"Bạn học số 42." Cô cầm sách ở trên bụt giảng kêu lên.
Ta cắn môi, hai tay chống lấy thân thể.
Dương Vũ Đồng nhìn động tác của đứa trẻ, hai hàng lông mày nhíu chặt, có chút hối hận không đem số của học sinh đều nhớ kỹ, chí ít cũng nên nhớ kỹ số của nhóc con này a, "Phiên dịch: Thụ nhậm vu bại quân chi tế, phụng mệnh vu nguy nan chi gian, nhĩ lai nhị thập hữu nhất niên hĩ."
Đây là ngày hôm qua câu nói trọng điểm từng nói khi cô lên lớp, ta chậm rãi hô hấp một cái, "Ở khi quân đội bại trận tiếp nhận trách nhiệm, ở khi nguy cấp phụng mệnh đi sứ, từ khi đó đến bây giờ, đã hai mươi mốt năm rồi."
Cô ừm một tiếng, lại hỏi: "Đi sứ là nơi nào?"
"Đông Ngô."
Dương Vũ Đồng giơ tay lên lắc lắc, ra hiệu ngồi xuống, nhưng cũng cảm thấy trên tay bởi vì nặng ngàn cân, không đành lòng nhìn dáng vẻ nhóc con gắt gao cắn răng giả bộ như không có chuyện gì, dứt khoác xoay người mặt hướng bảng đen.
Nhớ tới ngày hôm qua, chính mình nhất thời thịnh nộ, dùng hết sức đem nàng đánh rách da, chảy ra máu, dọa đến cô lập tức đem roi mây ném đi móc ra thuốc để cầm máu, may mà vết thương cũng không lớn. Thế nhưng sau khi bôi thuốc, nhóc con kia lại tức giận vọt vào trong phòng, mặc cho chính mình a dua nịnh hót, lừa gạt, ép buộc dụ dỗ, chính là không chịu ra ngoài, cô luôn luôn cường thế tự nhiên là không chịu được, nhưng ngoài đứng ở gian phòng của nàng ra, thỉnh thoảng sẽ nghe được tiếng nước nở yếu ớt của nàng, vừa rồi cố ý làm khó dễ nàng nếu như nàng đáp không được, phạt nàng đứng một chút, ít nhiều sẽ không đau như vậy, nhưng nhóc con một mực đều đúng rồi, dường như đối nghịch với chính mình, trái tim vẫn là không khỏi kéo đau tự trách thật sâu.
Xuống tiết, cô nhìn theo ta có ý muốn đi tới phía ta, ta căm ghét quay đầu qua nằm sấp, biểu ý ta không muốn nói chuyện với cô. Ánh mắt như đao của cô vung qua vẫn để cho ta cảm thấy hoảng sợ, không bao lâu dừng lại, cô xoay người rời đi, mà bầu không khí của lớp học giờ khắc này lại có chút quái dị.
"Ta nói, các ngươi có biết hay không." Nói chuyện là bạn học Trần Văn Kì bên cạnh ta.
Bên cạnh nàng ngay lập tức thì vây đầy bạn học, "Làm sao vậy?"
"Chính là có liên quan với Dương lão sư."
Có liên quan với cô? Ta không khỏi đem thân thể di chuyển về phía nàng.
"Ngươi là nói cái này chứ." Một bạn học đem tạp chí ra khoe, phía trên tiêu đề to lớn: "Thái nữ xí nghiệp Dương thị lần đầu hiện thân, kinh diễm toàn trường!
" Xí nghiệp Dương thị? Chính là xí nghiệp nổi danh số một số hai trong nước? Tập đoàn công ty thị trường chen chân sở hữu đất đai, khách sạn, tài chính, giải trí, điện ảnh, in ấn xuất bản, ẩm thực cùng bán lẻ, một tập đoàn lớn như vậy, nàng vậy mà là người thừa kế? "Có bạn học bị kinh sợ.
" Ta liền biết nàng không phải lão sư thông thường, các ngươi chưa từng thấy nàng lái xe sao? Đó là Ferrari, rẻ nhất cũng phải hơn 3 triệu. "
" Ba? Ba triệu? "Trong đám người bùng nổ ra tiếng thầm khen.
Thì ra là người có tiền, ta cũng đã sớm biết cô không phải giáo viên nhân dân bình thường, sinh hoạt bình thường cũng xa xỉ, chỉ là không có nghĩ tới gốc gác của cô thì lớn như vậy, chẳng trách cô thường thường đều một bàn số liệu, xem ra chính là chuyện của công ty, vậy cô tại sao còn đến làm một lão sư nghèo a? Trong lòng người có tiền chính là quá khó hiểu.
Nhưng mà, cũng không có quan hệ gì với ta.
Tuy bây giờ là mùa đông, trên ghế có một cái đệm lót cho ta giảm thiểu đau đớn, nhưng sau hai tiết, đau xót phía sau đã không cho phép ta ngồi ở chỗ này an phận nghe giảng bài, hơn nữa cô nhận định ta nói láo, vậy ta liền cố ý trốn học cho cô xem!
Thừa dịp thời gian xuống tiết, ta đi tới cửa trường, tính toán thời gian, bản an đại thúc kia chắc đang ngủ gật, thế là, ta rất thuận lợi liền chạy ra ngoài.
Nhưng mà, nếu như giờ khắc này ta biết ở mấy phút sau sẽ gặp phải cái gì, ta xin thề, ta đồng ý hiện tại trở về ngoan ngoãn thừa nhận mình là cố ý không ngủ, mặc cô xử phạt.
Mang theo đau xót phía sau, ta không đi được bao nhiêu, lung tung không có mục đích liền đi tới trong hẻm nhỏ gần đó, dư quang thấy được bên cạnh có người vác một đứa trẻ ăn mặc đồng phục học sinh chạy qua, ta cũng không biết ta là thiếu đi dây thần kinh nào, cư nhiên thì đi vào, quả nhiên để ta gặp được - Vụ án bắt cóc trong truyền thuyết.
" Ngươi.. "Lời còn chưa nói hết, ta thậm chí không thấy rõ người kia là nam hay nữ, đã bị một cái tay từ phía sau tới bịt lấy miệng, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ..
Ta tỉnh lại, trước mắt là tối tăm một mảnh, không biết đang ở phương nào, đầu vẫn là ngất ngây, nhắm mắt lại chợt lắc đầu, nhìn thấy bên cạnh còn nằm một nam một nữ, thân thể bị dây thừng dây thừng chói trặt, ta chỉ cò dùng chân nhẹ nhàng đá bọn họ một cái.
" Này, tỉnh tỉnh.. "
Vẫn may, bạn học không chết, nhưng lúc này ta lại kinh ngạc một phen, hai người này hóa ra là con nhà giàu trước đây từng bắt nạt ta.
" Tên ăn mày, bản tiểu thư cũng dám đá! "Đứa con gái kia bất mãn hết sức ta dùng phương thức này để đánh thức nàng.
Cuối cùng ta đã rõ cái gì gọi là quản việc không đâu, giữa lúc khi ta muốn phản bác," Kẹt kẹt kẹt.. "truyền đến tiếng mở cửa.
" Yo, ba vị tiểu tài thần, tỉnh rồi? "Một nam nhân mang theo khẩu trang tới gần về phía ta, như ẩn như hiện nhìn thấy mặt bên phải hắn có một vết sẹo dao," Đói rồi sao? Thúc thúc mời các ngươi ăn cơm. "Dứt lời, đem ba hộp thức ăn ném tới trước mặt chúng ta
Hai đứa nhà giàu sợ hãi đến không ngừng di chuyển về phía sau.
Tên mặt sẹo thấy thế, liền cầm một hộp cơm đi tới trước mặt bọn họ," Đừng sợ a, thúc thúc là người tốt, nè, há mồm, thúc thúc đút ngươi ăn cơm. "
Nhưng bọn họ lại làm sao sẽ nghe lời như vậy chứ.
" Kêu ngươi há mồm! "Hắn phẫn nộ, hung hăng đem cơm nhét về trong miệng cô gái.
" Dừng tay! "Không biết ta lại thiếu sợi gân nào rồi..
Tên mặt sẹo nham hiểm nhìn ta, ngừng lại động tác trên tay, bước chậm đi tới trước mặt của ta kéo lấy cổ áo của ta," Vừa rồi ngươi kêu cái gì? "
" Bốp!.. "
Vị tanh mặn tràn ngập toàn bộ khoang miệng của ta.
" Này! Ngươi nổi điên cái gì, "Phương hướng trước cửa, lại xuất hiện một tên đàn ông mang theo mặt nạ siêu nhân," Đem nàng đánh chết rồi, lấy tiền nơi nào. "
Nam nhân mặt sẹo hừ một tiếng, đem ta ném xuống đất, phía sau hoàn mỹ chấm đất đau đến ta ngụm nước chảy ròng.
" A!.. "Hai đứa con nhà giàu kia sau khi thấy được vẻ mặt của ta, bỗng nhiên kêu lớn lên:" Đừng đánh ta, đừng đánh ta, ba má ta rất có tiền, chỉ cần các ngươi không đánh ta, ba má ta nhất định sẽ cho các ngươi rất nhiều tiền. "
" Ha ha ha ha. "Hai kẻ xấu cười to," Thúc thúc đương nhiên biết ba mẹ các ngươi là nhà giàu mới nổi, nếu không làm sao sẽ bắt các ngươi chứ? "Nói xong, nam nhân mặt sẹo kia lấy điện thoại di động ra," Nè, gọi điện thoại cho ba má thân yêu của các ngươi, để cho bọn họ đưa tiền đến trao đổi mạng nhỏ của các ngươi đi. "
Điện thoại thông rồi," Con trai của ngươi hiện tại ở trên tay ta, muốn cứu bọn họ, trong bốn giờ chuẩn bị 100 vạn bất kể tiền mặt, chậm một phút, ta thì ở trên người con ngươi chém một dao. "
Sau vài câu tới tới lui lui, hắn ngồi xổm xuống:" Nói chuyện với ba ngươi. "
" Daddy, cứu ta.. "
Ngón tay nhấn một cái, kẻ bắt cóc dập máy điện thoại.
Cuối cùng, bọn họ hướng về mục tiêu cuối cùng ta đây ra tay," Vốn là không phải muốn bắt ngươi, cũng không biết nhà ngươi có tiền hay không, nhưng mà ngươi càng muốn thích chõ mũi vào chuyện người khác, "Nhấc lên cằm của ta, lau vết máu của khóe miệng ta," Nè, ngươi cũng gọi điện thoại cho ba mẹ ngươi, để cho bọn họ cứu ngươi đi. "
Ta nghiêng đầu vung ra cái tay" Ta không có ba mẹ, gia gia cũng không có tiền, bắt ta, các ngươi thiệt thòi rồi! "
Nghe được lời của ta, bọn họ đương nhiên không cam lòng, hung hăng tóm ta lên," Ta lặp lại lần nữa, gọi điện thoại cho ba mẹ ngươi! "
" Khụ khụ khụ.. "Bọn họ đem ta tóm đến ta khó thở," Ta cũng lặp lại lần nữa, ta không có ba mẹ, càng không có tiền! "
" Rầm rầm rầm!.. "
Bọn họ đem ta ném ra, ta lại như cái hồ lô lăn trên đất, lăn tới bên tường, đau ngất đi. Mà ở trước khi ta ngất, nghe được là hai con nhà giàu kia nói:" Mọi người trong trường học đều biết tên ăn mày nàng, nàng thật sự không có tiền. "
" Không có tiền? Vậy các ngươi cũng đừng hòng rời khỏi"..