Có lẽ là bởi vì lúc đó bầu không khí quá ôn nhu, cũng có lẽ là ánh mắt Lận Diễm Trần quá chân thành.
Sở Tấn dĩ nhiên thật sự nói ra, thế nhưng vẫn giấu lại một ít thông tin: "Anh ta là một người bạn của tôi, chúng tôi là bạn học cấp ba."
Lận Diễm Trần truy hỏi: "Bạn bè?" Nếu như là bạn trai, thì không cần phải nói là bạn hay bạn học rồi.
Sở Tấn không nghe ra nghĩa bóng trong lời nói của hắn, than thở: "Hiện tại đã không phải là bạn bè. Tôi thích anh ta, nhưng anh ta không thích tôi, nên ngay cả bạn bè cũng làm không được."
Lận Diễm Trần chính tai nghe anh nói thích một gã đàn ông khác, cũng không biết đã là quá khứ hay hiện tại vẫn còn thích, rất chói tai, buồn bực nói: "Người đó thực sự là có mắt không tròng."
Lúc này nếu Sở Tấn nói thẳng ra với hắn từ khi sinh ra tới nay chưa bao giờ có người theo đuổi không khỏi quá mất mặt, cho nên anh ngậm miệng không nói.
Nếu không ra khỏi cửa, bọn họ ở trong phòng hút thuốc uống rượu đánh bài tú lơ khơ.
Lận Diễm Trần nhìn Sở Tấn thuần thục chia bài, kinh ngạc nói: "Không ngờ em còn biết đánh bài, tôi nghĩ em sẽ không chơi."
{
Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại truyenhdt.com, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp}
Sở Tấn làm ác không chịu hối cải: "Làm sao không biết? Tôi chơi rất giỏi."
Lận Diễm Trần nhanh chóng dùng hết sức khích lệ: "Lợi hại như vậy?"
Người trong giang hồ, sao có thể không biết chơi, vì để khách hàng giải trí anh còn học được các loại kỹ năng, tuy không thể nói là tinh thông hết.
Sở Tấn nói: "Không cá cược gì đó cũng không có ý nghĩa, cược chút tiền lẻ?"
Lận Diễm Trần nói: "Không cá cược tiền."
Sở Tấn cảm thấy Tiểu Lận người này thực sự là kỳ ba, giống như những người đẹp chơi cùng khác đều có tâm tư muốn đào rỗng túi tiền trên người kim chủ, Tiểu Lận từ trước nay không đòi anh quà tặng, anh nhắc bài bạc còn không đồng ý.
Đôi mắt Lận Diễm Trần toả sáng nhìn anh: "Như vầy đi, nếu em thua, em cho tôi hôn một cái, nếu tôi thua, tôi cho em hôn một cái."
Nghe cũng không tệ... Nhưng cứ cảm thấy không đúng chỗ nào, Sở Tấn nghĩ, anh tiết kiệm tiền quen rồi, có thể không dùng tiền để chơi thì cũng tốt, vì vậy anh đồng ý.
Sở Tấn ý chí kiên cường, chuẩn bị biểu diễn cho Tiểu Lận xem, để Tiểu Lận biết được sự lợi hại của ông chú đã lăn lộn nhiều năm như anh.
Sau đó anh thua ba ván liên tục.
Lận Diễm Trần mỗi ván đều thắng, Sở Tấn vứt quân bài lên trên chăn, tức giận: "Lại là cậu thắng? Đây là may mắn của người mới học sao?"
Thời điểm chơi lượt thứ nhất, Lận Diễm Trần còn không biết
con nào là con nào, còn để Sở Tấn dạy hắn, không nghĩ tới thắng ván thứ nhất xong, còn giả dạng ngu ngơ hỏi: "Ca, như vậy có phải là thắng rồi?"
Sở Tấn không thể làm gì khác hơn là cho hắn hôn.
Lận Diễm Trần thật vất vả được tiện nghi, mỗi lần đều hôn cho đã, hôn sâu, hôn đến nỗi Sở Tấn sắp không thở nổi.
Trước đây khi chưa gặp Tiểu Lận, đừng nói làʍ t̠ìиɦ, cả cùng người hôn môi cũng chưa từng, Tiểu Lận dính người như thế, hiện tại chuyện giường chiếu là chuyện thường giống như cơm bữa, bị hôn hai lần anh chẹp chẹp miệng, cảm thấy được miệng hơi ê ẩm.
Nụ hôn chiến thắng đặc biệt ngọt ngào, Lận Diễm Trần rất đắc ý.
Nhưng cứ thắng mãi cũng không đúng lắm, Lận Diễm Trần thu liễm một chút, để Sở Tấn thắng một lần.
Lận Diễm Trần đưa mặt đến gần: "Hôn đi."
Sở Tấn cau mày, qua loa tùy tiện chạm đôi môi thật nhanh hôn lên trên gương mặt của hắn.
Lận Diễm Trần không hài lòng, hắn đã biết khi Sở Tấn thắng chắc chắn sẽ như vậy, cho nên mới muốn thắng, nóng ruột mà nói: "Phải hôn môi mới được."
Sở Tấn trở mặt: "Cậu có phải đang gạt tôi? Tôi tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cậu là bồi chơi chuyên nghiệp, làm sao có khả năng cả bài cũng không biết đánh! Nhất định là giả dạng không biết!"
Lận Diễm Trần không chút xấu hổ thừa nhận: "Ai bảo em đặt quy định, nhất định phải em cho phép tôi mới có thể hôn em, vậy tôi không thể làm gì khác hơn đành nghĩ biện pháp khác..."
Sở Tấn sừng sộ lên, giả bộ tức giận nhìn hắn chằm chằm, Lận Diễm Trần vờ tội nghiệp nhìn sang, Sở Tấn không kềm được, nở nụ cười.
Lận Diễm Trần thấy anh không tức giận, được voi đòi tiên: "Em biết cái khổ của tôi rồi chứ gì? Có thể phế bỏ cái quy định hoang đường kia hay không?"
Sở Tấn mỉm cười nói: "Dĩ nhiên... Không được."
Lận Diễm Trần như là chó con xụ lỗ tai, dường như ủy khuất lắm: "Em thực sự là lòng dạ sắt đá."
Chọc cười Sở Tấn.
Bọn họ ngủ thẳng tới buổi trưa, qua một buổi chiều, đảo mắt đã đến buổi tối.
Sở Tấn suy nghĩ lại, thật sự một ngày không ra khỏi cửa rất đáng tiếc, anh nói với hắn: "Thay quần áo, chúng ta đi chơi."
Lận Diễm Trần nói: "Ngày hôm nay đi đâu chơi? Em nhất định phải nói với tôi, không nói với tôi, tôi sẽ không đi cùng em."
Sở Tấn: "Đi sòng bạc."
Lận Diễm Trần: "Không phải nói không đến sòng bạc sao?"
Sở Tấn trầm ngâm: "Ừm... Tôi nghĩ đến Las Vegas rồi, không đi cảm nhận một chút sẽ rất tiếc nuối. Tôi đổi năm ngàn đô la Mỹ làm vốn, tùy tiện chơi hai ván, thua xong sẽ về, tuyệt đối không tham chiến."
Chỉ bằng tài đánh bạc mèo quào đó, Lận Diễm Trần ghét bỏ ở đáy lòng, hắn nhất định phải đi theo: "Cũng được, tôi đi cùng em."
Trước khi tiến vào sòng bạc, Lận Diễm Trần lo lắng nhắc nhở Sở Tấn: "Đã nói rồi chỉ chơi một ván, nếu em nói không giữ lời, tôi sẽ kiên quyết lôi em ra."
Sở Tấn cười ha ha: "Được, được, tôi nghe lời Tiểu Lận của chúng ta."
{
Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại truyenhdt.com, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp}
Anh chính là đến đây điên một lần, điên xong bỏ chạy, không quản thắng hay thua, cũng không quan tâm.
Chỉ là muốn trước khi chết hưởng thụ một chút cảm giác đánh cược
—— nếu như thua, chút tiền nhỏ kia của anh cứ xem như là phí đánh cuộc.
Sở Tấn nói: "Chỉ chơi một ván, thua xong chúng ta sẽ về nhà."
Anh đã làm xong chuẩn bị sẽ thua sạch.
Lận Diễm Trần vẫn đoán không ra tâm tư của Sở Tấn như cũ, cũng không cách nào trơ mắt nhìn Sở Tấn đi vung tiền như rác: "Vậy tôi giúp em đánh cược ván này đi."
Lận Diễm Trần đã từng học môn đánh bạc chuyên nghiệp.
Thời kỳ hắn trưởng thành, ba ba cảm thấy hắn ham chơi, so với nghiêm lệnh cấm cản, chẳng bằng tìm người dạy hắn. Không ít nhà giàu ngăn không cho con cháu trong nhà chơi, con cháu ngược lại muốn chơi, bị người xúi giục chơi đến nghiện, cuối cùng nhà tan cửa nát. Thầy dạy hắn là một dân cờ bạc đã thoái ẩn, mười ngón tay chỉ còn một nửa, nhìn thấy làm người ta kinh ngạc run sợ, tinh tế giảng giải các môn cờ bạc cùng mánh khóe, hắn học một lần đã cảm thấy không thú vị, bạn học gọi hắn đi sòng bạc chơi hắn còn ghét bỏ tẻ nhạt.
Thời điểm mười bảy mười tám tuổi đặc biệt kiêu ngạo, cảm thấy bản thân làm trung tâm của thế giới, hắn nhìn ai cũng cảm thấy ngu ngốc, mới không cần chơi với mấy tên ngu ngốc, bị người dắt mũi còn cảm thấy mình là thần bài tái thế. Thật là một đám ngu xuẩn.
Sở Tấn dùng khóe mắt nhìn hắn: "Cậu chê tôi đánh bạc thua đúng hay không?"
Lận Diễm Trần sửng sốt một chút, giả vờ cười: "Dĩ nhiên không có..."
Sở Tấn nói: "Cậu chính là nghĩ như vậy. Không được, tôi muốn tự mình chơi, không phải do mình chơi sẽ không có ý nghĩa."
Lận Diễm Trần: "..."
Sở Tấn ngồi vào ván bài tú lơ khơ.
Cầm lên tay một bộ bài.
Anh vô dục tắc cương(*), bình tĩnh đẩy ra toàn bộ tiền đặt cược.
(*) “
Vô dục tắc cương”, nghĩa là “Không có du͙© vọиɠ ham muốn thì ắt sẽ mạnh mẽ kiên cường”. Bỏ đi những du͙© vọиɠ dư thừa, mới có thể cương trực không a dua người.Lận Diễm Trần nhớ tới ông lão dạy cờ bạc đã nói với hắn, môn cờ bạc mánh khoé chính là bịp người, thần sắc động tác cũng là lợi thế, ai có thể lừa gạt được đối thủ của mình, người đó có thể thắng.
Đối thủ của Sở Tấn kỳ thực chơi tốt hơn anh, thế nhưng bị anh doạ dẫm, Sở Tấn cuối cùng thắng được một bàn lợi thế.
Đây là một bàn chơi nhỏ, con số không hề lớn, năm ngàn đô la mỹ gần 20 ngàn, kiếm lời được một ít.
Sở Tấn quay đầu cười nói với Lận Diễm Trần: "Hóa ra ngày hôm nay tôi được nổi bật ở đây rồi."
Lận Diễm Trần hỏi anh: "Tiếp tục chơi sao?"
Sở Tấn nói lời giữ lời: "Tôi nói chỉ chơi một ván."
Sở Tấn đổi chip thắng được thành tiền, mang theo Lận Diễm Trần đến một hội bảo vệ trẻ em và phụ nữ ở Las Vegas làm từ thiện, phóng khoáng quyên ra toàn bộ số tiền thắng được.
Nhân viên công tác ngỏ ý cảm ơn anh, muốn viết cho anh một tờ giấy chứng nhận cảm ơn anh đã quyên tặng, hỏi tên của anh, Sở Tấn báo ra tên của Lận Diễm Trần.
Lận Diễm Trần liếc mắt.
Sở Tấn nói: "Coi như quà tôi tặng cậu"
Lận Diễm Trần cầm lấy một tờ giấy mỏng manh, cảm thấy rất là mới mẻ, chưa có ai đưa cho hắn món quà như vậy. Hắn không biết cảm ơn mà nói: "Do em không muốn báo tên của mình chứ gì?"
Sở Tấn nắm mặt của hắn: "Miệng lưỡi không nên bén nhọn như vậy, cậu suy nghĩ một chút, sau khi bạn nhỏ nhận được giúp đỡ sẽ nói "Cảm tạ Lận tiên sinh", cậu không cảm thấy vui vẻ?"
Lận Diễm Trần nói: "Tôi không nghĩ tới em sẽ trực tiếp đem tiền làm từ thiện."
Sở Tấn như đang nói đùa: "Tôi cảm thấy có thể là mấy đời trước mình làm bậy quá nhiều, nên tích chút đức cho mình thôi."
Đời này thừa dịp còn cơ hội, làm chút chuyện tốt, đời sau có thể trải qua thuận lợi một chút, ít nhất cũng bình an khỏe mạnh, không đến nỗi quá thê thảm tuổi còn trẻ đã mất sớm.
Hi vọng kiếp sau quan hệ của anh và cha mẹ có thể hòa hợp.
Hi vọng kiếp sau anh có thể trở nên thẳng thắn, có cuộc sống như mình mong muốn.
Hi vọng kiếp sau anh có thể tìm được một người anh yêu, vừa vặn người kia cũng yêu anh.