*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 15: Kỹ năng mới get√Edit: Manh ManhBeta: UyênHai gia đình từ đó bắt đầu yên ổn sống ở tỉnh thành. Trịnh gia gia giúp đỡ cho trưởng văn phòng của xưởng, Trịnh nãi nãi làm công tác kế toán, mà chiến hữu cũ của Trịnh gia gia bây giờ chính là giám đốc của xưởng dầu này.
Xưởng dầu hiện tại không phải là thuộc về nhà nước, cơm tập thể ở niên đại này ăn không trôi, sức mạnh kinh tế của quốc gia đang không ngừng phát triển, xí nghiệp quốc doanh do nhà nước quản lý toàn diện ở thời đại mới bị trùng kích mãnh liệt, năm lần bảy lượt hiện ra một mặt làm trì trệ quá trình phát triển kinh tế của nó. Chế độ để cá nhân quản lý là một phương thức phục hồi nhà máy quốc doanh khá lưu hành hiện nay ở tỉnh thành, cho cá nhân nhận thầu toàn bộ quyền hạn đi phát triển nhà xưởng, con đường tương lai muốn đi như thế nào cũng do cá nhân nhận thầu vạch ra.
Vị chiến hữu cũ kia của Trịnh gia gia chính là một cá nhân như thế, bây giờ là Hồ tổng, tên là Hồ Thành, tuổi tác cùng Trịnh gia gia chênh lệch không nhiều, mặc một chiếc áo sơ mi trắng xắn tay áo, lộ ra cổ tay đeo một chiếc đồng hồ to bản, mang một cái caravat rất có điệu bộ, đến thăm hỏi hai nhà, thời điểm đứng trước cửa còn ưỡn bụng, chắp tay sau lưng. Nhưng sau khi đã chào hỏi, quen thuộc hơn một chút, sẽ phát hiện ông kỳ thực là một người dễ gần, dễ nói chuyện, cười tít mắt nhìn mọi người, tiếng phổ thông nói cũng không quá chuẩn, lại bởi vì thiếu mất một cái răng cửa lúc nói chuyện có chút tiếng gió.
Trần Linh Linh bọn họ nói tiếng phổ thông vẫn ổn, tiếng phổ thông của Trình Bảo Lệ miễn cưỡng qua cửa, chủ yếu là nhờ nói chuyện với Trần Linh Linh nhiều mà luyện ra, bây giờ từ huyện thành nhỏ Giang Bắc đến tỉnh thành nói chuyện cùng người ta bằng tiếng phổ thông cũng không có một chút cản trở, cùng Hồ Thành chào hỏi, so ra còn nói hay hơn ông ta nhiều.
Trịnh gia gia, Trịnh nãi nãi đi làm, Trịnh Bình Hàn Trì Quân hai người liền ngày ngày lắc lư trên đường phố. Ngày đầu tiên, hai người lấy xưởng dầu làm trung tâm, xung quanh đều đi dạo một vòng ; ngày thứ hai Hàn Trì Quân liền hướng những người trong xưởng hỏi mượn xe đạp, Trần Linh Linh không đi muốn ở nhà chăm hài tử, nhưng Trịnh Hải Dương liều mạng làm nũng muốn đi cùng, như vậy Trình Bảo Lệ liền ngồi ở sau xe Trịnh Bình, còn Trịnh Hải Dương thì do Hàn Trì Quân đèo.
Bốn người đi dạo một chút tới gần ngã tư giao lộ, Trịnh Hải Dương ngồi ở sau xe cảm thụ một chút cái gọi là xung kích của thời đại, tỉnh thành người ở trên đường quả thực rất nhiều, ngay cả hôm nay là ngày làm việc cũng có thể thấy hai bên đường những người đẩy xe buôn bán nhỏ lẻ, trên cột điện ven đường thậm chí còn dán đầy các loại giấy quảng cáo, đương nhiên không phải là cái kiểu trị liệt dương hay vô sinh, trên đó đều là những tin tức liên quan đến buôn bán, nào là máy chụp hình kỹ thuật, máy đánh chữ, máy photo đủ loại... ; thậm chí còn có người môi giới ngồi xổm tại đường cái hút thuốc, tay cầm một biển báo, trên đó viết " Tái chế thuốc thơm và rượu ngon"
Trịnh Hải Dương nhìn tấm biển kia, cảm thấy quen thuộc cực kỳ, cậu nhớ rõ 13 năm sau, trên cột điện tại giao lộ còn có thể nhìn thấy một hàng quảng cáo, trên ghi " Thu mua thuốc lá, hàng hóa cũ", hóa ra từ bây giờ cũng đã có.
Bốn người đạp xe dạo chơi đến mệt mỏi, liền tìm một quán mua nước uống, nước là nước trà mà chủ quán dùng thùng hợp kim nhôm làm ra, một xu một chén nhỏ, cốc nước trà nổi lên bọt trà ngon lành, Hàn Trì Quân Trịnh Bình, hai vị đại lão gia uống liền một hơi, đến một giọt cũng không chừa, Trịnh Hải Dương hớt hớt bọt trà mắt nhìn thấy bên trong tiệm tạp hóa có một cái tủ lạnh, thầm nghĩ trời nóng như vậy, nếu cậu là ông chủ sẽ đem nước lạnh bán, kể cả có bán ba xu một chén khẳng định cũng sẽ bán hết.
Hàn Trì Quân uống liền hai chén nước, thời điểm tiến vào cửa hàng trả tiền, nhìn thấy một bên xếp một chồng báo, liền đối với lão bản nói: " Bác bán cho tôi vài tờ báo, mỗi loại một tờ nhé, báo mấy ngày trước liệu còn chứ? Nếu tìm được cũng lấy cho tôi vài tờ!"
Trình Bảo Lệ đứng bên cạnh thùng nước nói: "Lão bản, báo chí mấy ngày trước cũng quá thời hạn rồi, không lấy tiền, tặng cho chúng tôi được không?"
Trịnh Hải Dương lúc này lại thoáng nhìn thấy một tờ giấy nhỏ dán trên cột điện trước cửa hàng, chữ trên trang giấy là dùng bút mực viết, dòng chữ nề nếp đâu ra đấy: "Lớp học đòi nợ XXX, giảng dạy tại địa chỉ: giảng đường lớn tầng 1, số XX, đường XX".
Lớp học đòi nợ?
Trịnh Hải Dương cân nhắc một chút, liền quyết định nhảy lên xé cái quảng cáo nhỏ kia, thế nhưng cái quảng cáo kia lại dán ở vị trí vừa tầm với chiều cao tiêu chuẩn của người lớn, với con nít 3 tuổi như cậu thì vô cùng khó khăn, Trịnh Hải Dương nhảy nhảy hai lần không được, liền quyết đoán lôi kỹ năng hầu tử leo cột ra thực hiện, hai tay hai chân ôm chặt cột điện, từng chút từng chút một leo lên.
Trong tiệm tạp hóa có mái che nắng, Trịnh Bình tiếp nhận mấy tờ báo từ tay Hàn Trì Quân, Hàn Trì Quân ngẩng đầu ánh mắt vô tình nhìn đến phía sau Trịnh Bình liền ngạc nhiên sửng sốt, Trịnh Bình theo bản năng quay đầu nhìn theo ánh mắt hắn, ngụm trà chưa kịp nuốt đã phun ra.
Chỉ thấy thằng nhãi con nhà hắn y như con khỉ con ôm lấy cột điện mà trèo lên, thế nhưng bộ dáng cong cái thân bò lên kia lại giống hệt như tiểu mao mao trùng*, Trịnh Bình thả cái chén xuống, đi ra ngoài: " Tiểu tổ tông, cái cột điện này nó chọc giận gì con sao?"
*con sâu lôngTrịnh Bình ôm Trịnh Hải Dương từ trên cột điện xuống, Trịnh Hải Dương chỉ vào trang giấy ồn ào: "Giấy giấy giấy..."
Trình Bảo Lệ liền chạy đến đón lấy Trịnh Hải Dương, nhéo nhéo khuôn mặt thịt của cậu, Hàn Trì Quân nhưng lại chú ý đến mẩu giấy trên cột điện, hắn xé xuống, cúi đầu thì thầm: " Lớp học....?". Nhưng cũng không có ném đi luôn, mà tiện tay kẹp luôn vào đống báo chí.
Sau khi trở về Trần Linh Linh rót cho bọn họ mỗi người cốc nước, hiện tại trời nắng nóng đi ra ngoài mà như bước vào trong lò thiêu, hai đại nam nhân da đều sạm đi, trên trần nhà gắn quạt trần thổi phần phật, Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh tán dóc, nói những thứ ngày hôm nay được mắt thấy tai nghe ; còn Hàn Trì Quân cùng Trịnh Bình an vị một bên nghiên cứu đống báo chí.
Trịnh Hải Dương từ trong đống báo bới đến bới đi, mới tìm thấy mẩu quảng cáo kia, nghiêm túc cẩn thận ngồi trên băng ghế nhỏ nắm nắm tờ giấy ngắm nghía kỹ càng lại một lần, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Ba ba, trên tờ giấy này vẽ chữ gì thế?"
Trịnh Bình cầm tới liếc mắt nhìn: " Lớp học đòi nợ."
Trịnh Hải Dương giả bộ làm ra dáng vẻ đã hiểu rõ hỏi: " Lớp học đòi nợ là cái gì vậy ạ?"
Hàn Trì Quân nói: " Chính là " Nợ tam giác", tỷ như, Dương Dương nợ ba ba tiền, ba ba nợ mẹ tiền, mẹ lại nợ tiền Dương Dương."
Trình Bảo Lệ đùa một chút: "Người thành phố lạ thật nha, đòi nợ mà cũng có lớp học? Học làm thế nào đòi nợ sao?"
Hàn Trì Quân tiếp tục cúi đầu, vẫn lật lật tờ báo, vừa trở mình vừa nói: " Hết cách rồi, đều thiếu tiền mà, người khác nợ bọn họ tiền, bọn họ cũng nợ người khác tiền, đều là đang nghĩ biện pháp kiếm tiền thô...i..". Bất thình lình ngừng lại, mắt chăm chú nhìn vào tờ báo, tiếp đó nhấc mắt lập tức rút tờ giấy trong tay Trịnh Hải Dương, tỉ mỉ nhìn lại một lần, trên tờ giấy tin tức vẫn chỉ có vậy, có khả năng là do sợ gặp phiền phức, số điện thoại bàn cũng không có, nhưng Hàn Trì Quân lại nắm tờ giấy nhìn tới nhìn lui nhiều lần, miệng thậm chí còn lẩm bà lẩm bẩm, dáng dấp kia đều làm hai người phụ nữ giật nảy mình, trông giống y như bị quỷ câu mất hồn.
Trịnh Hải Dương trong lòng trộm vui vẻ, thật không uổng công cậu vừa nãy liều mạng bò lên trên cột điện mà. Cậu đã sớm nghĩ đến, bây giờ đương là thời đại lột xác, nhu cầu các loại của con người đều đang tăng lên, nhu cầu kinh tế còn thủ vị trí đầu tiên, thế nhưng chỉ làm buôn bán nhỏ là không được, còn cần phải có kỹ thuật cùng năng lực, nhưng kỹ thuật cùng năng lực đâu thể tự dưng xuất hiện được, cũng cần phải học tập chứ.
Cậu tuy rằng không phải xuất thân từ đại học tài chính chính quy, nhưng tốt xấu cũng học kế toán 4 năm đại học, nợ tam giác vẫn phải biết, bây giờ đến cả đòi nợ cũng có lớp học, tại sao các thứ khác lại không thể có? Không có khả năng dạy dỗ? Phải biết rằng chỉ vài năm nữa thôi, đủ các loại trung tâm giáo dục sẽ nổi lên, nào là âm nhạc, toán học, ngôn ngữ..., từ tiểu học đến cao trung, muôn hình muôn vẻ đều có a, nhưng bây giờ thì sao? Học tri thức là do nhà trường phụ trách, kỹ thuật thì là trách nhiệm của nhà xưởng, những cái khác là học trong lúc làm việc, căn bản không có người chuyên môn giáo dục a.
Trần Linh Linh nhìn nam nhân trở thành cái dáng vẻ mất hồn kia, liền vội vàng hỏi: " Làm sao, làm sao? Anh có phải nghĩ ra cái gì rồi không?" Ai hiểu rõ chồng bằng vợ a.
Hàn Trì Quân nắm tờ giấy, ngẩng đầu, "Lấy hộ anh tờ giấy với cái bút."
Trần Linh Linh không nói nửa lời, mau chóng đi tìm giấy bút giao cho hắn, Hàn Trì Quân cầm bút một nét vạch ra viết lên trên giấy ba chữ —— lớp dạy học.
Trần Linh Linh lập tức rõ ràng là chuyện gì, Trịnh Bình cùng Trình Bảo Lệ cũng rõ ràng, Hàn Trì Quân nói: "Tôi cảm thấy, chúng ta có thể mở ra một lớp học, mọi người xem, hiện tại tam giác trái còn có thể có lớp đòi nợ. Chỉ cần có ý định muốn nắm giữ một ngón nghề, liền muốn học, mà muốn học thì lại cần phải có người dạy," quay đầu nhìn Trịnh Bình: " Anh trước kia tại xưởng dầu đã học mấy kỹ thuật ép dầu từ đâu?"
Trịnh Bình đáp: "Đi theo sư phụ, mới đầu cũng chả có ai chịu dạy, nhưng điều kiện của tôi tốt hơn xíu, cha tôi là chủ nhiệm bên văn phòng, nể mặt mũi của ông ấy, mới chỉ điểm chút đỉnh, nhưng cũng chỉ là da lông bên ngoài, sau đó đều phải làm chân chạy vặt cho người ta, bưng trà rót rượu đốt thuốc lá, sau cha tôi phải nhiều lần mời cơm, sự phụ mới bằng lòng bắt tay vào chỉ dạy."
Hàn Trì Quân cầm bút máy, chỉ chỉ dòng chữ trên tờ giấy, gật gật đầu: "Đúng, chính là thế, chúng ta liền mở một trung tâm giáo dục."
Trần Linh Linh nói: " Vậy chúng ta dạy cái gì? Chả lẽ cũng dạy đòi nợ??"
Trịnh Hải Dương yên lặng ngồi trên băng ghế nhỏ lắng nghe, cậu lúc này cũng đang xem xét xem nên mở trung tâm dạy cái gì, cần tìm nguồn cung, tốt nhất là phải dựa theo nhu cầu chính yếu của người thành phố hiện nay, người bình thường bức thiết nhất muốn dạy và học cái gì a.
Trình Bình Hàn Trì Quân hai đại nam nhân thảo luận một hồi, Trịnh Bình sinh ra là công nhân lọc dầu, Hàn Trì Quân lại từng mở xưởng tủ lạnh nên hiểu rõ hết thảy kỹ thuật của dây chuyền sản xuất tủ lạnh, hai người đều cảm thấy hiện tại mở lớp dạy kỹ thuật trang thiết bị khá ổn, nhưng bọn họ lại phải đối mặt với vấn đề khác, phải biết bình thường mấy công nhân lâu năm không mấy khi dễ dàng dạy cho người khác kinh nghiêm của họ, nếu có thể tùy tiện học được kinh nghiệm từ mấy lão công nhân đó, các công nhân trẻ không phải sướиɠ đến chết rồi sao, mấy lão công nhân cũng phải ăn cơm mà.
Trình Bảo Lệ ở bên cạnh đột nhiên mở miệng: " Hiện tại không phải rất nhiều người muốn kiếm tiền sao?" Trình Bảo Lệ nói nói ra chính là tiếng lòng của chính mình, kiếm tiền kiếm thật nhiều tiền chính là mục tiêu không phải chỉ của mình nàng mà là của cả hai gia đình, "Ế, cái kia, hay là chúng ta mở lớp dạy người ta phát tài?"
Một câu nói đều đem mọi người chọc cười, Trịnh Hải Dương cũng cười, mẹ cậu đây là vô tình mà đánh trúng trọng tâm nhu cầu người dùng, quả nhiên những người lao động đều là những người có trí tuệ.
Trịnh Bình cũng vô tay một cái, hai người đây là phụ xướng phu tùy, phối hợp hiểu ngầm: "Nhà máy nhỏ!? Hiện tại không phải có rất nhiều tiểu công xưởng khuyết thiếu công nhân có kỹ thuật sao? Cha tôi đã về hưu mà vẫn còn được mời tới hỗ trợ a! Chúng ta có thể giúp những tiểu xưởng này tìm các nhân tài kỹ thuật, để những người này chỉ dạy những kỹ thuật khó yêu cầu cao, để họ đi ra giao mấy việc đơn giản cho công nhân mấy nhà máy nhỏ đó. Thế nào?? Chúng ta ở giữa bắc cầu, thu phí "bắc cầu", ví dụ như, tôi nói là ví dụ như, công nhân kỹ thuật cao làm một ngày 20 đồng tiền, họ làm một ngày được 20 đồng thì chúng ta thu 2 đồng, một tháng chính là 60 đồng, nếu là hai người thì là 120, vậy thì mười người, hai mươi người, năm mươi người???
Trịnh Hải Dương bị cha cậu nói đến muốn điên cuồng gao thét trong lòng —— ba ba ba ba ba ba ba ba, ba nắm giữ kỹ năng mới!!!! Cái này chính là môi giới!! Làm trung gian a!!
Nếu như nói Trịnh hải Dương nhìn thấy tờ giấy này trên cột điện nhờ đó mở ra cho mọi người cánh cửa đến thế giới mới, Trịnh Bình không thể nghi ngờ chính là viên đá ném thẳng vào mặt hồ yên ả, lập tức tạo nên từng gợn sóng, mấy người tụ lại bắt đầu mồm năm miệng mười thảo luận, cứ có một chủ ý Hàn Trì Quân liền ghi xuống giấy, nếu không ổn lại gạch đi, cuối cùng trên tờ giấy cũng ghi chi chít chữ, một mô hình đơn giản rốt cục cũng hình thành ——
Bọn họ quyết định sẽ mở một " Lớp giới thiệu"!
~ vote nhiệt liệt đi ~~~