Buổi tối, cô giống như thường, nâng lấy thức ăn bên ngoài lẳng lặng mà ăn, không sai, là thức ăn ngoài, sinh sống chung với cô lâu như vậy, ngoại trừ ngày đó khi bác gái kia tới mang theo một đống cơm nước đến ra, mỗi ngày cô đều gọi thức ăn ngoài cho ta ăn, lúc này, ta không thể không hoài nghi cô là không biết làm cơm, lại ở một mình.
Ta cắn đũa cẩn thận từng li từng tí một nhìn cô, thỉnh thoảng cô sẽ lườm ta một cái, ta liền sợ đến lập tức cúi đầu tiếp tục bới cơm trắng của mình, hành động này mới để cho ta nghĩ tới Đường lão sư kia hôm nay tính là tố cáo ta, nói cho cô biết ta mỗi ngày đều không có nộp bài tập.
Dương Vũ Đồng cong lên khóe miệng, thả xuống hộp cơm, "Ăn xong thì đi tắm rửa, sau đó đến thư phòng."
Lời này vừa rơi xuống ta thiếu một chút cả đũa đều cầm không vững.
Ta kì kì kèo kèo hai tiếng, mới đứng ở trước cửa thư phòng của cô, hít sâu hai cái, mới có dũng khí gõ cửa.
"Vào đi." Rất nhanh thì có được đáp lại.
Mở cửa đi vào, căn phòng này là lần đầu tiên ta tiến vào, đối diện cửa là một cái bàn lớn làm việc màu đen, phía trên đặt một máy vi tính để bàn, còn có rất nhiều văn kiện, lúc này cô đối diện máy tính vùi đầu làm việc, mà hai bên gian phòng đều là tủ sách để đầy sách, thực sự là xứng danh thư phòng.
Nghe được thanh âm đứa trẻ vào cửa, hai tay đang gõ trên bàn phím của Dương Vũ Đồng ngừng lại, nhìn thời gian phía dưới màn hình, híp mắt nhìn người đối diện bàn, "Ta còn tưởng rằng ngươi lạc đường, không tìm được hướng đến thư phòng đó."
Sự châm chọc của cô khiến cho ta trợn trắng mắt.
"Qua đây." Cô ngoắc ngoắc tay về phía ta.
Ta bóp bóp quần, do dự có muốn nghe lời hay không, ngay khi ở dưới ánh mắt bắn phá của cô, thân thể không hề nghe theo sai khiến của đại não, lập tức chạy lên trước.
Cô xoay người lại, rút ra thước cuộn bằng thép trên mặt bàn, giống như Đường lão sư ban ngày hai tay ôm ngực, bắt chéo hai chân, không giống là trên mặt cô không phải phẫn nộ, mà là nham hiểm đánh giá ta, "Ngươi có cảm thấy nên có chuyện nói với ta hay không."
Thấy được thước cuộn bằng thép trên tay cô, ta ngay lập tức thì hoảng rồi, che cái mông lui về phía sau hai bước, con mắt đỏ một vòng.
"Chậc chậc chậc.." Cô lắc đầu một cái, thả xuống thước cuộn bằng thép, "Được rồi, ta đều vẫn không nói muốn đánh, khóc cái gì, nói một chút tại sao không giao bài tập."
Tại sao? "Ngươi chỉ để ta viết, lại không để ta nộp." Ta thì thào nói, ai biết cô vẫn là nghe được.
"Ta không để ngươi giao ngươi sẽ không giao, cớ này rất hợp lý." Dương Vũ Đồng ngả ngớn nói, chính mình dù cho biết nhóc con này là không có giao bài tập ngữ văn, nhưng mỗi buổi tối đều thấy nàng viết ở trước mặt mình, mình cũng từng kiểm tra nàng cho đến thỏa mãn mới coi như hoàn thành, cho nên không giao cũng thôi, nhưng nàng vậy mà môn học khác cũng không giao, còn đem trách nhiệm đẩy lên trên người mình, rất tốt đó. "Vậy ta kêu ngươi ăn cơm cũng không nói để ngươi dùng đũa, ngươi làm gì dùng hả?"
Thanh âm cô khiến cho ta mồ hôi lạnh ứa ra nhanh chóng lui về phía sau vài bước, "Vậy ta lần sau dùng muỗng ăn."
Cô dùng sức vỗ bàn một cái, "Còn lắm mồm!"
Ta méo miệng dùng sức khịt mũi một cái, nước mắt lập tức trượt xuống.
"Ngươi lên lớp nằm sấp làm gì, nên lắng tai nghe giảng, có phải là cũng muốn ta tỉ mỉ nói rõ với ngươi làm sao mới là nghiêm túc không?"
"Không cần." Ta dùng mu bàn tay lau lau nước mắt, ủy khuất nhìn cô, "Nhưng mà, Đường lão sư kia giảng bài rất nhàm chán, không êm tai như ngươi, bạn cùng lớp đều cảm thấy như vậy, cho nên trên tiết của nàng nằm sấp lại không chỉ một mình ta.." Xác thực, tuy cô thường thường đều dáng vẻ hung thần ác sát, nhưng bạn cùng lớp cũng không một người không thích tiết của cô.
Dương Vũ Đồng nhìn dáng dấp ủy khuất của cô gái trước mắt, thật sự cảm thấy buồn cười, "Bây giờ khá lời hại rồi, sai rồi còn không quên nịnh hót."
"Đây là sự thực." Ta bĩu môi trả lời.
Thật là cô không tức giận như vậy, Dương Vũ Đồng thừa nhận, nịnh nọt của đứa nhỏ này thật đem mình nịnh vui rồi, hơn mười năm qua này, vẫn là lần đầu tiên, thêm vào vẻ mặt đáng yêu của nàng, tức giận nhất thời thì mất ráo, nhưng chuyện khác vẫn cứ phải trừng phạt một chút.
Cô nhẹ nhàng nở nụ cười, "Được, cái này ta trước tiên không nói," Một lần nữa cầm lấy thước cuộn bằng thép gõ gõ mặt bàn, "Nhưng bây giờ, cỡi quần nằm sấp, nói cho ta một chút ngươi như thế nào cùng Đường lão sư chiến đấu ác liệt 300 hiệp, quyết chiến từ đỉnh núi Nga Mi đến đỉnh núi Hoa Sơn rồi."
Cô sẽ trở mặt sao? Làm sao đột nhiên muốn đánh rồi.
"Nói cái gì, ngươi cũng không biết sao." Ta không chịu tuân theo.
Cô thay đổi hai chân một chút, dựa vào trên ghế dựa phía sau như đang suy tư gật gật đầu nhìn ta, không nói gì.
Lòng ta lại hoảng rồi, lấy ra chuyện tốt duy nhất hôm nay: "Thế nhưng, lần này ta thi tiến bộ rất nhiều, không thể không đánh sao?"
Cô vẫn nhìn ta như vậy.
"Không cởϊ qυầи được không?"
Cô vẫn là nhìn ta như vậy.
Ta nhận thua rồi, cắn môi từ từ trở lại trước bàn, cởϊ qυầи nằm sấp, đem đầu vùi ở bên trong hai tay
Cô đứng lên dùng thước vỗ vỗ cái mông của ta, "Rốt cuộc là chuyện gì."
"Chính là nàng kêu ta tới phòng làm việc nói ta gian lận nếu không không thể thi 110 sau đó ta nói ta là chép ở trong đầu của ta, nàng nói đầu ta trống trơn không có đồ vật có thể chép còn nói cho dù ta là thi 10 điểm cũng hoài nghi ta là gian lận." Một khắc cây thước tiếp xúc cái mông, cảm giác lạnh lẽo, để ta rùng mình một cái lập tức căng thẳng lên, ta một hơi thuật lại.
"Vậy ngươi đến cùng có gian lận hay không?"
"Không có!"
"Bốp!"
Cô đột nhiên thì đánh xuống, hơn nữa rất dùng sức, "Thả lỏng chút."
"Bốp! Bốp!"
"..."
Cô không tin ta sao? "Ta thật không có gian lận.."
"Bốp! Bốp!"
"A! Ô ô ô.. Không có, thật không có.."
"Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!"
"A!.. Ô ô ô.." Năm cái liên tục cảm giác cái mông toàn bộ đã tê rồi, "Ngươi cũng không tin tưởng ta.. ô ô ô.. Các ngươi cũng không tin ta.. ô ô ô.."
Dương Vũ Đồng bất đắc dĩ thở dài, ngừng tay lại, "Ta không phải không tin tưởng ngươi, lần thi lại còn 137 điểm, ta sẽ không tin ngươi sao? Chỉ là ngươi quá xúc động quá ngu rồi."
Mắng ta ngu xuẩn? "Đúng vậy a, ta còn ngu ngốc đó!"
Cô chậc ra tiếng, "Ngươi chính là như vậy, vừa giận thì sẽ không khống chế chính mình, bị lửa giận choáng váng đầu óc, lời gì cũng nói ra, có người nói chính mình như vậy, sau này không cho phép nói chính mình như vậy, biết không?"
"Biết.. Biết rồi.." Ta khóc sụt sùi trả lời.
"Ngươi đã không có gian lận, sẽ không sợ nghi vấn của lão sư, lại nói, lão sư hoài nghi ngươi cũng là đáng đời ngươi, ai để ngươi làm bài tập cũng không giao."
Cho nên, vẫn là lỗi của ta rồi. Ta hung hăng giẫm chân, bĩu môi ngẩng đầu nhìn chăm chú cô.
"Vậy khi ta đến văn phòng, ngươi tại sao thét với lão sư?"
"Nàng hung dữ với ta, ta không nhịn được hơn nữa khi đó mỗi ngày nàng ở trước mặt bạn học cả lớp gọi ta ngu ngốc."
"Nếu nàng đã mỗi ngày đều gọi ngươi như vậy ngươi vì sao hôm nay mới phát tác, nàng hung dữ với ngươi ngươi thì không thể nhịn một chút sao?"
Nếu như trước đây, ta nhịn chắc, nhưng khi đó, ta cũng không biết tại sao mình thì rống lên.
Cô xì xì khinh bỉ một tiếng, "Ba cái, là phạt ngươi thét với lão sư, bất luận là ai, ngươi rống lên thì không đúng, cho dù tức giận cũng phải học khống chế chính mình."
Ta khịt khịt mũi gật đầu.
"Bốp!.."
"A!.." So với vừa rồi càng thêm dùng sức.
"Còn có hai cái."
"Bốp!.."
"..."
"Bốp!.."
"A! Ô ô ô.. Đau quá đau quá.." Ta xụi lơ ở nơi đó không muốn động.
"Đứng lên đi."
"Không muốn! Đau quá.." Nhưng thật ra là thành phần làm nũng tương đối nhiều.
"Vậy thì nằm sấp đừng nhúc nhích, ta đánh ngươi thêm mấy cái có được hay không?" Cô châm chọc nói.
Một sợi thần kinh phản xạ của ta nhảy lên kéo lấy quần, lui về phía sau hai bước che lấy vết thương phía sau.
Cô cười ra tiếng.
Rõ ràng cho thấy muốn nhìn chuyện cười của ta! Ta đầy vẻ khinh bỉ nhìn cô.
Thả xuống thước cuộn bằng thép, ngồi trở lại trên ghế, cô vỗ vỗ bắp đùi của chính mình nói: "Qua đây, nằm sấp chỗ này."
"Làm gì!" Cả ngày muốn người nằm sấp..
"Không phải kêu đau sao, xoa một chút cho ngươi."
"Không cần!" Ta lập tức cự tuyệt, "Ngươi không đánh ta thì sẽ không đau!"
Nhưng mà, cô lại bày ra dáng dấp khiến ta không thể không khuất phục.
Đi tới, nhắm mắt, ngã xuống.
Phía sau cảm thấy mát lạnh, quần bị cô lột xuống, "Đều đỏ rồi, nhưng chắc sẽ không sưng, yên tâm đi." Sau đó cô bắt đầu xoa xoa.
Yên tâm? Cô xem như là an ủi ta hả? Nhưng mà bị cô xoa kỳ thực vẫn khá thoải mái, hơn nữa trong lòng cũng là vui sướиɠ hài lòng.
"Bốp." Đột nhiên, cô một bạt tay rơi xuống vết thương của ta.
Dương Vũ Đồng thực sự là hết cách với nhóc con này, vừa bị đánh một trận bây giờ lại hưởng thụ, đơn giản để nàng đau một chút nữa, thật sự có chút hối hận vừa rồi chỉ là dùng không đến một nửa sức, nhưng nếu như dùng hết sức tiếp tục đánh, thước cuộn bằng thép đồ vật này phỏng chừng một cái thì đánh ra vết máu đó, lần sau vẫn là đừng dùng tốt hơn.
Ta kêu một tiếng, nghiêng đầu qua chỗ khác nước mắt uông uông nhìn cô.
"Sau này không cho phép không giao bài tập, lên lớp cũng không cho nằm sấp trên bàn, bị ta biết được, có ngươi chịu."
Thật sự là chỉ biết bắt nạt ta!