên. Nãy giờ bị chị vờn bên dưới từ trên xe nên cô đã hứng lắm rồi. Giờ chị chỉ mới xoa nắn nhẹ nhẹ cô đã sắp chịu không nổi. Thấy cô gần tới chị liền động nhanh hơn, tốc độ gia tăng. Cô kêu lên, giật giật người:
- A a a a.... em yêu chịiiiii......!
Hoàng Anh hài lòng ôm cô quay ra sau, cho cô chống tay vào bàn rồi khẽ nói vào tay từng hỏi thở nóng hổi làm cô rùng mình:
- Thời gian còn dài mà em đến nhanh vậy. Yêu nghiệt chị không tin được mình đang làʍ t̠ìиɦ trên không trung đó.
Cô cố điều chỉnh nhịp thở, đáp:
- Em cũng không tin....mình có thể như vậy!
Chị cởi luôn áo của cô, giờ cô không mảnh vải che thân đưa lưng về phía. Chị cởϊ qυầи ôm cổ sát lại. Hai thân dưới chạm vào nhau, cô hoàn toàn giật mình khi cảm giác cô dị vật ở dưới mình. Cô hoảng tính quay lại thì chị đã ngăn lại và nhanh chóng lấy một tấm vải bịt cô lại. Hai mắt không thấy làm cô bất giác hoảng sợ, chị đặt nụ hôn cổ cô rồi trấn an:
- Chị đây, không sao hết! Cứ giao chị, đây là bất ngờ chị muốn dành cho em, tính tới Trường Ninh mới dùng nhưng bây giờ em làm chị muốn dùng ngay.
Từng chữ của chị làm cô nóng hơn. Hoàng Anh ngồi xuống tách hai chân cô ra, liếʍ mυ"ŧ kí©h thí©ɧ hoa huy*t ướt đẫm, ngậm tiểu huyệt cắn nhẹ làm cô cong người thấp xuống mặt bàn, run rẩy.
- Ưm ưʍ... từ đã....
Chị đưa lưỡi vào trong, ra vào thật nhanh, chạm vào thành vách bên trong. Cô sướиɠ đến run rẩy, rất nhanh tới đỉnh lần hai. Chị nhanh cho liếʍ d*m thủy tràn ra, ướŧ áŧ và ửng hồng thật đẹp, Chị hôn lên đó một cái rồi đứng lên, dùng gel bôi trơn đồ chơi bên dưới hơi to nên dù cô đã ra rất nhiều nhưng vẫn sợ sẽ không đủ, dù sao cũng lần đầu tiên nên sợ cô không quen sẽ đau. Chị cũng chịu không nổi khi thấy cô lên hai lần, bên dưới của chị cũng ướt lắm rồi, chị dùng sεメtoy hai đầu, muốn cùng cô hòa vào nhau. Chị cần tách hai chân cô ra cho đủ rộng, rồi từ từ đưa sεメtoy đến cửa nhưng không vội đưa vào. Cứ nhấp nhá phía trước làm cô không chịu được vì cứ gần được lại hụt mất.
- Đừng giỡn nữa... cho vào đi...
Chị nở nụ cười ác ma, nói:
- Cho gì vào?
Chị thấy cô không chịu nói liền, cho sεメtoy vuốt ve trước cửa làm cô run lên, rêи ɾỉ:
- Ư ư...cho sεメtoy của.... chị vào trong em... aaaa.!
Từng chữ của cô là chị đẩy vào một chút, đến khi kết thúc câu nói chị đẩy dứt khoát một cái, cô giật bắn lên. To quá.
- To quá! Không được, rách mất.... đau..
Chị đưa vào nhưng chưa động để cô quen với kích thước này đã, hôn từng cái lên lưng và cổ trấn an cô:
- Ngoan chị làm nhẹ chút là quen thôi. Được không?
Cô do dự chút gần đầu. Chị nhấp nhẹ từng cái cẩn thận làm cô nhưng vẫn đều. Bên trong của chị cũng ma sát, chị rên khẽ, tăng tốc từng chút một. Cô khi làm quen được kɧoáı ©ảʍ ập tới nên cũng động theo nhịp của chị, hai người phối hợp. Cô trong lúc sướиɠ nói:
- Nhanh chút...Hoàng Anh... nhanh
Chị chờ có vậy liền ra vào nhanh hơn, mạnh hơn. Chị xoa nắn vυ" của cô, một tay day tiểu huyệt làm cô thêm sướиɠ hơn nữa. Từng nhịp thở đồn dạp của hai người, tiếng nhấp nhả ai nghe cũng đỏ mặt. Từng cú thúc mạnh làm cô nẩy lên, rên lớn:
- Nhanh... em sắp tới rồi...nhanh..
- Chị cũng sắp... tới rồi...
Hoàng Anh gia tăng tốc độ, cả hai đều kêu lớn:
- Aaaaa... sướиɠ chết chị/em rồi.
Chị đổ xuống ôm cổ, cô đứng không nổi nữa rồi. Chị ngay lập tức giữ lấy eo cô, cho cô thở lại, cái đó vẫn chưa lấy ra. Tưởng kết thúc rồi nhưng không Hoàng Anh đâu có dễ dừng như vậy. Chị tiếp tục động đậy hông để đồ chơi trong cô tiếp tục ma sát với thành vách hoa huy*t bên trong. Mới trải qua cơn hứng tình, chưa kịp nghỉ chị đã có ý tiếp tục. Cô thật sự không biết chị lấy đâu ra nhiều sức vậy không biết.
- Em lần ba rồi đó. Thật sự rất mệt._ Cô cố đẩy chị ra, khi tư tháo cái vải bịt mắt.
Chị thúc mạnh một cái làm cô dừng hết mọi hoạt động, rên khẽ. Chị muốn đổi tư thế nên rút ra, xoay người cô lại cô ngồi lên bàn rồi cho dương v*t giả vào hai phần, lần này dễ vào hơn cô. Cô co người vì sướиɠ, bám vào chị. Chị ôm cô lên vòng hai chân quanh eo chị, tư thế này cái đó vào sâu hơn, cô run rẩy nói:
- Sâu quá... chị!
- Sâu mới thỏa mãn được em chứ! Nói mệt nhưng bên dưới em phản bội em kìa, ra nhiều thế kia.
Cô đánh chị một cái, đỏ mặt không nói gì. Tư thế này thật xấu hổ. Chị ôm cổ vừa đi vứa đẩy hông mạnh, từng đợt ra vào được hỗ trợ bởi bước đi, càng sâu hơn nữa. Bên trong co thắt mãnh liệt, chị cũng không kém, bên dưới đã đòi hỏi hơn nữa nên tốc độ ngay càng nhanh. Chị để cô dựa vào kính cửa sổ nhìn bên ngoài là mây, chị ôm cô thúc từng cú thật mạnh và nhanh, cô bị chị thao tới không biết gì chịu cô rên theo từng nhịp của. Đôi nhũ hoa của cô nẩy lên, thu hút chị, chị liền cắn một cái mới nói:
- Mẫn...em thật dâʍ đãиɠ...
Gia Mẫn chịu không được, kɧoáı ©ảʍ dâng lên quá nhanh, cô thở dốc, nhún theo chị. Cô hét lớn:
- Sướиɠ aaaaa......!
Cô co giật vì chạm tới nóc, chị vẫn thúc mạnh và nhanh hơn, tới ngay sau cô. Đây có lẽ là chuyến bay nóng bỏng nhất của hai người, đúng là tình yêu khơi được ham muốn tìиɧ ɖu͙© chưa từng có trước đây của hai người. Chị nhận ra mình chưa từng phóng túng đên như vậy lúc còn với Hạo Thiên. Chị hôn lên tóc cô, người đang rất mệt vùi đầu vào hõm cổ chị nghỉ ngơi. Chị ôm cô lại ghê sofa ngồi, vẫn không lấy ra. Cô định thần lại chút, liền nói:
- Sao còn chưa lấy ra?
- Em nói xem! Em đang ngồi trên chị đó cũng là một tư thế tốt đó._ Chị trêu cô, khẽ động chút. Liền nghe tiếng hai thứ va chạm, có sát vào nhau, có cả nước nữa.
Cô đỏ cả mặt, tính đứng lên, thì bị kéo xuống, vô tình hay cố ý làm thứ đó vào sâu hơn nữa, chạm tới tận cùng của cô.
- Ưmmm... chị
Hoàng Anh ôm cô nằm xuống ghế, chị đè lên trên, nhanh chóng nhấp mạnh cho cô không kịp phản ứng. Chị vừa nhấp vừa cắn lấy núm hồng hào. Cô rêи ɾỉ, quắn cả người với từng đợt kí©ɧ ŧìиɧ của chị. Hoàng Anh chơi đánh nhanh, lần này chị thúc thật nhanh và mạnh mẽ, từng cú chạm tới bụng. Cô báu vào lưng chị, co rút vì từng cơn kɧoáı ©ảʍ dồn dập. Chị đúng là muốn ăn tới tận xương tủy cô mà. Hoàng Anh cũng không khá hơn, chị ôm cô cong người nhấp nhanh hơn nữa, cả hai tới cùng một lúc. Gia Mẫn rên đến khàn cả giọng, chị từ từ rút ra, lấy sεメtoy để sang một bên. Cô đưa tay che trán, thở dốc, chân tay như liệt, không động đậy. Chị thấy còn hai chục phút nữa tới nơi nên nghỉ chút rồi dọn dẹp sạch sẽ, mặc lại quần áo và giúp cô. Người giờ đây ai có làm gì cũng không còn sức chống cự nữa. Mặc lại đồ cho cô để cô rồi bồng cô sang phòng ngủ bên cạnh nghỉ ngơi. Cô vừa nằm xuống đã ngủ thϊếp vì mệt, chị cười trừ đúng là mình xém chút phá hư cô rồi. Người yêu dụ hoặc quá làm sao kim chế được.
Máy bay tới nơi, chị bồng cô xuống lấy cớ cô mới uống thuốc đau đầu nên ngủ mất rồi. Chị bồng cô như công chúa, khoác cái áo vest của mình cô, áo cô sεメy quá chị không muốn người khác thấy. Mọi người chờ trong phòng V.I.P đều trố mắt nhìn đôi trẻ đi tới. Cô đã vùi trong lòng không biết bình thường tính cảnh giác của Gia Mẫn rất cao nhưng có lẽ vì có chị nên cô mới có thể ngủ nơi đông người như vậy. Bảo Nguyên thấy hai người tới gần mới nhỏ tiếng hỏi:
- Cậu ấy sao vậy?
Chị lạnh tanh trả lời, bật chế độ Tần Hoàng Anh thường ngày.
- Mới uống thuốc đau đầu, hình như không khỏe. Nhanh đi thôi.
Sức khỏe của Gia Mẫn trước giờ như vậy nên ai cũng không hỏi gì. Chỉ những người biết chuyện thấy mờ ám thôi. Lên xe tới khách sạn cô mới tỉnh, dùi mắt thấy mình ở nơi rất lạ, liền ngồi bật dậy, không có chị u đầu rồi, Chị trách yêu:
- Có chị em sợ gì chứ. Tới khách sạn rồi, em yêu tâm đi ngoài chị ra không chạm vào một cọng tóc của em khi em đang ngủ đâu.
- Chị ôm em từ lúc đó tới giờ hả?_ Cô ngồi sang bên, hỏi:
Chị gật đầu, cô xoa tay chị lo lắng hỏi:
- Có mỏi không? Lên xe rồi để em một bên được mà.
Chị hôn cô cái rồi nói:
- Người yêu em thể lực cường tráng, mấy này xá gì. Ôm em chị thích chết đi sao có thể mỏi mệt được.
Cô đỏ mặt, chị thấy không day dưa để lên phòng rồi tính, nên xuống trước rồi dìu cô xuống vào trong thấy tất cả đông đủ.Vương Thành lên ý kiến chia phòng:
- Cái đôi một phòng còn lại, ai thích đơn thì đơn, ai thích chung thì chung. Tự xử đi.
Khánh Nam đi tới tính cầm tay chị thì bị chị tránh một cách tinh tế, anh vẫn làm như không lên tiếng:
- Em với anh một phòng nha!
Chị từ chối ngay không để kịp nói gì, ngay cả cô.
- Em ở chung với Mẫn, em ấy do em chịu trách nhiệm. Anh thông cảm đi. Với lại còn các cuộc họp và gặp mặt riêng nữa em có rất chuyện phải làm với em ấy, ở riêng phiền phức lắm.
Đôi mắt sau kính mát của cô đã mở to khi chị kết thúc câu nói, chị không bàn trước với cô. Bên này chị với anh hai mắt nhìn nhau như đã âm thầm giao tiếp. Thư tỷ tỷ biết khó có thể để bạn mình rút lại lời nói nên thôi ra tay giúp người tích đức. Hoàng Anh tính là ở riêng cho rồi sang phòng cô nhưng bây giờ một số người ở đây muốn gắn chị lại Khánh Nam. Chị không yên tâm để cô một mình, biết là thân tín của cô đã ở đây rất đông nhất định túc trực nhưng không được là không được. Hoàng Anh không tin ai dám trực tiếp ngăn cản chị.
- Trước đây, hai đứa nó đi những sự kiện này đều ở chung mà, hợp lý thôi. Khánh Nam cậu thông cảm đi._ Thư Hoàn thấy mình đúng là người bạn tốt nhất thế gian, hợp ý hóa lời đầy ý đồ đen tối thành cực kỳ trong sáng, tất nhiên đen tối chỉ chị nhìn ra.
Tống Mĩ Kì thấy đứng đây không phải cách, ngủ thôi mà cần gì rắc rối nên xua tay và tiếp lời cô bạn:
- Giải tán thôi, tối còn bàn bạc nhiều việc nữa. Ở có mấy ngày đâu phải cả đời._ Nói xong đi lại vỗ vai Khánh Nam rồi cùng Hà Sâm đi lại thang máy.
Một tiếng hét lên:
- Cẩn thận!
Mọi người giật mình quay lại, một cô gái chạy như bay đến trước ôm Gia Mẫn nằm xuống sàn tiếp theo sau là tiếng bình hoa vỡ trên bàn tiếp tân phía sau chỗ cô vừa đứng trước khi ngã xuống. Ai cũng không phản ứng kịp những chuyện vừa xảy ra, đến khi định hình được thì cô đã nằm dưới sàn, tất cả vệ sĩ bao vây xung quanh, cửa khách sạn nhanh chóng đóng lại. Chị ngay lập tức ngồi xuống xem xét cô thế nào, vì cô nằm im không phản ứng gì, tâm đông cứng lại. Chị vừa chạm vào vai cô, thì cô gái che chắn cho Gia Mẫn đã ngồi dậy chặn tay chị, không để chị kịp nói đã lên tiếng trước:
- Cú ngã lúc nãy mạnh quá cậu ấy bị chấn động rồi, lên phòng đi rồi nói gì rồi nói.
Dứt lời, cô gái ấy bế xốc cô lên chạy nhanh vào thang Bảo Nguyên giữ chìa khóa nên đi ngay theo sau. Tất cả cùng nhanh chóng giải tán, tập trung vào phòng cô. Chị đi tới thấy cô vẫn nằm nhắm nghiền mắt, chân mày cau lại, tay che trán, thở mệt mỏi. Chị ngồi xuống bên cạnh lấy khăn muốn lau cho cô, thì cô đã cầm tay chị dừng lại và ngồi dậy với sự giúp đỡ của cô gái lúc nãy.
- Tao không sang mày mất mạng rồi, lần này là sát thủ chuyên nghiệp thứ thiệt đó. Tao nghe Kengsinton nó người thuê sát thủ hạng nặng tới Khánh Quốc là tao thấy không ổn nhưng không dám chắc nên không dám nói với Talia hay với mày.
Cô uống ngụm nước rồi trả lời:
- Hệ thống an ninh quanh tao có lỗ hổng? Mày dám chắc bắt được tên đó không?
- Yên tâm giao cho tao. Cái gì cũng sơ hở mà, tao đã chuẩn bị khác cho mày, người của mình đang ở đây đừng lo gì hết._ Cô ấy xoa đầu cô.
Chị thấy mình như người thừa, liền lạnh nhạt lên tiếng:
- Đây là ai?
Cô biết có người ôm hũ dấm chua rồi nên ra hiệu cho bạn mình ra phòng khác đợi với những người khác mình ra sau. Cô ấy cười kiểu trêu chọc rồi quay đi. Bên trong cô vòng tay ôm eo chị, ngửi mùi hương này cô mới thả được tâm xuống. Từ nãy tới giờ, cô chỉ cố tỏ ra mình ổn chứ thật ra nhưng thật chất rất sợ, một chút nữa là cô không còn được thấy chị. Hoàng Anh cảm nhận sự bất an, sợ hãi của người trong lòng nên vòng tay ôm cô thật chặt, chính chị cũng sợ hãi khi vừa nhận thức được thì cô đã nằm dưới đất. Lúc ấy cô không động đậy gì làm chị tưởng có chuyện rồi, may mắn sao cô vẫn lành lặn
- Cậu ấy bạn em và Tal ở Mỹ. Mercy Grint. Em nhờ sang để bảo hộ em, chứ nói thật không có Talia em cũng thấy bất an. Cậu ấy là sát thủ chuyên nghiệp.
- Chị quá bất cẩn, sao có thể để em gặp nguy hiểm ngay bên cạnh chị được chứ._ Hoàng Anh tự trách bản thân.
Cô hôn chị một cái rồi mới nói:
- Chị không nghe thấy sao? Đây là sát thủ chuyên nghiệp có tiếng của Kengsinton, may là lần này có một tên nếu không em....không biết thế nào.
Hoàng Anh thấy không thể ở lâu trong này khi bên ngoài vẫn có người đợi nên buông ra, sửa sang lại áo quần của hai người, nói với cô:
- Chuyện này chúng ta nói sau, họ còn bên ngoài, mình nên ra thôi.
Cô gật đầu, theo chị ra ngoài. Thấy cô ra Tuyết Vi chạy lại sốt sắng hỏi han:
- Chị không sao chứ? Có bị thương ỏ đâu không?
Gia Mẫn lắc đầu đáp lại sự lo lắng của cô em. Kim Vũ quan sát sắc thái của cô thấy đúng là không sao, đúng lúc cô và anh chạm ánh mắt nhau. Anh đã cho người tuần tra sát sao khu vực xung quanh, ý bảo mọi chuyện trong tầm kiểm soát.
- Đây không phải địa bàn của chúng ta, em muốn mọi người cẩn trọng đừng vội vàng. Chuyện hôm nay coi như không có gì là được.
Cô trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình, những người có vai lớn đều hiểu ý tứ của cô. Làm lớn chưa chắc có lợi, Tề gia chủ trì nếu không khéo để họ nghĩ chúng ta có ý riêng thì phiền phức. Còn chưa biết ai đứng sau nên cứ từ từ chờ thời cơ. Mercy đi vào nói nhỏ với cô:
- Bắt được rồi, Kengsinton hủy, Kate nói không biết là mày nên mới đồng ý. Mày đừng chấp nhất.
Cô phản đối, nhỏ giọng nói lại:
- Mày nói Kate cứ báo là người chết, tạm thời ngưng đừng vội hủy chúng ta cần manh mối kẻ đứng sau.
Mercy gật đầu đồng ý rồi rời khỏi, Bảo Nguyên ngớ người thì thấy cô ấy, cô liếc sang thì biết ngay cho nhỏ này ở Khánh Quốc cái ngu người luôn rồi.
- Mày riết ngay cả tao cũng quên đúng không?_ Cô đánh một vào đầu Nguyên Nguyên.
- Đau, nhất thời tao không nhớ ra mà. Grint...
- Mercy Grint, con này đúng hết thuốc chữa.
- A! Karim ngoại công?
Cô gật đầu xác nhận câu hỏi. Nhỏ này não cá vàng là có thật. Mọi người bàn bạc đối sách chút rồi ai về phòng nấy để nghỉ ngơi tối mới tụ họp lại tính toán cho ngày mai.
*****
Kim Thanh Nhã và Tống Mĩ Kì đánh lẻ qua phòng của Thư Hoàn, lôi con bạn ngồi vào chính giữa bao vây. Thư tỷ tỷ không biết hai con bạn bị gì đằn đằn sát khí như muốn tra hỏi cô gì đó nên nuốt nước bọt hỏi:
- Có chuyện gì sao hai mĩ nhân?
- Thật tâm trả lời câu hỏi của bọn tao._ Mĩ Kì ra hiệu đe dọa.
Thư tỷ gật đầu lia lịa, Thanh Nhã bắt đầu tra hỏi:
- Hoàng Anh với Gia Mẫn có gì đúng không? Mày bao che tụi nó,che mắt bọn tao. Bọn tao đẹp chứ đâu có ngu.
- Hai đại mĩ nhân, cho mấy lá gan cũng không dám nghĩ hai vị ngu đâu._ Thư chắp hai tay đùa giỡn nói.
Mĩ Kì cau mày, nghiêm túc hỏi:
- Nó hồ đồ mày cũng hồ đồ theo hả? Sao có thể chứ, tao không nói tới chuyện giới tính nhưng trong tình thế này nếu.... hậu quả của nó tụi mày biết không?
- Mày tránh ra cho tao nhiều chuyện coi. Hoàn Hoàn kể tao nghe hai người bắt đầu từ khi nào?_ Thanh Nhã thích thú hỏi.
- Từ hôm Talia đi, nó đưa con bé đi bệnh viện cái dính dính lúc sau đó đó. Theo tao quan sát là vậy. Hoàng Anh lúc yêu khác lắm mày, ôn nhu, dịu dàng, chết người luôn á._Thư Hoàn phấn khích, miêu tả lại cho con bạn mình nghe.
Hai người nay fan của mấy dòng tiểu thuyết lãng mạn, như trúng tủ đề thi vậy nắm tay nắm chân ríu rít mặc kệ con người đang cau có ngồi kìa nhìn. Mĩ Kì nhịn không được nữa lớn tiếng nói:
- Hai đứa mày nghiêm túc được không?
Thanh Nhã quay sang, ngồi ngay ngắn lại nói:
- Tao biết lo chuyện gì nhưng đó riêng tư của Hoàng Anh, chúng ta không thể can thiệp được. Mặc dù tao có chút mâu thuẫn với Gia Mẫn nhưng tao không vì vậy mà phủ nhận tình cảm của nó. Hạnh phúc là được.
- Hạnh phúc sẽ đổi bằng gì mày biết không? Cái chết của Hạo Thiên chưa ai biết được vì sao nếu Gia Mẫn cũng như vậy nói coi. Còn nữa Khánh Nam vẫn là chồng danh chính ngôn thuận, hai đứa là đang nɠɵạı ŧìиɧ. Thương Hoàng Anh nhưng tao cũng bạn của Khánh Nam mà.
Thư Hoàn nhìn thẳng vào bạn mình hỏi:
- Nói vậy mày phản đối?
- Tao không phản đối nhưng cũng không đồng ý. Nếu nó không kiểm soát được mọi thứ thì tao sẽ thay nó giải quyết.
Thanh Nhã đứng lên nói:
- Mày đừng làm bậy, trước đây nó đang rất thương em ấy bây giờ càng bảo vệ hơn nữa. Mày thấy đó, sự ân cần này ngay cả Hạo Thiên cũng chắc có được.
- Mày tưởng tao ngu sao? Gia Mẫn dù có bất hòa tới thế nào chúng ta cũng phải bảo vệ, tao chỉ nói hậu quả, mong là nó biết mình đang làm gì. Đừng cảm tính.
Bên phòng của cô và chị, hai người đang lấy đồ đi tắm thì điện thoại chị có tin nhắn, tò mò đọc thử
"Nhã và Kì đều biết rồi, bọn nó tuy ý tứ có khác nhau nhưng đều chấp nhận quan hệ của mày. Tống tiểu thư mong mày biết chừng mực, đừng cảm tính hỏng việc." _ Thư Hoàn
Chị rất vui khi bạn bè đã chấp nhận tình yêu của hai người, thấy cô đang tìm kiếm đồ để mặc ngủ thì chị cười xấu xa lại ôm eo cô, kề sát tai cô nói từng hơi nóng làm cô đỏ hết cả tai:
- Tìm gì vậy?
- Pyjama của em đâu, em bỏ vô rồi mà._ Cô nói.
Chị đưa tay kéo sợi dây phía sau làm áo cô rơi xuống, làm cô giật mình đưa tay che phần trên, ngượng ngùng nói nhỏ:
- Chị làm gì vậy? Em mệt lắm rồi.
Chị cười cười cắn tai cô rồi đáp lại:
- Yên tâm, chị để em nghỉ ngơi tốt mới tiếp tục công việc. Che gì chứ trên người có chỗ nào chị chưa thấy hay sờ qua sao.
Chị gỡ tay cô ra, xoay người cô lại, ngậm lấy đầu nhũ hoa mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để. Tay còn lại cởi luôn quần của cô, rồi dừng lại ôm cô đi thẳng vào nhà tắm. Cô hoảng hồn ôm lấy chị rồi nói:
- Em chưa lấy đồ mà.
- Không cần lấy, chị không đem pyjama cho em đâu. Ngủ với chị không cần mặc gì hết.
Chị nói xong hôn cô một cái thật sâu, hai người mây mưa bên trong cả tiếng đồng hồ mới ra. Cô tức tối chui vào chăn ngủ, nói không làm gì mà hành người ta cả tiếng đồng hồ, giờ còn không cho mặc gì đi ngủ nữa. Thấy cô không thèm nhìn mình, biết giận rồi nên chị cười khổ, thoát y của mình rồi chui vào kéo cô lại ôm dỗ dành.
- Xin lỗi mà, tại chị nhất thời vui nên không kiềm chế được. Quay qua đây chị ôm ngủ.
Cô thấy chị năn nỉ quá trời nên tạm tha, quay người lại chui vào lòng chị. Nhớ lại chị bảo có chuyện nên cô tò mò ngẩng lên hỏi:
- Có gì sao?
- Thanh Nhã và Mĩ Kì đều chấp nhận chuyện của chúng ta. Mặc dù nó kệ người khác nghĩ gì nhưng chị vẫn vui khi các bạn thân của mình ủng hộ.
Cô gật đầu đồng tình nhưng giờ rất buồn ngủ nên chẳng mấy chốc đã chìm trong giấc ngủ, chị thấy cũng ôm cô ngủ cùng. Hai thân thể trần như nhuộng bám vào nhau, hạnh phúc cùng nhua say giấc.