Chương 1: Vốn là ác ma

Tề Gia Duệ mặc một bộ vest và đôi giày da đen, vội vã đi qua văn phòng với một chiếc vali trên tay. Anh bước tới cửa phòng làm việc của Liệt Hạo, trước khi gõ cửa, anh đã nghe thấy giọng nói lãnh đạm lạnh như băng của Liệt Hạo.

"... Khách hàng yêu cầu phong cách baroque, anh làm cái quái gì vậy?"

"Xin hãy nghe tôi giải thích. Phong cách baroque quá đơn điệu và chỉ được sử dụng bởi những người mới nổi. Thiết kế của tôi sáng tạo hơn và hiệu ứng tốt hơn." Một thanh niên đáp lại với giọng điệu rõ ràng đầy kiêu ngạo.

“Hừ!” Liệt Hạo tức giận cười

"Anh chỉ là một nhà thiết kế, chỉ cần anh có trách nhiệm làm ra thứ khách hàng muốn, anh không cần nhiều sáng tạo và ý tưởng, khách hàng là thượng đế, hiểu không? "

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả! Viên Chí Nghĩa, mặc dù CV của anh rất tốt nhưng anh phải tuân theo quy tắc của tôi trong công ty của tôi! Tôi nể tình đây là lần đầu tiên của anh nên sẽ cho thêm một cơ hội, nhưng tôi không muốn phạm sai lầm như thế này lần sau, hiểu không? "

Viên Chí Nghĩa miễn cưỡng thừa nhận sai lầm của mình, cúi đầu đẩy cửa đi ra ngoài, suýt chút nữa đυ.ng phải Tề Gia Duệ đang đứng ở cửa.

"Chào ... Phó chủ tịch Tề ..." Viên Chí Nghĩa gọi như vậy, nhưng ánh mắt nhìn Tề Gia Duệ không hề tôn trọng, thậm chí còn không thèm xin lỗi vì sự vô lễ của mình.

Tề Gia Duệ im lặng nhìn anh ta. Người thanh niên tên Viên Chí Nghĩa này rất đẹp trai và ăn mặc rất đẹp. Anh ta tốt nghiệp từ một trường danh tiếng và giành được một số giải thưởng thiết kế khi còn trẻ. Thêm vào đó còn là một nhà thiết kế mới nổi tiếng trong ngành.

Liệt Hạo đánh giá khá cao tài năng của người thiếu niên này, vì vậy khi Viên Chí Nghĩa đến đầu quân, Liệt Hạo đã chào đón và rất coi trọng anh ta, và giao cho anh ta vị trí quản lý ngay khi anh ta đến.

Tuy nhiên, không biết vì lý do gì mà ngay từ đầu Tề Gia Duệ đã không thích hắn, anh luôn cảm thấy người này có nhiều tham vọng, cũng không phải là một người trầm lặng, rất đáng đề phòng!

Tề Gia Duệ lặng lẽ gật đầu, đi qua Viên Chí Nghĩa đi vào văn phòng của Liệt Hạo đóng cửa lại.

Nhìn thấy Tề Gia Duệ, khuôn mặt lạnh lùng bao phủ sương giá của Liệt Hạo lập tức dịu đi, giữa lông mày hiện lên một tia ôn nhu.

“Anh chuẩn bị đi chưa?” Liệt Hạo tươi cười chào hỏi.

“Sáu giờ máy bay sẽ cất cánh, tôi chỉ đến chào tạm biệt anh.” Tề Gia Duệ đặt vali xuống, duỗi tay ôm eo Liệt Hạo, hôn anh một nụ hôn dài kéo dài.

Liệt Hạo thân thể mềm nhũn bởi nụ hôn, ôm cánh tay Tề Gia Duệ đứng vững, chủ động đưa mặt ghé sát vào tai anh, bất đắc dĩ nói:

"Tôi đi công tác với anh thì sao?"

“Sao, chịu không nổi khi thiếu tôi?” Tề Gia Duệ cười nhéo nhéo mặt Liệt Hạo

“Anh bận rộn đủ rồi, tôi hy vọng có thể dốc hết sức để chia sẻ nỗi lo của anh. Đừng lo lắng, tôi sẽ quay lại ngay sau khi tôi giải quyết xong vấn đề ở đó. Mong là vừa kịp để dành Ngày lễ tình nhân với anh. "

Liệt Hạo ngoan ngoãn gật đầu, chỉnh lại cà vạt cho Tề Gia Duệ:

"Đi đường cẩn thận, khi nào đến nơi thì gọi cho tôi."

Nhìn thấy hắn như vậy trịnh trọng, Tề Gia Duệ cảm thấy không thể giải thích được, trầm tư nói:

"Tôi vừa rồi ở bên ngoài nghe được anh khiển trách Viên Chí Nghĩa..."

"Cái gì? Hắn dám nói lại anh?" Liệt Hạo nhướng mày bất mãn.

"Không, nhưng tôi vẫn luôn hơi khó chịu với Viên Chí Nghiã. Anh ta là người cao ngạo như vậy, vừa rồi anh đã khiển trách anh ta như vậy, e rằng trong lòng anh ta sẽ có thù oán..." . "

"Nếu có thù oán thì sao? Tôi sợ à?!" Liệt Hạo khinh thường.

Gia Duệ lắc đầu bất lực. Người tình đáng quý này của anh có chỉ số IQ cao và khả năng làm việc mạnh mẽ, nhưng trí tuệ cảm xúc của anh ta vẫn còn phải xem lại. Anh ta ăn nói sắc sảo và độc mồm, cấp dưới càng được đánh giá cao thì yêu cầu của Liệt Hạo càng khắt khe hơn. Anh ta được gọi là " Quỷ dữ ” của các nhân viên.

Gia Duệ nhớ rằng khi anh còn là cấp dưới của Liệt Hạo, anh đã bị buộc phải gần như suýt từ chức. Anh có thể thấy được Liệt Hạo nói năng tàn nhẫn, nhưng thật ra hắn coi trọng Viên Chí Nghĩa, nhưng Viên Chí Nghĩa không chắc có phải lương thiện như Tề Gia Duệ hồi đó, ánh mắt luôn lộ ra vẻ quỷ quyệt cùng tham vọng.

“Bất quá, hãy nghe tôi nói đi, anh phải cẩn thận con người này...hắn rất nhiều mưu mô, không phải đèn tiết kiệm nhiên liệu.” Tề Gia Duệ sốt sắng thúc giục.

Liệt Hạo sững sờ một hồi, sau đó đột nhiên cười thầm:

"Này, anh ghen tị với hắn sao? Nếu anh lo lắng, tôi sẽ cho hắn đi ngay lập tức."

Gia Duệ cong môi cười nói:

"Tại sao lại ghen tị? Tôi còn lo lắng cho anh này, thân thể của anh...hẳn không thể rời khỏi tôi chút nào, đúng không?"

Gia Duệ nói, một tay không thành thật bóp mông Liệt Hạo, tay còn lại vòng qua anh, xoa đũng quần. Đũng quần của Liệt Hạo cứng ngắc đeo một chiếc khóa màu bạc có khắc tên của Tề Gia Duệ, khi bị tay của Tề Gia Duệ chạm vào, anh ta không nhịn được phát ra một tiếng rên nhẹ.

"Chà ..." Liệt Hạo mềm mại ngã vào trong vòng tay của Tề Gia Duệ khẽ cắn môi dưới, đôi mắt đen ướŧ áŧ lộ ra du͙© vọиɠ.

"Hôm qua anh ăn còn chưa no sao, tiểu Hạo Hạo?" Gia Duệ vuốt ve vòng eo mềm dẻo tinh xảo của Liệt Hạo, nhẹ giọng nói:

“Tốt lắm, tôi đi đây. Nếu anh muốn tôi khi tôi không có ở đây, có thể gọi điện thoại biết chưa? Hửm?"

"Ừm... Tôi sẽ đợi anh trở về, nhớ sớm nha chủ nhân ~"

Đôi mắt ngấn nước và vẻ mặt bất đắc dĩ của người đẹp khiến Gia Duệ gần như không thể di chuyển bước chân của anh được, nhưng tài xế đã thúc giục rồi, anh không còn cách nào khác đành phải ôm mặt Liệt Hạo hôn mạnh rồi đẩy anh bước ra ngoài văn phòng với hành lý trên tay.

-------------------------------ulatr luôn, lúc mình viết truyện đã nhầm tên nhân vật nên phần giới thiệu ghi là Lâm Hạo rồi. Xin đính chính lại là Liệt Hạo nha.