Chương 10: Trái tim sụp đổ

Liệt Hạo bước ra khỏi cổng đồn cảnh sát, mặt trời mọc xuyên thẳng vào mắt khiến anh không khỏi nheo mắt. Từ khi bị giam giữ đến khi được thả, Liệt Hạo chỉ ở trong cục ba ngày ba đêm, nhưng về mặt tâm lý, cảm giác như đã trải qua ba năm dài. Cuộc sống của anh rất suôn sẻ, khi còn nhỏ anh đã là học sinh giỏi nhất và được tiến cử vào các trường đại học hàng đầu dành cho những học sinh xuất sắc từ khắp nơi trên thế giới. Hít một hơi không khí tự do bên ngoài, Liệt Hạo không khỏi kích động, tham lam tận hưởng bầu không khí trong lành thoang thoảng hương cỏ xanh.

“Anh Liệt, mời lên xe!” Người cảnh sát trẻ tuổi cung kính mở cửa xe cảnh sát, kêu Liệt Hạo lên xe, sau đó nhìn anh rời đi. Liệt Hạo đang ngồi trong xe, một đêm mất ngủ khiến anh đau đầu nhức óc, niềm vui được ra tù dần dần binh tĩnh lại. Sau đó anh mới bắt đầu suy nghĩ. Mới hôm qua, cảnh sát đã thẩm vấn nghiêm khắc anh, nhưng sau một đêm, thái độ của mọi người trở nên lịch sự và tôn trọng, không chỉ thả anh ta đột ngột, mà còn đưa anh ta về nhà bằng xe cảnh sát. Với thái độ trịch thượng như vậy, Liệt Hạo cảm thấy khó hiểu thật sự! Điều khiến anh ta băn khoăn hơn cả là khi ra tù, Gia Duệ không hề đến đón, điện thoại di động của anh ta luôn tắt máy. Xe cảnh sát dọn đường, tự nhiên không bị cản trở, Liệt Hạo đã sớm về đến nhà, cảm ơn cảnh sát rồi chào tạm biệt, Liệt Hạo lấy chìa khóa ra mở cửa. Không có ai ở nhà! Trái tim Liệt Hạo chợt chùng xuống. Gia Duệ đã đi đâu? Sẽ có bất kỳ điều gì không hay chứ? Liệt Hạo gọi đến nhà của Gia Duệ và một số người bạn của anh ta, nhưng không ai trong số họ biết nơi ở của Gia Duệ. Liệt Hạo đành phải tự an ủi mình, Tề Gia Duệ dù sao cũng là nam nhân trưởng thành, còn có thể bị bắt cóc sao? Sau khi bị giam trong trại tạm giam ba ngày, không được tắm rửa, cơ thể toát ra mùi hôi thối khó chịu, Xử nam Liệt Hạo vốn bị ám ảnh bởi chứng sạch sẽ, không chịu nổi nữa, đành phải đi tắm rửa sạch sẽ. . Anh mất nhiều thời gian tắm rửa từ trong ra ngoài, mặc áo choàng tắm đi ra khỏi phòng tắm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tề Gia Duệ xuất hiện ở trước mặt anh, đang điên cuồng nhìn anh từ trên xuống dưới. Liệt Hạo thân thể được che hờ hững trong áo choàng tắm, thắt lưng không buộc chặt, bộ ngực trắng nõn đều lộ ra ngoài.

"khụ khụ...Ừm …… Tôi đã trở lại ……" Trước khi anh nói xong, Gia Duệ đã xông lên lập tức ôm lấy Liệt Hạo, và hôn lên môi anh ta một cách mãnh liệt.

“Ưm…” Liệt Hạo hơi ngạc nhiên trước sự nhiệt tình bùng nổ đột ngột trong Gia Duệ và nỗi bất hạnh không tìm được ai khi vừa về nhà đã tan biến ngay lập tức. Cái ôm ấm áp và hào phóng của người đàn ông khiến cho Liệt Hạo rất yên tâm, anh nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đáp lại nụ hôn ấm áp của Tề Gia Duệ. Không biết sau bao lâu, Liệt Hạo cảm thấy không khí trong l*иg ngực sắp bị hút khô, cả người sắp nghẹt thở, Tề Gia Duệ mới thả anh ra, nhưng hai cánh tay cường tráng vẫn vững vàng ôm lấy eo anh, dựa vào cằm anh, cơ thể anh ấy dường như đang run rẩy trên vai anh.

"Tôi xin lỗi ... Tôi xin lỗi ..." Giọng nói của Gia Duệ có chút nghẹn ngào.

"Anh ... Anh sao vậy? Tôi mới là người nên nói lời xin lỗi! Anh đã cảnh cáo tôi rằng Viên Chí Nghĩa có mờ ám, nhưng tôi vẫn xem nhẹ, đó là lý do tại sao tôi lại sa vào thủ đoạn của anh ta. Anh không cần phải tự trách, tôi không có ý trách anh.. Hơn nữa tôi đã bình an trở về, không phải sao"

Liệt Hạo có chút ngẩn người, thuận tay ôm lấy Tề Gia Duệ, vỗ nhẹ lưng hắn, ôn nhu an ủi. Một lúc sau, Tề Gia Duệ mới bình tĩnh lại buông Liệt Hạo ra, nhưng quầng mắt hơi đỏ, đối với khuôn mặt tuấn tú tỏa nắng của anh khiến người ta cảm thấy dễ thương hơn.

"Tôi sau này nhất định sẽ canh giữ, bảo vệ anh, không bao giờ rời xa anh, đề phòng kẻ xấu lợi dụng!" Liệt Hạo bị anh làm cho buồn cười, không khỏi vươn tay nhéo nhéo mặt anh, cười nói:

"Tôi không phải nam nhân nhu nhược, cần gì anh bảo vệ?"

“Anh không cần tôi bảo vệ, vậy anh cần ai?” Tề Gia Duệ vội vàng trừng mắt nhìn Liệt Hạo.

“Được rồi, tôi để cho anh bảo vệ, được không?” Liệt Hạo bất lực thở dài

“Bao nhiêu tuổi rồi, anh vẫn như một đứa trẻ, tôi thật sự không làm gì được anh" Hai người vui đùa một lúc, Liệt Hạo đột nhiên nhớ tới cái gì, liền hỏi: "Hôm nay tôi có thể được thả, anh có phải đã làm chuyện gì không?" Tề Gia Duệ nghe xong, nụ cười trên mặt nhất thời trở nên cứng đờ, hắn nhớ tới lời hứa của mình với ai đó, nên chọn cách che giấu sự thật:

"Thật trùng hợp, tôi có bố của một người bạn cùng lớp có quan hệ với cảnh sát trưởng, và tôi đã nhờ anh ấy giúp đỡ. Vì việc này, hôm qua tôi đã mời anh ấy đi uống rượu, cả hai say quá nên về muộn ... " Liệt Hạo gật đầu, thấy tâm trạng Tề Gia Duệ có chút trầm xuống, anh ngập ngừng hỏi:

"Anh nợ nhiều ân tình sao? Đừng lo lắng, cho dù ân huệ lớn đến đâu, sau này chúng ta hãy từ từ trả lại. Có tiền là không thành vấn đề." Gia Duệ không khỏi cười khổ trong lòng: Chỉ cần có tiền là có thể giải quyết được sao... Trong cơn mê, anh quay trở lại một giờ trước, tỉnh dậy trong cơn hỗn loạn và thấy mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngủ trên một chiếc giường lạ, bên cạnh anh là một người đàn ông cũng đang trần như nhộng.

Cơ thể Chu Tây chằng chịt những vết tích còn sót lại từ đêm hôm trước, đặc biệt là cúc huyệt bị tàn phá, tràn ra máu đỏ sẫm và tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẩn đυ.c, kí©h thí©ɧ thần kinh của Tề Gia Duệ, khiến anh nhớ lại chuyện đã xảy ra với hai người họ. Nhìn thấy tất cả những điều này, trái tim của Gia Duệ gần như sụp đổ. Thật ra, trước khi đến nhà Chu Tây, Tề Gia Duệ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, lần trước Chu Tây đã bày tỏ sự thích thú về việc làʍ t̠ìиɦ của hắn với anh. Tề Gia Duệ nghĩ rằng nếu anh ta hy sinh bản thân dù có phải làm gì cũng phải cứu Liệt Hạo. Chỉ cần có thể cứu anh ấy mà hy sinh thân thể một lần là được rồi, dù sao trinh tiết của một người đàn ông đều vô giá trị. Tuy nhiên, Gia Duệ không bao giờ tưởng tượng được rằng Chu Tây không những giở trò đè anh lên giường mà ngược lại còn kê đơn thuốc để bản thân có được kɧoáı ©ảʍ trên người anh. Đây là lần đầu tiên anh bị cưỡиɠ ɧϊếp, khi nghĩ đến đấy Tề Gia Duệ cảm thấy rất đau đầu, anh ta có linh cảm rằng mọi chuyện thực sự rất nghiêm trọng!

“Anh... tại sao lại làm chuyện này?” Tề Gia Duệ ôm trán, không hiểu Chu Tây đang nghĩ gì. Chu Tây chậm rãi ngồi dậy, động tác tuy rất nhỏ nhưng vẫn xé rách vết thương ở hạ thể, đau đớn rít lên, khuôn mặt Chu Tây khẽ vặn vẹo, anh hít một hơi, nhẹ nói: "Không có chuyện gì, chỉ là tôi muốn biết anh ấy cảm thấy thế nào." Chu Tây quay mặt sang một bên nhìn Tề Gia Duệ cười nửa miệng

"Chà, tuy lần đầu khá đau nhưng kĩ thuật của anh thực sự rất tốt. Thảo nào anh ấy lại kiên quyết với anh như vậy!"

"Uh ... cảm ơn ..." Tề Gia Duệ xấu hổ đến mức không biết phải nói gì, anh thừa nhận mình rất khó hiểu logic kỳ quái của Chu Tây. Tề Gia Duệ vẫn nhớ tới Liệt Hạo bị nhốt trong cục, không khỏi hỏi:

"Vậy... Liệt Hạo..."

“ Về đến nhà có thể nhìn thấy anh ấy, đảm bảo anh ấy không hề hấn gì.” Chu Tây nói xong, anh cẩn thận chống eo xuống giường, lảo đảo đi về phía phòng tắm. Gia Duệ sững sờ một lúc, trong tiềm thức vươn tay ra đỡ Chu Tây, Chu Tây kinh ngạc nhìn lại, ánh mắt hai người va chạm vào nhau trong không trung ... Bây giờ Gia Duệ hiểu rằng chuyện của Liệt Hạo chắc chắn đã được Chu Tây sắp xếp từ lâu. Nghĩ rằng Liệt Hạo sẽ sớm thoát khỏi đó và trở về nhà, tâm trạng của Tề Gia Duệ trở nên vui vẻ, thậm chí vẻ mặt nhìn Chu Tây cũng dễ chịu hơn một chút. Thực ra Chu Tây vốn là một người đàn ông vô cùng hấp dẫn, trước đây Tề Gia Duệ coi anh như tình địch nên rất ghét anh, bây giờ hai người có quan hệ thể xác một cách bối rối, trong lòng lại có cảm giác khác lạ. .

“Cảm ơn rất nhiều!” Gia Duệ chân thành cảm ơn. “Cảm ơn cái gì? Chỉ cần anh không nói với anh ta người giúp là tôi là được"

“Tại sao?” Tề Gia Duệ thực sự không muốn Liệt Hạo mang ơn Chu Tây, nhưng anh phải thừa nhận lần này là nhờ có Chu Tây, nếu không thì không biết khi nào anh mới có thể đưa được Liệt Hạo ra.

“Chỉ là muốn vậy thôi, tôi không muốn anh ấy cảm thấy mình nợ tôi bất cứ thứ gì.” Trên mặt Chu Tây lộ ra vẻ cô đơn. Gia Duệ nhíu mày thật sâu, anh có thể cảm nhận được có lẽ tình yêu của Chu Tây dành cho Liệt Hạo nhưng Liệt Hạo từng nói rằng Chu Tây phản bội anh ấy vì danh vọng và tài sản, đó là lý do gì?

"Tại sao ngay từ đầu anh và anh ấy ... lại chia tay?"

“Chuyện dài lắm, hôm khác tôi sẽ nói với anh” Chu Tây hiển nhiên không muốn tiếp tục cái đề tài này, đẩy vai Tề Gia Duệ thúc giục

"Anh đừng nói nhảm, dưới lầu có phòng tắm, anh đi rửa sạch đi, Sau đó mau về nhớ an ủi hắn. "

"Còn anh thì sao? Anh không sao chứ?"

“Ồ, anh thật sự nghĩ có thể bỏ rơi tôi được sao?” Chu Tây nhướng mày cười nửa miệng, trong đôi mắt màu hổ phách lóe lên tia lạnh lùng

“Đương nhiên là tôi còn có việc khác phải làm. Tên khốn kia dám vu oan khung hình Liệt Hạo, tôi sẽ khiến hắn phải trả giá! "

"Gia Duệ!" Tiếng gọi của Liệt Hạo kéo Tề Gia Duệ từ trong trí nhớ trở về

"Sao anh đột nhiên dừng lại, tôi hỏi anh một chuyện!"

"Ờ ... ờ ... Tôi xin lỗi, tôi hơi mệt nên mất tập trung. vừa rồi anh hỏi cái gì vậy?"

"Tôi hỏi anh, tên khốn Viên Chí Nghĩa kia đã đi đâu?" "Kể từ khi trình báo vụ việc với cảnh sát, hắn đã không xuất hiện trước công chúng, và chỉ giao tiếp thông qua luật sư của mình. Tôi đoán rằng anh ta đang lẩn trốn ở đâu đó."

“Nếu có năng lực, hắn sẽ trốn cả đời, nhưng hắn trốn đến cùng trời cuối đất, tôi cũng không thể tha cho hắn!” Đôi mắt Liệt Hạo trong nháy mắt lạnh như băng, lộ ra một cỗ căm thù sâu sắc. Tề Gia Duệ nhìn Liệt Hạo, trong lòng không khỏi thở dài: Liệt Hạo và Chu Tây thực sự rất giống nhau ở một khía cạnh nào đó, đều là sắc bén như vậy, không muốn chịu thiệt thòi...

“Được, được rồi, anh vừa trở về, trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ nhiều đến những phiền phức này.” Tề Gia Duệ đỡ Liệt Hạo ngồi xuống sô pha

“Ngồi đi, tôi làm bữa sáng cho anh " Liệt Hạo nhìn bóng lưng của Gia Duệ, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ. Gia Duệ tóc hơi ướt, giống như vừa mới tắm xong, còn uống rượu với bạn bè cả đêm, làm sao có chỗ tắm? Nhưng mà, hắn ba ngày nay rất mệt, đêm qua cũng mất ngủ. Bây giờ chỉ nằm nhoài trên sô pha đã nhanh chóng ngủ thϊếp đi.