Có được chấp thuận của cô, ta lập tức trở về trong phòng tắm rửa, nhưng khi dòng nước lướt qua phía sau, lại kí©h thí©ɧ để ta nhe răng trợn mắt, miễn cưỡng quay đầu lại nhìn, phát hiện không ít màu đỏ lấm tấm, xem ra đánh thêm mấy cái nữa, thì sẽ rách da rồi, mà vết thương trên đầu gối cũng không ngừng chảy ra dịch thể, lớp da bốn phía là màu xám đen, ta hung hăng, cầm khăn dùng sức chùi qua, đau đến toàn thân ta như nhũn ra ngụm nước chảy ròng.
Rất không dễ dàng tắm xong, ta tận lực che giấu hoảng sợ trong lòng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra ra ngoài.
"Tắm xong rồi?" Cô ngồi ở trên ghế bàn ăn, mặc dù là nói với ta, nhưng ngón tay lại như đánh đàn nhúc nhích ở trên laptop.
Ta thật thà gật gật đầu.
"Vậy đem bài tập mang tới." Nói xong, cô dùng ánh mắt ra hiệu ta nhìn roi mây đặt ở bên cạnh cô một chút.
Ta không dám thất lễ đem sách vở lấy ra đặt ở trên bàn ăn, do dự có cần ngồi xuống hay không.
"Đem quần toàn bộ cởi đi." Cô không mang theo ngữ điệu nói chuyện.
Cái gì? Ta kinh ngạc sững sờ, nói không ra một chữ, trong đầu nghĩ đến cũng chỉ là, cô muốn nhục nhã ta, cả quần cũng không để ta mặc.
Thấy ta không có động tác, cô ngừng lại động tác trên tay không lộ vẻ gì nhìn ta.
Trầm mặc một chút, cô rốt cục không nhịn được nắm lên vũ khí một bên, ta cắn răng sợ đến lui về phía sau hai bước, hai tay theo ý thức che phía sau, trong mắt xuất hiện hơi nước, không thể không nói, vừa rồi cô đem ta đánh sợ rồi.
Thấy được cô gái có hành động, Dương Vũ Đồng nhíu mày, "Không muốn chịu đòn thì nghe lời."
Ta là không muốn chịu đòn, nếu như tiếp tục bị đánh, chỉ sợ là đường cũng không đi được, nhưng ngươi có thể đừng để ta làm chuyện mình khó chịu hay không, lẽ nào ngươi thì không thể suy nghĩ cảm thụ của ta sao?
Mắt thấy hơi nước trong mắt cô gái sắp biến thành giọt nước mưa, trong lòng Dương Vũ Đồng nổi lên một tia không đành lòng, thở dài, cô đem roi mây bỏ xuống, "Qua đây."
Cái này ta có thể tiếp nhận, thế là từ từ đi qua, đứng ở trước mặt cô.
"Đừng nhúc nhích." Cô nói như thế, tay cũng đưa đến nơi quần của ta.
Ta nhất thời hiểu rõ cô muốn làm gì, thân thể đột nhiên lùi lại.
"Để ngươi đừng động." Nói xong, ở vết thương của ta vỗ hai cái.
"A!.." Nước mắt rớt xuống, đau đớn khiến cho thân thể của ta ngoan ngoãn xuống, lập tức là mát mẻ của nửa người dưới, quần đã toàn bộ bị cô cởi đến nơi mắt cá chân, mặt đỏ au, hai tay thật chặt kéo lấy góc áo khịt mũi.
Thân thể cô hơi cong, ngẩng đầu lên nhìn ta nói: "Ngươi là dùng nước tắm?"
Không phản ứng lại, dùng ống tay áo lau lau con mắt, mới chú ý tới ngón tay nhỏ bé của cô đang chỉ vào đầu gối bị tàn phá của ta. Có chút kỳ quái tại sao cô hỏi như vậy, không dùng nước tắm chẳng lẽ muốn ta như chó con dùng đầu lưỡi liếʍ? Thế là ta gật gật đầu.
"Có người làm ẩu như ngươi không?" Cô đứng dậy, vừa đi đến nơi tủ của phòng khách vừa nói: "Có biết nước có rất nhiều vi sinh vật hay không, ngươi cứ rửa vết thương như vậy, vốn dĩ vết thương thì nhiều vi khuẩn rồi, hiện tại chẳng phải là tổn hại thêm nặng, nếu như lây nhiễm đến cắt bỏ chi xem ngươi phải làm sao."
Cắt bỏ chi? Rách da một chút phải cắt cắt bỏ chi? Có nghiêm trọng như thế, nếu như là thật, tay chân của ta cũng mất từ lâu rồi!
"Xưa nay ta đều là như vậy."
Cô cầm một cái rương trở lại trước mặt của ta ngồi xuống, có chút nghi hoặc nhìn ta, nhưng rất nhanh thì giả vờ không có chuyện gì, mở ra cái rương chuẩn bị, "Sau này không cho dùng nước rửa." Nói xong, trên tay cô có thêm một bình chất lỏng và cây tăm bông, sau khi đem cây tăm bông thấm chất lỏng bên trong, không thông báo ta một tiếng liền bôi lên đầu gối của ta, bọt màu trắng xuất hiện ở miệng vết thương, ta cũng đau đến thân thể ngã ở trên bàn la làng.
Dương Vũ Đồng bị phản ứng của cô gái dọa rồi, kêu đến thê thảm như vậy, vì sao vừa rồi là có thể dùng nước rửa, vội vàng thổi nhẹ vết thương dùng tăm bông lau khô dung dịch ôxy già, mới để cho cô gái dừng kêu gào.
Kí©h thí©ɧ cuối cùng hòa hoãn rồi, nhấc lên thân thể nhìn thấy cô đang cẩn thận từng li từng tí một xé ra băng keo cá nhân dán lên cho ta, ta mới hiểu được thì ra cô muốn ta cởϊ qυầи là muốn xử lý vết thương cho ta, bởi vì vết thương ở đầu gối, kéo quần lên khó tránh khỏi sẽ chạm phải. Nghĩ tới đây, lòng của ta ấm áp, lớn như vậy, ngoại trừ gia gia, còn có người quan tâm ta như vậy. Nhưng mà.. Không đúng, nếu như chỉ là dán băng keo cá nhân, tại sao cô phải đem qυầи ɭóŧ của ta cũng cởi rồi?
"Xong rồi." Cô dán xong băng keo cá nhân sau đó thân thể thẳng tấp, mắt không có biểu tình gì nói với ta: "Cứ như vậy đứng làm bài tập, cho đến viết xong mới thôi."
Quả nhiên, đây mới là mục đích của cô.
Nhìn ta không có động tác muốn viết chữ, một đạo ánh mắt bén nhọn vung đến về phía ta.
Ta bị ánh mắt quét đến cả người phát run, cũng đã sớm biết chính mình không có vốn để phản kháng nhận mạng cầm lấy cây viết, mở ra sách bài tập hoàn toàn mới bắt đầu làm đấu tranh với "12345ABCD chi, hồ, giả, dã*".
(*) Chi, hồ, giả, dã: Trợ từ dùng để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng.
Một phút.. Năm phút.. Mười phút.. Ba mươi phút..
Thời gian cứ trôi qua như vậy, trong thời gian này ngoại trừ nghe được tiếng cô gõ bàn phím ra, thì chẳng có cái gì cả, ta nhìn những bài tập kia chính là nó biết ta, ta không biết nó, hơn nữa hôm nay lao động cả ngày, ta cũng mệt mỏi không thể tả từ lâu rồi, dần dần, ta thì mệt rã rời, không lo được nửa người dưới đang đứng ở trạng thái thế nào, liền nằm sấp ở trên mặt bàn.
"Bốp bốp bốp.."
Tiếng vang đột nhiên xuất hiện khiến cho cơn buồn ngủ của ta bị đuổi sạch, nhưng đổi lấy là đau đớn thấu tim.
Dương Vũ Đồng vẫn hết sức chăm chú làm việc với laptop, khi đang muốn hơi nghỉ ngơi liếc mắt nhìn đứa trẻ ở bên cạnh mình, vậy mà cứ như vậy nằm ở trên bàn ngủ thϊếp đi, lập tức nâng tay lên nhắm ngay cái mông để trần của đứa trẻ đánh mấy cái.
Có thể cảm giác được tức giận tỏa ra của người bên cạnh kia, ta cắn răng, nước mắt uông uông ngẩng đầu nhìn cô.
Một tay cô cầm lên liếc nhìn sách bài tập ta chỉ viết một đề bài, nhất thời gân xanh hiện hết, nặng nề vứt về trước mặt của ta, "30 phút, viết một đề bài, thái độ học tập rất tốt!" Vừa dứt lời, phần eo bị cô đè xuống, sau đó lại là tình cảnh quen thuộc nhất trong hai ngày này.
"Bốp bốp bốp bốp bốp bốp.."
"A.. ô ô.." Ta đã không có cách nào chịu đựng đau đớn như vậy nữa, hai tay ngay lập tức sẽ che phía sau.
"Lấy tay ra!" Cô ra lệnh.
"Ô ô ô.. Không muốn.. Đau quá.." Ta không có nghe lời của cô, khóc lóc xin tha.
Cô cũng không có tính nhẫn nại, trực tiếp đem tay của ta từ trên mông lấy ra gắt gao trói ở trên eo, tiếp tục giơ lên tay phải vung xuống.
"Bốp bốp bốp bốp bốp bốp.."
"A!.. Đau.. Thật sự đau quá.. Cầu xin ngươi đừng đánh.." Ta liều mạng giẫy giụa, hai chân không lo được hình tượng đá lung tung, cho tới quần đều bị đá xuống.
Nhưng cô vẫn không có ý muốn dừng lại, tiếp tục đánh ta, tới tới lui lui mấy lần, đã từ lâu giãy dụa đến hơn nửa người nằm nhoài trên bàn ăn, bây giờ thực sự là mặc cô xâu xé.
Thấy được cái mông của đứa trẻ bị đánh đến tím hồng sưng lên, Dương Vũ Đồng có chút nhẹ dạ, vốn dĩ khi nhìn thấy nàng ngủ là muốn dùng roi mây tiếp tục đánh, nhưng vừa rồi sau khi cởϊ qυầи của đứa nhỏ, thấy được tình huống bi thảm của hai khối thịt trắng mịn nên có, đổi lại dùng tay, nhưng vẫn là bị đánh đến càng thảm hại hơn, liền ngừng tay, "Biết đau tại sao không làm bài tập!" Nói xong liền kích động, lại vỗ xuống ba cái
"A!.. Đau.. Ô ô ô.." Ta ủy khuất nói: "Ta muốn làm, nhưng mà không biết, ô ô ô.."
Dương Vũ Đồng nghe xong lại tức giận lên, thế là lại thưởng cô gái năm tiếng lanh lãnh, "Bớp bốp bốp bốp bốp."
"A! A!.." Ta không ngớt kêu thảm.
"Không biết? Bình thường ngươi làm sao lên lớp! Nghe giảng bài rồi làm sao không biết." Thực sự là càng nói lại càng tức, nhưng lần này cô cũng không có giơ tay lên nữa, "Nếu đã không biết, tại sao không hỏi ta? Tự mình phát ngốc buồn ngủ!"