Thẩm Đan gửi tin nhắn tới, báo có quá nhiều người lại gặp chút phiền phức nên yêu cầu anh cố gắng câu giờ thêm một chút.
Giang Lâm xem xong thì cất điện thoại, nói với Chu Ngọc mình không khát, mặt Chu Ngọc hiện lên tia tức giận, đột nhiên lại cười dịu dàng với anh, nắm lấy tay anh: "Tiểu Giang, cậu và Thẩm Đan kết hôn bao lâu rồi ?"
"Khoảng bốn tháng." Giang Lân trả lời.
"Phương diện kia thế nào? Tốt không?" Chu Ngọc kéo tay anh về phía trước, dựa vào người GIang Lâm, hơi thở hormone đàn ông bao trùm lấy cô, Chu Ngọc nhìn bờ vai rộng dày, cơ thể rắn chắc trước mắt không khỏi khô khốc miệng, tim đập nhanh hơn.
"Chị Chu hỏi vấn đề này làm gì?” Tưởng Lâm nhìn Chu Ngọc, lại nghĩ đến phải câu giờ nên cũng không đẩy cô ta ra.
"A.. Phụ nữ chúng tôi..." Chu Ngọc cụp mắt xuống, có chút khổ sở, "Không phải cậu đã gặp chồng tôi rồi sao, hắn có phụ nữ khác bên ngoài, một tuần chỉ trở về có mấy ngày, bình thường chỉ có một mình tôi, một phụ nữ như tôi luôn cảm thấy hơi sợ..."
"Hửm? Chị Chu có ý gì?" Giang Lâm nhướng mày.
Chu Ngọc cầm lấy chai nước, mở ra uống một ngụm, nhìn anh: "Không có ý gì, nước trái cây này là tôi tự ép, cậu uống thử nếu thích có thể đến nhà tôi, tôi lại ép cho cậu."
Người phụ nữ liếʍ cánh môi căng mọng của mình, nhìn Giang Lâm như muốn ám chỉ gì đó.
Thẩm Đan lại gửi đến một tin nhắn nói mọi thứ đã sẵn sàng, hiện tại Chu Ngọc muốn đi gặp người kia, tất nhiên Giang Lâm phải tìm lý do rời đi, nhưng thấy Chu Ngọc nhất quyết bắt anh uống chai nước này, Giang Lâm cân nhắc nghĩ chắc chỉ bỏ thêm loại thuốc mê gì thôi, mạng lưới kinh doanh của Chu Ngọc không bao gồm buôn lậu ma túy.
Dưới ánh mắt của Chu Ngọc, Giang Lâm cầm chai cô ta vừa uống, uống một ngụm.
Chu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, lại nói vài câu với Giang Lâm nhưng anh đã chóng mặt, một lúc sau té xỉu trên sàn.
Một lúc sau, Giang Lâm tỉnh dậy đã nằm trong phòng ngủ của mình và Thẩm Đan, cả ngươi nóng bừng như bị lửa đốt.
“Giang Lâm, anh sao rồi?” Thẩm Đan bưng một chậu nước lạnh đi vào, vắt khăn lau mặt anh.
Cái chạm băng giá xua tan đi một phần nhiệt độ, nhưng ngược lại càng làm anh nóng hơn, quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi, dán chặt lên người, thân dưới Giang Lâm sưng to nhô lên, anh khó chịu phát ra tiếng rên khẽ.
Thẩm Đan cầm lấy khăn, nhìn hạ bộ Giang Lâm nhô lên như chiếc lều, tim đập kịch liệt, anh bị hạ thuốc sao?
Khi đó, Chu Ngọc và đối tác của cô ta đang giao dịch với một phụ nữ mới, cả hai đều đề cao cảnh giác, sau rất nhiều lần truy đuổi họ mới bắt được một người, là tú bà chuyên cung cấp gái bán hoa.
Chu Ngọc thoạt được không để lại dấu vết, cũng không có bằng chứng xác thực để có thể trực tiếp bắt giữ, trước mắt chỉ có thể tiếp tục theo dõi.
Cũng không biết sao Giang Lâm lại té xíu, hiện tại xem ra chắc là bị Chu Ngọc hạ dược.
Sau trận làʍ t̠ìиɦ lần trước, mỗi đêm ngủ bên cạnh Giang Lâm cô đều nghĩ về nó, vật căn thô cứng, sức lực mãnh liệt dẻo dai, sáng cô thức dậy qυầи ɭóŧ đều ướt đẫm.
Bây giờ là ông trời cho ban cho cô cơ hội sao? Cô muốn Giang Lâm mê muội cô, tư vị của mỗi người phụ nữ đều khác nhau, làm cô càng sướиɠ hơn Tống Lan.
Thẩm Đan đặt khăn xuống, đưa tay sờ cánh tay Giang Lâm, nóng như lửa đốt làm tay cô muốn bỏng rát, cô nhẹ nhàng lắc lắc: "Giang Lâm, ông xã? Anh không sao chứ?"
Giang Lâm mở mắt ra, đầu óc hỗn độn, bàn tay lạnh đang đặt trên cánh tay khiến anh cảm thấy rất thoải mái, nhịn không được muốn nhiều hơn nữa.
Lời của Thẩm Đan lọt vào tai anh, vừa nghe đến hai chữ ông xã", sợi dây lý trí trong đầu lập tức đứt lìa.
Là vợ anh.
Nghĩ vậy, người Giang Lâm đột nhiên bộc phát ra sức mạnh, kéo tay Thẩm Đan, đè cô dưới thân.
Không có ý định giải thích, anh nắm lấy áo phông của Thẩm Đan kéo lên, vùi đầu vào ngực cô.
"Ưʍ... Giang Lâm."