- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lột Xác
- Chương 30
Lột Xác
Chương 30
Nếu có ai hỏi tôi, cảm giác của bạn lúc này là gì? Một chút bối rối đan xen một hi vọng to lớn..tôi cố nhớ lại ngày chu kỳ tháng trước.. phải rồi, tôi thấy mình thật ngốc nghếch, vậy là đã quá một tuần rồi mà tôi lại ngờ nghệch k nghĩ đến.. do sự ngốc nghếch hay do tâm trí chỉ nghĩ đến bóng hình ai kia..
Chị thu vẻ mặt háo hức:
– sao rồi, liệu có không?
– em bị quá một tuần rồi chị ơi..
Chị vỗ tay vui mừng.
– vậy là có rồi..
– nhưng chắc là có không chị?
– để chị đi báo phu nhân..
Tôi kéo tay chị lại.
– đừng..chúng ta chưa chắc mà.
Chị chẳng thèm nghe lời mà chạy thẳng đến phòng phu nhân gõ cửa..
– phu nhân ơi phu nhân..
Từ bên trong Linda mở cửa ra..
– có chuyện gì mà sáng sớm chị đã hối hả vậy hả?
Vẻ mặt chị Thu tối sầm lại.
– thiếu phu nhân về khi nào vậy?
– tôi về tối qua nên chưa kịp sang hỏi thăm phu nhân được, bây giờ phải qua liền nè..
Phu nhân nói lớn.
– có chuyện gì tất cả vào trong nói đi..
Chị Thu e dè bước vào..
Phu nhân:
– có chuyện gì thế?
Chị gãi đầu..
– con định hỏi sáng nay người ăn gì để con bảo nhà bếp chuẩn bị.
Linda..
– có việc đó thôi hả..
Chị cúi đầu xuống..
– tôi xin lỗi nếu làm ảnh hưởng tới thiếu phu nhân..
Linda lắc đầu cười nhạt nhưng ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ.
– không sao..
Chị buồn bã trở về phòng, tôi đang thay đồ để chuẩn bị ăn sáng..
– sao chị thất thần ra thế?
– chị k nói được với phu nhân.
Tôi cười.
– chị thì, k nói lúc này thì nói lúc khác.. mà đã chắc là có đâu.
– buồn hơn là thiếu phu nhân Linda đã về..
Khuôn mặt tôi có thoáng chút bất ngờ, rồi sau đó lấy lại vẻ mặt thản nhiên..
– người ta là chính thất, về là chuyện đương nhiên..
– mà nhanh nhỉ. Đã một tháng hết hạn cấm cung rồi đấy.. trời ơi sao tân chủ không cấm lâu lâu vào..
Tôi cụp mi xuống..
– đã một tháng em mong chờ người trở về..
– lại buồn đấy à?
– em k buồn sao được..anh ấy đi mà k nói với em câu nào..
– à đúng rồi, hay là thử que đi.. biết đâu khi biết tin em có thai ngài ấy sẽ trở lại..
Tôi thở dài nhìn chị Thu.. tôi biết chị ấy đang cố an ủi tôi mà thôi..tôi ngước lên trần nhà để cố ngăn cho dòng nước mắt không tuôn rơi..
Chịu Thu nhìn tôi rồi thở dài, ngoái nhìn ra bên cửa sổ..
– Quỳnh à, em lên chùa cầu an bao giờ thế?
– sao cơ?
– đi mà chẳng rủ chị gì cả.
– chị thấy em có túi đỏ gì kia, là bùa bình an mà..
Tôi quay sang nhìn rồi tiến đến gần, nhẹ nhàng cầm túi đỏ trên tay..
– em thực sự k biết..
Chị Thu và tôi nhìn nhau ngạc nhiên..
Tôi nhớ lại đêm qua, tôi cảm nhận được mùi hương cơ thể ai đó.. vội vàng mở cửa chạy ra khỏi phòng..
– ơ hay con bé kia, chạy thế ảnh hưởng đấy..
Tôi gặp phu nhân ở hoa viên đang ngồi uống trà.
– phu nhân, con có chuyện muốn hỏi người.
– ừ.. con hỏi đi..
– người có tặng con lá bùa bình an đúng k ạ?
– không.. dạo gần đây ta có đi chùa đâu mà có bùa bình an.
– người chắc chứ?
– chắc..
Tôi dơ lá bùa lên..
– vậy thì đây chắc chắn là của con trai người..
Nét mặt bà có thoáng giật mình..
– anh ấy đã về tìm con đúng không? Tại sao lại k gọi con dậy, tại sao lại tránh con.. con đã làm gì sai..
– con bình tĩnh đi Quỳnh..
Tôi ngồi phệt xuống bàn rồi khóc..
– tại sao k một lần đối diện thẳng thắn với nhau… nếu biết yêu anh nhiều đến thế, em xin một lần chìm đắm trong giấc mộng hạnh phúc và nhặt từng khoảnh khắc của hai ta xếp vào trong đó..
Tại Nhật Bản..
Bảo:
– lyly.. cô chắc mình thuộc đường chứ?
– em chắc, ngày bé em đã sống một thời gian dài ở đây.. em vẫn nhớ những lần vào rừng chơi, lấy những lá cây làm đồ hàng..
Mọi người đi đằng sau Lyly..mỗi người đều được trang bị áo chống đạn đầy đủ..đi qua những con suối nhỏ, được của anh nhanh chóng tiến thẳng vào rừng..vị trí địa lý ở đây thích hợp phòng thủ rất tốt..anh liếc mắt nhìn xung quanh, đôi tai nghe thấy bước chân người..nhanh chóng rút sứng từ túi quần bắn về phía mục tiêu..
Thư ký:
– tân chủ..
Anh dơ tay lên.
– có người đang theo dõi chúg ta.
– liệu có phải ng của bọn chúng..
Rất nhanh sau đó, cách đó 10 gốc cây to, một người đàn ông đau đớn ôm chân gục xuống đất..mọi người quay lại sửng sốt..
– chuyện này..
Anh nháy mắt vệ sỹ..mọi ng hiểu ý nhanh chóng lôi cổ hắn ta lại..
Người đàn ông run sợ khi thấy anh..
– xin tha cho tôi, xin ngài..
Anh im lặng nhìn ng đàn ông bằng ánh mắt giân dữ..
– tôi…tôi được mệnh danh là người bước như không…sao ngài lại biết được..
Anh nhếch môi lên cười nhạt..
– ngươi có biết mìh sắp chết k?
Người đàn ông ra sức cúi lậy..
– tôi xin ngài tha cho cái mạng chó này của tôi..
– ta k có khái niệm tha cho đối thủ..
– xin ngài đừng gϊếŧ tôi..mẹ già, con nhỏ còn đang trông chờ tôi làm trụ cột chính..
Anh cười nhếch môi, giọng nói nghiêm nghị ẩn chứa một chut sắc lạnh..
– ai sai ngươi đi theo ta..
– tôi nói ra ngài sẽ tha cho tôi chứ?
– cái đó còn phụ thuộc vào thái độ của ngươi thế nào và quan trọng là tâm trạng của ta..
Người đàn ông suy nghĩ một hồi..
Anh khuôn mặt chuyển sang tím tái giận dữ..
– tao k có thời gian đứng đây chơi với mày.
Người đàn ông run sợ chắp tay, khuôn mặt cắt k ra giọt máu..
– tôi nói, tôi nói..
Anh liếc mắt nhìn..
– là..là cậu david..
Anh nheo mắt, mọi động tác dừng lại rồi bật cười..
– trên đời này hình như vẫn có kẻ k sợ chết giống ta..
Nói rồi anh liêc mắt chỉ xuống đôi bàn chân của hắn..vệ sỹ nhanh chóng tiến đến chặt đứt đôi bàn chân..tiếng kêu đau đớn vang một vùng trời..
Lyly ôm mặt vì sợ hãi..
– đi thôi..xác định đi theo tôi hôm nay cô sẽ chứg kiến nhiều hơn thế..
– em không sợ..
Anh nhếch môi đi qua rồi bước thẳg..
Đi qua khu rừng, một ngôi biệt thự với những doanh trại đang hiện lên trước mặt..anh dơ tay lên ý dừng mọi động tác..cổng chính tự mở, đằng sau vang vọng tiếng nói..
– thời tiết hôm nay trời xanh, mây trắng.. chẳng trách sao ngài lại ghé thăm nơi này..
– lâu lâu qua hỏi thăm ông xem sức khỏe thế nào?
– tôi rất khoẻ, được ngài tới thăm còn khỏe hơn..
Nói rồi, bên trong một người đàn ông khoảng ngoài 40 tuổi bước ra, khắp mình xăm trổ nhưng lại mang gương mặt điềm đạm vô cùng..
– tân chủ của Hoàng Tộc Hoàng Gia.. lão đại trong giới mafi.. quả nhiên k làm người ta thất vọng, tuổi trẻ mà tài cao..
– xem ra ông cũng khéo ăn khéo nói nhưng k nhất thiết là nâng tầm tôi thế đâu..
– ồ thế ngài chưa biết rằng khéo ăn khéo nói sẽ có được thiên hạ hay sao.. tiếc là tôi lại chẳng bằng ngài, nên đành ngậm ngùi về rừng sâu quy ẩn..
Anh nhếch môi cười rồi vỗ vai người đàn ông..
– vậy sao ông k biết an phận, lại muốn ngoi ra đồng bằng..
Người đàn ông cười, ánh mắt sắc bén..
– có người đồng bằng k thích lại muốn bon chen nơi núi rừng.. thiệt tình..
– nếu tôi nói tôi muốn cả hai..
– vậy thì tham vọng của ngài quá lớn..
Mấy giây sau đó, ngay lập tức cả hai đã chĩa sủng thẳng vào đầu nhau.. anh khuôn mặt thản nhiên đến lạ.. ở đằng sau, người của hai bên đã đánh nhau tự bao giờ.. lyly chăm chú nhìn cuộc đấu súng của hai người đàn ông có tiếng của thế giới..
Lão đại hắc bang:
– đã vào đây rồi, sớm muộn cũng chết, chi bằng chết trước..
– để xem.. cuộc chơi chưa kết thúc.
Ông liếc sang nhìn Lyly..
– cô gái..em chẳng phải là con gái của Hùng Trọc..bố cô vốn là cấp dưới của tôi đấy..
Chưa dứt lời, một trên thuộc hạ chạy vào báo tình hình..
– lão đại, người của mình đã bị bao vây..
Ông nhíu mày lại nhìn anh..
– sao có thể..
Một tên khác chạy vào..
– người của mình đã bị thương rất nhiều..
Lyly:
– ông k thắng được đâu..
Nói rồi hai mắt ông ta đỏ ngầu lên..
– là do cô lấy được bản đồ địa bàn từ tay bố cô..
Rất nhanh, ông ta liếc mắt thư ký của mình chĩa súng vào người Lyly..
Bảo:
– quy định của chúng ta là k được uy hϊếp con tim.. đấu công bằng..
– nhưng giờ tôi k thích chơi theo quy định nữa đấy..
Anh kéo mạnh cò..
– bắn đi.. bắn vào đầu tôi này.. cùng lắm tôi chết chung với cô ta.
Lyly lắc đầu.
– kệ em đi người..
anh do dự nhìn Lyly rồi nhớ đến Quỳnh..
– bắn đi tân chủ, tôi đứng yên cho anh bắn này..
Một tay anh cầm súng, tay còn lại xiết chặt lòng bàn tay, tức giận nhìn dáng vẻ hả hê của hắn..
Lyly:
– anh bắn hắn ta đi, bắn đi mà.. đừng vì em, em chết vì người em cũng mãn nguyện..
– tôi xin lỗi..
Lyly gật đầu trong nước mắt..
– không sao mà..
Anh nháy mắt thư ký mình đứng từ xa..
– vậy thì tôi sẽ để ông và cô ta chết chung..
Lão đại tối sầm mặt..
– chẳng lẽ đây k phải ng phụ nữ của mày..
Lyly:
– tôi là ng phụ nữ của anh ấy..được chết trong lòng ng mình yêu tôi cũng vui..
– Lyly.. cô k cần phải nói vậy đâu..
Lão đại mất tập trung nhìn hai người, rất nhanh anh đá thẳng vào cánh tay lão đại khiến súng văng xa, thư ký của anh từ đằng sau lao mạnh tới hất khỏi súng trên đầu lyly..anh bắn liên tiếp vào người lão đại..
– trò chơi kết thúc..
Lão đại gục xuống, máu mồm phun ra, ôm bụng đau đớn..
Chỉ đến khi nhìn đối phương đã k còn cơ hội chống trả, anh buông thõng hai tay quay sang nhìn Lyly, Lyly nhìn anh rồi gật đầu mỉm cười…tất cả người của lão đại khi thấy chủ nhân nằm đó đã tự động bỏ súng xuống đầu hàng..
lão đại nằm xuống yếu ớt lôi từ từ trong cạp quần ra một khẩu súng khác, ánh mắt vô cùng nham hiểm, dùng hơi sức còn lại để kéo cò..phòng lúc anh không để ý đã dơ tay cười chỉa súng vào hướng người anh..Lyly liếc mắt nhìn chạy ra ôm chặt lấy anh..tiếng súng vang lên, cô mỉm cười gục xuống trong lòng anh..
– cuối cùng, việc lớn nhất em có thể làm cho ngài chính là chết thay người em yêu…
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lột Xác
- Chương 30