Chương 5: Liệt Hạo bị bắt

Tại sân bay Charles de Gaulle, Pháp, Gia Duệ đang kéo một chiếc vali trên tay phải và một món quà cho Liệt Hạo ở tay trái. Anh nhanh chóng lên máy bay để trở về nhà. Mặc dù họ chỉ xa nhau chưa đầy một tuần, nhưng nỗi nhớ của anh về Liệt Hạo ngày một nhiều, và anh khó có thể chờ đợi để quay lại gặp anh ấy.

Trước khi máy bay cất cánh, Gia Duệ ngồi ở khoang hạng nhất và gửi một tin nhắn cho Liệt Hạo:

"Hạo Hạo, tôi sẽ quay về với anh sau 12 tiếng nữa."

Gia Duệ không bao giờ có thể ngờ rằng chỉ trong mười hai giờ, một sự thay đổi mạnh mẽ không thể đoán trước đã diễn ra. Khi anh gặp lại Liệt Hạo không phải là trong ngôi nhà ấm áp của họ, mà là ở đồn cảnh sát!

Liệt Hạo đã bị cảnh sát bắt vì tấn công tìиɧ ɖu͙© cấp dưới của anh ta là Viên Chí Nghĩa. Ngay sau khi máy bay hạ cánh, Gia Duệ nhận được một tin nhắn bùng nổ, khiến đầu óc anh trở nên trống rỗng trong vài giây.

Ngay lập tức, anh ta không muốn về nhà và kéo hành lý đến thẳng đồn cảnh sát.

Luật sư của Liệt Hạo cũng có mặt tại đồn cảnh sát và thông báo tóm tắt cho Gia Duệ về vụ án.

Vào lúc nửa đêm khi Gia Duệ và Liệt Hạo nói chuyện điện thoại, Chí Nghĩa đã gọi điện cho cảnh sát, nói rằng anh ta đã bị ông chủ Tô Liệt Hạo cưỡиɠ ɧϊếp và muốn kiện Liệt Hạo tội tấn công tìиɧ ɖu͙©. Anh ta cho cảnh sát xem những vết thương mà anh ta đã bị xâm phạm, quan trọng hơn là trong hậu môn của anh ta quả thật có tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Liệt Hạo, bởi vì chứng cứ dường như đã đủ nên cảnh sát đã tạm giữ Liệt Hạo.

Sau một loạt các thủ tục tẻ nhạt, Gia Duệ cuối cùng cũng được phép gặp Liệt Hạo tại đồn cảnh sát.

Chờ một lúc lâu, Liệt Hạo, người đang đeo còng cuối cùng cũng được cảnh sát dẫn ra ngoài, qua lớp kính dày, hai người im lặng nhìn nhau.

Nhìn bề ngoài thì không thể biết được Liệt Hạo anh ấy có bị tổn thương gì không, nhưng khuôn mặt anh ấy tái nhợt, hốc hác, đôi mắt mất đi vẻ bình thường và trông đờ đẫn.

Đã quen với vẻ ngoài rạng rỡ và tươi tắn của người yêu, trái tim của Gia Duệ lại quặn thắt vì sự thương xót cho anh.

“Tôi không sao.” Liệt Hạo cố hết sức làm cho vẻ mặt của mình có vẻ bình tĩnh, nhưng các khớp ngón tay trắng bệch do gắng sức quá mức lại phản bội sự bất an trong lòng.

“Tôi biết.” Gia Duệ nhẹ nhàng nói.

Tề Gia Duệ giơ tay muốn sờ lêи đỉиɦ đầu Liệt Hạo như thường lệ, nhưng lại bị thủy tinh lạnh lùng tàn nhẫn cắt đứt, anh chán nản đến mức muốn đập vỡ thủy tinh.

Gia Duệ tin rằng Liệt Hạo tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy, chưa kể đến việc một tên M hoàn toàn đeo khóa trinh tiết mỗi ngày, liệu anh ta có khả năng xâm hại tìиɧ ɖu͙© người ta, cho dù không có lớp ngăn cản này, với tính cách của Liệt Hạo, chắc chắn sẽ không làm một điều vô liêm sỉ như vậy. Hơn nữa, vào đêm hôm trước khi xảy ra vụ án, Liệt Hạo đã phát hiện ra Viên Chí Nghĩa đã bán bí mật thương mại và sắp đuổi việc anh ta, vậy làm sao có thể có quan hệ gì với anh ta?

“Tuy nhiên, bằng chứng mà Viên Chí Nghiã đưa ra, đặc biệt là tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong người anh ta, đến từ đâu?” Tề Gia Duệ không khỏi hỏi.

"Anh hỏi tôi? Làm sao tôi biết được?" Liệt Hạo đang thất thần, liên tục bị thẩm vấn tại đồn cảnh sát, anh rất căng thẳng và sắp suy sụp. Bây giờ người yêu của anh còn đến hỏi anh, anh vừa chịu đựng vừa không khỏi hưng phấn mà chọc giận Tề Gia Duệ

"Tôi chỉ nói là mình không làm chuyện này, anh có tin hay không!"

"Bé con, tôi hoàn toàn không nghi ngờ anh, tôi chỉ muốn tìm ra vấn đề và làm rõ cho anh. Bình tĩnh nhớ kỹ lại đi xem có manh mối gì không?"

Liệt Hạo đã bị cảnh sát bắt vào sáng sớm một cách bất ngờ bằng cách cưỡng bức đột nhập vào nhà, và anh ta đã bị đưa đến đồn cảnh sát để thẩm vấn. Bộ não của anh lúc đó chỉ còn mớ hỗn độn, không thể phân tích và suy nghĩ một cách có tổ chức.

Lúc này, sau sự an ủi và hướng dẫn của Tề Gia Duệ, tâm tình anh mới dần dần bình tĩnh lại, cau mày cố gắng nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua.

"Điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến ...tôi đã cùng anh ... nói chuyện điện thoại vào đêm hôm đó ..." Liệt Hạo đỏ mặt

"Sau đó ...tôi đã ném bαo ©αo sυ dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào thùng rác."

"Tức là lúc đó hắn ta có lẽ vẫn đang ở trong văn phòng.hắn ta đã nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng ta và thấy anh làʍ t̠ìиɦ qua điện thoại với tôi, sau đó lấy trộm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh để làm chứng giống như bị tấn công tìиɧ ɖu͙©."

“Có thể…” Liệt Hạo nặng nề gật đầu, do dự một hồi, mới nói:

“Còn có một chuyện, anh hứa đừng tức giận, tối hôm đó anh ta dụ dỗ tôi, còn ở trong phòng làm việc...nhưng tôi đã từ chối. "

Tề Gia Duệ sắc mặt đột nhiên trở nên trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Tại sao không nói cho tôi biết sớm hơn? Hắn dám có ý đồ xấu với anh, tên khốn kiếp này, chết tiệt!"

“Thực xin lỗi… Tôi… Không ngờ anh ta lại xảo quyệt như vậy!” Liệt Hạo cũng hối hận vì không biết hắn là ai mà nuôi hổ trong nhà, giờ đây hối hận cũng đã muộn..

"Hắn bị anh cự tuyệt, sau còn nghe được anh nói chuyện với tôi biết được anh muốn sa thải hắn, liền mang theo hận ý, nên mới lập tội định khung anh, muốn anh bị giam cầm, đúng một ý định xấu xa! "

Gia Duệ trong l*иg ngực tức giận hừng hực, anh muốn tìm ra hung thủ và đánh chết anh ta, nhưng dù anh có tức giận đến đâu vào lúc này cũng vô ích.

Mặc dù Tề Gia Duệ rất vội nhưng ngoài mặt không thể hiện ra được, chỉ có thể cố gắng hết sức an ủi Liệt Hạo,giúp cho anh đừng quá lo lắng.

"Bé con, không sao đâu, đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện sẽ được đưa ra ánh sáng."

“Thật sao?” Liệt Hạo giương đôi mắt thâm thúy, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục.

"Tin tôi, tôi thề sẽ tìm cách cứu anh, cho tôi chút thời gian, anh sẽ không sao. Chỉ cần kiên nhẫn, được không?"

"Được! Tôi tin anh, và tôi sẽ đợi anh đến cứu tôi."

Liệt Hạo nhìn người mình yêu bằng ánh mắt tin tưởng, từ từ đưa tay ra, đặt nó vào lòng bàn tay của Gia Duệ qua tấm kính ...