Chương 32: Không cách nào nhìn thẳng tuổi ấu thơ

Edit: Nham Nham

Beta: Uyên

Chi nhánh "Nhất Dương" còn đang sửa chữa, bố cục khá giống với cửa hàng gốc ở Bắc Kinh, Trịnh Bình năm trước đã mang mọi thủ tục làm tốt, Trình Bảo Lệ lại chạy một chuyến ra chợ nông phẩm bàn bạc giá cả nhập thịt gà, khoai tây.

Hàn Trì Quân cùng Trần Linh Linh sau khi đến xem cửa hàng, cũng không vội vã trở lại Bắc Kinh, cùng ở lại đón Tết, bàn bạc sau khi lo xong chuyện cửa hàng gà rán, hai người đàn ông còn đặc biệt mua một vài thứ mang tới phòng nghiên cứu ở đại viện trước đây từng ở, thăm nom mấy ông lão thường thường cùng chơi cờ.

Mấy ông lão thân thể không tệ, dựng một cái lều dưới cây đại thụ chơi cờ, vẫn là mấy người trước kia thường thường lui tới chơi cờ cùng nhau.

Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân ngứa tay nhịn không được chơi 2 ván, một ông lão miệng lưỡi lợi hại nói: "Quả nhiên đi ra ngoài một chuyến mở mang hiểu biết a, không giống trước đây rồi?!" Vừa nói vừa thu quân cờ lại.

Xác thực không giống nhau, Hàn Trì Quân vốn dĩ có cái khí chất cô đơn dũng cảm lại ưa mạo hiểm kia giờ lại yếu đi rất nhiều, người cũng thận trọng hơn, mà Trịnh Bình ánh mắt can đảm so với quá khứ cũng khác đi nhiều, lá gan cũng lớn hơn trước đây. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Tỉnh thành không có biến hóa gì lớn, nếu như thật nói có sự thay đổi gì đó chính là cửa hàng mở ra nhiều hơn, các cửa hàng bách hóa lớn người đến cũng ít đi. Trình Bảo Lệ nói: "Chị từng đi vào cửa hàng mua đồ, mua trực tiếp ở cửa hàng nhỏ, giá cả có thể thương lượng, người phục vụ còn không sắc mặt lạnh nhạt. Ngược lại có lần đi mua ở cửa hàng lớn, mua cúc áo cùng kim mà cũng bị gạt, nhờ người ta lấy giúp vài lần liền sắc mặt không tốt! Từ lần sau chị sẽ không đi chỗ đó nữa."

Trong tỉnh thành cửa hàng bán lẻ náo nhiệt, mua cái gì thượng vàng hạ cám đồ vật đều có, kỳ thực trên thương trường bách hóa là đông đúc nhất, rất nhiều xí nghiệp nhà nước không muốn làm tiếp, sau Tết Nguyên đán có vài nhà xưởng phá sản, các công nhân cầm tiền lương từ nhà xưởng phá sản ra ngoài kiếm sống, cũng không thấy sợ hãi tương lai hay phẫn nộ vì thất nghiệp, rất nhiều người đẩy xe ba bánh đi bán đồ, tháng ngày như bình thường náo náo nhiệt nhiệt trôi qua, tiền lời kiếm được mỗi tháng có thể nhiều hơn tiền lương nhà xưởng.

Chẳng qua mặc kệ thế giới bên ngoài biến động như thế nào đi nữa, đối với tiểu bảo bảo Hàn Nhất mà nói, sinh hoạt là một chút biến hóa đều không có.

Mỗi sáng sớm Hàn Nhất vừa mở mắt liền có thể nhìn thấy Dương Dương ca ca, món đồ chơi giấu tiền đặt trên đầu giường, nó cùng Trịnh Hải Dương cùng nằm trong giường đầy chăn, nằm trong chăn mền mà hò hét.

Trịnh Hải Dương như trước đây bọn họ ở Bắc Kinh, sau khi rời giường tự mình mặc quần áo, xong xuôi sẽ ôm lấy Hàn Nhất đưa nó đi mặc quần áo. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Mùa đông quần áo nhiều hơn nhiều, Trịnh Hải Dương tự mặc cho bản thân còn chậm, mặc quần áo cũng phải mất mấy phút, mặc quần áo cho Hàn Nhất cũng không dễ dàng, ba cái áo len thêm một cái áo bông, phía dưới mặc hai cái quần len, len quần là sợi thô, sau khi mặc vào nếu không cẩn thận chim cò liền bị người ta xem sạch.Trịnh Hải Dương mặc quần áo cho Hàn Nhất xong liền mặc quần, mặc xong quần liền vỗ vỗ cái quần lỗ to lỗ nhỏ củaHàn Nhất, "Tiểu kê kê* cùng tiểu thí thí* có lạnh không?"

*tiểu kê kê aka chim cò

*tiểu thí thí aka mông

Hàn Nhất tay cầm món đồ chơi, nở nụ cười ngọt ngào, lắc lắc đầu.

Trịnh Hải Dương liền trịnh trọng một bên mặc quần len dạ cho đứa nhỏ, một bên nói: "Nếu chúng nó lạnh phải nói ngay biết chưa?"

Hàn Nhất gật gật đầu.

Mặc quần áo xong liền phải ra ngoài đi tiểu, phòng WC chính là bồn cầu. Trịnh Hải Dương đứng đối diện với hố tiêu, nhưng Hàn Nhất đứng đứng không đến sẽ đái dây ra người, cộng thêm chân quá ngắn chưa thể tự làm, cũng chỉ có thể ngồi xổm trên hố tiêu, đái một nửa, liền cong người đặt hai tay lên quần len, ngẩng đầu nói với Trịnh Hải Dương: "Ca ca, lạnh."

Trịnh Hải Dương: "Nơi nào lạnh? Thí thí hay là tiểu kê kê?"

Hàn Nhất chu mỏ bĩu môi: "Đều lạnh."

Trịnh Hải Dương dỗ dành nó: "Không có chuyện gì, đi vệ sinh xong mặc quần vào liền không lạnh."

Đi vệ sinh xong liền mặc quần ra ngoài, Trịnh Bảo Lệ đã làm tốt điểm tâm, Trần Linh Linh liền chuẩn bị nước nóng cho hai đứa nhỏ rửa mặt cùng khăn mặt, đồng thời còn rửa tay súc miệng.

Sau khi ăn điểm tâm xong Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh sẽ đi ra ngoài mua thức ăn, mang theo hai đứa bé thì không tiện, liền để Trịnh Hải Dương ở nhà trông Hàn Nhất. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Mấy người lớn bây giờ đều đặc biệt tín nhiệm Trịnh Hải Dương, mấy đứa trẻ con cùng trang lứa không ai hiểu chuyện và nghe lời như Trịnh Hải Dương, thông minh ngoan ngoãn, trước nay không khóc nháo không làm loạn, còn có thể chăm lo cho em trai, giúp đỡ ba mẹ, hiện tại ở nhà, Trịnh Hải Dương chính là tiểu áo bông*, đứa nhỏ thiệt khiến người ta yêu thích.

*tiểu áo bông ý chỉ tri kỉ ấm áp ý, bên Trung người ta thường so những người con hiếu thảo, ngoan hiền là sự an ủi ấm áp dành cho cha mẹ nên thường được gọi là áo bông.

Qua năm, năm ý vị vẫn đặc biệt đủ, ngồi ở nhà có thể nghe được xa xa có tiếng pháo, đi trên đường cái có thể mua được các loại hàng tết. Trường cao trung đối diện nhà bọn họ cũng bắt đầu đi học trở lại, sau tiếng chuông reo không còn im ắng nữa, lại có thể nghe được rất nhiều học sinh huyên náo, tiếng nói chuyện xuyên qua bờ tường thấp truyền tới, sáng sớm mở cửa ra cho thông khí, có thể nghe thấy tiếng đọc thuộc sách làu làu.

Trịnh Hải Dương ở trong phòng dạy Hàn Nhất thơ ca, cái gì là "Ngỗng ngỗng ngỗng khúc hạng hướng thiên ca" "Nghi là ngân hà rót xuống từ chín tầng trời" "Thuyền nhỏ đã qua vạn tầng sơn", Trịnh Hải Dương nhớ được bài thơ nào đều sẽ dạy Hàn Nhất một lần.

Hàn Nhất lúc còn rất nhỏ cũng đã thể hiện rằn bản thân nó trong việc học tập rất có thiên phú, lúc học đi bộ cũng nhanh chóng, lúc học thơ ca cũng nhanh. Trịnh Hải Dương tự nhận là một học tra, ngữ văn ở cao trung đạt tiêu chuẩn "thượng thừa", bây giờ trong đầu có thể nhớ tới mấy bài thơ rất nhanh sẽ bị " nghiền ép"hết.

Nhưng ở phương diện dạy đứa nhỏ, mọi người sẽ mang suy nghĩ tâm thái, Trịnh Hải Dương cũng thế, hắn muốn dạy đứa nhỏ thơ ca? Đức văn thể mỹ là đều phải phát triển toàn diện a!

Trịnh Hải Dương liền bắt đầu dạy Hàn Nhất hát, hát nhạc thiếu nhi, "trên đời chỉ có mẹ tốt" đã sớm học được, liền bắt đầu dạy bài "Hai một con cọp".

Trịnh Hải Dương hát: "Một hai con cọp, lão con là cọp giấy, chạy trốn chạy mau đến nhanh, một con không có đuôi một con không có lỗ tai thật là kỳ quái, thật là kỳ quái..." Hát đến nửa chừng đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, đến cùng là không có đuôi? Hay không có lỗ tai? Không có con mắt? Hoàn toàn không nhớ rõ!! Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Không nhớ rõ cũng đành vậy, ngược lại ý tứ đúng rồi là được, lại không phải làm toán học, không có tiêu chuẩn đáp án, nhưng vấn đề là Trịnh Hải Dương cái này trước đây là học tra còn có chút chết trạch*, đời trước lúc không có chuyện gì sẽ thích đi dạo diễn đàn, hai mươi năm sau khi mạng lưới thế giới đã không phải người bình thường có thể hiểu rõ, đều bị những sinh vật không rõ như mèo, chó chiếm lấy, lúc đó "Một hai con cọp" có phiên bản "Bạn đồng tính", Trịnh Hải Dương cảm thấy thú vị liền mở ra nghe, sau khi nghe xong lền cảm thấy chơi vui, hiện tại liền xong rồi, hát xong bài "Một hai con cọp" phiên bản biền thường, trong đầu hắn liên tục phát ra phiên bản khác kia ——

*chết trạch là chỉ mấy bạn thuộc diện chỉ nằm nhà chờ chết ý, sống thọ và chết tại nhà.

"Một hai con cọp, một hai con cọp, yêu nhau, yêu nhau, hai con đều là công, hai con đều là công, thật biếи ŧɦái, thật biếи ŧɦái..."

Trịnh Hải Dương: "..."

Hắn liền tự mình xem xét những bài hát thiếu nhi mình có thể nhớ lời ở trong đầu điểm qua một lần, sau đó cả người đều cảm thấy không ổn, đặc biệt là gần đây TV đang chiếu "Hồ lô biến", còn rất hot, trên đường tùy tiện liền nghe thấy trẻ con hát "Hồ lô biến hồ lô biến", còn có một cặp người bạn nhỏ quá nhà chơi hát vài câu. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Hàn Nhất nghe xong cũng có thể hát vài câu, nhưng hát không hoàn chỉnh, bây giờ Trịnh Hải Dương nhớ lại hai mươi năm sau chế xấu về tuổi ấu thơ, liền không đành lòng nhìn thẳng việc hắn sống lại quãng thời gian này a...

Trịnh Hải Dương chính mình xoắn xuýt một lúc, lắc lắc đầu vứt bỏ mấy cái suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, hắn nghĩ muốn phát triển toàn diện cũng chờ hai năm nữa đi, giờ nên dạy Hàn nhất một vài thứ hữu dụng, hắn bắt đầu dạy Hàn Nhất chữ số Ả rập và ghép vần, nhà bọn họ có một quyển từ điển Tân Hoa, Trịnh Hải Dương ôm Hàn Nhất dạy nó nhận mặt chữ và luyện phát âm từng chữ một.

Trẻ con thường khó tập trung, Hàn Nhất học chữ một lát liền quay ra ôm ôm món đồ chơi, hoặc là kéo tay Trịnh Hải Dương muốn ôm một hồi, Trịnh Hải Dương liền làm mặt dọa: "Không học a? Không học anh liền đi đó!"

Hàn Nhất trở mặt so với Trịnh Hải Dương làm bộ xoay người còn nhanh hơn, vừa nghe ca ca nói phải đi mặt nhỏ lập tức nhăn như xíu mại, nghểnh cổ lên mở miệng muốn khóc, Trịnh Hải Dương lập tức phải xoay người chặn lại: "Không đi, anh không đi nữa!"

Hàn Nhất lại nhanh chóng cúi đầu trở lại làm mặt bánh bao, làm như trước đó không có gì xảy ra cả, lại ôm ôm cánh tay Trịnh Hải Dương, hắn bất đắc dĩ thở dài: "Vừa anh dạy em cái gì đã học được chưa?"

Hàn Nhất gật gật đầu.

"Một cộng một bằng mất?"

"Hai!"

"Một cộng hai bằng mấy?"

"Ba!"

"Thật thông minh! Nào, đến đây anh thơm một cái."

Có lúc Trịnh Hải Dương ở trên ban công tập thể dục theo đài cũng sẽ mang theo Hàn Nhất theo, Hàn Nhất chính là theo ở phía sau nhảy bừa, nhảy hai lần lần liền đổ mồ hôi ầm ĩ đòi ca ca lau, nhảy thêm hai lần thì mệt, liền chạy đến dựa vào người Trịnh Hải Dương, còn thường xuyên thèm —— trên ban công còn treo mấy bọc lạp xưởng thịt gà, thịt vịt, thịt cá, Hàn Nhất hai con mắt đều nhìn chằm chằm lạp xưởng không tha, quay đầu nhìn về phía Trịnh Hải Dương, tay chỉ chỉ, âm thanh mềm nhũn vô cùng, thật giống trời sinh liền biết cái gì ăn ngon: "Ca ca, em muốn ăn."

Trịnh Hải Dương vốn là muốn nói lạp xưởng không có gì ngon, kết quả bị Hàn Nhất dùng đôi mắt đen sáng bóng nhìn chăm chút, nhất thời mềm lòng, chạy vào nhà bếp trộm cho Hàn Nhất gần nửa đoạn lạp xưởng. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Buổi tối lúc ăn cơm, Trình Bảo Lệ nhìn bát lạp xưởng cảm thấy không đúng, "Sao chị lại cảm thấy ít lạp xưởng hơn nhỉ? Hình như ít hơn một cái nhỉ?"

Trần Linh Linh: "Hay là có chuột?"

Trình Bảo Lệ: "Nếu như là có chuột, con chuột cũng quá thành thật nhỉ? Không ăn cả cái chén mà chỉ lấy một cái?"

Trịnh Hải Dương im lặng ăn cơm, làm bộ mình không nghe thấy gì hết.

Sau tất niên năm 91 là khởi đầu một năm hoàn toàn mới, năm mới không khí hoàn toàn mới, một năm này lại như đầu xuân như mọi khi không khí ấm áp, khí trời hết sức tốt. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Hàn Trì Quân cùng Trần Linh Linh ở tỉnh thành thời gian dài, vốn dự định đưa con trai trở về Bắc Kinh, nhưng Hàn Nhất sống chết không chịu đi, còn nhỏ nhưng quật cường ra mặt, đánh chết cũng không chịu rời đi!

Trần Linh Linh hết cách, cũng chỉ có thể cùng Hàn Trì Quân thương lượng, để hắn đi về trước, bản thân cô mang theo đứa nhỏ ở lại đây hai ngày, làm công tác tư tưởng dỗ dành.

Hàn Trì Quân liền trở lại phía bắc, đồng hành còn có Trịnh Bình đang muốn đi Bắc Kinh làm thủ tục mua nhà. Mấy người đàn ông vừa đi, trong phòng chỉ còn hai người phụ nữ.

Cửa hàng vào lúc này đã gần như trang trí xong, còn chưa có bắt đầu nhận người, hai người phụ nữ cũng không có việc gì làm, hoặc đi mua thức ăn về nấu cơm, dạo phố, hoặc ở nhà ôm con trai xem ti vi cùng đan len.

Một ngày nọ, có tiếng gõ cửa vang lên, Trình Bảo Lệ ra mở cửa liền thấy một cô gái xa lạ đứng trước cửa —— vóc dáng rất đẹp lại rất trẻ trung, so với Trần Linh Linh cũng không kém, tóc buộc cao lộ ra phần cổ tinh tế không đeo khăn, khí chất vô cùng xuất chúng.

Cửa vừa mở ra liền nhìn thấy một cô gái đứng đó cười nói: "Chào chị, không biết chị có rảnh không ạ? Em có thể vào nói chuyện một lát được không? "

Trình Bảo Lệ sợ hết hồn, phản ứng đầu tiên chính là chẳng lẽ Trịnh Nhị giấu mình ở ngoài lén lút với người phụ nữ khác? Nhưng còn chưa kịp mở miệng, liền nghe được người kia nói: "Em là Nhã Phương, bên em có rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da dành cho chị em phụ nữ chúng ta, em có thể giới thiệu cho chị một chút được không?"

Trong phòng Trần Linh Linh vừa đi ra vừa nói: "Chị Bảo Lệ, ai tới vậy?" Vừa đến cửa nhìn thấy một cô gái xa lạ cũng sững sờ, trên dưới đánh giá một hồi, liền quay đầu hỏi Trình Bảo Lệ "Chuyện này...?"

Trình Bảo Lệ ở lúc Bắc Kinh từng nghe nói qua Nhã Phương tiểu thư, là ở trong cửa hàng gà rán nghe mấy người phục vụ tán gẫu, có người nói là bán son môi cùng đồ cho phụ nữ, cô dừng một chút, nói: "Đây là Nhã phương tiểu thư." Vừa nói vừa mở cửa, cũng không có ý định cản người ta, chủ yếu là nụ cười đối phương thực sự quá xán lạn, cô cũng không tiện trực tiếp đuổi người ta đi, cũng bởi vì cô ở "Nhất Dương" làm lâu cũng quen thuộc vẻ mặt tươi cười đón khách. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Nhã phương tiểu thư đi vào phòng, đem hai túi đặt ở trên bàn, thấy Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh không nói gì, cô liền bắt đầu tự do phát huy, lưỡi nói muốn nở hoa.

Trịnh Hải Dương mang theo Hàn Nhất chạy đến, liếc mắt thấy trong phòng có một cô gái xa lạ nắm tay Trần Linh xoa trên tay một thứ gì đó, mẹ hắn đang đứng một bên hiếu kỳ nhìn, một đống bình bình lọ lọ để trên bản, chỉ nghe người khách xa lạ kia nói: "Chị à, làn da của chị bảo dưỡng thật tốt, vừa trắng vừa tinh tế, chỉ là có nứt nẻ, trên tay cũng vậy, chắc do rửa chén giặt quần áo chạm nước lạnh đúng không? Em nói chị nghe, phụ nữ chúng ta chỉ cầu gia đình hoà thuận vui vẻ, thế nhưng cũng nên đối xử với bản thân mình thật tốt, chị nhìn xem làn da chị tốt như vậy, nếu không dũng mỹ phẩm bảo dưỡng thì thật đáng tiếc. Cái này để dưỡng ẩm, để làn da chị không bị nứt, thế nào có phải là vô cung mềm mại không? Có phải là đặc biệt mềm mịn thơm lừng không?

Trần Linh Linh chính mình sờ sờ lớp kem vừa bôi lên mu bàn tay,Trình Bảo Lệ cũng đưa tay lại đó sờ một hồi, nói: "Quả thật rất mềm mịn a."

Nhã Phương tiểu thư lại cầm lấy một bình đồ vật mở ra, đổ một ít ở trên tay, một lần nữa cầm lấy tay Trần Linh Linh, thoa lên: "Còn có cái này, vừa cái kia là để trong da chị cung cấp nước, thế nhưng nước sẽ bốc hơi lên a, cái này chính là ở trên mặt chị hình thành một tầng bảo vệ, không cho nước bốc hơi lên."

Trình Bảo Lệ chính nghiên cứu trên bàn bình bình lon lon, Nhã Phương tiểu thư nói đột nhiên vừa quay đầu, nhìn về phía cô, cười: "Chị này làn da cũng có chút làm, cũng phải dùng thủy lau một chút, đúng rồi ta chỗ này còn có son môi, trên ti vi diễn TV người đẹp đẽ chứ? Chính là mạt son môi, nhưng dễ nhìn, " nói đi lấy son môi, đưa cho Trình Bảo Lệ: " Bôi một hồi, bảo đảm quan tâm các chị yêu thích, này một cây son môi thật là nhiều người yêu thích."

Trịnh Hải Dương này vẫn là lần đầu nhìn thấy Trần Linh Linh sẽ bị người nào nói tới dừng lại, có thể quay đầu vừa nghĩ, nữ nhân trời sinh đối với mỹ phẩm sẽ không có sức đề kháng, hiện tại mới 91 năm, đợi thêm mười năm, Trung Quốc những này mỹ phẩm bảo dưỡng phẩm thị trường mới phải khiến người ta hoa cả mắt. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Trịnh Hải Dương chạy đến bên cạnh bàn, bò lên trên cái ghế cầm một nhánh son môi nhìn, muốn nhìn một chút là nhãn hiệu gì, kết quả vừa nhìn dĩ nhiên là "Nhã Phương", hắn đối với đồ vật của phụ nữ không nghiên cứu nhiều, nhưng nhãn hiệu này hắn nghe nói qua, trước đây lúc mua đồ cũng có thấy qua.

Hàn Nhất đứng ở cái ghế bên cạnh kéo chân Trịnh Hải Dương, Trịnh Hải Dương liền nhảy xuống, Hàn Nhất lấy son môi trong tay hắn liền định bỏ vào miệng, Trịnh Hải Dương mau chóng đoạt lại: "Không thể ăn, không thể ăn a."

Hàn Nhất lộ ra vẻ mặt mê mang, bên trong còn mang theo một điểm chờ đợi, tựa hồ mười phần mong đợi Trịnh Hải Dương mang món gì ăn ngon cho nó, Trịnh Hải Dương bèn mang son môi trả lại, quay đầu lôi kéo tiểu bảo bảo lén lút chạy vào nhà bếp.

Nhã Phương tiểu thư lần này không gõ sai cửa, tìm được Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh hai người này đều là người có tiền, mang theo hai túi đồ vào nhà, lúc rời đi chỉ còn một túi, trên mặt cười ra một đóa hoa rạng rỡ.

Phụ nữ đúng là có thiên tính bên trong, đối với mỹ phẩm không có sức đề kháng, Trần Linh Linh Trình Bảo Lệ mua một đống đồ một chút cũng không thấy đau lòng, Trình Bảo Lệ còn mua thêm một thỏi son môi màu đỏ, đứng trước gương đánh lên miệng, màu sắc đó khiến Trịnh Hải Dương đang mang theo Hàn Nhất chạy ra ngoài suýt chút nữa bị cái lạp xưởng mình mang theo nghẹn chết.

Trần Linh Linh ngồi bên cạnh thu dọn đồ đạc, cô cũng mua không ít, thật sự rất yêu thích, trước đây em gái Hàn Trì Quân từ nước ngoài về liền tặng cô son môi cũng các loại mỹ phẩm dưỡng ra, còn nói ở nước ngoài thứ này đặc biệt nhiều, phụ nữ đều thích, son môi hầu như là mỗi người một cái.

Trình Bảo Lệ lấy giấy lau son trên môi, nói: Chị cảm thấy màu hồng này rất được, đánh lên liền thấy cả người có tinh thần, em xem cái người nhân viên của Nhã Phương kia cũng đánh".

Trần Linh Linh vào lúc này có chút tỉnh táo lại, máu bắt đầu chảy về não, nàng nhìn một bàn đồ vật dở khóc dở cười: "Hai chúng ta mua nhiều vậy làm gì! Có dùng hay không còn chưa biết được! Nghe cô ấy nói liền mua hết. Mua một cái thử xem là được rồi, mua nhiều vậy dùng thế nào được a!"

Trình Bảo Lệ đúng là rất vui vẻ "Cứ chậm rãi dùng, còn có cái này là nước, cùng nước uống và kem bảo vệ da không giống nhau a."

Hai đứa nhỏ lại chạy đi ăn vụng lạp xưởng rồi chạy như bay vào phòng, Trịnh Hải Dương chưa vội ngồi xuống, một tia sáng lóe lên trong đầu —— vào lúc này Trung Quốc vẫn không có mỹ phẩm? Trong cửa hàng bán đều là kem bảo vệ da gì đó, son môi hắn cũng là lần đầu tiên thấy, có thể nói hai mươi năm sau hoàn toàn không phải như bây giờ, thương trường hầu như đều là cửa hàng bán mỹ phẩm, tiền của phụ nữa dễ kiếm lời a!

Có thể là mở cửa hàng gà rán rất dễ dàng, nhưng mở bán son môi bán mỹ phẩm liền khó khăn, có bán ra ngoài được hay không là một chuyện, lúc này nhập hàng phỏng chừng đều không phát triển được. Trịnh Hải Dương không biết cái nghề này không biết đồ con gái, càng thêm không biết ở Trung Quốc thị trường mỹ phẩm bắt đầu như thế nào, nhưng hắn cảm thấy Nhã Phương có khả năng là tiên phong trong nghề này. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Kinh tế càng ngày càng tốt, dân chúng càng ngày càng có tiền, mỹ phẩm dưỡng da giá cả hoàn toàn có thể chịu đựng được, phụ nữ nào có thể chống được sự mê hoặc của mỹ phẩm?

Trịnh Hải Dương cảm thấy có hi vọng!

Nhưng hắn cảm thấy có hi vọng cũng vô dụng, qua năm hắn mới được năm tuổi, then chốt là làm sao để người lớn cảm thấy cái thị trường này có thể kiếm nhiều tiền mới được.

Trịnh Bình rất nhanh từ Bắc Kinh trở về, sau khi trở về lập tức liền nhìn thấy trên bàn trang điểm một đống bình bình lọ lọ, không nhịn được lắm miệng nói: "Mua phế phẩm gì đó?" Kết quả liền bị Trình Bảo Lệ mắng một trận.

"Sao có thể nói son môi của em là phế phẩm, khói thuốc của anh không phải phế phẩm a? Hút một cái rồi miệng lại phun ra, anh được thêm thịt hay vóc dáng to cao hơn?"

Trịnh Bình nói: "Ơ đây là món ăn tinh thần em hiểu không!?"

Trình Bảo Lệ: "Ơ! Cùng là món ăn tinh thần, nó giúp em thêm nhã nhặn xinh đẹp, đây mới là món ăn tinh thần! Thuốc lá sao có thể là món ăn tinh thần?"

Trịnh Bình nói không lại Trình Bảo Lệ, dở khóc dở cười nhận sai: "Được được, được được được, ta sai rồi, son môi là món ăn tinh thần, thuốc lá là phế phẩm." Rồi hỏi thăm nói: "Mua ở đâu thế?"

Trình Bảo Lệ: "Nhã phương tiểu thư gõ cửa bán."

"Bao nhiêu tiền?"

"Son môi a? Son môi mấy tệ, này nọ lọ chai hai người mua có mấy chục tệ đi."

Trịnh Bình nhíu mày: "Còn rất kiếm tiền a, so với mấy cửa hàng nhỏ ngoài kia thì kiếm được nhiều hơn."

Trình Bảo Lệ ngồi xuống nói: "Ai, ngươi nói như vậy ta mới nhớ tới đến, xác thực rất kiếm lời nha, hắn một cây son môi lời hơn chúng ta mấy khối gà rán."

Trịnh Bình: "Em đừng có cái gì cũng so sánh với gà rán được không? Lần trước con trai cân nặng bao nhiên em lại so với được bao nhiêu gà rán."

Trình Bảo Lệ che miệng cười: "Thói quen, thói quen mà."

Sau khi Trịnh Bình trở về Trần Linh Linh đã nghĩ mang con trai trở về Bắc Kinh, nhưng Hàn Nhất cứ dán vào Trịnh Hải Dương không chịu đi, so với lần trước còn cứng đầu hơn, Trịnh Bảo Lệ thấy vậy liền bảo: "Vậy thì chờ một chút, hai ngày nữa chị cùng Trịnh Bình về quê, trở về sẽ ghé qua Bắc Kinh, đến lúc đó chúng ta cùng đi, Hàn Nhất dính Dương Dương như vậy thì để Dương Dương ở lại Bắc Kinh, em giúp chị chăm sóc, chị rảnh rỗi sẽ rở về Bắc Kinh xem sao."

Trịnh Hải Dương: "..." Mẹ, đến cùng có phải là thân sinh không a, cứ thế vứt con trai ra ngoài thoải mái vậy?!

Trịnh Bình về nhà đương nhiên không thể tay không trở lại, sống ở đại viện có rất nhiều người quen biết, còn có anh trai hắn, chị dâu cùng em trai, chung quy lần này phải mua ít đồ trở lại.

Trần Linh Linh cùng Trình Bảo Lệ nhân lúc rảnh rỗi liền mang theo hai đứa nhỏ ra phố mua đồ, chọn đồ tốt mua, cả hai nghĩ rất đơn giản, lúc trước ra ngoài chính là chạy ngang dọc kiếm tiền, bây giờ có tiền trở lại thấy phụ lão hương thân, đương nhiên muốn mặt mày rạng rỡ trở lại, không những thế còn muốn mua thứ tốt tặng mọi người, dù sao trước khi Trịnh Bình rời khỏi đại viện cùng mọi người sống chung rất tốt, giúp đỡ nhau lúc bận rộn, mọi người trong xóm ở chung vô cùng hòa hợp.

Trần Linh Linh rất không thích mấy người công chức ở sân xưởng dầu, vừa đến đã không có giao tình gì, thứ hai là lúc trước bị người ta nói lời không tốt, trong lòng còn nhớ kỹ thù cũ, vì lẽ đó lúc mua đồ cũng không chú ý mấy, chỉ là Trình Bảo Lệ chọn lựa, mua cho Trịnh gia gia cùng hai anh trai Trịnh Bình thêm chút điểm tâm.

Hai người mang theo con trai đi dạo trên đường, lối đi bộ to không có trật tự, xe cộ đi lại tới lui, trên đường cái nhìn như hình răng cưa. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Trịnh Hải Dương nhìn trái nhìn phải, muốn tìm xem có chỗ nào bán mỹ phẩm hay không, kết quả đúng là không tìm được, nhưng vô tình hắn lại nhìn thấy trên tường một tờ giấy tuyên truyền, dĩ nhiên lại tuyển "Nhã phương tiểu thư".

Tờ giấy tuyên truyền màu xanh lam, mặt trên in ảnh mỹ phẩm cùng một vài cô gái mặc trang phục thống nhất, khí chất tao nhã, còn có một câu tuyên —— nhã phương tiểu thư, một công việc mỹ lệ.

Đại khái ở cùng Hàn Nhất thời gian dài, Trịnh Hải Dương đã rất lâu không có vận may tới, khi vận may tới trong lòng cũng sáng ra, vừa nhìn thấy lời tuyên truyền, một khắc đó trong đầu Trịnh Hải Dương bỗng rực lửa, hắn nghĩ tại sao mẹ hắn cùng dì Trần Linh Linh không thể tìm hiểu một chút Nhã Phương? Trước tiên chỉ cần tìm hiểu một chút, cũng không cần làm ngay, chờ thêm vài năm nữa mọi người đều có tiền mua được mỹ phẩm liền làm tiếp cũng không muộn.

Trịnh Hải Dương vừa nghĩ năm đó đòi nợ ban cứ như vậy đi xé tuyên truyền giấy, đáng tiếc lần này không làm được nhiều, chỉ có thể giương mắt nhìn tờ giấy tuyên truyền, mà bên kia Hàn Nhất bị Trần Linh Linh ôm vào cửa hàng, đứa nhỏ nửa phút không thấy được Dương Dương ca liền gấp không chịu được, cái đầu nhỏ lắc lắc khắp nơi tìm anh trai. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Trần Linh Linh ôm con trai đi ra, nhìn lướt qua phát hiện Trình Hải Dương đang đứng ngoài quá nghểnh cổ lên nhìn đồ gì đó trên tường "Dương Dương" Trần Linh Linh kêu một tiếng rồi ôm Hàn Nhất đi tới: "Con đang nhìn gì vậy?"

Hàn Nhất vừa nhìn thấy anh trai là không náo loạn, yên lặng trở lại, Trần Linh Linh nhìn theo, hóa ra là lần trước bọn họ mua hàng - "Nhã phương".

Trịnh Hải Dương vì biểu hiện mình một đứa bé xem không hiểu chữ, cố ý chỉ vào tờ giấy tuyên truyền, ngây thơ nói: "Dì trên đó thật đẹp mắt."

Trần Linh Linh không chú ý "Dì đẹp mắt", mà chú ý mặt trên có một dòng chữ to "Nhã Phương tiểu thư, một phần mỹ lệ công tác", hóa ra là tuyển nhân viên, phía dưới còn có điện thoại cùng địa chỉ, nhìn qua, hóa ra còn rất gần nơi này, qua đường liền đến.

Trình Bảo Lệ mua đồ vật đi ra, nhìn thấy "Một phần mỹ lệ công tác" mấy chữ này cảm thấy đặc biệt mới mẻ, kỳ thực "Mỹ phẩm" hai chữ này đối với nàng mà nói liền đầy đủ mới mẻ, nàng nói: "Ai u, này nhã phương tuyển nhân viên còn rất thú vị, ta chưa từng nghe nói công tác còn có thể mỹ lệ, đi một chút đi, lại mua ít đồ đi." Nói xong đi dắt tay của con trai.

Trịnh Hải Dương đối với phản ứng của người lớn có hơi thất vọng, nhưng ngẫm lại tự thấy thời gian còn dài.

Trịnh Bình cùng Trình Bảo Lệ mang theo một đống đồ vật về nhà, Trình Bảo Lệ còn cố ý cầm theo son môi đã mua, bởi vì Hàn Nhất không thể rời bỏ Trịnh Hải Dương, Trình Bảo Lệ liền thẳng thắn để con trai ở lại cùng tiểu bảo bảo, để Trần Linh Linh chăm sóc hai đứa bé.

Trịnh Hải Dương kỳ thực có chút không yên lòng, hắn luông cảm thấy lần này trở lại nhất định sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đặc biệt là khi nghĩ đến bà ngoại. Nghĩ tới nhà ngoại Trình Hải Dương có chút xa lạ, họ đã gần hai năm không trở lai, trong hai năm này không cùng nơi đó có chút liên hệ nào, lần này trở lại e rằng vẫn phải tiếp xúc. Hắn biết mẹ hắn cùng người trong quá khứ đã hoàn toàn thay đổi, nhưng thế sự khó biết, Trịnh Hải Dương chỉ hy vọng đừng có chuyện gì lớn đánh vỡ đường đi hiện tại của nhân sinh. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Nhưng có câu nói càng sợ điều gì sẽ gặp điều đó, đôi khi vận rủi không thể trốn, chỉ có thể tự mình gánh, tự mình chịu đựng nó đi qua.