Chương 2: Tâm sự

Nhưng những gì mà Pete làm không hề giống họ và cũng không hề khiến tôi khó chịu. Em ấy dù có ngừng hung dữ, ngừng chửi rủa, và cố ép mình phải mềm mỏng với tôi, nhưng ở em ấy vẫn toát lên điều gì đó rất chân thật, chân thật đến nỗi đôi khi tôi thực sự cảm thấy em ấy không phải đang diễn cho tôi xem.

Tôi cũng hỏi mình hàng trăm lần, rằng trên đời sao lại có người tốt như em ấy, ở hoàn cảnh tồi tệ mà tôi gây ra như vậy, em ấy vẫn có thể bước đến xoa vào vết tát trên má mà cha tôi để lại và hỏi rằng tôi có đau không. Đau đớn, với tôi từ lâu đã là từ không có trong tâm trí, bởi tôi đã trải qua quá nhiều. Nhưng vào giây phút nhìn vào ánh mắt chân thành chứa đựng đầy xót xa dành cho tôi của em ấy, bức tường thành mạnh mẽ bao lâu nay tôi dựng lên quanh mình như sụp đổ, tôi trút bỏ mọi vẻ gai góc nguy hiểm của mình, trở về là một cậu bé Vegas khi mẹ chưa tự tử. Tôi gục lên vai em ấy, để mặc cho nước mắt tuôn rơi.

"Tôi mệt lắm..."

Những từ như thế này, tôi chưa bao giờ để cho bất kì ai nghe thấy, bởi tôi không dám tin tưởng ai cả, tôi sợ họ sẽ cười nhạo tôi, tôi chưa bao giờ để mình yếu đuối trong bất kì giây phút nào của cuộc đời. Nhưng vào thời điểm ấy, sự quan tâm chân thành của Pete đã cho tôi biết, tôi có thể yếu đuối, tôi có thể ngừng tỏ ra mạnh mẽ.

Pete thật tốt, nhưng thật tiếc đã gặp phải tôi. Tôi dằn vặt và đau khổ nhiều ngày qua, đến nỗi tôi không dám vào chính gia để được thấy em ấy. Nhưng bên cạnh đó, tôi nhớ Pete rất nhiều, nhớ đến cồn cào tâm trí. Mỗi lần về nhà và bước vào căn phòng của mình, tôi luôn nhìn thấy khuôn mặt của Pete ở mọi nơi, em ấy bò ra sàn nhà nhìn ngó xuống gầm giường tìm kiếm gì đó, em ấy nằm sấp trên sofa đung đưa hai chân đọc một cuốn sách, em ấy nằm co ro trên giường sợ hãi vì mơ giấc mơ không đẹp...tất cả đều là hình bóng của em ấy....Nhưng, khi tôi chớp mắt một cái, thì những hình ảnh ấy tan biến đi hết, chỉ để lại cho tôi một căn phòng trống trải lạnh lẽo.

Tôi đã từng không chịu nổi sự nhớ nhung mà chạy đến chính gia, muốn xông vào trong để tìm em ấy. Thế nhưng sau khi nhìn thấy em ấy run sợ và bịt tai khi nghe bạn bè nhắc đến cái tên Vegas, tôi đã không đủ can đảm bước tới, tôi sợ mình sẽ phá vỡ em ấy một lần nữa. Điều tôi gây ra cho em ấy không chỉ là nỗi đau, mà còn là một nổi khủng hoảng, em ấy từ một người hay cười, giờ đây đã trở nên cảnh giác và hay lo lắng.

"Hey, chào"