🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 26: Nhất Dương Gay
Edit: Nham Nham
Beta: Uyên
- -------------------------------------------------------------
Cuộc sống có bao nhiều điều kỳ diệu, vốn là vì Asian Games mới đến Bắc Kinh, kết quả chỉ trong chớp mắt, lại vì cửa hàng thức ăn nhanh mà bôn ba.
Trịnh Hải Dương còn nhớ rõ ràng, tựa hồ chuyện sống lại mới xảy ra cách đây không lâu, năm ngoái thôi, cả nhà bọn họ còn ở huyện thành nhỏ ở Giang Bắc, vậy mà chỉ trong chớp mắt, bọ họ đã tới Bắc Kinh, vì sự nghiệp mà bôn ba bận rộn.
Cao Thính Tuyền, Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân ba người đàn ông mỗi người cầm một khoản tiền lớn đi ra, Cao Thính Tuyền 20 ngàn, Trịnh Bình 10 ngàn, Hàn Trì Quân cầm 40 ngàn.
Giữa tháng sáu, Cao Thính Tuyền dựa vào quan hệ tìm nghười thuê một cửa hàng ở ngã tư phía đông, tuy không so được với cửa hàng ba tầng của KFC, chỉ có một tầng, nhưng một tầng này cũng không nhỏ, cũng có KFC một tầng lớn nhưu vậy, đoạn đường còn hết sức thuận lợi cho việc buôn bán, có thể thuê được cũng nhờ có nhà mẹ Kỳ Kỳ làm lãnh đạo ở bưu cục giúp đỡ.
Trịnh Bình bọn họ đi vài chuyến tới lui đến KFC, biển số nhà, trang trí cửa hàng, thậm chí phòng vệ sinh cũng phải để ý vài lần, không rập khuôn, chính là mô phỏng gián tiếp tìm cảm giác, trên đất lấy gạch gì, trên tường đồ màu gì, bàn ghế bày ra sao. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Sau khi xác định, còn phải tìm kĩ sư thủy điện, thợ thủ công, thợ xây, khi đó cũng có đội trang trí, một đốc công phía dưới chỉ dẫn mọi người nghe theo một công việc nhất định, Cao Thính Tuyền tìm cũng là bạn bè cũ, giá tiền không có gì đáng ngại, cũng thuận tiện trao đổi.
Toàn bộ sáu tháng đáy tháng bảy đều là trang trí, Trịnh Bình, Hàn Trì Quân muốn chạy thị trường, định làm nhà bếp, mua bếp lò, còn muốn mua giấy bọc khay, tìm các xưởng làm giấy để đặt khăn giấy lau tay, giấy vệ sinh... Người bị hun đến đen thùi lùi, Cao Thính Tuyền vốn là da rất trắng, một mùa hè ra nắng nhiều liền rất nhanh theo kịp Bao Công.
Nguyên liệu nấu ăn các phương diện đều làm tốt, rau dưa hoa quả salad thịt gà cũng dễ dàng làm, chính là coca cola có chút phiền phức, bọn họ tìm trụ sở ở Băc Kinh, nói chuyện chừng mấy ngày mới có thể lấy được giá cả giảm xuống, nhưng giảm cũng không nhiều.
Người phụ trách cuối cùng nói với bọn họ: "Tôi kỳ thật rất muốn ưu đãi cho mọi người, nhưng mọi người cũng biết, người nước ngoài nghĩ rất khác với chúng ta, chúng ta mua đồ, mua thêm nhiều thì tiện nghi thêm, người mua người bán đều cao hứng, vậy thì cùng vui vẻ như nhau; nhưng người nước ngoài không thế, họ buôn bán theo hợp đồng, còn cảm thấy người TQ chúng ta thật kỳ quái, rõ ràng chính là giá như vậy, tại sao lúc mua còn muốn ép giá." Rồi chỉ chỉ đầu nói "Thẳng thắn quá a, tôi cũng không còn cách nào khác."
Trịnh Bình trở về lấy chuyện này ra kể lại, mọi người đều cười, Trịnh Hải Dương hừ hừ trong lòng, chờ hắn đem TQ phát đạt, đạt được tiêu chí thị trường lớn, người nước ngoài bọn họ còn không được thích với người TQ tiêu tiền quen thuộc ra sao, hiện tại kiêu ngạo, sau này còn không đứng được để mà kiêu ngạo đâu.
Trịnh Hải Dương khoảng thời gian này cũng ở cửa hàng gà rán xem xét sự tình, hắn suy nghĩ rồi quan sát cách KFC hoạt động, cảm thấy nhà máy xí nghiệp này có thể ở TQ mở ra nhiều chi nhánh như vậy mà không có một cửa hàng thức ăn nhanh nào có thể chống lại nó, như vậy quả thật nó có chỗ độc đáo. Trước đây, lên đại học học quản lý phân tích KFC, Trịnh Hải Dương nhớ đến đời trước có nghe qua, hiện tại cũng ít nhiều nhớ tới một điểm —— chuẩn hoá hoạt động, chi tiết nhỏ, phục vụ, bản địa hóa hoạt động. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Hải Dương hiện tại đang là bố bỉm sữa, thỉnh thoảng còn đi nhà bếp làm khoai tây nghiền cho Hàn Nhất, làm năm lần nhìn chung luôn có một lần Hàn Nhất là không ăn, cái muôi đưa đến bên mép, liếʍ một cái, nghẹo đầu sẽ không ăn, Trịnh Hải Dương tự mình thưởng thức, mùi vị xác thực không được, không làm ngon như trước đây.
Mùi vị kém đến mức không ăn được nhiều, nếu ngon Hàn Nhất sẽ ăn, kém hơn nhiều, Hàn Nhất sẽ không ăn, Trịnh Hải Dương không nhịn được nghĩ, vậy nếu như mở cửa tiệm khách hàng mua gà rán thế nào đây? Lần thứ nhất đến ăn, mùi vị được, lần thứ hai lại đến, mùi vị không tệ, lần thứ ba đến, nhưng nếu một lần nào đó mùi vị kém ăn không ngon, người khách kia sẽ đến tiếp sao? Hoặc là mua cùng một mùi vị, ngày hôm nay ngày mai hoàn toàn là hai mùi vị khác nhau, còn muốn mua lại sao?
Suy bụng ta ra bụng người, Trịnh Hải Dương thầm nghĩ nếu là mình cũng không muốn đi, ai lại muốn lấy tiền mua đồ ăn không ngon chứ?
Đồ ăn ngon thì phải chuẩn hoá hoạt động, phải đảm bảo khẩu vị thức ăn năm này tháng nọ đều là mùi vị khách hàng yêu thích, Trịnh Hải Dương ăn nhiều lần ở KFC như vậy, phát hiện ra quả thật mỗi lần gà rán đều có mùi vị tương đồng, khoai tây nghiền cũng mãi là màu sắc cùng hương vị như vậy, lượng salad trước sau đều không có sự khác biệt, chính bánh mì to nhỏ đều không chênh lệch mấy.
Còn có một số chi tiết nhỏ về phục vụ, Trịnh Hải Dương để ý thấy KFC ấn tượng nhất chính là sạch sẽ, bất cứ nơi nào cũng có người lau dọn sàn nhà, phòng vệ sinh cũng luôn sạch sẽ, bồn rửa mặt không có nước đọng, nhân viên phục vụ rất kiên nhẫn và chăm chỉ.
Cho tới các hoạt động bản địa, chính là dựa vào ẩm thực của người Trung Quốc quen thuộc mà giới thiệu món ăn mới, vẫn cải thiện và ở bản địa vẫn có khả năng cạnh tranh bộc lộ điểm hơn người.
Trịnh Hải Dương có thể nghĩ tới những thứ này cũng không phải là bởi vì hắn thông minh, mà là bởi vì hắn là người sống lại một lần, Trịnh Bình Hàn Trì Quân không để ý nhiều đến việc này, một lòng một dạ cố gắng trang trí cửa hàng, Trịnh Hải Dương liền tìm cơ hội tốt nhắc nhở bọn họ. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Có một lần Trình Bảo Lệ làm hoa quả salad, salad rõ ràng có thêm gì khiến mùi vị rất hắc, Trịnh Hải Dương ăn một miếng liền nhổ ra, nhăn mặt nói với mẹ: "Mẹ, salad hoa quả ăn không ngon, tại sao mỗi lần làm salad đều có mùi vị khác vậy? KFC có salad với gà rán lần nào ăn cũng cùng một mùi vị."
Trình Bảo Lệ không coi đây là chuyện to tát, đẩy đẩy con trai não quả dưa.
Trần Linh Linh nghe xong lời này, cân nhắc một phen, không khiến Trịnh Hải Dương thất vọng, quả nhiên nhận ra hàm ý bên trong, cô chạy đi KFC mua một ít, cách hai ngày mua một lần, mỗi lần mua, ăn quả thật thấy mùi vị không hề thay đổi.
Trần Linh Linh trở về nhà bếp thương lượng cùng Trình Bảo Lệ, rồi qua cửa mua salad hoa quả và đĩa, nói: "Sau này chúng ta làm salad, rau xà lách ít hay nhiều, hoa quả thái nhỏ cũng cần có định lượng, salad nên múc mấy muôi cũng cần định lượng, đảm bảo khẩu vị trước và sau khi ăn đồng nhất."
Lại lấy thêm đùi gà, "Đùi gà ướp muối một thời gian nhất định, bên ngoài bao phủ một lớp bột sền sệt, nước ít hay nhiều, trứng gà mấy quả đều cần xác định rõ, bánh mì lúc làm cũng phải chắc chắn cần to hay nhỏ, khoai tây nghiền cần bao nhiêu mỡ bò, sữa bò, lại thêm nước gà cũng phải cân nhắc kĩ."
"Chúng ta không thể mỗi lần làm khẩu vị đều không giống nhau, người khác dùng tiền đến ăn, nhiều lần ăn mùi vị không giống nhau, có bao nhiêu người lần sau lại đến chứ?"
Trình Bảo Lệ ngẫm lại cảm thấy có đạo lý, nói: "Đúng vậy, hơn nữa chị cảm thấy chúng ta nên tuyển người phục vụ như KFC, trẻ tuổi lại nhiệt tình, khuôn mặt tươi cười nghênh đón mọi người, đối với ai cũng phải khiêm tốn khách khí. Em nói xem chúng ta có nên có một bộ đồng phục cho phục vụ mặc không?"
Trần Linh Linh cười nói: "Cái này không vội, hiện giờ tên cửa hàng còn chưa có đây này, chờ lấy tên cửa hàng rồi tuyển người phục vụ, rồi chúng ta sẽ làm quần áo."
Bên trong khu nhà nhỏ người lớn đều bận rộn, nhìn như tất cả mọi việc đều không có quy luật gì đó, nhưng thật ra tất cả đều quy củ làm chuyện của chính mình. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Cửa hàng trang trí đã được một nửa, đốc công đến để nghe Cao Thính Tuyền bọn họ chọn tên cửa hàng, tốt nhất là làm xong bảng hiệu đi. Cao Thính Tuyền hỏi Hàn Trì Quân nên lấy tên là gì, hắn không làm chủ, suy cho cùng Hàn Trì Quân đầu tư 40 vạn, một số tiền lớn như vậy cũng không phải đùa giỡn.
Hàn Trì Quân dù muốn hay không cũng phải chọn, liền nói: "Liền gọi "Nhất Dương gà rán" đi, đây là bảng hiệu đỏ của quán, tìm sinh viên đại học hỏi một chút tiếng anh viết thế nào, chúng ta viết tên tiếng anh lên nhãn hiệu nữa."
Cao Thính Tuyền nghe xong cảm thấy rất hào hứng: "Nhất Dương Nhất Dương a, được đó, cái tên này được, nghe thiệt là tây a, sao anh nghĩ ra vậy? Có ngụ ý gì không?"
Trịnh Bình cười nói: "Không ngụ ý gì, đơn giản là Hàn Nhất, Trịnh Hải Dương, tùy tiện hợp thành một cái tên thôi."
"..." Cao Thính Tuyền yên lặng giơ ngón tay cái lên: "Hai người các ngươi con trai bảo bối vượng gia a, dùng tên của bọn chúng, sau này cửa hàng nhất định ăn nên làm ra."
Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân đều cười, cười đến khách khí khiêm tốn, thật ra hai người đàn ông trong lòng nhưng vẫn rất là đắc ý.
Thánh năm tháng sáu tháng bảy cứ như vậy bận rộn trôi qua, bởi vì người lớn đều rất bận, Trịnh Hải Dương đã triệt để trở thành người trông nom đứa nhỏ, không chỉ trông Hàn Nhất, mà còn phải để ý Kỳ Kỳ hay chạy trốn khắp nơi như nữ hán tử.
Hàn Nhất đến tám tháng không chỉ đi được thuận lợi mà chạy trốn cũng vững vàng, trình độ nói chuyện cũng phát triển theo, trước đây gọi Trịnh Hải Dương là "vợ", bây giờ thì cái gì một tiếng "vợ ca ca" hai tiếng "vợ ca ca."
Lớp mẫu giáo của Kỳ Kỳ được nghỉ, mỗi ngày đều thích ra ngoài mua "Bắc Băng Dương", muốn uống nước có ga, kem trong bọc cũng muốn ăn, kem ống đôi muốn ăn, kem cũng không buông tha, nhưng tiền tiêu vặt chính mình lại không còn, liền quấn quít đòi Trịnh Hải Dương mua. Trịnh Hải Dương từ chối nói: "Không mua, tiền để dành này là để sau này Hàn Nhất cưới vợ dùng."
(*) kem ống đôi: ( nghĩa gốc: Song xịn nhi)(*)kem trong bọc ( nghĩa gốc: túi lâm)Chắc cũng kiểu giải nhiệt hè giống yourgut bịch của mình á. Tác giả chơi chữ mới lạ quá, hay bản raw dịch lạ quá, rốt cuộc từ này phải nhờ tùm lum người giải giúp (◎_◎;) ha haKỳ Kỳ liền đi dụ dỗ Hàn Nhất, vừa lừa vừa dụ, Hàn Nhất cao hứng, liền cùng Trịnh Hải Dương nói: "Ca ca em muốn ăn."
Trịnh Hải Dương liền doạ mặt lạnh: "Không có tiền."
Hàn Nhất: "Tiền cưới vợ."
Trịnh Hải Dương đi xoa mặt Hàn Nhất: "Lấy tiền cưới vợ đi uống đồ lạnh, sau đó em còn tiền lấy vợ hay sao?"
Hàn Nhất liền cười khanh khách, Kỳ Kỳ ở bên cạnh một tay kéo Trịnh Hải Dương một tay kéo Hàn Nhất, nóng lòng muốn ăn đồ lạnh muốn chết, dậm chân nói: "Dương Dương cậu không phải vợ Hàn Nhất sao? Cưới cậu không cần tốn tiền rồi, đi thôi đi thôi, chốc lát bán hết liền không có cái ăn."
Lại trở về, Hàn Nhất Trịnh Hải Dương Kỳ Kỳ trong tay một người một cái đồ uống lạnh, Kỳ Kỳ ăn ngày hôm nay còn muốn ngày mai, liền đến gần hỏi Hàn Nhất: "Tiểu Nhất, cưới vợ không cần rất nhiều tiền, ngày mai chúng ta còn ăn đồ uống lạnh a?"
Hàn Nhất liếʍ liếʍ kem trong miệng, đứa nhỏ không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, quay đầu nhìn Trịnh Hải Dương, Trịnh Hải Dương ngậm cây kem nhìn đứa nhỏ trừng mắt, Hàn Nhất dùng một vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, lắc đầu nói: "Ngày mai không thể dùng tiền cưới vợ." Dừng lại một chút dường như để tổ chức lại ngôn ngữ "Mẹ nói, cưới vợ, cần rất nhiều tiền! Phải để dành tiền!" Ở phương diện để dành tiền cưới vợ này, Hàn Nhất vẫn rất kiên định. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Hải Dương trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vì tiểu kim khố của mình mà lau một vệt mồ hôi, Kỳ Kỳ liền sáp qua mắt to đối với Hàn Nhất nói: "Ai nói? Không cần tiền a, nhóc nhìn Dương Dương ca ca của nhóc không phải không cần tiền sao?"
Trịnh Hải Dương nổi giận, ném qua gỗ trong tay xuống, nói với Kỳ Kỳ: "Cao Kỳ Kỳ, tớ đi nói với mẹ cậu vụ ăn kem bây giờ."
Kỳ Kỳ hừ một tiếng, ngậm que kem trong miệng mới không lên tiếng nữa.
Cuối tháng bảy, cửa hàng triệt để sửa sang xong, bảng hiệu tiếng trung tiếng anh đều đã ổn, được một dải lụa đỏ che kín, cửa hàng bên ngoài được lắp bằng kính thay cho tường gạch xi măng thông thường, bên trong cửa hàng là bàn ghế mới tinh, quầy thu ngân cao cao, hai quầy thu ngân trắng sang bóng lưỡng cả lên.
Người lớn ngày nào cũng mang theo mấy đứa nhỏ đến cửa hàng, đồng thời quét tước vệ sinh, những góc viền có cạnh đều lau đi lau lại đến sạch sành sanh, Trịnh Bảo Lệ may mắn mang theo găng tay chà sát gạch phòng vệ sinh, lau từng chỗ từng chỗ, đến mức bóng lưỡng; nhà bếp quét dọn sạch sẽ rồi để nồi niêu xoong chảo, rồi mua thêm một cái tủ lạnh to bự để ở nhà bếp.
Trịnh Hải Dương mang theo hai đứa bé ở trong cửa hàng nhìn qua nhìn lại, lại đi vào nhà bếp dạo qua một chút, Kỳ Kỳ nhìn thấy cái tủ lạnh to bự liền chạy tới, hỏi Trịnh Hải Dương: "Dương Dương, bên trong có que kem khác không?"
Trịnh Hải Dương nghĩ cái tủ lạnh kia mùa hè để đựng nguyên liệu nấu ăn, hẳn là không có gì khác, mà nghe Kỳ Kỳ hỏi như vậy, trong đầu hắn chợt có một tia linh quang —— gà rán nước có ga Kentucky Fried Chicken cũng có a, "Nhất Dương gà rán" tại sao không làm thêm nhiều đồ uống lạnh? Trời nóng như vậy khai trương, làm "Đồ uống lạnh" chắc chắn thêm phần đặc sắc, nhất định có thể hấp dẫn được không ít khách hàng!
Trịnh Hải Dương vừa nghĩ vừa nhanh chóng đi tìm cha hắn và Hàn Trì Quân, "Ba ba, tại sao trong cửa hàng không bán kem? Trời nóng không phải liền muốn ăn kem sao?"
Cao Thính Tuyền hiện tại đã không cảm thấy kinh ngạc, hắn đều gọi Trịnh Hải Dương là "Tiểu thần đồng", hắn cười ha hả nói: "Trịnh Nhị a, con trai của anh sao có thể ghê gớm vậy chứ, nếu không chúng ta kết thông gia từ bé đi, anh nhìn con gái của tôi cùng con trai của anh cũng lớn gần bằng nhau."
Trịnh Hải Dương dở khóc dở cười, Hàn Nhất theo ở phía sau, dường như đứa nhỏ nghe hiểu, khóe miệng bĩu lên, cảm thấy vô cùng không vui. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Hàn Trì Quân hiện tại cũng càng ngày càng yêu quý Trịnh Hải Dương, đứa nhỏ này đầu óc quả dưa luôn có thể nghĩ đến những thứ mà người lớn không lường tới, bọn họ một lòng nghĩ đến cửa hàng rán, căn bản không ai để ý trời nóng vậy nên làm đồ uống lạnh, Hàn Trì Quân ở bên cạnh Cao Thính Tuyền khoát tay cười hãnh diện nói: "Ai da, con trai tôi đều đã trực tiếp gọi Dương Dương là vợ, có trước có sau a, muốn là thông gia từ bé Kỳ Kỳ đến xếp hàng đi a con trai của tôi đứng trước rồi."
Cửa hàng sửa sang xong cùng thủ tục được làm đầy đủ, mấy người đàn ông bận rộn lâu vậy cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng cực kỳ tốt, ba người ngày hôm nay hưng phấn dị thường, Cao Thính Tuyền cùng Hàn Trì Quân vỗ bàn, một người nói Dương Dương sau đó chính là con rể tôi, một người nói Dương Dương là con dâu mình, càng nói khuếch đại vấn đề.
Trịnh Hải Dương ở cách đó không xa dắt Hàn Nhất cùng đi về phía nhà bếp, bỗng Hàn Nhất ở phía sau gọi: "Vợ."
Trịnh Hải Dương vừa đi vừa quay đầu lại: "Có chuyện gì?"
Hàn Nhất không nói lời nào, chỉ là nhìn hắn cười.
Cửa hàng đã được chuẩn bị tốt, trước hết thuê bốn người, đều là những cô gái trẻ, lớn nhất cũng mới 28 tuổi, đến lúc này, người một mực im lặng dường như không có công việc lớn gì là Trần Linh Linh rốt cuộc đã thể hiện năng lực.
Trịnh Hải Dương tận mắt chứng kiến Trần Linh Linh mang theo những người này dạy cách làm thu ngân, dạy họ quét dọn vệ sinh thế nào để lau của kính lau bàn cho sạch mà không là xước hay trầy, làm sao mỉm cười nói "Hoan nghênh quý khách" "Mong lần sau được gặp lại quý khách", làm sao để hướng dẫn khách chọn món ăn, làm việc tác phong ngay ngắn rõ ràng.
Trong cửa hàng trước hết định làm " Khoai tây nghiền kèm nước gà", "Khoai tây nghiền thơm ngọt", "Chân gà rán", "Cánh gà rán", "Ức gà rán", "Salad hoa quả", "Bánh mì", Coca cola, nước có ga cùng các loại đồ uống lạnh, phương pháp chế biến khoai tây nghiền cùng gà rán chỉ có chính bọn họ mới biết, người được thuê nhiều nhất chỉ là mổ gà, sắp xếp bàn, những thứ quan trọng Trần Linh Linh đương nhiên không nói cho người ngoài.
Trình Bảo Lệ chê bên ngoài cửa hàng quần áo đặt đồng phụ chi phí quá mắc, chính mình dùng máy may làm đồng phục "Nhất Dương gà rán", dùng màu vàng cùng màu đỏ phối hợp làm chủ đạo, ngực có hai chữ "Nhất Dương", người phục vụ mặc áo sơ mi trắng bên trong, người ngoài nhìn một cái liền thấy hai sắc đỏ và vàng.
Kết quả Trình Bảo Lệ làm xong đồng phục, Trịnh Bình cầm lên vừa nhìn liền hài hước nói: "Bảo lệ đồng chí, mặc dù là cửa hàng gà rán, nhưng đồng chí cũng không cần lấy quần áo làm cùng màu với gà rán chứ?"
Trình Bảo Lệ: "..."
Trịnh Hải Dương: "..."
Trình Bảo Lệ bực mình nói: "Mau lăn ra chỗ khác! Tôi liền xuyên thành gà rán thì như thế nào?!"
Trịnh Bình vội vàng nói: "Gà rán tốt gà rán được, anh yêu gà rán yêu gà rán~."
Trình Bảo Lệ dùng khuỷa tay chọc hắn: "Giỏi ha, bây giờ học được miệng lưỡi trơn tru, chết cũng không đứng đắn."
Giữa tháng tám, lúc nóng nhất, cửa hàng gà rán khai trương, lụa đỏ được xốc lên, ba chữ màu đỏ lại thêm là tiếng Anh văn lập tức thu hút sự chú ý của người xung quanh. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Kentucky Fried Chicken khai trương thời điểm tốt nên tạo ra một trận náo nhiệt, Hàn Trì Quân nhiều tiền làm xa hoa, một ngân phiếu ném đi liền mời một đội người đến nhảy, hôm đó vừa vặn là thứ bảy, tuy rằng trời nóng nhưng người đi ra ngoài dạo chơi cũng không ít, một trận chiêng trống vàng lên khiến mọi người nhộn nhịp chạy tới vây xem, rất nhanh, tất cả mọi người đều chú ý tới ở ngã tu phía đông mới mở một cửa hàng mới.
Cửa hàng gà rán phỏng theo nhãn hiệu của Kentucky Fried Chicken, cũng đồng dạng dùng Anh văn, người khác vừa nhìn ba chữ cái màu đỏ kia, không biết cũng cho rằng là thức ăn nhanh của nước ngoài.
Trịnh Hải Dương rất vui mừng mang theo Hàn Nhất cùng Kỳ Kỳ theo người lớn lại đây, trước không thấy nhãn hiệu vẫn cho cửa hàng đặt tên là "Cửa hàng gà rán Nhất Dương", kết quả chờ hắn ôm Hàn Nhất nghểnh cổ lên nhìn, suýt chút nữa bị từng ngụm từng ngụm nước sặc chết!
Cửa hàng vậy mà lại gọi —— "Nhất Dương Gay"
Nhất Dương Gay!!! Nhất! Dương! Gay!!!!
Trịnh Hải Dương: "..."
Trịnh Hải Dương hoá đá tại chỗ, sững sờ đến kinh ngạc, so với Trình Bảo Lệ làm gà rán còn muốn kinh động hơn.
Trời xanh ớiiiiiiii!!!! Trịnh Hải Dương trong lòng nhất thời khóc lớn, đặc biệt còn ôm đầu lăn lộn trên đất.
Ba ba à!!! Các ngươi muốn mô phỏng theo cũng không thể như vậy a!!! Người khác là "Kentucky Fried Chicken" các ngươi liền "Nhất Dương Gay"!!
Cả ngày nay trong đầu Trịnh hải Dương vẫn xoay mòng mòng cái tên to bự chình ình "Nhất Dương Gay", hắn còn nghe được mẹ hắn phóng đại lên rằng tên này quá hay, nói nó nghe đặc biệt tây!
Trịnh Hải Dương ôm Hàn Nhất, trong lòng tính toán đến tương lai – nghĩ nếu như hai mươi năm sau khi "Nhất Dương Gay" ở Trung Quốc đạt được đẳng cấp của KFC, không chừng người dùng Internet sẽ trêu chọc —— "Nhất Dương Gay, hẳn là thế á."
_(: з" ∠)_, càng nghĩ Trịnh Hải Dương càng cảm thấy cả người đều không ổn.
~~ Thêm chút vui nhộn giải trí giữa mùa thi ~~~ end chương 26! Nhất định phải ấn vote <3