Chương 10: Hồ Ly và cô phù thủy nhỏ trong rừng rậm (2)

Không phải chưa từng xuất hiện người muốn sống trong rừng nhưng phù thủy là người đầu tiên.

Người dám thong dong đi dạo trong rừng lần trước hình như là công chúa thì phải?

Nhóm hồ ly sôi nổi tò mò về phù thủy không rõ nguồn gốc này, vì người ta nói rằng phù thủy sở hữu những sức mạnh ma thuật rất mạnh, họ sẽ lợi dụng ma lực này nọ để đi hại người khác.

Nhưng cũng có hồ ly nghe thấy có phù thủy tốt tồn tại.

Trong lúc tranh cãi, một giọng nói uy nghiêm vang lên.

“Đừng làm ồn, ta sẽ tự mình kiểm chứng.”

Chiếc đuôi hồ ly xù xù thuần một màu trắng không ngừng phe phẩy trên bãi cỏ ở trên ngọn đồi hơi nhô cao.

X

Hồ Bạch Lê, 21 tuổi, năm nay đã là sinh viên năm ba học ở khoa tiếng Anh, chiều cao 1m82, mang mắt kính gọng vàng, được các cô gái gọi là “Vương tử”.

Bởi vì anh ấy trông hơi giống Hoa Trạch Loại của Đài Loan, nhưng lại đẹp trai hơn Hoa Trạch Loại một chút ( ít nhất về khí chất, anh tốt hơn Hoa Trạch Loại rất nhiều. Hoa Trạch Loại u buồn còn anh là kiểu người đẹp trai trầm lặng), cho nên dẫn tới rất nhiều cô gái quấn quýt si mê.

Trong số đó sinh viên năm nhất Hạ Hầu Lam, theo đuổi vô cùng kịch liệt, gay gắt tới trình độ nào thì……

Cả trường đều biết cô gái này thích Hồ Bạch Lê. Bởi vì, cô gái có cái họ vô cùng lợi hại này, ở trước mắt bao người từ sân thượng khu dạy học khoa tiếng Anh treo một tấm băng rôn lớn.

“Hồ Bạch Lê, em, Hạ Hầu Lam, thích anh!”

…… Sau đó toàn thế giới đều biết có một cô gái đường hoàng công khai muốn theo đuổi Hồ Bạch Lê.

Thật ra cách làm của Hạ Hầu Lam có rất nhiều cô gái khịt mũi đều tỏ vẻ coi thường, cách theo đuổi tình yêu này đã không còn phổ biến, một khi bị từ chối thì thật là một chuyện vô cùng mất mặt!

Nghe nói ngày đó khi chính Hồ Bạch Lê nhìn thấy băng rôn, mắt kính đột nhiên trượt xuống một chút…… Sau đó bị Hạ Hầu Lam nghe tin chạy tới ôm chặt, quấn lấy đủ kiểu.

Dù sao cô cũng đã download thời khóa biểu chương trình học của anh ( cảm ơn trang web trường vạn năng). Chỉ cần không có tiết học là cô lại muốn đi qua quấn lấy anh.

Không phải có câu nói “có công mài sắc có ngày nên kim” sao, cô thích đàn anh như thế, ngọn núi băng này chắc chắn sẽ bị cô làm cho cảm động!

Nhưng thật ra là mọi người đều muốn nhìn thấy Hạ Hầu Lam bị chê cười, chủ yếu là các cô gái muốn nhìn.

Tuy rằng Hạ Hầu Lam rất thanh tú xinh xắn, cô là một kiểu con gái sôi nổi, nhiệt tình, xứng với với loại trời sinh lạnh lùng như Hồ Bạch Lê, quả thực chính là một sự kết hợp hoàn hảo.

Nhưng là……

Nam thần thuộc về mọi người! Làm sao có thể để một cô gái độc chiếm!

Vì thế, thật ra ở sau lưng, có rất nhiều người đều đang nói xấu Hạ Hầu Lam, không đơn thuần chỉ là VX, QQ mà càng có người lớn gan chạy tới diễn đàn trường học, nặc danh đăng bài nói Hạ Hầu Lam không biết xấu hổ vậy mà vẫn luôn quấn lấy một chàng trai.

Bọn họ đều đang chờ Hồ Bạch Lê hoàn toàn từ chối cô gái này, sau đó bọn họ có thể vui vẻ hơn mà cười nhạo cô.

Điển hình cho hạnh phúc của một người dựa trên đau khổ của một người khác, đặc biệt là khi không có kết luận xung đột về lợi ích nào.

Nhưng khiến mọi người rớt mắt kính chính là tuy Hồ Bạch Lê y như rằng không mấy quan tâm tới chuyện Hạ Hầu Lam quấn lấy nhưng cũng không dứt khoát từ chối cô.

Vì thế gần hai học kỳ này sẽ có một cốt truyện xuất hiện mỗi ngày trong tòa nhà khoa tiếng Anh.

Cô gái trốn chờ chàng trai tan học đi ra, sau đó cô gái đột nhiên nhảy ra, tươi cười xán lạn ôm chàng trai, sau đó cùng nhau rời đi.

Hạ Hầu Lam chỉ như vậy đã hoàn toàn nổi tiếng ở khoa tiếng Anh.

X

“Nhắc mới nhớ, Tiểu Lam, cậu với anh khóa trên sao rồi?”

Hạ Hầu Lam đang ăn mực xé trong miệng, bạn thân cùng lớp và cùng ký túc xá Phó Nhược Hàm đã đi tới, mỉm cười hỏi cô.

“Hả?”

Có lẽ là vì miếng mực trong miệng, lời nói của Hạ Hầu Lam có hơi mơ hồ không rõ.

“Không, không có gì á…… Còn chưa tới mức đó.”

Phó Nhược Hàm nhìn cô bạn thân cho dù uể oải cũng đều là gương mặt đang cười thì thở dài.

“Cậu đó nha, sao vẫn luân quấn lấy anh ta không bỏ vậy, rõ ràng không phải lớp chúng ta cũng có trai đẹp sao? Hơn nữa theo như tớ biết, có rất nhiều đàn anh cũng từng bày tỏ với cậu mà.”

Nuốt mực xé vào, Hạ Hầu Lam lắc lắc ngón tay với cô ấy.

“Vậy là cậu hổng biết rồi, tớ thích đàn anh là bởi vì ảnh từng giúp đỡ tớ! Hơn nữa ngày đó anh ấy thật sự đẹp trai đẹp trai……”

“Phải, phải.”

Phó Nhược Hàm hơi bất đắc dĩ, ngắt lời Hạ Hầu Lam muốn nói ra nguyên nhân bản thân thích Hồ Bạch Lê một lần nữa.

“Còn không phải là ngày đó cậu lạc đường ở trường, sau đó vừa vặn là Hồ Bạch Lê đưa cậu đến ký túc xá, sau đó cậu lại trăm phương nghìn kế chạy tới hỏi thăm tin tức của ổng, còn làm ra hành động xúc động đến vậy……”

“Cũng không thể nói như vậy!”

Hạ Hầu Lam lập tức cắt ngang phần tóm tắt của Phó Nhược Hàm. Cô chắp tay, đôi mắt lấp lánh ánh sáng mà nhìn bầu trời ngoài ban công.

“Cậu cũng không biết

đâu, ngày đó anh ấy thật sự quá đẹp trai, ảnh dịu dàng nói với tớ, ‘ em lạc đường

ư? Tôi dẫn đường cho em nhé? ‘ ga lăng cỡ nào, tốt đẹp cỡ nào! Hơn nữa ảnh còn giúp tớ xách vali, có trời mới biết vali của tớ nặng cỡ nào á!”


Ngoài các loại đồ dưỡng da, trong vali còn có các loại mỹ phẩm, một chút xíu còn chưa tính, cả vali đều là…… Phó Nhược Hàm cảm thấy cái vali không quá nặng, đàn anh cũng không vất vả. Điều quan trọng nhất là tấm vé đỏ đại diện cho các sản phẩm chăm sóc da và mỹ phẩm đó.

“Nhưng cậu đã quấn quýt gần một năm rồi phải không?”

Chống cằm, Phó Nhược Hàm hơi suy nghĩ mà nhìn cô.

“Một năm cũng không có tiến triển, vậy chứng minh phương thức theo đuổi của cậu không đúng lắm.”

“Hả?”

Nghe Phó Nhược Hàm nói, Hạ Hầu Lam hơi kinh ngạc. Bản thân nhiệt tình theo đuổi như vậy chả nhẽ là làm không công à?

Chẳng lẽ đàn anh cảm thấy cô quá phiền nhưng lại không từ chối cô rõ ràng, trên thực tế đã âm thầm từ chối rồi sao?

Thấy cô đột nhiên rơi vào cơn ngờ vực, Phó Nhược Hàm ước gì bổ đầu cô ra nhìn một chút xem.

Thật là đứa ngốc, vậy mà cũng có thể miên man suy nghĩ.

Cô ấy móc ra hai tấm vé từ trong túi đưa cho Hạ Hầu Lam:

“Nào, cái này cho cậu.”

“Này là cái gì?”

Hạ Hầu Lam nhận lấy, nhìn dòng chữ trên giấy “Biểu biểu diễn dành riêng cho người yêu Bầu trời xanh hôm Thất Tịch!” thì đột nhiên mê mang.

Biểu biểu diễn dành riêng cho người yêu?

Thất Tịch?

Vội vàng cầm lấy di động mở lịch vạn niên xem một chút, sau đó cô đột nhiên gầm lên:

“A,

vậy mà tớ lại quên mất ngày mốt là Thất Tịch.“


Phó Nhược Hàm rất muốn biết làm thế nào mà bạn mình lại trúng tuyển vào đại học C có thể sánh ngang với hai trường đại học nổi tiếng Bắc Thanh này…… Chỉ số thông minh này không ai bằng.

“Đừng rống lên nữa, tớ thấy cậu giống như cũng không để ý đến đêm Thất Tịch. Vé này thuộc về cửa hàng nơi tớ làm việc, tớ xin ông chủ hai vé, ngày mai cậu hẹn cái ông kia đi với cậu đi, xem ổng có đồng ý hay không.”

“Ừm ừm

ừm! Lập tức đi ngay!”


Móc điện thoại ra, Hạ Hầu Lam gọi vào số điện thoại của Hồ Bạch Lê mà trước đó nghe ngóng được, trong lòng có một loại chờ mong đến thế.

Nhưng mà……

“Tút…… Tút…… Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”

Như trước đây, cho dù cô có gọi anh như thế nào, cũng không thể kết nối được.

Xem ra ngày mai chỉ có thể quấn lấy một chút mà thôi.