Ba ngày sau.
Vừa tan cuộc họp cổ đông, A Bảo phải tất bật chạy đi chuẩn bị những bản thảo của vụ án vì ngày hôm nay Tổng tài bọn họ mời một vị Luật Sư có địa vị lớn trong xã hội đến. Kì thực anh đột nhiên có tâm lý tin tưởng tuyệt đối vào Tân Tổng tài của mình, cũng không hiểu vì sao, nhưng mà lúc nãy trong phòng họp nhìn gương mặt không cảm xúc của cô đối chọi với đám cổ đông kia. Anh khẳng định muốn ngồi trên ghế Tổng Giám Đốc phải có năng lực, mà Tổng tài của bọn họ là người thực sự có năng lực cho nên mới áp chế được bọn cổ đông như hổ đói muốn nuốt chiếc ghế Tổng Giám Đốc. Người có năng lực đã hiếm, phụ nữ có năng lực càng hiếm hơn. Vị trí của Mạch Nha trong lòng A Bảo đột nhiên tăng lên mấy bậc.
Tình hình trong phòng Tổng Giám Đốc hiện tại rất căng thẳng, không một ai dám lên tiếng vì Tổng tài của bọn họ đang cật lực cau mày suy nghĩ đàm phán cùng luật sư. Rốt cục chịu không nổi cái không khí áp lực này, Elleisa lấy hết dũng khí hỏi : “Tổng tài, chuyện của tôi chị có thể giải quyết suôn sẻ được không?”
A Bảo, Luật sư tập đoàn không hẹn cùng hít một hơi thật sâu. Nếu nói suôn sẻ, e rằng quá hảo huyền. Biết rằng đó là bẫy nhưng chẳng thể tìm thấy một bằng chứng nào ở hiện trường, như thế thì có được phán vô tội? Mấy ngày nay Tổng tài của bọn họ hao tâm tổn sức cho mời về không biết bao nhiêu là Luật sư tài giỏi nhưng chẳng có người nào chịu thụ lý vụ này, bởi vì phần trăm thắng là quá thấp, người ta cũng không vì tiền mà bất chấp danh tiếng. Cuối cùng Tổng tài của bọn họ nhờ đến quan hệ xã hội, tìm về được một vị Luật sư tên là Hoà Duy Nhất.
Cái tên vô cùng quen thuộc với giới Luật và truyền thông. Vị Luật sư này chính là nhân tài nghành Luật không ai là không biết. Nghe nói hắn tài giỏi đến mức ai cũng muốn làm học trò của hắn nhưng đó chỉ là một phần thôi, phần lớn là vì hắn quá đẹp trai, lại có gia thế vững chắc, những người mới đều tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để có thể làm hắn chú ý đến mình, nhưng thật đáng tiếc hắn chưa muốn nhận học trò nha. Nghe đâu lên truyền thông mà tuyên bố tin như vậy khiến không biết bao nhiêu trái tim tan vỡ.
Trở lại với Mạch Nha, cô suy nghĩ một hồi cũng hoàn hồn lại, không trả lời Elleisa mà trực tiếp hỏi người nãy giờ không có thái độ gì. “Duy Nhất, cậu nghĩ lần này đánh có thắng một trăm phần trăm không?”
Vừa nghe đến tên mình, Hoà Duy Nhất ngước mắt nhìn cô một chút, đáy mắt dâng lên ý cười, nửa thật nửa giả nói : “Đương nhiên là không rồi! Thiên tài cũng có giới hạn, một năm không thấy, IQ của cậu là tiêu hao vào tên họ Tống đó sao?”
Mạch Nha nhìn Duy Nhất chăm chú, tựa hồ có thể tưởng tượng mình là Medusa để hoá đá hắn cho bỏ ghét. “Vậy ói hết tiền tôi thuê cậu ra hết đây, cửa ở sau lưng, không tiễn!!!”
Đây chính là trực tiếp đuổi người trong truyền thuyết đây mà! A Bảo, Elleisa, Luật sư tập đoàn lại được hít một ngụm khí lạnh, tâm trạng bất an hết sức.
Người bị chửi là Hoà Duy Nhất đây cũng không lấy làm một chút tức giận, ngược lại còn rất hảo sảng, vui vui vẻ vẻ mà nói : “Một năm không gặp, sao cậu lại học tính tình xấu xa của Trương Mẫn rồi?”
Vị Tổng tài nào đó tựa hồ nghiến răng nghiến lời mà thốt ra một tràn : “Tôi đây làm người không cần cậu quản! Hoà Duy Nhất, cậu lo cho mình trước tiên thì hơn. Một năm qua Trương Mẫn cật lực tìm cậu cũng chỉ mong có một ngày băm cậu ra trăm mảnh đem cho chó ăn để hả dạ cô ấy. Tốt nhất lần này tiến hành nhanh gọn lẹ, không vì chuyện tập đoàn tôi cũng chẳng muốn qua lại với cậu, có biết Trương Mẫn khi nổi giận thật sự đáng sợ không? Tôi không có thiết tha gì với cậu cho nên sẽ không quyết liệt chống đối với Trương Mẫn vì cậu đâu!” Cái gì chứ? Cứ mở miệng ra là ‘Một năm này’ ‘một năm nọ’. Phải, một năm của hắn bằng một vạn năm của Trương Mẫn, đứa nhỏ này của cô cũng quá thiệt thòi đi?
Nhóm ba người A Bảo, Elleisa, Luật sư tập đoàn toàn thân run rẩy sau khi nghe Mạch Nha chửi Hoà Duy Nhất một trận. Là người đàn ông chân chính, lại thành đạt có địa vị, nghe những lời này của Tổng tài bọn họ đương nhiên là sẽ đập bàn đứng dậy phất áo bỏ đi, đến lúc đó thì toi cả đám rồi.
Bọn họ âm thầm rơi lệ trong lòng. Đang tốt đẹp tìm cách giải quyết khi không lại bị một màn ta chửi ngươi mắng như thế quả thật làm kinh hãi trái tim bé nhỏ của bọn họ nha. Quay đầu nhìn biểu hiện của người bị chửi là Hoà Duy Nhất, lúc này trên mặt anh ta đều là vẻ tươi cười. Cả đám thầm than, thôi rồi, không ngờ Luật sư đại diện cho tập đoàn lại là một tên không màn sĩ diện, hay nói văn minh hơn là một Luật sư chuyên nghiệp yêu nghề.
Nhân vật chính lúc này rất nhàn hạ, bị nhìn chòng chọc cũng không mất tự nhiên, lại cười trầm hai tiếng. “Tôi không phải đối với cô ấy trốn tránh, chỉ là đang sắp xếp lại lòng mình. Cô ấy phát hoả như vậy, tôi cũng rất an tâm, nhưng đồng thời cũng rất lo lắng. Ai, có nói cậu cũng không hiểu đâu, đến lòng của mình cậu còn chưa xử lý xong nữa là…”
Không khí đột ngột trầm xuống âm độ, sắc mặt Mạch Nha thay đổi nghiêm trọng, giọng nói lạnh lùng vang lên. “Cậu đây là có ý gì? Không muốn giúp tôi thì đừng nhận lời, bây giờ đi vẫn còn kịp. Sau này, chuyện của Trương Mẫn cũng không cần cậu quản tới. Đừng dùng cái mặt nạ giả dối đó mà cho cô ấy hy vọng cùng ảo tưởng. Đến lúc cô ấy bi thương không cách nào cứu chữa, tôi nhất định sẽ đòi hết trên người cậu, đến lúc đó tình bạn mười năm của chúng ta cũng không cần gìn giữ làm gì. Trương Mẫn rất cố chấp, nhưng tôi một khi đã cố chấp thì còn đáng sợ hơn cô ấy, cậu cũng biết rõ chuyện này từ hồi chúng ra còn đi học mà?”
Thu hồi vẻ mặt vui vẻ kia lại, Hoà Duy Nhất nghiêm túc, ánh mắt loé lên tia mạnh mẽ quyết đoán. “Đã là bạn bè nhiều năm, không cần nói những lời tuyệt tình như vậy. Chuyện tôi và Trương Mẫn, sau này tôi sẽ có câu trả lời chính đáng cho cậu. Bản thân tôi đã nhận lời thụ lý vụ án này của tập đoàn cậu thì cũng sẽ không nuốt lời. Đạo lý làm người của tôi cũng có nguyên tắc, mà nguyên tắc là thứ Hoà Duy Nhất này chỉ vì một mình Trương Mẫn mà phá vỡ!”
Dường như nghe được câu trả lời mình cần, khoé môi Mạch Nha không tự chủ nhếch lên, ánh mắt nhìn Hoà Duy Nhất đã dịu nhẹ hơn lúc nãy. “Tốt lắm! Chúng ta cùng bàn tiếp nên làm như thế nào để thắng thật vinh quang vào.”
Sau khi xác nhận rõ mọi chuyện thì nhóm ba người mới thở phào, hôm nay họ cuối cùnh cũng có thể thở hắt ra rồi. Tình hình căng thẳng từ sáng đến giờ khiến Tổng tài bọn họ mặt mày cau có, làm bọn họ chẳng dám nói nhiều, chỉ sợ cái miệng hại cái thân nên im im lặng lặng làm theo lời Mạch Nha chỉ thị. Xem tình hình bây giờ chắc có lẽ sẽ có cách đem việc lần này giải quyết sạch sẽ.
——————-
Thảo luận đến xế chiều bụng của tôi kêu réo dữ dội, vội vội vàng vàng lái xe tìm nhà hàng lấp đầy bụng mình.
Cuối cùng quyết định đến Khải Hoàn Môn vào nhà hàng L’Arc. Tôi thường đến đây ăn một mình hoặc cùng với đối tác bàn chuyện làm ăn, nhiều lần ngồi phòng bao nên trở thành một VIP của nhà hàng sáu sao cũng không phải khó. Vốn đang định vào phòng bao 004, lúc đi ngang phòng 002 phục vụ bưng đồ vào có mở cửa, qua khe cửa tôi nhìn thấy Hoà Duy Nhất đang hôn một người phụ nữ !
Tâm tình phát hoả, tôi như sắm vai Hoà phu nhân mà quang minh chính đại đi vào nắm đầu tiểu tam lôi ra tát cho hai người vài cái. Nhưng mà, cái gì cũng chưa phát sinh, tôi đây chỉ là YY để thoã mãn cái tâm tình biếи ŧɦái của mình thôi a. Nào có dũng khí làm chuyện mất mặt nha?
Tôi lên tiếng dò hỏi phục vụ đang đi cạnh mình. “Khách ở phòng 002 đến lâu chưa?”
“Mới mười lăm phút thôi thưa Triệu tiểu thư.” Phục vụ hướng về phía tôi cung kính đáp.
Nghĩ nghĩ dùng cách nào để dằn mặt bọn họ đây? Nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc cũng lôi ra được một cách. Tôi hắng giọng, mặt mày tươi rói nói với nhân viên phục vụ đang đi cạnh mình. “Anh đem món chân giò hầm sen cùng một chai rượu vang cao cấp tới phòng 002, nói với bọn họ tôi đặt cách tặng cho cô gái tên Tiểu Tam đó, chuyển lời với cô ấy rằng chân giò cũng chỉ là chân giò, cũng không vì mới mẻ mà bán giá cao hơn đùi heo được đâu. À, nhớ là phải gọi cô ta là Tiểu Tam, vì cô ta sinh thứ ba trong gia đình nha.” Biểu hiện trên mặt tôi sinh động tươi rói như hoa nở vào sáng sớm, tất nhiên phục vụ bên cạnh cũng bị ảnh hưởng. Đối với những gì tôi căn dặn, không có suy nghĩ nhiều mà lui đi làm ngay.
Căn bản cô ta không phải sinh thứ ba trong gia đình, mà vì tôi không muốn cùng với một loại cáo chó gì ở một chỗ tranh cãi ảnh hưởng danh tiếng. Đối với loại tiểu tam này, tâm phải vững, thủ đoạn phải cao siêu nhưng không làm mất phẩm giá mới là cao thủ. Nhân viên nhà hàng đều là người Pháp, đối với phong tục chơi chữ của Trung Quốc không mấy am hiểu, bọn họ không hiểu ngụ ý, tôi cũng an tâm phần nào.
Vừa đặt mông xuống ghế ở phòng 004, đang chọn món thì có người mở cửa đi vào. Màn chính đến rồi đây.
Tôi ngước mắt lên, trước mặt là người phụ nữ quyến rũ xinh đẹp, ánh mắt anh đào nhỏ hẹp mê người, mũi thẳng môi mọng nước, vòng một căng tròn, vòng hai thon nhỏ, vòng ba nhô căng, ba vòng này không biết đã khiến bao nhiêu đàn ông điên cuồng rồi?
Không khí ngưng trọng trong chốc lát.
“Cô là người đã gửi hai món kia sang phòng 002?” Mắt anh đào của cô ta đầy căm phẫn nhìn tôi.
Ngay giờ phút này, tâm tình tôi thoải mái không ít. Nhưng lại giả bộ hỏi han. “Sao? Không vừa miệng à?”
Không có biểu tình tức giận gì, Tiểu Tam nhếch khoé môi, tao nhã mà ngồi xuống cái ghế đối diện, giọng nói như chim hoạ mi hót thật dễ nghe. “Diễm phúc này tôi không dám nhận. Chỉ có lời thật lòng muốn gửi tới bạn cô. Không giữ được thân xác của người đàn ông mình yêu chính là thất bại, nhưng không giữ được trái tim của người đàn ông mình yêu lại là một loại bất hạnh đau đớn. Phụ nữ vừa thất bại vừa bất hạnh như cô ta thì có quyền gì để tranh giành với tôi?”
“Khoảng thời gian tuổi thanh xuân của bọn họ chính là quyền để Trương Mẫn lấy lại vật sở hữu thuộc về cô ấy. Nhưng mà cô cũng biết cô ấy cố chấp cùng kiêu ngạo, người xuống nước cũng chỉ có thể là Duy Nhất. Mà cô, lúc đó thì có tư cách gì mà nói tiếng tranh giành? Một địa vị trong lòng Duy Nhất cô cũng chẳng có !”
Tựa hồ bị những lời nói của tôi làm cho tức giận, Tiểu Tam đập bàn đứng dậy đi đến chỗ tôi.
Cô ta đây là muốn khai súng hiệp một cùng tôi? Đã thế thì không nên làm người ta thất vọng mới phải. “Sao nào?” Vừa hỏi xong câu này tôi cũng không đợi Tiểu Tam trả lời, trực tiếp giơ tay lên tát mạnh vào mặt Tiểu Tam. Phàm là người ra tay trước thì đều có lợi.
Mà cô ta, đứng sừng sững mở to hai mắt nhìn tôi đến mất hồn, lại dường như không thể tin được tôi đánh cô ta, nói cách khác là không dám tin, ai, tiểu hồ ly này chưa thành tinh được, còn phải nâng cấp dài dài.
Đánh xong tôi thấy rất thoải mái. Giả vờ nói một câu. “Aida, thực xin lỗi là tôi lỡ tay a.”
“Cô..khốn kiếp!” Bây giờ mới phản ứng? Gặp người khác cô ta đã chết từ lúc thông báo hiệp một bắt đầu rồi !
Nhìn thấy cô ta không gì gọi là biết sai, tôi trừng mắt nhìn cô ta nói, tay cũng không rảnh rỗi cầm ngay ly nước trên bàn. “Tôi làm sao? Tôi còn có thể lấy nước nóng trị hồ ly tinh không biết xấu hổ nữa đấy!”
“Ai là hồ ly tinh? Chẳng phải cô mới là hồ ly tinh phá hoại gia đình người ta sao?” Tiểu Tam độc mồm quy chụp lên người tôi. TMD, thằng miệng cẩu nào đồn tôi đi cướp cái loại hạnh phúc hoa trong gương trăng trong nước kia của tên óc chó Tống Gia Dịch? Tôi mà biết tôi sẽ gỏ mười tám đời tổ tông nhà hắn.
Vốn định hù doạ một chút thôi, nào ngờ cô ta vẫn không biết hối cãi, vậy thì cô cho cô ả nếm mùi nhục nhã là như thế nào.
Khoé môi tôi nhếch lên, lãnh đạm. “Xem ra tôi không dạy dỗ thì cô không biết lớn nhỏ là gì. Nên nhớ thế giới này rất hiểm ác đó cô gái!” Tay không lưu tình hất toàn bộ nước nóng nhắm vào Tiểu Tam.
Kết quả không biết ở đâu Hoà Duy Nhất nhào tới lấy thân mình che cho Tiểu Tam, còn nhìn tôi quát. “Mạch Nha, cậu đang làm cái quái gì vậy?”
Được rồi, hay lắm Hoà Duy Nhất, cú đỡ trọn gói thật đẹp mắt. Lửa giận của tôi đã lên đến đỉnh điểm, tôi chọi cái ly thuỷ tinh xuống đất làm nó vỡ tan tành. “Hoà Duy Nhất! Tôi mới là người phải hỏi cậu đang làm cái chó gì?!!”
Duy Nhất chỉ đáp một câu hứa hẹn không rõ ràng. “Sau này tôi sẽ giải thích rõ, nhưng chuyện này là cậu sai, cậu không thể hất nước nóng vào người Nhi Nhi được.”
Tôi cười lạnh. “Nhi Nhi? Oh thật ngọt ngào. Vậy, đây chính là câu trả lời mà cậu đã nói sao? Nhìn thấy tiểu tam mà không cho tôi đánh, cũng thật là nực cười quá đi? Cậu tốt nhất nên cùng cô ta dứt khoát và biến đi mãi mãi khỏi hai chúng tôi, lúc đó tôi thề sẽ không thương tổn cô ta cho dù chỉ là một chút!”
“Cậu nói thật?” Duy Nhất nhíu mày dường như đang cân nhắc. Tiểu Tam bên cạnh thấy cậu ta phân vân liền lắc lắc cánh tay trái cười tráng của cậu ta.
Ai, tôi đã nói như thế mà cậu ta chỉ muốn ở bên hồ ly tinh đó. Vậy thì chúng tôi không có duyên với đoạn tình bạn này rồi, càng không thể để bà cô già nhà tôi dính phải tên lăng nhăng này, cho dù nó có yêu tôi cũng nhất quyết cắt đứt dây tơ hồng của nó và cậu ta.
Cảm thấy buồn cười vì người ra điều kiện còn bị hỏi thăm uy tín của mình nữa. “Nực cười, tôi đã gạt cậu bao giờ chưa?” Tôi mặt lạnh liếc đôi cẩu nam nữ bọn họ.
Dường như biết tôi đang tức giận nên cậu ta chỉ gật đầu. “Tôi tin cậu.”
Cậu ta nói thế vì tưởng có thể lấy được lòng tôi sao? Câu nói đó cũng đồng nghĩa với thoả thuận rồi. “Cậu quyết định chọn cô ta? Được lắm Duy Nhất. Từ nay về sau tôi với cậu là hai kẻ không đội trời chung, cậu cũng đừng hòng bước đến gần Trương Mẫn, dù chỉ là nửa bước!!!” Tôi cười gằn hai tiếng, cầm túi xách lên bước đi qua hai người bọn họ.
Chợt, Duy Nhất nắm cánh tay tôi kéo lại. “Cậu khoan đã, chuyện giữa ba chúng ta sau này hãy nói, hiện tại…”
Chuyện đã đến nước này, tôi cũng cho cậu ta lựa chọn nhưng cậu ta chọn Tiểu Tam mà bỏ qua chúng tôi, bây giờ lại còn muốn tham lam mà lấy hết cả ba sao?
“Cậu thôi đi! Hãy giữ lại chữ ‘sau này’ để xài với những người khác. Giữa ba chúng ta không còn chuyện gì phải nói nữa. Phiền cô đến đây kéo tên cẩu nam này của cô ra.” Tôi phiền chán, gắt lên.
Không đợi Tiểu Tam đến xử lý, Duy Nhất buông tay nhìn tôi với ánh mắt buồn bã. Là do cậu ta còn buồn bã tôi cái gì? Tôi thất vọng cầm túi xách rời đi.
Vào trong xe, tôi tức tốc cầm điện thoại gọi cho Trương Mẫn. “Bắt máy đi, bắt máy đi.”
[Alo]
“Alo, Mẫn, cậu làm cái quái gì sao bắt máy lâu thế?” Tôi hét toáng lên.
[Cậu bị vợ lớn đuổi tới hả sao gấp vậy?] Tôi đoán Trương Mẫn đang nhíu mày buồn cười mà nói chuyện với tôi.
“Không phải là vợ lớn của tớ mà là vợ nhỏ của cậu. What the… Tớ không có làm tiểu tam tại sao tên thất đức nào đồn tớ đi giật chồng của Thuyên Nhã Hinh vậy chứ? Không có một chút đạo đức nghề nghiệp gì cả.” Tôi thề tôi mà biết ai đồn nó, nếu là đàn ông tôi sẽ cho làm thái giám, là đàn bà tôi sẽ thiến vòng một bà ta phẳng như tường thành.
[Cậu nói cái gì vợ lớn vợ nhỏ vậy?] Trương Mẫn không hiểu.
Con nhỏ này thật tội nghiệp mà. “Cậu với tên chó chết Hoà Duy Nhất đã chia tay chưa?”
[Vẫn chưa, sao vậy?] Trương Mẫn thắc mắc.
Kêu hắn là tên chó chết cũng không quá. “TMD, cậu chia tay ngay cho tớ! Có biết cậu đang ở London thì hắn ở Paris âu âu yếm yếm với Tiểu Tam không? Còn gọi là Nhi Nhi thật sủng nịch, tớ cho cậu ta lựa chọn thì cậu ta chọn tự tay mình cắt đứt đoạn dây tình duyên này với hai chúng ta. Cậu còn có thể yêu sao Mẫn?”
Bên đầu dây kia không nói gì, tôi cho nó thời gian để nó chấp nhận sự thật này. Nhưng năm phút trôi qua nó vẫn không nói gì. Không phải vì đau khổ quá cắn lưỡi tự sát rồi chứ?
“Này Mẫn, còn ở đó không?” Tôi lo lắng đến đổ mồ hôi.
[Tớ không ngốc đến độ vì người đàn ông mà thương tổn mình. Tớ chỉ đang nghĩ phải xử đôi cẩu nam nữ đó như thế nào. Chó má thật! Rồi cậu có thay tớ trừng trị cô ta không?] Trương Mẫn bùng nổ rống lên.
Tôi lo lắng cũng thật dư thừa, bà cô già nhà tôi là ai chứ? Nó rất lí trí, cho dù yêu vẫn rất lí trí.
“Tớ vì dạy dỗ cô ta nên mới bị Duy Nhất cắt đứt đấy.” Nhớ lại mà căm hận thật nhiều cái tên khốn đó.
[Kháo*! Chị mày chịu hết nỗi rồi. Ba ngày sau tớ bay đến Paris, bây giờ có cuộc họp quan trọng rồi, tớ cúp đây. Tối nay tớ gọi cậu đem tình hình tập đoàn cậu nói tớ nghe xem có giúp được gì không.] Cơ hồ có thể nghe được tiếng giày cao gót của Trương Mẫn gõ dưới sàn nhà.
* : fuck
Tôi đành ép lửa giận xuống chào tạm biệt. “Okay, vậy bye bye cậu.”
[Bye.]
(Còn tiếp…)