Chương 40: Bàn tay vàng & nhà giàu mới nổi đầu tư Nhất Dương gà rán

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lột Xác Sống Lại - Chương 40: Bàn tay vàng & nhà giàu mới nổi đầu tư Nhất Dương gà rán
Chương 40: Bàn tay vàng & nhà giàu mới nổi đầu tư Nhất Dương gà rán

Edit: Nham Nham

Beta: Uyên

--------------------------------------------

Hiện tại Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân người ở Bắc Kinh người ở thành phố S cùng nhau lo chuyện làm ăn, cùng so sánh hai bên, có thể thấy được sự phát triển chênh lệch giữa hai cửa hàng.

Bắc Kinh vẫn phát triển rất nhanh, chí ít so với tỉnh thành bên này nhanh hơn rất nhiều, sau Á Vận Hội tốc độ ngày càng mãnh liệt, có người nói khu vực gần nơi tổ chức Á Vận Hội đã tăng giá chóng cả mặt đã tăng đến 1 vạn tệ một mét vuông, công ty bất động sản ở Bắc Kinh trồi lên như nấm mọc sau mưa. Ngoại trừ bất động sản, những phương diện khác phát triển cũng rất nhanh, toàn bộ nền kinh tế vượt qua tám, chín năm đình trệ liền cấp tốc tăng trưởng. Hiện tại ở Bắc Kinh xuất hiện thêm rất nhiều cửa hàng gà rán, ngoại trừ "Gà Rán Nhất Dương" "Kentucky Fried Chicken" còn có các loại khác, nói chung chỉ cần là thứ có thể kiếm ra tiền, mọi người đều tranh nhau làm.

Lại nhìn tỉnh thành bên này, mặc dù là thành thị duyên hải phát triển cũng so với trung bộ khu vực nhanh hơn, nhưng bởi vì không có gì đặc biệt để quốc gia có chính sách nâng đỡ, vì lẽ đó phát triển nửa chững lại, nửa ổn định. Sau khi "Gà Rán Nhất Dương" ở thành phố S khai trương một mình độc đại rất lâu, bởi vì làm tiêu chuẩn hóa hoạt động, khẩu vị không thay đổi cùng với thực đơn đa dạng, rất được khen ngợi. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH.

Bắc Kinh bởi vì mở cửa hàng thức ăn nhanh có thêm chuyện làm ăn phân lưu đi ra ngoài rất nhiều, Hàn Trì Quân cân nhắc sẽ ở Bắc Kinh mở một cái chi nhánh, mà Trịnh Bình vào lúc này cũng nghĩ mở chi nhánh, hắn muốn phát triển kinh tế còn có thể ở thành phố lớn mở chi nhánh, không phải một hai cái, mà là n cái, chờ thêm một chút sẽ đến Thượng Hải, Thâm Quyến, Hàng Châu, Chiết Giang, Tây An, chỉ cần là thành thị có nhiều người kinh tế phát triền thì hắn đều muốn mở.

Hàn Trì Quân ở Bắc Kinh đợi nhiều ngày, cảm thấy sự phát triển tương lai của thủ đô Bắc Kinh ngày càng mãnh liệt, nhất định sẽ đi trước hết thảy các thành thị khác, mà Trịnh Bình thì lại muốn đem nhã hiệu "Nhất Dương" nhãn hiệu đưa ra ngoài, trở thành nhãn hiệu thức ăn nhanh toàn quốc đều có thể ăn được, giống như sữa chua uống Oa Ha Ha*, chờ đến lúc có tiền rồi, hắn cũng muốn làm vài cái quảng cáo mấy trăm nghìn chiếu trên đài trung ương, để tất cả mọi người Trung Quốc đều nhìn thấy ba chữ "Nhất Dương Gay".

*Công ty TNHH Hàng Châu Wahaha Group là một nhóm các công ty tư nhân và là nhà sản xuất đồ uống lớn nhất tại Trung Quốc. Công ty có trụ sở tại Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang. "Wa ha ha" biểu thị "đứa trẻ hay cười". Wahaha có khoảng 150 công ty con và 60 cơ sở sản xuất nằm rải rác khắp Trung Quốc.

Giằng co với nhau cả ngày trời Hàn Trì Quân cùng Trịnh Bình không ai nhường ai, nhưng tiền nhưng là có hạn, cuối cùng hai người cuối tháng bảy liền tại Bắc Kinh lại mở một cửa tiệm, Thượng Hải, Thâm Quyến mỗi cái mở hai cửa tiệm.

Hai người đàn ông vì chuyện chi nhanh mà lại bắt đầu bôn ba, lần này Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân không chạy nổi, Trịnh Bình liền gọi em trai mình là Trịnh Khâu đến giúp đỡ. Trịnh Khâu trước đây chính là tiểu tử vắt mũi chưa sạch trẻ con miệng còn hôi sữa, cười híp mắt dáng dấp đặc biệt tùy ý, bây giờ ở cửa hàng gà rán tôi luyện một quãng thời gian, người cũng thay đổi không ít, đặc biệt là làm nghề ăn uống phục vụ mỗi ngày muốn tiếp xúc các loại người, hắn còn thỉnh thoảng cũng bị chị dâu Trình Bảo Lệ cùng Trịnh nãi nãi – người mẹ sư tử Hà Đông dạy bảo, bây giờ tính tình cũng được mài giũa rồi, cùng Trịnh Bình đi mở chi nhánh, chi nhánh S thị liền do Trình Bảo Lệ bọn họ tạm thời trông coi.

Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân ý chí chiến đầu tràn đầy, vào lúc này, "Nhất Dương" ở Bắc Kinh và ở S thị đã rất nổi danh, cũng kiếm lời không ít tiền, ngược lại sổ tiết kiệm trong tay Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh, hiện tại đối với bọn họ số tiền mấy vạn mấy trăm vạn cũng là món tiền nhỏ. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH.

Tiền khi đến một con số nhất định thì chính là một bước tiến lớn lòng người đều sẽ từ từ trở nên mất cảm giác, trước đây nhìn thấy tờ 100 tệ Trình Bảo Lệ không ngậm mồm vào được, bây giờ nhìn thấy cũng là buông khóe môi đem tiền thu hồi, hoàn toàn không coi là việc to tát.

Mà vào lúc này, Cao Thính Tuyền đi Hải Nam làm bất động sản cũng đã ở nơi đó đứng vững bước chân, hắn hồi tháng 8 có trở về Bắc Kinh một lần, vừa vặn đoạn thời gian đó Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân đều ở nơi đó, đang chuẩn bị cho việc mở chi nhánh.

Vừa thấy Cao Thính Tuyền, ai ya, dĩ nhiên mập không ít, trên eo còn dắt một cái máy nhắn tin* tóc cắt đến đặc biệt ngắn, đeo kính râm to.

Máy nhắn tin* Lột Xác Sống Lại - Chương 40: Bàn tay vàng & nhà giàu mới nổi đầu tư Nhất Dương gà rán
Ba người đàn ông hơn nửa năm hiếm khi gặp nhau, tụ tập lại một chỗ cùng uống rượu tán gẫu, Cao Thính Tuyền hiện tại uống "Rémy Martin", thời đại này sơ kỳ rượu đặc biệt "Phong cách tây", quảng cáo cũng phải đặc biệt có hào hùng —— Rémy Martin vừa mở, vận may tự nhiên đến.

Mấy người đàn ông nói tới bất động sản ở Hải Nam, Cao Thính Tuyền liền nói cho cho bọn họ một chút cơn sốt vàng hiện tại ở Hải Nam —— bất động sản.

Cao Thính Tuyền: "Hải khẩu ở bên kia, một bộ phòng trọ đại khái là 1000 đến 1300, tăng đến lợi hại, vừa vào hè đã bắt đầu điên cuồng tăng, tôi đoán sang trung tuần năm sau, có thể đến ba ngàn, có thể ngang bằng giá phòng Á Vận thôn. Hiện tại cũng đã bị tăng đến lợi hại. Đặc khu là khu khai phá, hiện tại người người đều muốn kiếm tiền, tôi cuối năm ngoái mới đến đây, khá muộn, tôi nghe nói một năm có 70 ngàn người qua đãi vàng, cũng không thiếu sinh viên đại học, người phương bắc nhiều, Bắc Kinh Hắc Long Giang, rất nhiều đàn ông Bắc Kinh đều qua."

Trịnh Bình nghe ra trong khẩu khí Cao Tính Tuyền sự dũng cảm, kỳ thực đàn ông phương bắc đều rất thoải mái, nhưng trước đây Cao Thính Tuyền hiển nhiên cũng không nói chuyện như vậy, đi ra ngoài một chuyến, người thay đổi không ít: "Thế anh làm gì?"

Cao Thính Tuyền uống một hớp rượu, uống một hớp "Rémy Martin" vẻ mặt rất giống uống một hớp "Nhị oa đầu*", chẹp miệng nói: "Bán nhà đó, trước đây cái gì cũng không làm, trước tiên mua nhà, thời điểm tôi mới vừa đi Hải Nam là mùa đông, Hải Nam có chỗ nào gọi mùa đông a, tôi còn nhìn thấy mấy vị đại ca người Đông Bắc đi trên đường mà chẳng thèm mặc áo, bị người gọi lưu manh mới trở lại mặc quần áo. Chỗ kia, nói thế nào nhỉ, chính là vào một ngày anh mở mắt ra liền thấy bản thân phát tài rồi. Tôi đi tới chỗ ấy trước tiên mua nhà rồi qua tay bán, người đến mua phòng tôi cũng là người đi bán, so với lúc tôi làm thì đến muộn, ngược lại tôi cũng mặc kệ, liền qua tay bán, giá nhà liền tăng theo cấp lũy thừa, tôi lúc đó một hơi mua sáu căn."

*Nhị Oa Đầu: là một loại rượu Trung Quốc. Nó là một loại baijiu có mùi thơm nhẹ được làm từ lúa miến. Các thương hiệu nổi tiếng nhất là Red Star và Niulanshan. Nó có sẵn trong các thế mạnh khác nhau, trung bình là 50% cồn theo thể tích hoặc 100 bằng chứng. Tên "chưng cất thứ hai" cho thấy mức độ tinh khiết của nó.

Hàn Trì Quân mém tí nữa liền phun một ngụ rượu ra ngoài: "Cái gì? Anh hỏi mượn tiền ông đây nhiều tiền vậy đều để mua nhà? Lại còn một hơi mua 6 căn, cũng không sợ ngã chết?"

"Sợ! Đương nhiên sợ!" Cao Thính Tuyền ở trong sân lớn tiếng nói: "Tôi đã nói với anh là tôi sợ chết! Ông đây đoạn thời gian đó cả ngày ngủ không được, chỉ lo lắng nhà không tăng giá, trong tay sáu gian nhà, hết thảy tiền đập vào đó, sau đó bán ba căn kiếm lời tiền mới thở phào nhẹ nhõm."

Trịnh Bình: "Sau đó không sợ nữa?"

Cao Thính Tuyền vung tay lên: "Sợ có ích lợi gì? Muốn kiếm tiền liền không thể sợ!! Kiếm bộn tiền, không thể rút tay rút chân! Ngược lại sáu căn nhà của tôi để lại một căn nhà hai tầng, những căn nhà khác toàn bộ đem bán, hiện tại nhà của tôi ở hải khẩu cũng sắp xếp xong, vừa vặn lần tới đón Kỳ Kỳ đến Hải Nam chơi đùa, đứa nhỏ này lớn như vậy, còn chưa từng ngồi máy bay đi qua Hải Nam xem biển."

Trịnh Bình mắng một câu: "Lập dị." TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH.

Hàn Trì Quân từng ở Hải Nam bán ô tô, biết khi đó Hải Nam là đặc khu cởi mở, vì đãi vàng lúc ấy có bao nhiêu điên cuồng, nhập khẩu ô tô liền như vậy, bất động sản kiếm tiền theo mét vuông, dĩ nhiên tăng giá muốn điên, hắn nói: "Bất động sản của anh chúng tôi không hiểu, nhưng anh nên kiềm chế lại, ổn định trước đã, ngược lại ở Bắc Kinh bên này có cửa hàng gà rán của anh, nhà các anh cũng có tiền thu vào, cha mẹ em gái cùng vợ với con gái anh đều không lo cái ăn cái mặc. Nếu anh mà ngã xuống, cũng nhớ là đừng có lôi cả nhà vào, năm đó tôi thất bại, tốt xấu cũng chỉ là một xưởng, con trai và vợ đều có chỗ ăn chỗ ở."

Hải Nam điên cuồng thế nào Trịnh Bình chưa từng thấy, nhưng Hàn Trì Quân hiểu rõ hơn nhiều, đó là địa phương đãi vàng, nơi nước biển uốn cong ôm lấy hòn đảo là nơi trong mắt rất nhiều người sáng lên ánh vàng lấp lóa, nó không như cửa hàng gà rán kiếm một hai tệ, đó là mấy vạn mấy trăm ngàn nhân dân tệ ào ào như nước chảy, một đêm phất lên nhanh không khuếch đại chút nào, rất nhiều người chỉ là chân trước chân sau mất mấy giây công phu liền kiếm lời một số lớn, tiền đúng là đồ tốt, nhưng tiền cũng có thể lung lạc ánh mắt cùng tâm người.

Đặc biệt là Cao Thính Tuyền phất lên mà vốn lại chẳng phải kẻ ghê gớm gì rất nhiều người đỏ mắt ghen tị với hắn, khiến Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân cảm thấy hắn có chút điên cuồng — -- -- nắm giữ mảnh đất, bán đi, món nợ mấy chục triệu, chỉ cần là người bản địa Hải Nam trong hoàn cảnh điên cuồng như vậy, khó có ai mà giữ được tỉnh táo mà không kích động đâu, bởi vì chưa biết chừng phú ông nắm giữ nghìn vạn trong tai sẽ là mình thì sao.

Trịnh Bình nhìn Cao Thính Tuyền có chút uống say rồi, lại là một bộ "Một mặt ước mơ biến thành dáng vẻ phú hào", liền đứng lên đến, mượn rượu làm càn, một cước đẩy hắn trên ghế, đem người đạp lăn ở trên đất.

Cao Thính Tuyền lảo đảo bò lên, tức giận mắng: "Cậu có bệnh à! Đạp tôi làm gì?"

Trịnh Bình chỉ chỉ đầu óc, nói: "Tỉnh táo đi, anh cũng biết những người đó có bối cảnh có thân phận, anh không có bối cảnh làm sao có giấc mơ phát tài ngàn vạn, anh chờ trên trời rơi xuống bánh có nhân à?"

Cao Thính Tuyền gào lên: "Nói láo! Người kia ông đây quen biết, chính là mua nhà Á Vận thôn của cậu!! Lão Hàn! Người kia anh còn gặp qua đấy! Chính là thằng nhỏ mới hơn 20 tuổi đầu nhà ở cạnh Á Vận thôn của cậu đấy, giấy phê duyệt cũng là dùng tiền mà mua, đất một khi qua tay một người chính là mấy chục triệu!"

Hàn Trì Quân nhìn dáng vẻ uống nhiều rồi điên điên khùng khùng đến sinh khí, hắn không chịu nổi người vì tiền mà điên cuồng đến vậy, hắn cũng không nhịn được đạp Cao Thính Tuyền một cước, không đạp trên ghế, trực tiếp đạp trên bụng, đạp một phát tay chân đều chổng lên trời như rùa mắc cạn, nói: "Tỉnh lại đi, đừng có mơ, có thể kiếm tiền thì kiếm, kiếm không được thì về, toàn quốc nơi nào mà không thể kiếm tiền, toàn cmn chứ phải đến Hải Nam à, các người đến hải Nam để là thổ địa dò đường chứ không phải là đâm đầu theo mấy kẻ khốn kia đi đãi vàng( aka săn nhà)!!!

Cao Thính Tuyền ngã chỏng vó nằm trên đất, một thân dính nhơm nhớp mồ hôi, gió thổi mang theo nhiệt độ khiến hắn rùng mình một cái, rốt cục có chút tỉnh táo, chính mình bò lên ngồi trở lại, nói lầm bầm: "Có lời không nói được à, động cước không phải anh hùng." TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH.

Hàn Trì Quân cười lạnh: "Ừm, tôi là cẩu hùng được chưa?"

Cao Thính Tuyền quả thật có chút bị mụ đầu, chủ yếu là bị hoàn cảnh Hải Nam ảnh hưởng lớn, cả ngày đầu óc chỉ nghĩ đến việc phát tài lại thêm một lũ người tụ tập cùng nhau tán gẫu liền bàn chuyện tiền nong, nhiều chuyện ai mua mảnh đất này, không điên mới lạ.

Cao Thính Tuyền rốt cục bình tĩnh lại, vỗ vỗ đầu óc, đổi ly uống một hớp nước lạnh, than thở: "Đều là tiền bức điên, các anh đạp là đúng, tôi đúng là điên rồi, tôi phải bình tĩnh lại đã."

Trịnh Bình liền cười: "Mang con gái anh đi Hải Nam vui đùa một chút đi, con trai của tôi cùng Hàn Nhất sang năm đều phải đi học, đến lúc đó cũng muốn đi Hải Nam chơi đùa một lúc, anh nhớ đưa một chiếc xe đến đóng chúng tôi, để hai thằng nhãi con kia chơi đùa một chút. Có thể thì đừng phá sản, phá sản chúng ta còn phải tự trả tiền đi Hải Nam, mất nhiều tiền lắm."

Cao Thính Tuyền xoa cằm: "Không không không, tuyệt đối không thể phá sản, tôi sẽ ổn định, nhất định cẩn thận, đến lúc cần buông thì buông, phá sản tôi chỉ có thể ở nhà giặt áo ngực cho phụ nữ."

Hàn Trì Quân đá hắn một cước: "Nói cái gì lung ta lung tung."

Cao Thính Tuyền còn có thể ở Hải Nam lăn lộn, tuy rằng không bối cảnh, nhưng bởi vì vừa bắt đầu liền mang không ít tiền, khởi điểm cao hơn so với rất nhiều người, vừa đến liền kiếm lời, còn mua được tòa nhà hai tầng lớn có sân vườn độc lập cạnh biển, năm nay cũng trang trí xong, đồ điện gia dụng đều mua, bởi vậy có thể thấy được trong tay thật sự có tiền, chỉ là tâm thái không ổn, thấy người khác đều kiếm lời mấy chục triệu, liền bắt đầu làm giấc mơ phát tài không thiết thực.

May mà lần này trở về, bị Hàn Trì Quân gõ tỉnh rồi, mang theo con gái đi Hải Nam cuối cùng cũng coi như không làm mơ giữa ban ngày, tỉnh táo không ít.

Hàn Trì Quân cùng Trịnh Bình làm cửa hàng ở Bắc Kinh, sau khi tìm công nhân bắt đầu sắp xếp cửa hàng, vốn là muốn bên này để người quen nhìn, bọn họ lại đi Thượng Hải Thâm Quyến thăm dò đường, kết quả phải đi trước một ngày, máy nhắn tin của Hàn Trì Quân ở Bắc Kinh thế là lại reo lên, đối phương dĩ nhiên lại là người lúc trước mua nhà Á Vận thôn của Trịnh Bình.

Đối phương hẹn gặp mặt ở tiệm cà phê mới mở, Hàn Trì Quân ở trong điện thoại hỏi: "Anh là muốn gặp tôi, hay là muốn thấy chủ cũ của nhà anh?"

Đối phương sâu xa nói: "Tôi muốn gặp ông chủ "Nhất Dương Gà Rán", ai là ông chủ Nhất Dương, tôi liền gặp người đó."

Hàn Trì Quân nghe khẩu khí liền biết đối phương không phải người hiền lành, vì vậy nói: "Được thôi, đợi lát nữa gặp."

Đến hẹn Hàn Trì Quân cùng Trịnh Bình cẩn thận đến tiệm cà phê, nhân viên cửa hàng như là biết bọn họ sẽ tới, trực tiếp hỏi rồi dẫn bọn họ đi tới cửa sau phòng riêng, vào cửa vừa nhìn, hóa ra là một văn phòng nhỏ. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, bởi vì quá nóng quần tây xắn đến đầu gối đứng ở bên cạnh bàn làm việc một bên chống cánh tay, một bé trai tám, chín tuổi ngồi ở trước bàn làm việc cầm bút viết chữ, bé trai khả năng viết sai cái gì, người đàn ông đứng cạnh lập tức nắm ngón tay gõ đầu bé trai một cái, một bên gõ một bên ghét bỏ nói: "Con nói con còn có thể làm gì? Viết chữ cũng có thể viết sai?"

Bé trai tuy rằng mới tám, chín tuổi, thế nhưng lại có can đảm cùng người lớn tranh luận đầy dũng mãnh, quyết đoán ngẩng đầu, trừng mắt nói: "Viết sai rồi xóa là được? Không cho con viết chữ sai thì mua gôm làm gì?"

Người đàn ông lập tức lấy cục gôm trên bàn ném vào thùng rác. Bé con mắt đều không chớp, hiển nhiên quen thuộc với hành động của người đàn ông, khi cục gôm rơi vào thùng rác đặc biệt bình tính xé tờ giấy của sách bài tập, tiếng loạt xoạt lanh lảnh.

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi: "Sách bài tập không dùng tiền mua ư!?"

Bé trai giương mắt liếc nhìn nhìn cửa, cấp tốc thu dọn đồ đạc nhảy xuống ghế rồi quyết đoán từ cửa sau chạy đi, còn mạnh mẽ đóng sầm cửa lớn.

Đến lúc này, người đàn ông mới chú ý tới Hàn Trì Quân cùng Trịnh Bình, vẻ mặt căm ghét tức giận trên mặt hắn lập tức lui lại, đổi một nụ cười nhẹ nhõm, nói: "Là Hàn lão bản cùng Trịnh lão bản đúng chứ? Mời vào, để hai người cười chê rồi, vừa nãy là con trai của tôi, nó tính khí không tốt lắm. Tiểu Trương, lấy cà phê cùng trà đều mang vào đi."

Hàn Trì Quân cùng Trịnh Bình lúc này mới ngồi xuống, nam nhân xoay người đi mở điều hòa, trong phòng mới mát mẻ, Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân hai người kì quái liếc mắt nhìn nhau, trong lòng tuôn trào câu hỏi, người đàn ông trước mắt này nhìn chưa được bao nhiêu mà dĩ nhiên lại có con trai lớn như vậy? Còn có con trai ở đây sao không mở máy điều hòa, vừa nãy hai cha con cãi nhau cũng làm người ta không hiểu ra sao. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH.

Người đàn ông trẻ tuổi lớn lên trắng nõn, không tính là rất dễ nhìn, thế nhưng thân cao, nhưng dáng người rất nhỏ, cảm giác so với Trịnh Khâu tuổi còn nhỏ hơn, bé trai vừa đẩy cửa đi đúng là lớn lên đặc biệt đẹp đẽ, hai người hoàn toàn không có đặc điểm giống nhau, then chốt là tuổi cũng không giống.

Nam nhân gọi Lâm Quân, chính là người ở Hải Nam bán đi một khối đất kiếm lời ngàn vạn trong miệng Cao Thính Tuyền, giờ khắc này vừa thấy, đúng là làm Trịnh Bình bọn họ ngạc nhiên, không nghĩ tới còn trẻ như vậy.

Người phục vụ lấy nước trà điểm tâm tiến vào, trong phòng cũng triệt để mát mẻ, Lâm Quân ngồi ở đối diện bọn họ, cười nhạt mời bọn họ uống trà hàn huyên, nói mình là một người bạn Cao Thính Tuyền quen biết ở Hải Nam.

Hàn Trì Quân từ trước đến giờ không thích vòng quanh, thẳng thắn nói: "Cậu tìm chúng tôi co chuyện gì không ngại nói thẳng ra, ngày nắng to, chúng ta cũng đừng vòng vo nữa."

Lâm Quân dư quang liếc nhìn về phía cửa sau, gật gù nói: "Tốt lắm, vậy tôi sẽ nói thẳng, tôi muốn quảng cáo cho "Nhất Dương Gà Rán" ở đài trung ương, hết thảy tiền tôi sẽ bỏ ra, chắc mọi người cũng nghe Cao Thính Tuyền đề cập tới sự tình ở Hải Nam, tôi không thiếu tiền."

Kiếm lời mấy chục triệu, Hàn Trì Quân bọn họ đương nhiên biết Lâm Quân không thiếu tiền, nhưng vấn đề là bọn họ vốn không quen biết, hắn vô duyên vô cớ dùng tiền quảng cáo cho Nhất Dương? Sao có thể có chuyện tốt đúng lúc vậy được! Trịnh Bình nói: "Quảng cáo ở đài trung ương ít nhất là mấy trăm ngàn, tôi biết cậu không thiếu tiền, nhưng chúng tôi muốn biết là cậu không công dùng tiền quảng cáo cho chúng ta là muốn gì?"

Lâm Quân gật đầu nói: "Vậy tôi nói thẳng, tôi nghe anh Cao nói các anh đã đăng ký nhãn hiệu, nhãn hiệu "Nhất Dương" cũng chỉ có các anh mới có thể sử dụng, mở ra hai cửa hàng đúng không? Gần nhất dự định ở Bắc Kinh Thượng Hải Thâm Quyến lại mở chi nhánh? Tôi muốn góp vốn, không biết hai người thấy thế nào?"

Trịnh Bình trong lòng nhảy một cái, theo bản năng nói: "Ở Bắc Kinh nổi tiếng nhất tuyệt đối là "Kentucky Fried Chicken", cậu muốn đầu tư vào cửa hàng thức ăn nhanh, tìm Kentucky Fried Chicken không phải càng tốt hơn? Lại nói hiện tại Bắc Kinh có ba cửa hàng Kentucky Fried Chicken, Thượng Hải có, những thành thị khác cũng đều có, chi nhánh "Nhất Dương" sao có thể so chứ?"

Lâm Quân nói: "Làm sao anh biết tôi không đi tìm?" Rồi mỉm cười "Tôi đương nhiên đã tìm, đáng tiếc Kentucky Fried Chicken không lọt mắt tôi, người ở nước ngoài là muốn khống chế công ty, sao có thể để tôi nhúng tay, cũng không lọt mắt tôi, bàn bạc không được nên mới tìm các anh."

Hàn Trì Quân nói: "Cậu dự định góp vốn như thế nào?"

Lâm Quân đưa một điếu thuốc lên miệng, cái bật lửa bật sáu, bảy lần không đốt, cậu ta cau mày không nhịn được lấy thuốc lá ném lên khay trà, giương mắt trực tiếp nói: "Tôi muốn như thế này, tôi không kiên trì đi làm từng tấm bảng treo rồi lại đi tìm cửa hàng, mời người trang trí, hay quá trình mở cửa hàng kiếm tiền, tôi không có sự kiên trì, mà khá là táo bạo, tôi chính là có tiền, nên tôi nghĩ đầu tư vào thức ăn nhanh kiếm lại tiền, các anh muốn mở bao nhiêu cửa hàng cứ dự toán rồi báo cho tôi. Tôi đầu tư tiền cho các nah, nhưng tôi chỉ đầu tư tiền, không kinh doanh, các anh kinh doanh kiếm tiền, rồi chia hoa hồng cho tôi là được."

Hàn Trì Quân lạnh nhạt nói: "Ngàn vạn cậu cũng cho?"

Lâm quân cười ha ha không ngừng: "Anh dự định mở bao nhiêu điếm mà muốn ngàn vạn? Chỉ cần anh có thể mở, tôi có thể cho, nhưng đừng hòng lừa gạt tiền, tôi không phải người ngu, dễ dàng bị sắp đặt như thế đâu."

Trịnh Bình ngồi ở chỗ đó, mấy câu nói công phu, lập tức tâm di chuyển, đưa nhãn hiệu "Nhất Dương" ra ngoài vẫn luôn là việc hắn muốn làm, nhưng chính là thiếu tiền, không có cách nào mở nhiều cửa hàng, bây giờ có người đến đồng ý đầu tư mở chi nhánh quả thật chính là giấc mơ nhân sinh của hắn.

Không riêng hắn như vậy, Hàn Trì Quân cũng có chút tâm động, nhưng hắn không chút biến sắc, nhìn Lâm Quân nói: "Có hợp đồng không?"

Lâm Quân đứng lên, từ trong ngăn kéo lấy ra một phần văn kiện, đưa cho hắn, Hàn Trì Quân tiếp nhận đọc qua, là một phần hợp đồng tỉ mỉ đầu tư cổ phần chia hoa hồng hợp, bên A bên B đều hoàn chỉnh chi tiết. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH.

Hàn Trì Quân: "Cho chúng tôi thời gian suy nghĩ một chút."

Lâm Quân duỗi ra ba ngón tay đầu, Trịnh Bình gật gật đầu nói: "Ba ngày? Được vậy... đi..."

Nhưng bị cắt đứt, Lâm Quân nghiêng đầu cười cười: "Ba tiếng, thời gian không đợi người, kiếm tiền chính là chuyện từng giờ từng phút, cho hai người các người giờ cân nhắc, nếu như đồng ý, chúng ta liền ngồi xuống tán gẫu từng chi tiết nhỏ, còn nhân phẩm của tôi, các ngươi có thể gọi điện thoại hỏi Cao Thính Tuyền ở Hải Nam. Tôi không đùa, các anh cũng không phải kẻ lừa gạt, các anh e rằng cũng chưa từng gặp tên lừa đảo nào có mấy chục triệu trong tay."

Hung hăng! Người đàn ông này mẹ nó thật hung hăng!!

Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân trong lòng đồng thời tức giận mắng, Lâm Quân đã cầm điếu thuốc cùng cái bật lửa quay đầu đi khỏi, lưu lại hai người bọn họ ở trong phòng.

Trịnh Bình hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Hàn Trì Quân, Hàn Trì Quân còn đang đọc bản hợp đồng, hỏi hắn: "Anh cảm thấy thế nào?"

Hàn Trì Quân hỏi ngược lại: "Vấn đề này trước tiên tôi hỏi anh, anh nghĩ như thế nào?"

Trịnh Bình buông xuống mắt nhìn một chút, lại xoa tay, giương mắt nói: "Tôi cảm thấy có thể, nếu như không phải kẻ lừa gạt thì có thể làm, hắn đầu tư tiền, chúng ta mở cửa hàng kinh doanh, tiền lãi chia cho hắn."

Hàn Trì Quân hiện tại rốt cục có thể hiểu được tâm tình Cao Thính Tuyền, ném hợp đồng xuống đất, thấp giọng cả giận nói: "*** mẹ người có tiền!! Đồ nhà giàu mới nổi!!"

Trịnh Bình đi kéo hắn: "Ai, chúng ta cũng là người có tiền, không cần ngay cả mình cũng mắng a."

"Chúng ta thì có tiền gì, đây là người có mấy chục triệu đấy! Mấy chục triệu anh từng gặp qua chưa? Tôi thì chưa từng thấy!!"

Hàn Trì Quân lửa giận đến không lý do, không phải thật sự bởi vì Lâm Quân hung hăng, mà là bởi vì trong lòng hưng phấn máu nóng dâng trào, liền nhất thời không nhịn được liền mắng thuận tiện mắng luôn chính mình.

Hàn Trì Quân xem qua hợp đồng, cùng Trịnh Bình thảo luận một hồi, không cần ba tiếng, ba mươi phút liền quyết định, liền đứng lên đi tới đẩy gian phòng nhỏ sau cửa sau. Đẩy một cái, nhìn thấy một khu nhà nhỏ cổ điển nhã nhặn trí thức, với núi giả đình viện và dòng nước nhỏ róc rách, rất có tinh hoa của Giang nam tiểu viện, làm người xem ngạc nhiên sững sờ.

Bé trai ở trên bàn đá trong sân chòi nghỉ mát làm bài tập, Lâm Quân lại như chim gõ kiến ghé vào lỗ tai nó nói dài dòng: "Ngốc chết rồi, con thì có gì lợi hại, gôm đâu? Làm sai sao không xóa đi!" Cục gôm rõ ràng vừa bị hắn ném vào thùng rác.

Bé trai hiển nhiên không chịu được, xé rách một tờ khỏi quyển tập, vo thành một quả cầu ném đi.

Lâm Quân: "..."

Hàn Trì Quân: "..."

Hàn Trì Quân chiều hôm đó cùng Lâm Quân bàn luận thành công việc hợp tác, hai phe hàn huyên tán gẫu, vẫn tính tán gẫu đến vui vẻ, không có lập tức ký hợp đồng, nhưng song phương ý đồ đều rất rõ ràng, Hàn Trì Quân dự định trước tiên đi tìm luật sư Bắc Kinh hỏi một chút mới ký hợp đồng.

Lúc đi ra Lâm Quân tự mình đưa đến cửa, cười ha ha, nói: "Vậy thì quyết định như thế, hôm nào tôi đưa con trai đến cửa hàng gà rán ở S thị học hỏi một hồi, rồi quay kí hợp đồng tôi sẽ đầu tư tiền cho các anh. À đúng rồi, còn có quảng cáo, tôi muốn thế này, chúng ta không cần mời danh nhân gì cả, người đại diện Kentucky Fried Chicken còn là một ông già đấy, chúng ta trực tiếp dùng mấy đứa nhỏ, vừa vặn không phải có con trai tôi đây sao, càng đỡ phải cho người ta lệ phí di chuyển."

Hàn Trì Quân vẫn là luôn là hình tượng một người anh lớn, bây giờ bị người so với mình còn trẻ tuổi hơn ép trên đầu, then chốt còn so với mình có tiền hơn, trong lòng có chút không bình tĩnh, nói: "Tôi cũng có con trai."

Lâm Quân không đáng kể cười ha ha, nói: "Vậy được a, các anh đều có sinh con trai sao, ái chà chà thật là biết sinh, vậy cũng không xoắn xuýt, ba thằng nhãi con cùng lên là được rồi."

Sau khi Trịnh Bình dựa theo kế hoạch trước hết về S thị cùng người nhà nói chuyện này, tiếp theo lại chuyển hướng đi tới Thâm Quyến dò đường, mà Hàn Trì Quân lưu lại cùng Lâm Quân ký tên hợp đồng, dựa theo hợp đồng phụ gia nội dung đầu tiên, mở một cửa hàng, tiền quảng cáo Lâm Quân bao hết, tiền lãi chia hoa hồng cũng đàm luận được rồi, hết thảy điều khoản rõ ràng và chi tiết, trách nhiệm phân phối thất thất bát bát toàn bộ đều chứng thực, so với hợp đồng trước của Lâm Quân còn muốn tỉ mỉ.

Cứ như vậy, nhân sinh lại tiến thêm một bước dài.

Nghe nói "Nhất Dương" được một nhà giàu mới nổi đầu tư tiền, chuẩn bị ở các nơi trên toàn quốc mở chi nhánh, cả nhà sau khi biết đều mừng như điên.

Trình Bảo Lệ vừa bắt đầu nghe nói còn chưa tin, cảm thấy Trịnh Bình lừa cô, vì vậy nói: "Sao có kẻ ngu si vậy chứ, nhà giàu mới nổi kia không phải đầu óc bị lừa đá chứ?"

Mãi đến tận Hàn Trì Quân kí rồi hợp đồng rồi trở lại tỉnh thành, bọn họ mới biết, thật sự bàn bạc thành công, lần này là một vụ làm ăn lớn, nhà giàu mới nổi ngàn vạn trở thành ngườ đầu tư cho họ, muốn đầu tư cửa hàng gà rán"Nhất Dương", muốn mở chi nhánh ở toàn quốc.

Mấy người phụ nữ quả thật bị dọa sợ, Hàn Đình Đình từ Cô Tô trở về sau khi nghe nói cũng không ổn, cô nói: "Nhà giàu mới nổi tiền nhiều cũng không thể vứt đi như thế chứ? Ai, anh giúp em hỏi một chút, hắn có muốn đầu tư cho mỹ phẩm không?"

Trịnh Hải Dương mới kinh hãi nhất, từ khi hắn sống lại tới nay nhà bọn họ quỹ tích nhân sinh xác thực cùng với cuộc sống trước đây sai lệch càng lớn, sinh hoạt cũng càng ngày càng tốt, nhưng có thể có ngày hôm nay một mặt nhờ vào cơ duyên và vận may, càng nhiều là người nhà đã phải trả giá gấp đôi nỗ lực, cuộc đời của bọn họ khác đi cơ bản dựa vào càng nhiều nỗ lực cùng sự can đảm, vì lẽ đó Trịnh Hải Dương vẫn cảm thấy sau khi mình sống lại, nhà bọn họ cũng không có bàn tay vàng gì, một đường đi tới đây vô cùng khổ cực, bôn ba. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH.

Có thể có hiện tại, dĩ nhiên có một vị tuệ (não) nhãn (bị) như (lừa) đuốc (đá) nhà giàu mới nổi muốn đầu tư tiền cho cửa hàng gà rán nhà bọn họ, còn là một người giá trị bản mấy chục triệu quen biết Cao Thính Tuyền?! Còn phải tốn mấy trăm ngàn đi cho bọn họ ở quảng cáo ở đào trung ương!

Trên!! Đài!!! Trung!!!! Ương!!!!!

Cái này bàn tay vàng cũng quá lớn rồi đó?? Trời xanh ơi! Trịnh Hải Dương trong lòng điên cuồng gào thét, ông rốt cuộc cùng nhớ mở bàn tay vàng cho tôi sao? Ông cuối cùng cũng tỉnh ngủ nhìn thấy tôi sao?

Hàn Nhất bởi vì không hiểu chuyện, việc quan tâm cùng người nhà vĩnh viễn không ở cùng một kênh, liền hỏi: "Anh, nhà giàu mới nổi là cái gì?"

Trịnh Hải Dương: "Chính là người đột nhiên có tiền."

Hàn Nhất vừa nghe đến "Tiền" liền phản xạ có điều kiện trong mắt phát sáng, con ngươi đen sáng lấp lánh, hưng phấn thẳng nhảy nhảy lên: "Anh, tiền, nhà giàu mới nổi, cưới vợ."

Trịnh Hải Dương cũng không biết đứa nhỏ trong lòng làm sao liên hệ được mấy cái này với nhau, nhưng ông trời mở cho nhà hắn bàn tay vàng lớn như vậy quả thật làm hắn đặc biệt hung phấn, hắn ôm Hàn Nhất ở nhà lao nhanh: "Ồ ồ ồ, tiểu Nhất, nhà chúng ta sắp giàu to rồi! Chúng ta sau này chính là con nhà giàu ~(≧▽≦)~ rồi rồi rồi, anh cuối cùng cũng coi như không phải nhà nghèo mua không nổi gìi ~(≧▽≦)~ rồi rồi rồi!!!"

Không bao lâu, một ngày tháng chín, Lâm Quân mang theo con trai xuôi nam đến tỉnh thành, tham quan cửa hàng gà rán Nhất Dương. Cửa hàng này ở tỉnh thành bởi vì chuyện làm ăn tăng trưởng nhanh chóng mà mở rộng diện tích cửa hàng, bây giờ đã là hai tầng, diện tích rất lớn, mỗi ngày đều đông như trảy hội. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH.

Nhà giàu mới nổi Lâm Quân mang theo con trai lại đây, mặc quần áo đen đeo kính đen, trên đầu còn bôi keo vuốt tóc, nhìn dáng dấp kia, thực sự là muốn bao nhiêu dáng dấp nhà giàu mới nổi liền có bấy nhiêu.

Cùng ngày Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh hóa trang cho con trai mặc quần áo đẹp, Hàn Nhất không hay ra ngoài, như loại chuyện cả nhà cùng điều động ra khỏi cửa hầu như không có, liền hỏi Trịnh Hải Dương: "Anh, chúng ta đi đâu vậy?" Trịnh Hải Dương nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói thầm: "Đi cùng nhà giàu mới nổi ăn cơm."

Mấy từ liên tưởng ở trong lòng nhảy một cái, Hàn Nhất trong mắt hiện ra một chuỗi nhân dân tệ.

Lâm Quân sau khi tham quan xong liền cùng Trịnh Bình và Hàn Trì Quân mang theo cả nhà đến quán rượu lớn trong tỉnh thành ăn cơm, bao một căn phòng nhỏ, đặc biệt khí thế, Lâm Quân ngồi chủ vị, con trai của hắn ngồi bên cạnh.

Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh mang theo con trai ngồi xuống, hai người phụ nữ bây giờ đã quen việc đối nhân xử thế, tự nhiên hào phóng, sẽ trang điểm, mặc quần áo đẹp, mang đến ấn tượng cho người đàn ông còn là hai đứa bé nghe lời không có chút nào ồn ào, dung mạo đẹp đẽ.

Hai bên thân thiện hàn huyên chào hỏi, Trịnh Hải Dương ngồi ở trên ghế quan sát Lâm Quân cùng con trai của hắn, nói thật, thực sự nhìn không ra là cha con, lâm Quân nhìn quá trẻm tuy rằng ăn mặc giống lão Trần khí chất cũng vừa nhìn là nhận ra là con người của xã hội, nhưng bộ dạng của hắn rất dễ dàng bán đứng tuổi tác, hơn nữa cùng con trai hắn lớn lên không hề giống, từ long mày, mũi đến con mắt, một điểm cũng không giống nhau.

Con trai Lâm Quân cũng hiểu lễ phép, không nhiều lời, cũng như Trịnh Hải Dương vừa ngồi xuống chào hỏi xong mọi người liền im lặng, mấy người lớn hàn huyên một hồi, đã quen thuốc lẫn nhân nên không gọi X ông chủ, mà gọi là tiểu X, Trình Bảo Lệ đột nhiên nói: "Tiểu Lâm a, con trai của ngươi tên gọi là gì? Sao chị có cảm giác thật quen?"

Không nói không quan tâm, nói chuyện này Trịnh Hải Dương đột nhiên cũng phát hiện đứa bé kia quả thật có chút nhìn quen mắt, thật giống... Thật giống như đã từng gặp ở nơi nào?

Lâm Quân một bộ hờ hững vẻ mặt, cười: "Há, đã quên giới thiệu, con trai của tôi gọi Lâm Yến."

Lâm Yến? Trình Bảo Lệ ngạc nhiên một trận nói: "Có phải là Lâm Yến diễn kịch truyền hình?"

Lâm Quân cười, cười hờ hững lại hả hê, một bộ "Đúng đấy, chính là nó, con trai của tôi là ngôi sao nhí, các ngươi mau tới khen tôi" vẻ mặt.

Trịnh Hải Dương uống một ngụm nước, một bên chậm rãi nuốt xuống, một bên nghĩ, Lâm yến? Cái tên này hơi quen tai? Hơn nữa sao càng nghe càng thấy quen? Đã từng diễn qua kịch truyền hình?? Ngôi sao nhí sao?

"Phốc..." Trịnh Hải Dương đột nhiên phun nước ra ngoài, hắn vừa nhớ ra Lâm yến là ai, không phải là nam minh tinh trong phim ảnh đặc biệt trên ti vi sao? Dĩ nhiên là hắn?

Hắn ho khan mãnh liệt, Lâm Quân nhướn long mày, Trình Bảo Lệ giúp con trai nhuận khí, Trịnh Hải Dương trong lòng điên cuồng gào thét —— bàn tay vàng mở đến mức này thật sự khiến hắn không thể nào tiếp thu được, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, sau khi một bước sai lệch thì từng bước sai lệch, cuộc đời của chính mình dĩ nhiên sẽ cùng một Ảnh Đế tương lai đồng thời giao nhau.

Hàn Nhất thấy Trịnh Hải Dương ho khan có chút gấp, gọi nhiều lần, Lâm Quân ngồi ở một đầu khác bàn tròn, bàng quan như mọi khi cười nhạt: "Lão Hàn con trai của anh còn thật đáng yêu."

Hàn Trì Quân gật gù, quay đầu đối với con trai ngoan nói: "Tiểu Nhất, gọi chú đi."

Hàn Nhất giương mắt, một đôi con ngươi đen lóe sáng, mím môi nhìn đối diện Lâm Quân, quả đấm nhỏ chống đỡ bên cạnh bàn, như là nhớ ra cái gì đó, con mắt "Bá" một hồi liền sáng, mở miệng... TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH.

Trịnh Hải Dương ở bên cạnh nhìn thấy Hàn Nhất ánh mắt kia thầm nghĩ đại sự không ổn, nhãi con này hiện tại chỉ có thời điểm nhắc tới tiền hai mắt mới phát sáng, vào lúc này lộ ra ánh mắt như thế tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì, vừa muốn vồ tới che miệng đứa nhỏ, chỉ tiếc rằng đã chậm, chỉ nghe được Hàn Nhất lớn tiếng gọi ra bốn chữ ——

"Nhà giàu mới nổi!"

Tất cả mọi người: "..."

Lâm Quân: "..."

Lâm Yến phụt một cái cười vang trời, nửa điểm cũng không cho cha nó mặt mũi, gục xuống mặt bàn cười đến vai run rẩy.

~~ end chương 40 rồi ~~

p/s: lâu lắm rồi mới quay trở lại đây ~ các ái phi mau chóng vote và cmt nè <3