🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 21: Tích tiền cưới vợ cho con trai.
Edit: Manh Manh
Beta: Uyên
- -----------------------------------------------------
Nhà Hàn Trì Quân tìm được ở ngay khu đối diện viện nghiên cứu, nơi trước đây chính là khu nhà công vụ của nhân viên của viện, hiện tại ở đó cơ bản đều là các lão ông lão bà, những nhân viên đã về hưu của viện nghiên cứu. Thời điểm Trần Linh Linh nghe nói sẽ chuyển đến đó còn vô cùng vui vẻ, ở đó toàn là những người có ăn có học, phần tử tri thức cao cấp, sẽ tạo một môi trường sống vô cùng tốt cho tiểu hài tử.
Nhà công chức là nhà đơn, một căn cũng phải năm mươi mấy mét vuông, Trịnh Hải Dương cũng vừa mới phát hiện ra, không ngờ năm mươi mấy mét vuông đó là diện tích chân thực, đã thế còn chưa kể một phần diện tích loạn thất bát tao phải chia ra cho tập thể. Hơn năm mươi mét vuông, hai căn phòng lớn hướng sáng, một cái phòng khách nhỏ cũng là phòng ăn luôn, một căn bếp, một cái nhà tắm, hai gia đình bọn họ chen chúc cũng khá là hài lòng, dù sao đa số thời gian các nam nhân đều không ở nhà.
Hai nhà rất nhanh sẽ dọn ra từ trong xưởng dầu, từ sau chuyện phá sân lần trước, Hồ Thành vẫn cảm thấy vô cùng có lỗi với bọn họ, còn đặc biệt giúp bọn họ kiếm xe vận chuyển hành lý, cũng có vài nữ công nhân dầu xưởng ra giúp đỡ Trần Linh Linh cùngTrình Bảo Lệ giúp bọn họ thu dọn căn nhà, đều là những người tay chân nhanh nhẹn, một buổi sáng liền đem gian nhà thu dọn đến là sạch sẽ.
Hàn Trì Quân còn muốn mời mấy người ra hỗ trợ hôm nay ở lại ăn một bữa cơm, nhưng mấy công nhân đó đều vô cùng khách khí mà từ chối, hỗ trợ thu thập xong liền cùng rời đi ngay lập tức.
Sau khi chuyển tới nơi này sống quả nhiên thuận tiện hơn rất nhiều, Trình Bảo Lệ sáng sớm tới văn phòng làm việc quét tước vệ sinh, quay đầu là có thể ra chợ ngay gần đó mua thức ăn về nấu, các nam nhân nếu không quá bận bịu cũng có thể trở về nhà ăn một bữa cơm, còn nếu bận quá cũng có thể để Trình Bảo Lệ đem tới.
Chẳng qua sau khi đến tỉnh thành rồi, nhiệm vụ của hai người phụ nữ chủ yếu vẫn là chăm nom hài tử, điều này khiến cho người vốn quen với việc luôn chân luôn tay như Trình Bảo Lệ không quá thích ứng. Trước đây còn ở trong xưởng dầu, nàng còn có thể đi làm công nhân lao động phổ thông, thế nhưng bây giờ ngoài trừ cơm nước nấu nướng quét tước văn phòng chăm sóc hài tử liền không còn chuyện gì nữa để làm, ngược lại Trần Linh Linh vẫn khá bình tĩnh.
Hiện tại đã là đầu tháng chín, thời tiết cũng bớt nóng dần, Trịnh Hải Dương sau khi chuyển tới nơi này, thỉnh thoảng cũng chạy xuống lầu đi dạo ở dưới sân hoặc ra ngoài đại viện đi hai vòng. Cậu phát hiện, dường như quanh khu nhà viện nghiên cứu đã hình thành nên một vòng thương mại nho nhỏ, cái gì cũng bán, gần đó lại còn mở không ít quán vỉa hè.
Trịnh Hải Dương vốn là muốn giúp mẹ cậu tìm một ít công việc để làm, nhưng dạo một vòng mới phát hiện mình cũng không có gì thích hợp để bán, dòng người thì có hạn nhưng quán xá lại nhiều, một ngày làm việc mệt muốn chết mà tiền kiếm được có vài đồng. Để mẹ cậu nhọc nhằn khổ sở kiếm vài đồng lẻ như vậy, chẳng thà ở nhà ngồi quạt máy nói chuyện phiếm với Trần Linh Linh còn hơn.
Có lúc Trần Linh Linh cũng sẽ mang theo Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất xuống lầu, đi dạo lòng vòng, đa số đều là lúc chạng vạng sáu giờ. Lúc ấy trong sân dưới lầu sẽ có không ít các ông các bà tán gẫu với nhau, còn có rất nhiều các lão ông ngồi quây bên một cái bàn cùng đánh cờ.
Ở nơi này, hoàn cảnh quả thực tốt vô cùng, Trịnh Hải Dương phát hiện ra một điều những người có trình độ khác nhau sẽ nói về những chủ đề khác nhau. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh. Trước đây, khi còn ở quê, trong đại viện của xưởng dầu Chí Công, mỗi ngày đều có thể nghe thấy một đống nữ nhân đứng dưới lầu buôn dưa lê bán dưa chuột bàn tán thị phi nhà người ta; mà hiện tại ở khu nhà này các lão nhân cũng trò chuyện rất nhiều, nhưng tập trung chủ yếu vẫn là chủ đề về quốc gia đại sự —— nào là trên báo gần đây có các chính sách gì quốc gia mới ban hành, nơi nào tra xét trốn lậu thuế, nơi nào có nhà máy mới mở, địa phương nào được chính phủ ban hành các chính sách thúc đẩy phát triển kinh tế...... Chờ đã.
Trịnh Hải Dương còn có một lần nghe được hai ông lão tán gẫu về " Văn phòng giới thiệu Nhất Dương" ở viện nghiên cứu đối diện, lỗ tai cậu lập tức dựng đứng lên.
"Người trẻ tuổi đầu óc cũng không tệ, phương pháp được, so với cái gì mà " Lớp học Đòi nợ" đáng tin hơn nhiều. Bất quá lại là thừa cơ chui vào chỗ trống, không nghĩ đến hậu quả!"
"Chính là nói thế nào nhỉ, tất sẽ loạn thôi, hiện tại phía bên trên không phản ứng lại, doanh nghiệp nhà nước cũng không coi đó là chuyện to tát, dù sao người bây giờ suy nghĩ không giống như ngày xưa, không còn cứng nhắc như thế, nhưng sẽ có lúc mấy giám đốc của các doanh nghiệp nhà nước kia chọc tới chuyện này, sẽ phê bình công nhân đi làm thêm ngoài giờ làm ảnh hưởng đến công việc trong nhà máy, sẽ nói cái văn phòng giới thiệu kia là "nhà buôn", buôn công nhân có chuyên môn cùng kỹ thuật, đến lúc đó chẳng phải sẽ phiền phức sao. Lại nói, sinh nhai ở ngoài còn tốt hơn so với ở trong xưởng, cứ như thế, chẳng phải tất cả mọi người sẽ bỏ việc làm công trong xưởng mà đi ra ngoài làm sao, thế có mà loạn!"
"Nói cho cùng vẫn là mọi phương diện của các chính sách quốc gia đều không theo kịp, phát triển nhanh, các chính sách mà không tốt hơn, thì sẽ càng loạn thôi."
"...."
Trịnh Hải Dương sau khi nghe xong mắt đều sáng lên, không thể thừa nhận những người đã từng trải qua thời kỳ quốc gia đại biến lại càng hiểu rõ thời đại này hơn. Họ nhìn ra giá trị của "Nhất Dương" cũng nhìn ra "Nhất Dương" trong tương lai nhất định sẽ gặp phải cảnh khốn khó.
Trịnh Hải Dương quay đầu liền kể với Hàn Trì Quân mấy lời nghe được từ các lão đầu tử ngày hôm nay, đối với việc nhóc con ba tuổi này đọc làu làu lời nói thuộc loại "Skill cao cấp", mấy người lớn biểu thị họ cũng đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, mọi người đều biết, Trịnh Hải Dương càng ngày càng thông minh lanh lợi, căn bản không giống tiểu hài tử ba tuổi.
Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân thảo luận rất lâu, phát hiện quả thực "Văn phòng giới thiệu Nhất Dương" không có cánh nào để có thể tồn tại lâu dài, đây giống như trước kia Hàn Trì Quân mở xưởng tủ lạnh vậy, chỉ cần một quyết định trên chính sách yêu cầu đóng cửa, xưởng tủ lạnh cũng chỉ có thể đóng cửa. "Nhất Dương" cũng giống thế, bọn họ một không có chính sách nâng đỡ, hai không có chỗ dựa, hoàn toàn nhờ vào việc bọn họ kinh doanh theo kiểu mới nên mới có thể tồn tại. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh. Sớm muộn cũng có một ngày chính sách hạ xuống, Nhất Dương sẽ phải đóng cửa, trừ phi chính sách đó là chính sách nâng đỡ mà không phải là chỉnh đốn.
Hàn Trì Quân cùng Trịnh Bình suy ngẫm mấy ngày, cuối cùng làm ra quyết định —— bọn họ sẽ làm tới cuối tháng 12 rồi ngừng, đồng thời sửa chữa hợp đồng, tăng thêm phí trung gian của Nhất Dương.
Từ tháng Chín đến thắng Mười Hai, trải qua thời kỳ hưng phấn ban đầu, Hàn Trì Quân cùng Trịnh Bình đều tiến hành từng bước rất ổn, kiếm được tiền dễ làm con người ta lạm phát mà, nhưng dù sao cũng đã quyết định thắng 12 đóng cửa rồi, trong lòng hai nam nhân đều vô cùng áp lực, bởi vì sau đó sẽ kết thúc năm 89, mà năm 1990 sẽ như thế nào, tất cả đều là một ẩn số.
Thời điểm cuối tháng 12, rốt cục cũng có người phản ứng lại, cũng đi mở " Văn phòng giới thiệu", ba nhà " Lớp học đòi nợ" đều đã biến thành " Văn phòng giới thiệu", muốn cùng chia một một bát canh để kiếm tiền nhanh, mỗi nhà lại càng đánh phí dụng thấp hơn so với " Nhất Dương".
"Nhất Dương" khi đó đã chuẩn bị đóng cửa, nhưng không ai công bố ra bên ngoài, dù sao hợp đồng trên tay bọn họ với mấy phân xưởng khác đều là đến tháng 12 sẽ kết thúc, hiện tại một khoản tiền lớn cũng đã được thu về, Trần Linh Linh Trình Bảo Lệ hai người phụ nữ mất ba ngày ngồi ở văn phòng đếm tiền, dốc lòng mà đếm, cuối cùng chốt sổ, trừ đi tất cả các khoản tiền phí sinh hoạt đồ dùng sinh hoạt thất thất bát bát mà họ đã tiêu trong nửa năm này và các khoản tiêu cho văn phòng Nhất Dương, bọn họ tổng công kiếm lời hơn tám ngàn.
Trình Bảo Lệ kết toán sổ sách xong, hai nhà hơn tám ngàn, một nhà hơn bốn ngàn, bọn họ đến tỉnh thành nửa năm bình quân mỗi tháng kiếm được gần 700 đồng, mà 700 đồng này còn chưa tính phí sinh hoạt vào.
Trình Bảo Lệ cầm hơn bốn ngàn tiền giấy trên tay, trong lòng vui đến nở hoa, ngay ngày hôm ấy liền cùng Trần Linh Linh mang tiền ra ngân hàng gửi tiền.
Hai người đàn ông ngồi ngốc trong phòng làm việc, Trịnh Hải Dương ngồi trên ghế salon trông Hàn Nhất, sau khi các mẹ rời đi, Hàn Trì Quân cùng Trịnh Bình liền không một tiếng động cẩn thận từng li từng tí cùng nhau lôi từ trong ngăn kéo ra một xấp tiền, bắt đầu đếm, lại còn đếm đi đếm lại rất nhiều lần.
Hàn Trì Quân thở dài, gõ gõ hơn một ngàn khố trong tay, đem tiền thu vào trong áo bông, Trịnh Bình quay đầu nhìn hắn, dùng một vẻ mặt hơi bị đáng thương: "Năm trăm có phải là hơi nhiều quá không?"
Hàn Trì Quân lại thở dài một hơi, nhún vai nói: "Hết cách rồi, vợ anh quản tiền đến là lợi hại, anh đây là tàng trữ ít tiền để mua thuốc lá."
Trịnh Hải Dương nghe vậy một ngụm nước sôi trực tiếp văng, Trịnh Bình đứng dậy lại gần kín đáo đưa cho con trai một viên kẹo, thành khẩn nói: "Dương Dương, bí mật nhỏ của nam tử hán nghe chưa? Không được nói cho mẹ đâu đấy, ba giấu tiền mua kẹo cho con!"
Trịnh Hải Dương lúc nhìn ba ba ruột của mình, lúc nhìn Hàn Trì Quân, sâu sắc đồng tình với hai vị nam nhân bị vợ quản nghiêm phải trộm giấu tiền kia, các ba ba, người có cần phải đáng thương như thế không?
Cậu liền nghiêm túc gật gật đầu.
Buổi tối hôm đó, Trịnh Bảo Lệ từ trong hai lớp áo bông của Trịnh Hải Dương tìm ra hơn năm trăm đồng giấu còn chưa được bao lâu ở trong đó, chỉ nghe thấy tiếng Trịnh Bình kêu í ới: "Chừa lại cho anh một ít, một ít đi, anh muốn mua thuốc lá, mua kẹo cho Dương Dương a!!!"
"Mua kẹo cho Dương Dương không tới phiên anh!"
"Cho anh giữ hai trăm!!"
"Trời, anh đúng kiểu ông chủ lớn nhỉ, mua thuốc lá mà hai trăm!!"
"Một trăm, một trăm thôi được không!"
"Ba mươi!"
"Tám mươi!"
"Hai mươi!"
"Năm mươi!"
Trình Bảo Lệ chẳng buồn phí lời nữa, quay đầu bỏ đi, đừng nói tiền, đến cả thí cũng không lưu cho Trịnh Bình một cái!
*Các bạn biết thí là gì rồi đúng hem:)))! Không biết tui cũng không nói đâu ~~~~ tục lắm!!! Tui đang học làm thục nữ hihi~ ( ̄▽ ̄)~Trịnh Bình đi lên sân thượng, gặp Hàn Trì Quân đang hút thuốc lá, quay đầu nhìn hắn: "Bị thu rồi?!"
Trịnh Bình: "Ừm, đến, cho anh điếu thuốc!" Nói xong liền lấy một điếu trong tay Hàn Trì Quân.
Hàn Trì Quân bày ra khuôn mặt cáo già, nhả một làn khói sâu xa nói: "Bị thu hết rồi?"
"A, chú đây là...."
"Còn giữ được ba trăm." Hàn Trì Quân giấu quỹ đen có kinh nghiệm rồi, hiểu một điều, muốn giữ thì phải chia nhỏ số tiền ra, bị thu cái này ta còn cái khác, đáng thương cho Trịnh Bình, không hiểu rõ đạo lý này a!
Trịnh Bình đáng thương nói: "Cho anh mượn một trăm với, bao giờ anh trả cho chú sau!" Không có tiền mua thuốc lá a.
Đột nhiên, Hàn Trì Quân cùng Trịnh Bình đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Trịnh Hải Dương nhà chúng ta đã đứng đấy tự bao giờ, dùng một loại ánh mắt đầy cảm thông nhìn bọn họ.
Trịnh Hải Dương nhe răng cười cười, quay đầu: "Dì ơi!!...."
Hàn Trì Quân cùng Trịnh Bình liền vội vàng ôm lấy cậu, che miệng. Hàn Trì Quân: "Suỵt suỵt suỵt, tiểu tô tông! Thúc thúc sợ con rồi! Ngày mai thúc mua đồ ăn ngon cho con, nhé!"
Trịnh Hải Dương xòe bàn tay nhỏ, mặt ngây thơ vô (số) tội: "Cho con ba mươi đồng!"
Trịnh Bình, Hàn Trì Quân: "......"
"Dì! Ơi!"
"Được rồi, được rồi! Ba ba cho con ba mươi đồng! Cho con ba mươi!" Cho nó ba mươi, tốt xấu còn có trăm hai, đã bị con ruột bán qua một lần, lại bán một lần nữa sẽ thực sự không có tiền đâu đấy!
Trịnh Hải Dương lấy được tiền, vui vẻ hoan hỉ cầm chặt trong tay muốn chạy biến, Hàn Trì Quân sau khi vỗ mông nhóc con, đứng dậy, hướng Trịnh Bình nói: "Nhóc con nhà anh mai sau sẽ thành đại nhân vật đấy!"
Trịnh Bình ha ha cười gượng hai tiếng, trong lòng thầm nghĩ nó thành đại nhân vật gì! Đại nhân vật chuyên đi khám xét tiền riêng của người ta sao?
Trịnh Hải Dương chạy ào vào phòng Trần Linh Linh bọn họ, hai người phụ nữ đang ở trong bếp đóng của nấu cơm, tiểu bảo bảo Hàn Nhất ngồi một mình trên giường.
Trịnh Hải Dương tiện tay cầm một món đồ chơi, lấy ba mươi đồng gấp kỹ nhét vào trong khe hở của món đồ chơi —— cậu cũng muốn có quỹ đen a. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh. Sau khi nhét tiền xong, cậu thả món đồ chơi về vị trí cũ, Hàn Nhất mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cậu, Trịnh Hải Dương xoay người đi về phía nhóc, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nhóc, nói: "Bí mật nhỏ giữa những người đàn ông, biết chưa?" Lại như dỗ dành nói: "Tích tiền, rồi sau này cho nhóc cưới vợ về!"
*Rồi lại về tay anh thui!