Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Di? Đây là vật gì vậy? Bởi vì buổi tối trời có chút tối, hơn nữa hắn vội vã quay về thôn, chân không cẩn thận đá vào thứ gì đó, nhờ độ nhanh nhẹn cao, lảo đảo một chút rồi nhanh vọt sang một bên mới tránh khỏi một đợt ngã chổng vó. Xung quanh tối đen, cũng không rõ ràng là trong trạng huống gì, chẳng lẽ là nhiệm vụ ẩn tàng NPC? Hắc Diệu dùng mũi chân đá đá, “vật thể” trên mặt đất động đậy một chút, sau đó không động tĩnh, hiếu kì, hắn lấy ra thụ cầm nhóm một hỏa cầu nho nhỏ trên tay, mượn ánh sáng của lửa để nhìn xem đây rốt cuộc là vật gì.

Cái tai bình thường, bờ vai dày rộng, làn da tiểu mạch, có thể người nằm trên mặt đất này là một Nhân tộc, lại nhìn nhìn người của hắn, máu đã giảm xuống đến mức sắp tử vong, hơn nữa hiện vẫn còn đang thong thả đi xuống, không kịp nghĩ đây là ngoạn gia hay NPC, Hắc Diệu nhanh chóng đọc chú ngữ của Trì Dũ Thuật, vài đạo hoàng quang hiện lên, máu sắp cạn của người nọ rốt cuộc cũng khôi phục nguyên trạng.

“Này, ngươi sao thế?”

“Đói …” Người trên mặt đất hữu khí vô lực trả lời.

… Thì ra là một tên sắp chết đói, bất đắc dĩ bĩu môi, Hắc Diệu lấy Hương Thúy Tri Chu Thối từ túi ra, dù sao thứ này vẫn còn nhiều, nếu ăn hết mai vẫn có thể làm nữa, thuận tiện tăng thêm điểm của Nấu Nướng Thuật.

“Ngô …” Trong nháy mắt Hắc Diệu thấy trên người tên kia tỏa ra lục quang, vừa cầm chân nhện lên, hai khẩu liền ăn hết, phải biết rằng chân nhện kia lớn gần bằng một cái đầu người a … Nhìn dáng vẻ khủng bố khi ăn của người nọ, Hắc Diệu không khỏi hoài nghi mình cứu người hay cứu một con ngạ lang (sói đói) …

“Còn không?” Đã ăn hết một tá chân nhện trong túi, lúc này ngồi xếp bằng trên cỏ, lau lau mỡ trên miệng, lại xòe tay ra hướng về phía hắn.

… Âm thầm trở mình xem thường, Hắc Diệu có cảm giác từ lúc vào trò chơi cho đến nay, biểu tình mình thường làm nhất chính là không nói gì hỏi trời xanh, thân thủ lấy một quả táo từ trong túi ra, lau lau vào vạt áo mấy cái, “A ô” một ngụm cắn xuống “Thứ vừa rồi ăn ngon thật, ở đâu mua vậy?”

Nga, xem ra người này không phải NPC, chỉ là một ngoạn gia không mang thực vật và sắp đói chết, nếu không phải NPC và không có nhiệm vụ gì, không có phần thưởng cho nhiệm vụ, trong lòng nhanh chóng tính toán, Hắc Diệu thực quả quyết quyết định không lãng phí thời gian với cái người thoạt nhìn chỉ biết ăn này: “Ngươi không có việc gì rồi, ta đi đây.”

“Từ từ, thực vật lúc nãy là mua ở đâu? Nói cho ta biết đi.”

“Không phải mua.” Là một người chán ghét ồn ào huyên náo, nhất là thứ người dây dưa mãi không dứt này, Hắc Diệu có chút khó chịu hất bàn tay đang níu lấy áo mình ra, cau mày nói.

“Vậy chẳng lẽ tìm được? Phiền ngươi tìm giúp ta một chút được không?” Thật không biết tên này là ngu ngốc hay đang giả vờ ngốc.

Mặc kệ là giả hay thật, Hắc Diệu Chi Ngân lúc này chỉ cảm thấy khuôn mặt hắn thật đáng ghét, “… Ngươi muốn đánh nhau sao? Ta cũng không phải đang cứu tế nạn dân …”

“Thỉnh không cần lên mặt.” Tên kia thật sự như con bạch tuộc bò lên quấn lấy “Xem như là bồi thường, sau khi đánh nhau phiền ngươi giúp ta tìm chút thực vật a.”

“Cút ngay cho ta!” Hét lớn một tiếng, Hắc Diệu không thể nhịn được nữa một cước đá văng cái tên da trâu đang bám trên người mình, trước khi đối phương bò lại thêm lần nữa muốn triền lên người mình mà dùng một tốc độ tuyệt vô cận hữu, thân hình chợt lóe, biến mất nơi cuối đường.

Mộ Sắc Trấn về đêm thập phần im lặng, trong bóng đêm chỉ có đèn ma pháp trước cửa những lữ điếm thắp lên chờ các mạo hiểm giả trở về nghỉ ngơi. “Chi nha” một tiếng đẩy ra cánh cửa gỗ cổ xưa, lữ điếm lão bản đang ghé vào quầy ngủ lập tức bừng tỉnh. Xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, lão bản không nhanh không chậm đánh giá người đã quấy rối giấc mộng đẹp của mình.

“Một gian phòng sạch sẽ, làm ơn.” Lấy ra một ngân tệ, thành công thấy lữ điếm lão bản thu hồi biểu tình không kiên nhẫn, rất nhanh từ tủ quầy lấy ra một cái chìa khóa có khắc tên phòng, hơn nữa còn ân cần cầm nến đưa khách lên lầu. Hắc Diệu biết đây đều nhờ sức mạnh ánh sáng của tiền, tuy rằng đối với số tiền dành dụm của hắn mà nói, lấy một ngân tệ trọ là có chút xa xỉ, nhưng hôm nay hắn thật sự quá mệt mỏi.

Sự dừng chân sang quý được đổi với chiếc giường làm người khác vừa lòng, cái nệm mềm mại, đệm chăn sạch sẽ, so với gian phòng hai mươi đồng tệ, ngoài cái giường làm bằng gỗ ra không biết còn bao nhiêu con chuột chạy qua chạy lại mấy trăm lần. Nhanh chóng cởi khinh giáp, Hắc Diệu ôm gối đầu êm ái như lông ngỗng, hạnh phúc tiến nhập mộng đẹp.

Cả một ngày mệt mỏi cùng đệm chăn thoải mái làm hắn phá lệ ngủ một giấc thật dài, cho đến khi bị đánh thức bởi ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ rọi vào giường, dụi dụi mắt, hài lòng duỗi duỗi thắt lưng, Hắc Diệu cảm thấy bụng vang lên từng trận tiếng kêu nhỏ, từ trên giường đứng lên, lưu loát mặc lại khinh giáp lên người, thân thủ lấy túi đeo trước giường, đưa tay đeo vào.

Giật mình trừng mắt nhìn ba quả táo lẻ loi trong túi, Hắc Diệu uể oải nhớ đến, thực vật ngày hôm qua đều bị tên kia ăn hết, tên đầu heo kia …

Ngồi bên giường ăn táo, Hắc Diệu tính toán hôm nay phải làm gì. Tuy rằng song chức nghiệp giả kinh nghiệm để thăng cấp cần gấp hai lần người thường, nhưng sau khi lĩnh ngộ được Nguyên Tố Tiễn, hiệu suất đánh quái của hắn tăng rất nhanh, chỉ một ngày mà giá trị kinh nghiệm đã tăng lên rất nhiều, càng chính yếu hơn là chỉ cần học xong kỹ năng nấu nướng liền có thể thoát khỏi những thực phẩm rác rưởi được bán trong thương điếm. Nhưng là, chỉ ăn chân nhện thôi thì đơn điệu quá, hôm nay mang nhiều vũ tiễn một chút, đi xa một chút, tìm những nguyên liệu nấu ăn khác, nhìn xem có thể làm ra những món ăn mới khác hay không.

Trong đầu hiện lên đầy mỹ vị phối hợp với cái kèn kéo quân từ từ đi qua, Hắc Diệu cảm thấy nước miếng của mình sắp chảy xuống, trái với nó, quả táo đã được cắn đến phân nửa trong tay liền có vẻ tẻ nhạt vô vị. Nói làm liền làm! Hắc Diệu đứng lên, cầm lấy túi đeo chạy ra khỏi phòng.

Còn chưa chạy được hai bước, chỉ cảm thấy thắt lưng căng thẳng, vòng eo của mình bị giam giữ bởi tay người bên cạnh, đồng thời sau lưng xuất hiện một con gấu thật to. Một thanh âm quen thuộc mang chút vô lại vang lên.

“U … thực vật tiểu đệ, rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi …”

“!” Tâm tình tốt của buổi sáng, sau khi nghe thấy những lời này đều hóa thành hư không, Hắc Diệu không nể mặt trầm giọng nói: “Buông ra!”

“Không buông … Nếu buông ra, thực vật tiểu đệ sẽ như ngày hôm qua mà chạy trốn đến vô tung vô ảnh a ~”

Không chạy chẳng lẽ chờ ngươi đến triền? Hắc Diệu chỉ cảm thấy gân xanh bạo khởi, cố gắng giãy dụa muốn thoát khỏi trói buộc phía sau, nhưng sức mạnh của hắn – một hợp thể của ngâm du thi nhân và cung tiến thủ Ma tộc so với của chiến sĩ Nhân tộc là chênh lệnh khá xa: “Hỗn đản, ngươi mau buông tay cho ta!”

“Không buông ~”

… Sớm biết nếu dính vào phiền toái lớn như vậy, đêm qua để hắn chết đói ở ven đường là tốt rồi. Thật sự là hảo tâm còn bị sét đánh, người tốt bị người khi …

“Mau buông tay!”

“Không buông ~” Song chưởng đang ôm vòng eo kia không những không thả lỏng trói buộc, ngược lấy cuốn lấy càng chặt, cằm như con đại cẩu đặt trên vai hắn làm nũng mà cọ đến cọ đi …

“Ngươi rốt cuộc muốn gì!”

“Muốn theo ngươi nga …”

Nôn! Nếu muốn giả đáng yêu thì làm ơn nhìn lại hình dáng của mình đi, ác … một tên lớn như ngựa mà làm nũng thật là nói có bao nhiêu ghê tởm liền có bấy nhiêu ghê tởm …

“Ngươi buông tay cho ta!” Tay ra sức giãy dụa bị đập vào cửa phòng, cây đinh lộ ra ngoài cắt trúng cánh tay, tuy rằng cảm giác đau chỉ có 30% so với chân thật, nhưng Hắc Diệu vẫn là nhíu mày, đồng thời bộc phát ra lửa giận đang cố gắng áp chế.

“Để ta theo ngươi ta liền buông ra.”

“Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!!!” Hắc Diệu của giờ phút này đã hoàn toàn bị mất đi lý trí, song chưởng bị giam cầm không thể lấy cung tiễn, hắn tâm niệm vừa động, xuất ra thụ cầm của ngâm du thi nhân, thấp giọng nói: “Tụ tập ngọn lửa!” Một ngọn lửa xuất hiện trên đầu ngón tay, cùng lúc đó một giọt máu trên miệng vết thương chảy xuống, rơi vào huyền cầm bạch sắc, hỏa hệ nguyên tố đang tụ tập trên đầu ngón tay bỗng nhiên cháy kịch liệt, hỏa cầu nguyên bản lớn như trái bóng bàn dưới áp lực kịch liệt thiêu nhảy, biến thành đậu tằm, mà màu sắc cũng từ đỏ chuyển thành màu ám tử (tím sẫm) quỷ dị.

“Đinh” Ách một tiếng hệ thống vang lên bên tai: “Chúc mừng ngoạn gia Hắc Diệu Chi Ngân lĩnh ngộ kỹ năng chiến đấu mới —- Ám Ảnh Liệt Diễm.”

Kỹ năng chiến đấu mới?? Không rõ vì sao chỉ một tiểu hỏa cầu nho nhỏ đột nhiên lại biến thành Ám Ảnh Liệt Diễm, nhưng Hắc Diệu đang vội vàng muốn thoát khỏi khốn cảnh bất chấp lo lắng, nhanh chóng đập hỏa cầu tử sắc vào mặt người phía sau.

Giật mình nhìn máu của người nọ từ đầy chỉ còn lại hai phần ba, Hắc Diệu như rơi vào giấc mộng. Sao một tiểu hỏa cầu nho nhỏ nhìn cũng không thấy này lại có lực sát thương khủng khϊếp như thế???

Lực công kích của mình thế nào mình rõ ràng nhất, tiểu hỏa cầu của hắn nhiều nhất cũng là đốt trụi tóc đối phương thôi, nhưng là – nhìn nửa người trên đã bị cháy đến đen sì của Nhân tộc chiến sĩ, Hắc Diệu cảm thấy áy náy khi cứ như vậy mà rời đi. Năm ngón tay kí©h thí©ɧ huyền cầm, từng đạo ánh sáng ấm áp như đóa hoa nở rộ từ huyền cầm, nhanh chóng hướng nơi bị thương của đối phương bay qua.

Nhìn người bị lửa thiêu kia đã hồi phục được khoảng bảy tám phần, Hắc Diệu lau chút mồ hôi toát ra từ chóp mũi, thu hồi thụ cầm, thừa dịp đối phương còn chưa tỉnh táo lại nhanh chóng chạy đi.

Thân thủ lau đi tro bụi trên mũi rơi xuống từ cánh cửa, nam nhân vừa nãy bị công kích trông có chút chật vật đứng ở cửa lộ ra nụ cười như hồ ly.

“Như vậy được không? Ngươi có thấy bắt nạt hắn như vậy hơi quá đáng không? Thương Lãng.” Bóng người chậm rãi hiện ra nơi tối tăm ở chỗ rẽ, một Tinh Linh gầy trong tay là chủy thủ, nhếch khóe miệng nhìn Thương Lãng Nhân tộc chiến sĩ.

“Thật là không nói tình cảm a, Đồng Đồng … vừa rồi khi ta suýt bị pháp thuật của hắn đánh chết, sao lại không thấy ngươi xuất hiện bệnh vực kẻ yếu?” Như trước lộ ra nụ cười đê tiện, Thương Lãng vừa lòng nhìn động tác nôn mửa của Ám Đồng, nhân tiện ngẩng đầu hướng ra cửa sổ, lớn tiếng nói: “Tịch Diệt, ngươi đã thấy qua pháp thuật này chưa?”

Thanh âm nhỏ đến nỗi cơ hồ không nghe rõ vang lên ngoài cửa sổ, một người vận hôi sắc áo choàng chợt hiện bên cửa sổ, người xuất hiện trong nháy mắt này, một mái tóc vàng tung bay dưới mũ của áo choàng.

“Chưa.” Thực rõ ràng tính cách hệt như vàng.

“Thực đáng tiếc, rõ ràng có vận khí tốt như vậy trở thành Thiên Sứ tộc, lại cực kỳ chán ghét, Tịch Diệt, ngươi biết có bao nhiêu người mong có được tướng mạo hảo như ngươi không?” Đạo tặc tên Ám Đồng nhìn Quy Vu Tịch Diệt vừa rơi xuống đất liền khẩn cấp che lại mái tóc vàng kia, lời nói nửa chế nhạo nửa trêu ghẹo.

Không để ý đến Ám Đồng trêu chọc, Quy Vu Tịch Diệt thân thủ kéo lại áo choàng, càng phủ kín mình hơn, trầm mặc đứng tựa vào khung cửa sổ.

“Pháp thuật của tiểu gia hỏa kia thực sự rất thú vị, không phải sao? Ta nguyên tưởng rằng hắn chỉ có sinh hoạt kỹ năng lợi hại, không ngờ hôm nay còn có thêm thu hoạch a. Ngâm du thi nhân lại có lực công kích lớn đến như vậy ư?” Thương Lãng nhìn dấu vết trên y phục bị Ám Ảnh Liệt Diễm đốt trọi, đối Quy Vu Tịch Diệt dương dương tự đắc cằm: “Ngươi thấy thế nào, Tịch Diệt?”

“Có thể là pháp thuật kĩ năng tự nghĩ ra.” Đến gần cẩn thận nghiên cứu dấu vết do pháp thuật lưu lại, Quy Vu Tịch Diệt nâng cằm nhíu mày.

“Pháp thuật tự nghĩ ra? Kia cũng có ý tứ! Thương Lãng, ngươi phải cố gắng đưa hắn trở lại đây nga …” Ám Đồng rõ ràng đã bắt đầu hưng phấn, chủy thủ nơi tay xoay một vòng đường parabol hoàn mỹ, tiếp theo bóng người chợt lóe, chủy thủ vốn đã bị tung lên lần thứ hai trở về tay hắn.

“Thân thủ của ngươi vẫn nhanh nhẹn như xưa a Đồng Đồng ~” Thương Lãng nhìn Tinh Linh đạo tặc tán thưởng.

“Đa tạ khích lệ ~” Ám Đồng thiêu thiêu mi, trên môi hiện ra một mạt cười trêu chọc: “Bất quá lão đại tựa hồ biến nhược nga, thế nhưng lại bị một thực vật tiểu đệ đánh sắp chết ~”

Thương Lãng tựa tiếu phi tiếu trừng mắt nhìn Ám đồng: “Ta không biến nhược, Đồng Đồng ngươi có muốn đến Đấu Kĩ Trường thể nghiệm vài ngày không?” Vừa lòng nhìn thấy chủy thủ đang bay giữa không trung của Ám Đồng leng keng một tiếng rơi xuống đất, hắn quay đầu đối Quy Vu Tịch Diệt vẫn thờ ơ như trước nói: “Đi tìm tiểu tử Phù Tô một chút, để hắn nghiên cứu lúc nãy thực vật tiểu đệ sử dụng rốt cuộc là pháp thuật gì. Tốt nhất là để hắn tự lĩnh ngộ ra kỹ năng tương tự.”

Quy Vu Tịch Diệt gật gật đầu, dưới chân phát động, từ cửa sổ bay vυ"t ra ngoài.

“Từ giờ trở đi, tiểu đội của chúng ta tạm thời nghỉ, đội viên tự do hoạt động.” Nhìn nhìn Ám Đồng đang hoan hô, Thương Lãng dừng một chút nói: “Thẳng đến khi —- thực vật tiểu đệ gia nhập đội ngũ của chúng ta.”

Hắc Diệu Chi Ngân không biết mình đã mạc danh kỳ diệu biến thành con mồi của bang nhân kia, giờ phút này đi ra cửa hàng với đầy một túi vũ tiễn. Có tên đáng ghét kia ở đây, hắn tạm thời không muốn quay về Mộ Sắc Trấn, một túi lớn vũ tiễn này cho dù là mười ngày cũng không thành vấn đề. Hắc Diệu tính toán rời khỏi Mộ Sắc Trấn, tìm một nơi thanh tịnh, làm ra thêm Nguyên Tố Tiễn. Nhớ đến hỏa cầu tử sắc mạc danh kỳ diệu uy lực tăng cao kia, Hắc Diệu trăm lần không giải thích được. Rõ ràng là hỏa nguyên tố bình thường sao có thể sinh ra dị biến, hóa thành Ám Ảnh Liệt Hỏa chứ?

Tinh tế hồi tưởng từng chi tiết lúc đó, ánh mắt Hắc Diệu đột nhiên mị lên —- chẳng lẽ là do máu của mình? Bản thân là Ma tộc nên nghiêng về hắc ám thuộc tính, nếu nguyên nhân là do máu của mình, như vậy muốn một hỏa cầu bình thường biến thành Ám Ảnh Liệt Hỏa cũng không phải không có khả năng …

Đã rõ ràng đầu đuôi sự việc, Hắc Diệu đương nhiên trước nghiệm chứng ý nghĩ của mình. Lấy tiểu đao của thợ rèn đại thúc tặng ở Tân Thủ Thôn ra, cẩn thật cắt một vết trên ngón tay của mình, vài giọt máu nhất thời chảy ra, Hắc Diệu đưa tay đặt trên thụ cầm, bắt đầu tụ tập hỏa nguyên tố, quả nhiên lúc bắt đầu là hỏa nguyên tố thuần khiết khi tiếp xúc đến máu nơi ngón tay lập tức trở nên cuồng nộ, màu cũng từ đỏ chuyển sang ám tử, xem ra suy luận là đúng, đúng thật là máu của mình ảnh hưởng đến thuộc tính của hỏa nguyên tố. Hắc Diệu khẩn thiết nhìn chằm chằm ngọn lửa nhỏ tử sắc kia, muốn nhìn nó nếu tiến thêm một bước sẽ có biến hóa thế nào, nào ngờ ngọn lửa này không giống tiểu hỏa cầu lúc sáng, mà là nhảy lên vài cái liền tắt mất.

Chẳng lẽ là máu không đủ? Hung hăng rạch ra một vết thương lớn nơi cánh tay, máu theo đó chảy xuống, thừa dịp này, Hắc Diệu ngưng tụ hỏa nguyên tố, ngọn lửa tử sắc nhảy lên vài cái không những không tắt mà còn càng cháy càng lớn, ngọn lửa kia không ngừng hút lấy máu trên miệng vết thương, có lẽ là do bị nó hấp dẫn, máu trên cánh tay thế nhưng lại không có nguyên tắc chảy theo trọng lực, mà là tự động chảy về hướng nó, không ngừng nhập vào ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay … Hắc Diệu lập tức lấy ra một cây vũ tiễn trong túi, đưa Ám Ảnh Liệt Hỏa trên tay bám vào vũ tiễn. Lần này nguyên tố chế tạo ra bắt đầu quấn quanh ánh lên tử sắc quỷ dị, đồng thời quang mang như có như không vờn quanh thân.

Đem tử sắc tiễn khoát lên dây cung, Hắc Diệu tìm một cái cây ở xa làm mục tiêu thực nghiệm, uy lực của Ám Ảnh Liệt Diễm, hắn buổi sáng đã lĩnh ngộ, không biết sau khi chế tác thành Nguyên Tố Tiễn sẽ có lực sát thương như thế nào. Vẫn là cách xa một chút tốt hơn, miễn cho không cẩn thận ngộ thương mình.

Hắn chuẩn bị tốt tâm lí, Hắc Diệu vẫn là bị một tiễn uy lực kia dọa sợ, khi vũ tiễn đâm vào thân cây kia, cây lớn nháy mắt bị vây quanh bởi ngọn lửa tử sắc, sau đó nhanh chóng thiêu đốt nó thành một đống tro tàn …

Lúc này thanh âm hệ thống vang lên bên tai: “Chúc mừng ngoạn gia Hắc Diệu Chi Ngân phát minh ra kỹ năng tổ hợp chiến đấu mới, thỉnh đặt tên cho kỹ năng này.”

Cái gì? Còn có thể đặt tên cho chiêu thức? Thật sự là quá lớn rồi!!! Hắc Diệu suy tư một chút rồi nói: “Gọi Minh Diệu Tiễn là được rồi.”

“Ngoạn gia đặt tên cho kỹ năng tổ hợp chiến đấu mới thành công.”

Hắc Diệu Chi Ngân không biết “Minh Diệu Tiễn” mà chính miệng hắn đặt tên này sau này sẽ là chiêu bài kỹ năng làm hắn danh dương thiên hạ. Còn trở thành một trong những chiêu thức đại biểu trong Đại Lục Truyền Kỳ Vũ Kỹ.

>>Hết
« Chương TrướcChương Tiếp »