Chương 5

Chiếc hộp màu xanh được đóng gói vô cùng tỉ mỉ, bên trên còn thắt nơ tinh xảo, có thể thấy người tặng quà vô cùng có tâm.

Quan Nguyên Bạch cúi đầu nhìn một chút, nhưng không đưa tay ra nhận: "Chu tiểu thư, chuyện này chúng ta cùng nhau hưởng lợi, cô không cần tặng quà cho tôi."

Chu Phạn Phạn sợ rằng anh sẽ không nhận, vì vậy cô vội vàng nói: "Nhưng anh thực sự đã giúp tôi rất nhiều. Tuy rằng đó là lợi ích chung, nhưng tôi vẫn muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình. Với lại Quan tiên sinh, đây chỉ là bức tranh của tôi vẽ thôi , vốn cũng không phải thứ gì đáng tiền."

"Nhưng mà..."

"Hay là anh chê cười món quà này không đáng tiền?"

Chu Phạn Phạn cúi đầu, thấp giọng nói, trông có chút thất vọng và đáng thương.

Quan Nguyên Bạch chỉ biết im lặng.

"Yo, Nguyên Bạch, Tới đây làm gì thế?" Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên có một người đàn ông đi tới.

Chu Phạn Phạn nghe thấy âm thanh nhìn sang, anh ta là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi với đôi mắt dài và hẹp, trông giống như một ông chú người Hàn Quốc. Mặc một chiếc áo khoác len màu xanh đậm thêm một chiếc ghim màu xám bạc trên cổ áo, đó là một con ong.

Quan Nguyên Bạch nhìn thấy người tới quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Anh hai, sao anh cũng tới đây?"

Anh hai?

Chu Phạn Phạn nhìn người đàn ông một lần nữa, hóa ra người đàn ông này là con thứ hai của nhà họ Quan, anh họ của Quan Nguyên Bạch, Quan Tử Dụ.

“Hôm qua anh ngủ ở đây.” Quan Tử Dụ ngáp một cái, ánh mắt rơi vào trên người Chu Phạn Phạn “Cô bé này là ai đây?”

Chu Phạn Phạn lễ phép: "Xin chào, tôi là Chu Phạn Phạn."

“Chu Phạn Phạn?!” Quan Tử Dụ ánh mắt đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Tôi nhớ ra rồi, cô là đối tượng xem mắt mà bà nội giới thiệu cho Nguyên Bạch đó sao?"

Chu Phạn Phạn có chút ngượng ngùng cười: "Ừm. . . "

Quan Nguyên Bạch thân thiết với người anh hai này, tựa hồ không có phân biệt lớn nhỏ, nói chuyện rất thẳng thắn: "Anh hai, anh không có việc gì thì có thể đi rồi."

"Đi cái gì chứ?" Quan Tử Dụ tò mò nhìn Chu Phạn Phạn, nói: "Cô bé này thật là xinh xắn... Phạn Phạn, hôm nay em tới tìm Nguyên Bạch hả?"

Chu Phạn Phạn nhìn Quan Nguyên Bạch một cái rồi đáp: "Dạ."

Quan Tử Dụ: "Vào lúc này chắc là sắp đi hẹn hò rồi hả?"

Chu Phạn Phạn: "Dạ? Không, em..."

Lời còn chưa nói hết, người đã bất ngờ bị kéo lại. Chu Phạn Phạn không chú ý va nhẹ vào cánh tay của Quan Nguyên Bạch. Cô hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh rất bình tĩnh, nói: “Bọn em định đi ăn cơm, anh có muốn cùng đi không?”

Chu Phạn Phạn: "Hả?"

"Anh không thèm đi cùng đâu." Quan Tử Dụ mập mờ vỗ vỗ vai Quan Nguyên Bạch, "Chú khó khăn lắm mới cùng một cô gái hẹn hò, anh làm sao dám đi cùng, nếu như bà nội phát hiện anh làm kỳ đà cản mũi chắc không đánh anh chết không chịu nổi”.

Quan Nguyên Bạch nói: "Vậy thì không nói nhiều nữa, bọn em đi trước đây."

Quan Tử Dụ gật đầu lia lịa, rất vui vẻ nói: "Được, mau đi nhanh đi. Ăn ngon nhé, muộn hãy về."

"... ..."

Đại sảnh ở tầng một của Nam Tước rất tráng lệ, Chu Phạn Phạn ngơ ngác đi theo Quan Nguyên Bạch xuyên qua đại sảnh, đến thang máy.

Sau khi thang máy đến, anh đúng lúc nghe một cuộc điện thoại, trong lúc nói chuyện với người ở đầu dây bên kia, anh nhẹ nhàng chặn cửa thang máy, ra hiệu cho cô đi vào trước. Chu Phạn Phạn không dám quấy rầy anh, đành phải đi vào thang máy. Sau đó Quan Nguyên Bạch đi theo vào, nhấn tầng hai.

Trong bãi đậu xe, những chiếc xe hơi sang trọng xếp hàng dài, trong khi chiếc xe thể thao của Quan Nguyên Bạch đậu ở một khoảng riêng rộng lớn. Cô theo anh ra xe, ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh cho đến khi anh gọi xong cuộc điện thoại.

"Lên xe đi." Anh quay đầu lại nhìn cô.

Chu Phạn Phạn hơi ngạc nhiên, nói: "Hôm nay tôi tự mình lái xe đến đây, anh không cần đưa tôi về đâu."

Quan Nguyên Bạch giúp cô mở cửa xe: "Không đưa cô về nhà, mà là đi ăn cơm"

"Dạ?"

"Anh hai tôi rất giỏi mách lẻo với bà nội, tính anh ấy cũng rất lắm chuyện. Giờ đã nhìn thấy rồi, thì chỉ có thể đi ăn thôi, nói không chừng giờ anh ấy còn đang lấp ở đâu đó để theo dõi chúng ta."

Chu Phạn Phạn nhanh chóng ngó xung quanh, hỏi: "Vậy công việc của anh thì sao?"

Cô hỏi một cách nghiêm túc, như thể thực sự sợ làm phiền anh.

Quan Nguyên Bạch cười nói: "Xong rồi, giờ có thời gian rồi."

Chu Phạn Phạn lúc này mới nhẹ nhõm gật đầu rồi bước lên xe. Quan Nguyên Bạch cũng ngồi vào, anh khởi động xe, lại liếc nhìn cô, "Cô muốn ôm thứ này đến lúc nào nữa?"

Chu Phạn Phạn còn chưa kịp phản ứng, liền phát hiện anh đang nhìn hộp quà trong tay cô, nói: "Ồ! Vậy tôi để ở ghế sau được không?"

Quan Nguyên Bạch không thể nói nổi mấy lời "không được" gì đó, nếu nói như vậy thật khiến cho anh giống như đang chê bai món quà tự tay làm này vậy.

"Tuỳ cô."

Chu Phạn Phạn ừm một tiếng rồi nhanh chóng quay người cất hộp quà đi.

Quan Nguyên Bạch nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô, có chút buồn cười hỏi: "Cô muốn ăn gì?"



Chu Phạn Phạn nhẹ nhàng nói: "Anh muốn ăn gì? Lần trước đã nói mời anh đi ăn, cho nên... anh muốn ăn gì thì ăn cái đó."

Quan Nguyên Bạch: "Tôi thế nào cũng được, cô cứ chọn món cô thích ăn là được."

Chu Phạn Phạn nghĩ một lúc, "Vậy hay là đến cạnh trường học của tôi đi, anh ăn được cay không? Chỗ đó có một nhà hàng Tứ Xuyên ăn khá ngon."

Quan Nguyên Bạch không có yêu cầu gì với bữa tối này, nếu cô muốn ăn gì, anh liền theo ý cô: "Được, vậy cô gửi địa chỉ cho tôi."

"Được."

Gần đại học Bắc Kinh có một nhà hàng Tứ Xuyên rất nổi tiếng, chủ nhà hàng là người Tứ Xuyên chính hiệu, đã ở đây hơn 20 năm. Cửa hàng tuy không lớn nhưng môi trường khá tốt, đồ ăn rất ngon, thậm chí còn xuất hiện trên chương trình ẩm thực của CCTV.

Chu Phạn Phạn đã thường cùng với bạn bè đến đây ăn từ khi còn học đại học, nếu ai đó nhờ cô giới thiệu một nhà hàng nào đó, cô ấy sẽ không giới thiệu những nhà hàng kiểu phương Tây sang trọng và đắt tiền, mà sẽ giới thiệu nhà hàng này.

“Nhà hàng này một phần ăn rất lớn, vì vậy tôi gọi ít món hơn.” Sau khi ngồi xuống, Chu Phạn Phạn gọi những món mà cô cho là ngon nhất, “Quan tiên sinh, anh xem còn muốn ăn gì không?”

Quan Nguyên Bạch nói: "Cũng đủ rồi."

"Được."

Chu Phạn Phạn gọi nhân viên phục vụ đến để đặt món.

Hôm nay cuối tuần nên quán đông khách, tốc độ phục vụ hơi chậm. Trong thời gian chờ đợi, Chu Phạn Phạn thỉnh thoảng nhìn trộm Quan Nguyên Bạch, nhưng không nói chuyện nhiều với anh.

Cũng không phải là không có chủ đề chung, ví dụ như Quan Tri Ý.

Nhưng Chu Phạn Phạn không dám nói chủ đề này, thứ nhất, cô không muốn hỏi chuyện riêng tư của thần tượng, thứ hai, cô sợ rằng cô nói về thần tượng không ngừng như vậy sẽ khiến Quan Nguyên Bạch thấy kì lạ.

Chu Phạn Phạn không nói gì, Quan Nguyên Bạch cũng không có gì để nói.

Không khí yên tĩnh như vậy không khiến Quan Nguyên Bạch cảm thấy ngượng ngùng, thậm chí còn cho rằng cô gái nhỏ trước mặt có chút hướng nội, nhút nhát hoặc ở trước mặt anh cảm thấy căng thẳng như vậy là chuyện tốt.

Dù sao anh cũng chỉ là tùy thời diễn kịch với cô mà thôi, nếu nói nhiều chỉ sợ người ta nghĩ nhiều, có thêm nhiều suy nghĩ không nên có về anh.

Sau nửa giờ im lặng, thức ăn cuối cùng cũng được dọn ra. Đậu phụ Tứ Xuyên, Gà Cung Bảo, Gà sốt rút xương..... màu đỏ tươi rói, vừa nhìn đã biết ăn rất đưa cơm.

Chu Phạn Phạn giơ ngón tay, mang theo phong cách quý phái, thục nữ gọi hai bát cơm.



Cô hắng giọng, nói lời trái với lương tâm: "Tôi chỉ ăn nửa bát thôi, Quan tiên sinh, nếu anh ăn một bát không đủ, tôi sẻ cho anh một nửa, cơm sạch tôi vẫn chưa động đũa."

Quan Nguyên Bạch: "Cảm ơn, tôi ăn vậy đủ rồi."

"Được."

Nhiều món ăn như vậy! Quan Nguyên Bạch mà không có ở đây, một mình cô có thể chén hết hai bát cơm.

Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.

Quan Nguyên Bạch kinh doanh lĩnh vực khách sạn, vì vậy anh cũng rất quan tâm đến vấn đề ẩm thực. Cho nên, khi nghe Chu Phạn Phạn nói rằng nhà hàng này nổi tiếng như thế nào, anh cũng muốn đến thử.

Nhưng điều anh không ngờ tới là đồ ăn ở đây hóa ra cay hơn anh tưởng rất nhiều, khi anh cắn miếng thịt đầu tiên, anh thậm chí cảm thấy cay đến không thở nổi.

"Khụ...." Quan Nguyên Bạch nghẹn trong cổ họng, sau đó ho dữ dội, mặt trong nháy mắt đỏ bừng.

Chu Phạn Phạn hoảng hốt, vội vàng đặt đũa xuống: "Quan, Quan tiên sinh! Cay lắm phải không?"

Quan Nguyên Bạch cúi đầu ho khan, bối rối khoát khoát tay với cô.

Chu Phạn Phạn nhanh chóng rót cho anh một ly nước: "Anh mau uống nước đi!"

Quan Nguyên Bạch nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.

"Thế nào rồi? Anh vẫn ổn chứ?!"

"Không sao..."

Giọng nói của anh có chút khàn khàn, trên mặt vẫn đỏ dị thường, nhìn qua, trong mắt hiện lên một chút ướŧ áŧ. Nhìn thấy đôi mắt ướŧ áŧ của anh, trái tim Chu Phạn Phạn lỗi nhịp.

Dễ thương ghê...À không đúng! Đáng thương quá!

Cô đã làm gì thế này!

"Xin lỗi, Xin lỗi đã không nhắc nhở anh, món ăn của họ cay hơn những nhà hàng Tứ Xuyên khác, bình thường anh không ăn cay nhiều như vậy phải không?"

Quan Nguyên Bạch nhíu mày thật chặt: "Vẫn ổn, chỉ là vừa có chút nghẹn thôi."

Chu Phạn Phạn: "Thật xin lỗi... hay là tôi gọi món khác cho anh nhé."

"Không cần đâu." Quan Nguyên Bạch lại nhấp thêm ngụm nước, "Chỉ cần thế này thôi, không sao."

"Ồ..."

Sau khi Quan Nguyên Bạch có sự phòng bị, anh cũng không để bị nghẹn. Chỉ là những món ăn này đối với anh vẫn là quá cay. Chu Phạn Phạn luôn chú ý đến anh nên có thể cảm nhận được, anh ăn những món này một cách miễn cưỡng.

"Phục vụ ơi."



Rất nhanh có người đi qua: "Chào chị."

Chu Phạn Phạn nói: "Mang giúp tôi một bộ bát đũa mới."

"Dạ được, chị đợi một chút."

Người phục vụ bưng bát đũa mới tới, Chu Phạn Phạn đổ nước sôi vào một cái bát nhỏ, dùng đũa mới gắp rau, trụng qua nước sôi, nhúng kĩ rồi lại đặt vào đĩa. Lặp đi lặp lại nhiều lần, đồ ăn trong đĩa dần chất thành một cái núi nhỏ.

"Cho anh, anh ăn cái này đi." Cô đẩy đĩa thức ăn đến trước mặt Quan Nguyên Bạch.

Quan Nguyên Bạch có chút giật mình, kinh ngạc nhìn cô. Chu Phạn Phạn thấy làm như vậy không có vấn đề gì, giải thích: "Trụng qua với nước như vậy sẽ bớt cay hơn, mà hương vị sẽ không thay đổi nhiều. Bạn cùng phòng của tôi ngày đầu tiên đến đây không ăn được cay cũng đã làm như vây. Ừm... bát đũa đều sạch sẽ mới lấy"

Anh đương nhiên biết đây là bát đũa mới, vừa rồi lúc cô gọi nhân viên phục vụ anh đã nhìn thấy, nhưng anh còn tưởng cô làm như vậy vì cô cũng thấy cay, làm cho chính bản thân cô ăn. Không ngờ rằng những thứ này là làm cho anh.

Quan Nguyên Bạch hiếm khi gặp được tâm lý tinh tế như thế, trong nhà anh là con trưởng, trước nay đều là anh chăm sóc người khác, không có chuyện người khác chăm sóc anh. Đây là lần đầu tiên có người chăm lo cho bữa ăn của anh, lại còn là một cô gái nhỏ.

“Cám ơn.” Quan Nguyên Bạch ho nhẹ một tiếng, không tự nhiên uống một ngụm nước.

Chu Phạn Phạn: "Không có gì, anh mau ăn đi, tôi trụng tiếp cho anh."

"Không cần đâu, cô cứ ăn phần của cô đi."

"....... Vậy được."

Quan Nguyên Bạch sau đó cũng không ăn nhiều, anh cảm thấy ăn đồ mà cô trụng cho anh thật kỳ lạ. Hơn nữa, nếu cuối cùng anh thực sự ăn hết chỗ đó, rất có thể lại phát tín hiệu sai cho cô.

Nhưng Chu Phạn Phạn không nghĩ nhiều như vậy, cô trụng đồ ăn cho Quan Nguyên Bạch hoàn toàn là vì sợ anh ăn cay không được.

Yêu ai yêu cả đường đi, chuyện cô chăm sóc anh, quan tâm anh dường như khắc sâu vào máu của cô rồi.

Sau đó, thấy anh chỉ ăn mấy miếng, liền nghĩ đồ ăn ở nhà hàng này có lẽ thật sự không hợp khẩu vị của anh, lát nữa nhất định phải mua chút gì đó cho anh ăn mới được.

*****

Đêm mùa đông, gió lạnh thấu xương.

Khi bước ra khỏi nhà hàng Tứ Xuyên, được chào đón bởi một luồng không khí lạnh rất khô, như thể nó ngay lập tức hút đi độ ẩm trên da.

Chu Phạn Phạn lạnh tới nheo nheo đôi mắt lại, quay đầu nói với Quan Nguyên Bạch: "Phố ẩm thực ở bên cạnh trường tôi cũng có rất nhiều đồ ăn ngon, hay là tôi dẫn anh đến đó đi dạo một vòng."

Quan Nguyên Bạch: "Cô vẫn chưa ăn no sao?"

"Tôi ăn no rồi, nhưng tôi nhìn thấy anh ăn rất ít, sợ rằng anh vẫn chưa no." Chu Phạn Phạn nói: "Tôi dẫn anh đến đó ăn chút gì không cay."

Gương mặt của cô bởi vì gió lạnh mà càng trắng hơn. Từ khoảng cách này, Quan Nguyên Bạch thậm chí có thể nhìn thấy hàng mi hơi run rẩy của cô khẽ chớp, che đi dấu vết lo lắng và căng thẳng trong mắt cô.

"Hôm nay tôi đã nói là sẽ mời anh ăn cơm, nhưng vừa rồi anh lại trả tiền…” Chu Phạn Phạn thấy anh im lặng, lại nói: “Đã thế nếu còn để anh bụng đói trở về thì tôi thấy áy náy lắm."

"Tôi không đói."

"Vậy thì coi như thưởng thức đồ ăn ngon đi, rất gần, đi một đoạn là tới rồi."

Trong mắt cô tràn ngập sự chân thành, phảng phất sự khó chịu càng lúc càng nặng nề, tựa hồ nếu anh không đồng ý cô sẽ thật sự áy náy.

Quan Nguyên Bạch nhìn một hồi, đột nhiên không có ý cự tuyệt. Thôi bỏ đi, dù sao cũng không có việc gì làm, coi như cùng đi dạo với một bạn nhỏ đi.

"Vậy được, đi thôi."

Chu Phạn Phạn lập tức vui vẻ, gật đầu liên tục: "Đi theo tôi."

Cô chạy lon ton về phía trước hai bước, nhưng một lúc sau hình như lại nhớ ra điều gì đó, cô đột nhiên quay đầu lại nhìn anh từ trên xuống dưới.

Quan Nguyên Bạch khó hiểu: "Làm sao vậy?"

"Hôm nay nhiệt độ rất thấp, anh mặc như thế này có phải sẽ lạnh sao?"

"Tôi vẫn ổn."

Chu Phạn Phạn trực tiếp bỏ qua lời nói "Tôi vẫn ổn" của anh, chỉ nghĩ, cô dẫn anh đi ăn nhưng không thể để anh bị lạnh, nếu anh bị cảm lạnh, cô làm sao xứng với bảo bối nhà cô.

Vì vậy, cô lấy từ trong túi ra hai món đồ hình tròn tròn, nhét vào trong tay Quan Nguyên Bạch: "Túi sưởi ấm, anh có thể đút tay vào túi áo để giữ ấm."

Quan Nguyên Bạch cúi đầu nhìn, phản ứng có chút theo không kịp.

Nhưng Chu Phạn Phạn cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, cô suy nghĩ một chút, đem chiếc khăn mà cô đang quàng trên cổ, khoác lên vai anh. Anh cao quá, cô không đủ can đảm để tự mình quàng khăn cho anh, đành nói: "Chiếc khăn này mới mua, lúc ra khỏi nhà tôi mới đeo được một lúc, chỉ một lúc thôi, rất sạch sẽ. Trời lạnh quá, anh quàng vào kẻo bị lạnh cóng.”

Khi chiếc khăn bông trắng hồng khoác lên vai, Quan Nguyên Bạch ngửi thấy một mùi hương gỗ rất nhẹ, còn thoang thoảng xen lẫn một chút mùi sữa ngọt ngào. Có mùi rất dễ chịu nhưng cũng là một mùi hương hoàn toàn xa lạ. Trong chớp mắt, mùi hương này như muốn vây kín anh.

"Cô ... ..."

"Đừng đứng ở đây nữa, mau đi thôi."

Người trước mặt ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt trong sáng thỏa mãn.

Tác giả có lời muốn nói:

Anh hai: Không cần biết em bao nhiêu tuổi, em vẫn là bảo bối của anh.