Chương 8: Thiên sứ lạnh lùng
“Cốc…cốc…cốc.” Đúng lúc đó cửa phòng có người gõ.
“Mình đi mở cho.” Nói rồi Chi Chi đứng lên đi về phía cửa phòng.
“Cô Chi, có người gửi quà cho cô và cô Đình…”
“Quăng đi.”
Người quản lý chưa kịp nói xong đã bị một giọng nói lạnh băng cắt ngang. Ông ta nuốt nước miếng nhìn người vừa phát ra tiếng nói. Ông chỉ thấy một thiên sứ mặc chiếc váy màu trắng, trên tay cầm ly rượu vang đỏ lên uống từ từ đi về phía cửa sổ. Thấy thái độ của Thiên Đình, Chi Chi phất tay cho người quản lý đi ra còn phần mình cầm hai hộp quà bước vào.
Cô cũng đã quen, ba năm nay cứ vào ngày này là cô và Thiên Đình đều nhận được hai hộp quà và đương nhiên đều do một người gửi. Đó là Nhật.
“ Thiên Đình có cả phần quà của mình nữa.” Chi Chi mang bộ mặt tủi thân đi lại lắc lắc cái tay của Thiên Đình. Nhật là một người rất am hiểu sở thích của mọi người nên những món quà Nhật chọn cô dều rất thích.
Thiên Đình quay sang nhìn Chi Chi. Bất đắc dĩ nở nụ cười nhẹ.
“Cậu lấy đi.” Thôi bỏ đi, không thể để tâm trạng của mình ảnh hưởng đến mọi người.
“ Đến giờ mở quà nào.” Thấy không khí đang dần yên ắng, Thành lên tiếng phá vỡ bầu không khí này. “ Bắt đầu từ anh trước. Song tiểu bối tặng hai em nè.” Nói rồi Thành lấy hai chiếc hộp ra tặng cho thiên Đình và Chi Chi.
Hai người mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc máy ảnh. Chiếc của Chi Chi màu hồng, của Thiên Đình là màu trắng điểm vài đường màu đỏ ở khung máy, đây đều là những màu mà hai cô thích.
“ Đây là sản phẩm mới nhất trên thị trường đó nha.”
“ Được rồi tới anh. Song tiểu bối, sinh nhật vui vẻ.” Thuật đứng lên cầm hai hộp, một to một nhỏ. To dành cho Chi Chi, nhỏ dành cho Thiên Đình. Của Chi Chi là một bộ váy trong bộ suy tập mới nhất của Chanel. Còn của Thiên Đình là chiếc vòng tay bằng bạch kim, trên vòng khác hình cỏ bốn lá, được đính bằng những hạt kim cương nhỏ li ti, hết sức tinh xảo.
“Song tiểu bối, sinh nhật vui.” Tường bước lên đeo cho hai người hai đôi bông tai mà anh tự thiết kế. Những viên ngọc được cắt gọn kĩ lưỡng, gắn xếp lại với nhau tạo nên hình giọt nước. Hai đôi y như nhau chỉ khác đôi của Chi Chi là màu hồng ngọc, còn của Thiên Đình là màu xanh lam.
“ Thích không?” Ba anh chàng lên tiếng chờ nhận xét của hai tiểu bối.
“Thích lắm. Oa, chiếc máy chụp ảnh với chiếc váy này em đang chờ xếp hàng để mua không ngờ hai anh đã tậu được rồi. Còn đôi bông tai xinh lắm, em cảm ơn.” Chi Chi luyên thuyên không hết lời, ngồi kể những điểm đặc biệt của từng món quà.
“ Cảm ơn mọi người, những món quà rất đẹp” Hết rồi, đó là tất cả những gì mà Thiên Đình nói. Ba anh chàng quay sang nhìn nhau, lắc đầu cười nhẹ, bọn họ cũng đã quen.
“Tới phiên mình, quà của mình cậu đã mặc rồi. Nhưng anh mình có quà cho cậu.” Nói xong cô lấy trong ví của mình ra một sợi dây chuyền mặt đá được gọt tỉa rất tinh xảo.
Sau khi đeo xong Chi Chi kêu lên một tiếng, thật đẹp cô không ngờ anh hai mình cũng có con mắt chọn đồ quá chứ. Mặt đá màu xanh đen, rất nổi trên làn da trắng mịn của Thiên Đình. Viên đá không thô chỉ to bằng móng tay ngón út, nhìn rất đơn giản nhưng lại vô cùng hợp với Thiên Đình.
“ Đẹp quá, anh mình thật hiểu cậu. Ngay cả quà của mình cũng không hợp bằng cậu. Được rồi chụp hình thôi, em muốn rửa máy.” Chi Chi phấn khích cầm chiếc máy chụp lia lịa từng người, rồi từng người với nhau. Cuối cùng cô để chiếc máy trên bàn điều chỉnh góc độ rồi hẹn giờ.
“Tách…” Trên màn hình máy ảnh hiện lên bức ảnh của năm người, hai nữ ba nam. Hai nữ đứng trước tựa như thiên thần, cả hai đều là những mỹ nữ. Ba nam đứng sau lưng hai cô gái, tay đặt lên vai của các cô giống như đang bảo vệ. Mỗi người mang một phong thái khác nhau, một dịu dàng một lạnh lùng một tự nhiên phóng khoáng. Cả bên kết hợp tạo nên sự hài hòa của bước tranh.
“Em mở quà của Nhật nha?” Chi Chi đang háo hứng quên mất điều cấm kị của cô bạn thân của mình, bỏ đóng quà xuống phóng người lại phía hộp quà của Nhật tặng. Cô quên nhưng mọi người không quên, cả ba không hẹn mà gặp đều quay đầu nhìn về phía Thiên Đình.
Thiên Đình không làm gì cả chỉ đưa ly rượu vang lên uống, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Thấy cô như vậy, trong mắt Thuận thoáng một tia ảm đạm.
Tường không khỏi nhíu mày, anh đứng lên kéo tay Chi Chi lại hất đầu về phía Thiên Đình ra hiệu. Chi Chi biết mình thất hố nên đứng yên, lung túng nhìn Thiên Đình. Thành đành phải phá thế trận này thôi.
“Anh mang quà xuống xe cất mọi người xuống bar đi.”
Từ lúc đó, không khí có phần mất tự nhiên, biết mình có lỗi nên Chi Chi cố gắng kéo lại không khí nhưng mà không được. Cho tới lúc đi về Thiên Đình vẫn không nói lời nào. Cô biết mình đang làm cho mọi người mất hứng nhưng tâm trạng cô đang không tốt, cô không muốn gượng cười. Mọi người muốn đưa cô về nhưng cô không đồng ý, ép mãi cuối cùng cô đồng ý để Chi Chi đưa mình về.