Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lữ Khách Mùa Hạ

Chương 3: Yêu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bức tường ngăn cách ngày đầu bị phá vỡ, hai người dần lại gần nhau hơn, Lâm Kỳ cũng bị lôi kéo tới nhà Hạ Dương ngủ vài tối.

“Lâm Kỳ, lấy tôi ít nước.” Hạ Dương nằm lăn lóc trên tập đề thi.

Lâm Kỳ hồn nhiên mở cặp Hạ Dương lấy chai nước, đang định đi lấy nước thì Vạn Lĩnh quay phắt đầu lại: “Anh Kỳ! Chuyện đôi mình hết rồi đúng không, chúng ta quen nhau lâu ơi là lâu rồi mà anh chưa từng lấy nước cho em! Anh với cậu ấy mới quen nhau được mấy tuần…”

Lâm Kỳ lạnh lùng trừng cậu ta, phũ phàng quay lưng ra ngoài. Hạ Dương nằm rạp trên bàn cười, Vạn Lĩnh thò đầu lại gần hỏi: “Này này, Hạ Dương, cậu đã làm gì mà anh Kỳ phải bó tay trước sự đe dọa của cậu vậy?”

Hạ Dương bí ẩn cười: “Đơn giản thôi, bắt cóc cậu ta về nhà, lăn lộn với cậu ta cả đêm là được.”

Vạn Lĩnh há hốc mồm nhìn Hạ Dương, chỉ ra cửa: “Cậu cậu cậu… Cậu với Lâm Kỳ… Hai người làm trò gì sau lưng tui thế?”

Vạn Lĩnh hãi quá, răng lưỡi đá vào nhau nói không nên câu. Hạ Dương đắc ý cười, lúc Lâm Kỳ quay lại vừa lúc thấy Hạ Dương cười toe toét với Vạn Lĩnh, nhìn còn chói mắt hơn cả mặt trời bên ngoài. Lâm Kỳ bước tới sau lưng cậu, chụp cái mũ lưỡi trai của mình lên đầu cậu, hung hăng ấn vành nón thấp xuống: “Cười trật cả khớp hàm rồi.”

Vạn Lĩnh nhìn hành động thân mật của hai người, càng thêm tin tưởng suy đoán của bản thân. Cậu chàng cứng đờ quay người lại, tạm thời không tiêu hóa nổi lượng tin tức khổng lồ này.

Lúc lên lớp Lâm Kỳ vẫn nằm nhoài ra bàn ngủ, chỉ thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn theo thói quen xem Hạ Dương còn đang ngồi bên cạnh không.

Cuối tuần, Hạ Dương theo chân ba mẹ về quê thăm ông bà, quê Hạ Dương buồn tẻ chết đi được, cậu bật Wechat buôn chuyện với Lâm Kỳ.

“Anh Kỳ, đang ăn à? Sao lại nấu mì nữa vậy…”

Lúc đầu thì Lâm Kỳ còn đáp vài câu, sau thấy Hạ Dương cứ nhắn mấy câu nhảm nhí vô nghĩa thì không trả lời nữa.

Hạ Dương nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn di động, cả ngày nay Lâm Kỳ không trả lời tin nhắn cậu, cậu cứ nhìn khung chat trống trơn mãi.

Ăn cơm tối xong, chuyện đầu tiên Hạ Dương làm khi về nhà là xem điện thoại, ấy thế mà ứng dụng vẫn im thít.

“Đợi tin nhắn của ai đấy?” Mẹ Hạ thấy con trai mình cả ngày nay chỉ ngơ ngơ ôm điện thoại.

“Có đợi ai đâu ạ.”

Mẹ Hạ cưng chiều xoa đầu con trai: “Lâu rồi Lâm Kỳ không tới nhỉ.”

“Vâng…”

“Cãi nhau à?”

Hạ Dương dụi mắt, ngẫm nghĩ: “Không ạ.”

Mẹ Hạ an ủi cậu: “Mai tới trường là được gặp rồi, uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi con.”

Ngoài cửa sổ, sao trời tỏa sáng lấp lánh, ve vẫn kêu râm ran, mầm non trên cành vẫn đang phát triển, tựa như tâm sự trong lòng cậu thiếu niên, mong manh, lộn xộn.

Sáng hôm sau, mẹ Hạ lại bỏ dư một hộp sữa bò vào cặp cậu, Hạ Dương hơi chột dạ tránh ánh mắt của ba mẹ, ra khỏi nhà sớm hơn mười phút.

Bước vào lớp, buổi truy bài sáng thứ hai là oải nhất, phần lớn học sinh vẫn còn ngủ quên trong sự sung sướиɠ của cuối tuần, tiếng đọc sách chẳng ra hơi, tiếng gõ bàn vang lên không ngừng.

Hạ Dương đợi một hồi không thấy Lâm Kỳ tới, mãi tới khi tiết một bắt đầu mới thấy Lâm Kỳ chậm chạp bước vào, còn bị giáo viên đứng bảng tức giận trừng một cái.

Lâm Kỳ chẳng thấy gì, về chỗ ngồi vứt cặp lên bàn, lại gục đầu xuống.

Hạ Dương chẳng kịp nói gì với hắn, mãi tới lúc hết tiết Lâm Kỳ mới ngẩng đầu dậy ngáp một cái.

“Lâm Kỳ, cậu…”

Hạ Dương chưa kịp nói xong, Lâm Kỳ chẳng thèm liếc Hạ Dương lấy một lần, cứ thế đứng dậy đi thẳng.

Vạn Lĩnh quay ra sau mượn bài tập, nhìn hai vị này mặt mày không bình thường mà rén quá quay đầu về.

“Hạ Dương, cậu biết bài này không…” Vài bạn học vây quanh Hạ Dương hỏi bài, Lâm Kỳ dựa vào khung cửa đằng sau, nhìn một đống nữ sinh bu vào chỗ ngồi của mình, cố gắng kiềm chế sự không kiên nhẫn.

Hết giờ nghỉ, Lâm Kỳ trở lại chỗ ngồi, Hạ Dương vẫn luôn nhìn hắn, Lâm Kỳ chẳng mảy may trả lời.

Hai người chiến tranh lạnh một ngày, ban đầu Hạ Dương còn có hứng thú bắt chuyện với Lâm Kỳ, sau lại thấy Lâm Kỳ cố tình không để ý mình trước, thấy tủi thân quá nên không thèm để ý tới cậu ta nữa.

Hộp sữa sáng nay vẫn còn trong cặp sách, Hạ Dương cạch mặt Lâm Kỳ, đưa sữa cho Vạn Lĩnh: “Cho cậu, sáng nay mẹ tớ bỏ dư.”

Vạn Lĩnh được thương mà sợ: “A a a! Cảm ơn Dương Dương~”

Hạ Dương nhún vai, giả vờ nôn ọe.

Lâm Kỳ cắn chặt răng, nhìn vẻ mặt thiếu đòn của Vạn Lĩnh, siết chặt nắm đấm.

Lâm Kỳ quay sang thấy Hạ Dương đang trưng vẻ mặt đắc ý, thấy hơi buồn cười, cảm xúc bị dồn ép mấy ngày nay có hơi nguôi ngoai.

Lâm Kỳ trốn tiết tự học buổi tối, Hạ Dương hỏi Vạn Lĩnh: “Cậu biết Lâm Kỳ đi đâu không?”

“À, anh Kỳ…” Vạn Lĩnh hơi khó xử, cười trừ.

“Cậu nói cậu biết mọi thứ mà?”

“Nhưng cũng có một số chuyện tớ không dám nói.”

“Đôi mình đã đi tới nước này rồi, còn chuyện gì mà tớ không thể biết à?” Hạ Dương cố ý nói chuyện kiểu mờ ám.

Vạn Lĩnh bối rối một hồi, lại nghĩ đến quan hệ giữa hai người này không bình thường thật…

“Đừng bảo anh Kỳ là tớ nói nhé!”

“Rõ.”

Vạn Lĩnh gửi địa điểm vào tin nhắn riêng, Hạ Dương cầm điện thoại chạy thẳng ra ngoài, Vạn Lĩnh gọi với theo: “Cậu phải xin giáo viên cho nghỉ đã, ầy…”

Vạn Lĩnh lắc đầu: “Tình yêu làm mụ đầu mà.”

Trên sân thượng có một phòng học nhạc, căn phòng đã xập xệ từ lâu, kế hoạch phá bỏ phòng học bị Lâm Kỳ cản trở nên chưa thực hiện được.

Hạ Dương mở cửa sân thượng, thấy một mái đầu đỏ chót ngồi dưới sàn, ngửa đầu chống tay xuống sàn.

Hạ Dương đi tới, ngồi bên cạnh Lâm Kỳ. Lâm Kỳ quay sang nhìn cậu, “Vạn Lĩnh nói cho cậu à.”

“Cậu ấy bảo đừng kể tội cậu ấy cho cậu.”

Lâm Kỳ nghiêng đầu liếc Hạ Dương, trời sao không đủ sáng, hai người ngồi khá gần nhau, Lâm Kỳ miễn cưỡng nhìn được khuôn mặt cậu, Hạ Dương rất đẹp, tựa như một con búp bê sứ.

Hai người cẩn thận thăm dò lẫn nhau, Hạ Dương mở miệng trước: “Sao mấy ngày nay cậu bơ tôi?”

Lâm Kỳ khẽ cười, ngửa đầu thở dài, nét mặt rõ khó chịu mà lại dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Hôm qua tôi tới chỗ cha tôi.”

Hạ Dương không biết khúc mắc giữa cha con họ, cũng không biết nên an ủi Lâm Kỳ thế nào.

“Hôm qua cũng là ngày giỗ của mẹ tôi… Tâm trạng không tốt, không muốn xem điện thoại.”

Hạ Dương có thể hiểu được áp lực của Lâm Kỳ, cảm xúc bị dồn ép không thể trút bỏ, bị quăng quật khắp nơi, chỉ đành dùng dáng vẻ phô trương để che giấu sự tàn úa bên trong.

Hạ Dương biết không một thứ ngôn ngữ nào có tác dụng trong lúc này. Cậu nhìn cậu trai trước mắt, nhịp tim cậu đập như trống dồn, nhanh tới mức khó thở.

Lâm Kỳ nghe thấy tiếng thở gấp của Hạ Dương, quay sang hỏi cậu bị sao. Hạ Dương cắn môi dưới, vươn tay ôm chầm lấy Lâm Kỳ. Lâm Kỳ ngớ người nhìn chằm chằm phía trước, cả người cứng đờ, không hiểu sao lại nuốt khan…

“Cậu… cậu làm gì vậy?”

Hạ Dương cũng không biết bản thân đang làm gì, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ quật cường chống đỡ của hắn mà rất muốn ôm hắn.

“Muốn ôm cậu.”

“Ý cậu là sao? Nói rõ đi.”

Hạ Dương im lặng, những cảm xúc không rõ lý do đọng lại trong l*иg ngực, qua hàng thế kỷ cũng chẳng có cách nói ra.

Cánh tay của Hạ Dương vẫn bám trên vai Lâm Kỳ, đồng phục của hắn bị lệch ra sau, cổ áo bị trễ xuống làm lộ ra hình xăm sau cổ, Hạ Dương nhìn thấy một từ đơn màu đen – “Lin”. Ngón tay Hạ Dương lướt qua hình xăm, Lâm Kỳ rùng cả mình, vô thức rụt cổ lại.

“Lin, hình xăm đẹp nhỉ, có dịp thì dẫn tôi đi…”

“Xăm đau lắm, tẩy xăm còn đau hơn, cậu sẽ hối hận.”

“Không có đâu! Dẫn tôi đi đi!”

Hạ Dương ghé vào tai Lâm Kỳ nói chuyện, hơi thở ấm nóng phả vào tai, phần da tiếp xúc cũng đỏ ửng lên.

“Chú với dì thì sao?”

“Họ sẽ đồng ý mà.”

Lâm Kỳ bất chợt kéo tay Hạ Dương ra, nghiêm túc hỏi: “Sao cậu luôn muốn mọi việc theo ý mình vậy?”

Hạ Dương nhíu mày, phức tạp nhìn lại: “Cậu… Ý cậu là sao?”

Một ngọn lửa giận bùng lên trong lòng Lâm Kỳ, lời nói ra càng lạnh nhạt xa cách hơn, trong đầu hắn hiện ra những chuyện đã xảy ra giữa mình và Hạ Dương suốt một tháng nay.
« Chương TrướcChương Tiếp »