🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 13: Nhà Trịnh Hải Dương rời huyện Lam AnEdit: Nham NhamBeta: Uyên ---------------Tính toán có đủ tiền, hai nhà quyết định cùng nhau lên tỉnh thành, khoảng thời gian này cuộc sống Hà Trì Quân không tốt, ở trấn nhỏ lắng đọng một hồi, bây giờ chuẩn bị đủ đầy liền mang theo gia đình đi đón cuộc sống mới.
Vừa vặn cả nhà Trịnh Bình cũng muốn đi xem một chút, hơn nữa cha mẹ họ cũng đã lên tỉnh thành. Nghe vậy Hàn Trì Quân và Trần Linh Linh cũng đề xuất cùng đi, trước đây Hàn Trì Quân đều là tự lực gánh sinh, khi thành công bên người cũng chỉ là một đám hồ cẩu bằng hữu, nhưng hiện tại thì không giống, Trịnh Bình cùng những kẻ nhìn chằm chằm Hàn Trì Quân hoàn toàn khác nhau. Trước đây Trần Linh Linh chịu quá đủ đám hồ cẩu bằng hữu của Hàn Trì Quân, bây giờ nhìn thấy Trịnh Bình thật sự càng nhìn càng cảm thấy tốt.
Trần Linh Linh nghĩ bây giờ hai nhà quan hệ tốt, cùng đi tỉnh thành có thể giúp đỡ lẫn nhau, cô và Trình Bảo Lệ có thể ở cùng nhau, Hàn Trì Quân có Trịnh Bình là bằng hữu cô càng yên tâm.
Hai nhà có suy nghĩ giống nhau, hai bên hết sức vui vẻ, nhà Hàn Trì Quân không có gì để chuẩn bị, dù đi lúc nào cũng có thể sẵn sàng, có vài thứ chưa dùng tới thì tạm thời để ở nơi này. Còn Trịnh Bình và Trình Bảo Lệ thì phiền toái hơn một chút, họ đều là công nhân nhà xưởng, không thể nói đi là đi.
Nơi làm việc của Trịnh Bình thì có thể thu xếp ổn, suy cho cùng Trịnh gia gia trước đây là chủ nhiệm trong xưởng, cũng có chút mặt mũi, Trình Bảo Lệ thì phiền toái hơn một chút, nhưng khiến họ giật mình là Trình Bảo Lệ đi đến chỗ chủ nhiệm phân xưởng chủ động xin nghỉ việc, chủ nhiệm chỉ khuyên hai câu, thấy Trình Bảo Lệ kiên trì liền giúp cô nghĩ biện pháp nghỉ việc, tranh thủ nhanh một chút.
Trình Bảo Lệ sau khi trở về cùng Trịnh Bình cảm khái nói: "Không nghĩ tới lần trước em đưa chút hoa quả và hai bao thuốc lá mà chủ nhiệm lại hỗ trợ nhiều như vậy."
Trịnh Bình nói: " Ăn thịt của người khác, đương nhiên phải bắt tay ngắn (*), em mang đồ tặng cho hắn, hắn cũng phải có qua có lại giúp đỡ mình."
(*): một câu thành ngữ bên Trung, nghĩa giống câu "Ở nhà của người ta, không thể không cuối đầu".Trịnh Hải Dương nghe xong trong lòng thở dài, nếu cha mẹ hắn biết hai mươi năm sau khi cầm quà người ta cũng không thèm nhận, e rằng sẽ cảm thêm cảm kích việc tốt của chủ nhiệm phân xưởng.
Tin tức Trịnh Bình và Trình Bảo Lệ phải đi dù sao cũng không che giấu nổi, khu tập thể lan truyền rất nhanh, đến nỗi Trần nãi nãi trước đây hay cùng Trình Bảo Lệ tán gẫu cũng âm thầm hỏi thăm cô: " Tại sao mấy người lại muốn đi ra ngoài a, bên ngoài tốt như vậy sao?"
Trình Bảo Lệ suy nghĩ một chút nói: "Đúng vậy, cháu muốn ra ngoài cho biết."
"Rất khó khăn đấy, sao thoải mái như bây giờ được."
Trình Bảo Lệ lắc đầu nói: " Hiện tại cũng chỉ không khó khăn mà thôi."
"Ở nhà tốt, vẫn là ở nhà tốt."
Trình Bảo Lệ cười cười, cũng không giải thích, cô thật sự cảm thấy bên ngoài rất tốt, cô muốn đi ra bên ngoài nhìn một chút, trong lòng cô hạt giống xao động đã sớm từ dưới đất chui lên, thúc đẩy cô theo đuổi kịp bước chân thời đại, lúc này trong tay cô cầm cả vạn nguyên, cảm giác cô thật ra rất đơn giản tực tiếp – cô cảm thấy có tiền thật tốt, có tiền thật thoải mái, ở thị trấn nhỏ này đi làm chỉ kiếm được cùng lắm 100 tệ, không bằng đi ra ngoài kiếm nhiều tiền hơn.
Cô cũng biết đi ra bên ngoài kia sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng trên thế giới này đâu có chuyện gì dễ dàng, cô đã lựa chọn đi ngược dòng nước, nhưng cô thà rằng hiện tại khó khăn cũng không muốn sau này hối hận. Cô còn nhớ mình đã hứa mua cho cho Dương Dương một căn phong toàn xe ngựa lớn, cô cũng muốn tương lai nhà họ có thể như nhà Trần Linh Linh và Hàn Trì Quân sát vách, có sổ tiết kiệm hai mươi mấy vạn, mua được một chiếc Santana, hoặc có thể càng tốt hơn.
Trịnh Hải Dương từ khi sống lại trở về ở trong khu tập thể này không đến hai tháng đã rời khỏi đây, không có từ bỏ, lại càng không có bất an, hắn cũng như mẹ hắn, trong lòng đối với tương lai mơ hồ đều rất mong chờ, họ đang đi một con đường khác so với quá khứ, tương lai họ sẽ gặp phải điều gì hắn cũng không dự đoán được. Nhưng hắn biết, chỉ cần cả nhà họ đoàn kết nhất trí, cuộc sống tương lai của họ sẽ ngày càng tốt hơn, hắn cũng có thể tự nắm giữ vận mệnh của mình.
Năm, sáu ngày sau, Trịnh Bình nghỉ được việc, hắn cùng anh cả và em ba Trịnh gia chào hảo, thu thập hành lý, chờ Trình Bảo Lệ nghỉ việc xong là họ có thể đi rồi.
Trịnh Bình vốn định để Trình Bảo Lệ về nhà mẹ đẻ chào hỏi, kể từ khi biết lần trước bà ngoại và dì Dương Dương chạy tới náo loạn một trận liền không đề cập tới nữa, hắn vốn đối với bà ngoại Dương Dương có nhiều điều không thích, chuyện phát sinh lần trước vừa vặn lúc hắn không có nhà, nếu không thật sự lúc đó có thể sẽ tức giận đến mức đánh người.
Trình Bảo Lệ nói: " Chúng ta thu dọn những thứ tốt liền mang đi, em cũng không có ý định về nhà mẹ đẻ thông báo, em giúp nhà mẹ đẻ nhiều năm như vậy, nhưng xưa nay bọn họ chưa từng cân nhắc cảm thụ của em, lần trước cãi nhau thật sự khiến tâm em đóng băng. Thế là thôi, emcân nhắc bọn họ, vậy thì ai vì em màcân nhắc."
Trịnh Bình cau mày: " Lần này chúng ta đi, chỉ sợ không che giấy nổi, có khi nào bọn họ lại chạy tới gây chuyện không?"
Trình Bảo Lệ suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Lần trước tới là sợ ba mẹ anh đi rồi sẽ bắt họ trông Dương Dương, lần này em phải đi thì họ sẽ không tới nữa." Hơn nữa cô xin nghỉ việc đã được một thời gian, trong nhà xưởng có rất nhiều người biết, đều tới hỏi cô, Trình Bảo Nhã sao có thể không biết?
Trình Bảo Lệ hiểu rõ, do đó cũng không ôm kỳ vọng.
Ngày Trình Bảo Lệ nghỉ việc, cô mang đến tặng chủ nhiệm ít đồ. Trước đây cô cũng tặng thêm đồ cho chủ nhiệm. Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là vài món đồ chơi hình quả trứng gà con, còn có hai bao thuốc lá nhập khẩu do Hàn Trì Quân cho Trịnh Bình, chủ nhiệm lúc nhận đồ cũng nói với cô: "Thật ra tôi cảm thấy ra ngoài xem cũng được, cũng không thể cả đời chỉ ở thị trấn nhỏ này."
Trước khi đi chủ nhiệm nắm tay cô, nói: "Chúc cô may mắn, thuận buồm xuôi gió." Trình Bảo Lệ hết sức cảm động, cảm ơn lần nữa rồi mới ra về.
Không có đau lòng ly biệt, vật chất còn không đầy đủ, người ta nào có tinh lực quản, hai nhà thu thập bao lớn bao nhỏ một đống đồ vật, Hàn Trì Quân và Trịnh Bình cuối cùng cũng nghĩ biện pháp lấy bộ ti vi màu kia đóng gói để trong hành lý. Theo Trình Bảo Lệ nói, tốt xấu gì cũng mất hơn hai ngàn đồng, có thể để cho Dương Dương và Hàn Nhất bảo bảo chơi đùa.
Ô tô lần thứ hai dừng ở ngõ trước cửa, lần này mang theo nhà Trịnh Hải Dương và Trần Linh Linh một đường hướng về phía thành phố lớn.
Trên xe hơi Trình Bảo Lệ kéo tấm màn nhìn ra ngoài, Trịnh Hải Dương cũng làm theo, hắn nhìn thấy cái mâm tròn quen thuộc ở đường trên thị trấn lớn, nhìn thấy cái máy như máy kéo " xình xịch xình xịch" có đuôi dài đằng đẵng...
Trình Bảo Lệ chậm rãi thở dài, sát vách Hàn Nhất tiểu bảo bảo đột nhiên "Oa oa oa" muốn khóc, Trần Linh Linh nhanh chóng gọi hô: "Dương Dương Dương Dương, mau mau, em con lại muốn khóc a."
Trịnh Hải Dương giơ tay xoa nắn khuôn mặt mũm mĩm của Hàn Nhất, chăm chú nhìn vào mắt đứa bé dịu giọng: " Ngoan nào, không cho khóc nha, khóc liền không cùng em chơi nữa đâu."
Tiểu bảo bảo nghe được tiếng Trịnh Hải Dương, vốn dĩ đang muốn khóc liền trong nháy mắt thả lỏng ra.
Hàn Trì Quân ở bên cạnh chặc lưỡi nói: "Sao tiểu tử này lại nghe lời Dương Dương thế chứ!" Lời vừa nói xung quanh ai nấy đều cảm thấy vui vẻ nở nụ cười.
Rời đi không có đau thương, trong lòng hai nhà đều đối với tương lai tràn ngập mong chờ.
Ô tô dừng ở bờ sông để lên tàu, trước đó tàu phải sắp xếp chỗ đỗ, nên xe dừng lại cho mọi người tự do hoạt động, sau nửa giờ liền lên thuyền qua sông.
Người hai nhà từ trên xe bước xuống hoạt động gân cốt, Trịnh Hải Dương ngồi cả một đường liền cả chân lẫn mông đều muốn sưng, tám, chín năm trước ô tô đứng là không thể bằng mười năm sau ngồi thoải mái hơn.
Mà vừa xuống xe nhìn lên, Trình Bảo Lệ đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho choáng váng. Toàn bộ hai bên bờ sông giống như một thịt trấn chợ thu nhỏ, hai bên đường đi bày đủ loại cửa hàng bán mì vằn thắn, trứng luộc nước trà, bánh bao, đồ ăn vặt, còn còn cửa hàng bán quần áo, thuốc lá, rược bia, còn có đủ loại cửa hàng nhỏ hấp dẫn khác hàng.
Nghiễm nhiên lại náo nhiệt như chợ.
Hơn nữa qua sông xe và người cũng không ít, trên bờ sông đặc biệt phồn hoa, người đi đường, hành khách nối liền không dứt, trong không khí không có mùi bùn của nước sông, trái lại chỉ có mùi trứng luộc trong nước trà và hương vị đồ ăn vặt lan tỏa.
Trình Bảo Lệ tròn mắt nhìn, Trần Linh Linh ở bên ôm con trai nuốt nước miếng một cái cảm thán: "Thơm quá a, thật đói bụng, chi bằng chúng ta ăn chút gì đó."
Bởi vì chỉ có nửa giờ nghỉ ngơi, bọn họ cũng không thể đi chơi lung tung, chỉ ở xung quanh đò nhìn ngắm một chút, tiếp theo vừa vặn tìm thấy một cửa hàng bán mì vằn thắn liền ghé vô.
Bốn cái người lớn, một đứa bé, mỗi người một bát mì vằn thắn, gộp lại là mười hai đồng tiền, lúc Trình Bảo Lệ nhìn Trịnh Bình trả tiền sâu sắc cảm thấy đau lòng, Trần Linh Linh ở một bên đẩy người Hàn Trì Quân một cái, nói: "Anh đi mua trứng luộc trong nước trà, mua nhiều một chút, lát trên đường có thể ăn a."
Hàn Trì Quân đứng dậy đi mua, Trình Bảo Lệ nhớ tới trứng luộc trong nước trà bên bờ sông là 5 mao tiền, vô cùng đau lòng nói: "Sớm biết vậy hôm nay chị đã nấu mang đi ăn, đây là5 mao tiền đấy."
Đúng lúc đó từ trong cửa hàng bà chủ bưng mì sợi cùng mì vằn thắn lại đây, cười nói: " 5 mao tiền là chuyện tháng trước rồi, giờ đã lên năm mao lẻ một!"
Trình Bảo Lệ: "..."
Trịnh Hải Dương phun một ngụm nước.
Trần Linh Linh che miệng cười không ngừng, xua xua tay nói với bà chủ: "Nhanh đừng nói nữa, càng nói chị ấy càng đau lòng hơn."
Trình Bảo Lệ che ngực, cô đâu chỉ là đau lòng, quả thực đến thịt trên người cũng đau a.
Hàn Trì Quân mua mười mấy quả trứng luộc trong nước trà trở về, ngồi xuống tự mình lột một quả, cúi đầu nói: "Tăng giá, giờ là năm mao lẻ một."
Trần Linh Linh hận không thể vỗ bàn cười ha ha, Trình Bảo Lệ lại bị nhắc nhở liền thịt càng đau.
Ăn cơm xong còn chút thời gian, bọn họ liền xem xung quanh mua đồ, Trịnh Bình mua kẹo bông cho Dương Dương ăn, cái kẹo bông đó so với đầu Dương Dương còn lớn hơn, hắn ăn mà dính đầy tay, trên trán cũng dính.
Đến giờ qua sông, bọn họ quay lại lái xe lên thuyền lớn, qua sông. Từ trên thuyền nhìn ra bờ sông, nơi này thật giống như một thành thị phồn hoa thu nhỏ, rất nhiều người tới lui bán lẻ hàng hóa rất náo nhiệt, trên mặt mỗi người đều với cuộc sống đời thường toát lên hy vọng tràn trề.
Năm người tới gân một cửa hiệu bày nhiều loại nhạc cụ, giai điệu vui vẻ từ nơi không xa truyền đến thuyền của họ ——
"Theo cảm giác đi
Tóm chặt lấy ước muốn trong tay
Trời xanh càng ngày càng gần, càng ngày càng ôn nhu
Tâm tình liền tự như cơn gió
Đột nhiên phát hiện một ta hoàn toàn khác
Theo cảm giác đi
Để nó mang ta đi
Hi vọng ngay ở cách đó không xa chờ ta
Theo cảm giác đi
Để nó mang ta đi
Nơi nào chẳng có những ước mơ
..."
Thuyền qua sông chạy nhanh rời bến cảng, tiếng ca càng ngày càng xa, rồi trở lên nhẹ bẫng, ngày đó có thể ở trên tàu thủy nghe bài hát này, Trịnh Hải Dương cả đời đều không quên —— theo cảm giác đi, tóm chặt lấy ước muốn trong tay... Đột nhiên phát hiện một ta hoàn toàn khác... Nơi nào chẳng có những ước mơ.
~~~vote this
CÁC NÀNG ĂN TẾT VUI VẺ NGHEN! TÂN NIÊN AN LẠC NÈ~(*"ェ"*)