Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

Chương 41

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thanh âm của Già Lam vừa dứt, thì có hai nam tử từ nơi hoang vu đi đến, một người tóc như liệt hỏa tùy ý tung bay, người còn lại thì tóc ngắn màu nâu gắt gao dán vào da đầu, bọn họ tư thái thanh thản, tựa như không phải đang đi trên chiến trường, mà là trong một hoa viên tuyệt đẹp.

Khí thế sắc bén đánh vào mặt, tựa như có một cánh tay vô hình, đặt sau lưng họ, làm họ không thể hít thở. Hắc Diệu gắt gao nắm chặt Đào Mã Lí, hắn biết hai nam tử đang đi đến là ai, bởi vì loại cảm giác áp bách này không phải tự nhiên mà tới, đây là một trong số các kỹ năng của Cự Long – Uy Áp. Gây áp lực với những sinh mệnh yếu hơn mình, để bọn chúng thần phục.

Lúc trước khi nhìn thấy hài cốt hình rồng của Thủy Long Bá Luân Tư, sau đó lại nhìn thấy linh hồn rồng của Phong Long Già Lam, hai người này đều bị suy giảm thực lực, nhưng hiện tại hắn đã cảm nhận được uy lực thật sự của Cự Long. Quay đầu qua, Quy Vu Tịch Diệt cũng nắm chặt Già Lam Phong Bạo trong tay, có lẽ do vũ khí trong tay hắn có thuộc tính chống cự được năng lực Uy Áp của Cự Long, nhưng vẫn có thể thấy những đường gân của cơ thể do căng thẳng mà tạo ra, hắn cũng không thoải mái. Hai người có trong tay thần khí truyền thuyết đã như vậy, thì càng đừng nói đến những người còn lại, Phi Long Tại Thiên cùng Túy Sát Giang Sơn đã được bao phủ bởi một tầng đấu khí, Hoàn Mỹ Phong Bạo và Phù Tô mở ra ma pháp hộ thuẫn, Quản Sát Bất Quản Mai cũng biến ra một quang thuẫn cực nhạt trước người mình, tuy rằng kém “Chiếc ô luân hồi” nhưng cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó. Lục Đạo Luân Hồi dùng hết tiễn của mình khởi động một vách tường phòng hộ giản dị – tổng thể mà nói, mọi người đều có chút chật vật, không ai không bị Cự Long uy áp.

“Ca, gần đây hảo nhàm chán, rốt cuộc cũng đến phiên chúng ta vận động.” Nam tử tóc đỏ lấy tay che miệng, ngáp một cái thật dài. Những lời này rơi vào trong tai mọi người, không khỏi trở mình xem thường hắn – vận động… Thật muốn gϊếŧ người bằng cách tập thể hình mà…

“Nhìn xem, nhìn xem ~ ta thế nhưng lại phát giác ra hơi thở của tiểu Thủy và tiểu Phong a… Lần này thật đúng là bọn họ đã quay về rồi…” Địa Long cười ha ha, trong lòng Hắc Diệu thầm cầu nguyện bọn họ có thể trình diễn tiết mục huynh đệ thận cận, cốt nhục đoàn viên, tránh để bọn hắn phải động thủ với hai tên cường đến khủng khϊếp này. Nhưng câu tiếp theo của Địa Long đã đánh tan ảo tưởng của hắn “Nếu tiểu Thủy và tiểu Phong tham gia thì trận đấu sẽ càng thêm náo nhiệt… Đến đến đến, chúng ta có cần phân tổ rút thăm hay không?”

… Bọn họ có thật là đã xa nhau mấy ngàn năm rồi không? Chẳng lẽ không cùng ngồi xuống ôn chuyện à? Vì sao lại trở thành một cục diện quỷ dị như thế? Ánh mắt tìm kiếm hướng về phía Phong Long Già Lam, người phía sau cũng dùng ánh mắt không vui trừng hai tên huynh đệ kia “Đừng tưởng Long tộc đều có bộ dáng ngốc nghếch như vậy, ít nhất thì ta và Bá Luân Tư không phải thế.” Già Lam nhạt nhẽo nói.

“Ca, tiểu Thủy và cái tên người đầy lông chim kia giao cho ngươi đó ~ ta sẽ đi tiếp đón tiểu Phong…” Hỏa Long tùy tiện chỉ chỉ Bá Luân Tư và Abaddon đang đứng một bên, nghênh ngang đi về phía Phong Long Già Lam.

Người… người đầy lông chim… sau khi mọi người thấy đọa thiên sứ nghe được những lời này, gân xanh trên trán liền hiện ra, trường thương trong tay không nói lời nào đâm về phía nam tử tóc đỏ Ba Lạp Tạp Tư: “Cái con thằn lằn lông đỏ chết tiệt! Mấy ngàn năm không gặp nên ngứa à?”

“Chậc… Chậc… khó trách ta không nhận ra ngươi, nguyên lai là ngươi đã đi nhuộm cánh rồi, người ~ đầy ~ lông ~ chim ~” Những lời này của Địa Long An Tháp Thụy Tư đã thành công làm đọa thiên sứ nổi giận, chuyển mục tiêu sang hắn “Hôm nay ta phải lột da ngươi! Con tê tê kia!”

“Ai ~ ai ~ đừng nói ra biệt danh của nhau ở trước mặt ngoại nhân chứ…” Trên đầu của Bá Luân Tư nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh.

“Ngu ngốc!” Phong Long Già Lam nhìn “trò cười” trước mắt, hàm răng cắn nhặt phun ra hai chữ.

“Này! Già Lam, sao ngươi vẫn luôn là bộ dáng người chết thế?” Thấy huynh trưởng của mình và đọa thiên sứ đang nói cười vui vẻ, Hỏa Long không cam lòng chịu tịch mịch, ném một cái hỏa cầu qua cho Phong Long.

Thấy hỏa cầu bay đến, ngoài Già Lam ra, thì tim của những người còn lại đã sắp lên đến cổ họng – đùa ư, đó chính là ma pháp hỏa hệ Cự Long a! Phải biết rằng sinh vật Cự Long là sự tồn tại đáng sợ đến cỡ nào, có thể miễn dịch với tất cả ma pháp. Xem nhẹ tất cả các công kích vật lý, có thể sử dụng cấm chú trong nháy mắt – càng đừng nói đến lực công kích vật lý khủng bố khi họ biến trở về bản thể thật, cùng với ma pháp long ngữ thần bí khó lường.

Già Lam vươn tay, bỗng nhiên xuất hiện một cơn gió xoáy lớn, làm hỏa cầu kia lệch khỏi quỹ đạo, bất quá, cho dù không đánh lên người mình, nhưng nhiệt độ lúc hỏa cầu kia nổ mạnh vẫn làm bọn họ cảm giác như mình đang chìm trong biển lửa, Cự Long, quả là danh bất hư truyền. Khó trách bọn họ cuồng ngạo như vậy, người ta xác thực có lý do để cuồng ngạo mà.

“Ha ha ha~ tiểu Phong, ngươi yếu đi nga~” Thấy đối phương vạch ra nhược điểm của mình chỉ với một câu nói, sắc mặt Phong Long Già Lam thập phần nhục nhã, hắn bị phong ấn ngàn năm, linh hồn và thân thể chỉ mới được hợp làm một, thực lực tự thân suy giảm lớn, nếu đơn đả độc đấu với con Hỏa Long đã nghỉ ngơi đến tinh lực dư thừa này thì hắn tuyệt đối không phải đối thủ của nó.

Thanh âm của Ba Lạp Tạp Tư vừa dứt, thì sự uy áp của Cự Long lại càng thêm trầm trọng, đầu tiên là Quang Chi Tiễn của Lục Đạo Luân Hồi không chống cự nổi, gảy làm đôi, tiếp theo là ma pháp hộ thuẫn của Hoàng Mỹ Phong Bạo, Phù Tô và Quản Sát Bất Quản Mai còn có thể nỗ lực ngăn cản, nhưng mồ hôi đầy trán đã chứng minh hiện tại bọn họ đang rất vất vả chống cự. Đấu khí trên người Phi Long Tại Thiên và Túy Sát Giang Sơn đã đạt đến hạn độ cao nhất, nhìn từ xa giống như hai thân thể đang tự bốc cháy.

Đột nhiên một đạo hàn quang xuất hiện, Hỏa Long phát hiện, tránh sang một bên, nhưng trên người vẫn xuất hiện ba đạo vết thương. Hắc Diệu Chi Ngân cách đó không xa thấy rõ, vết thương này, chính là kỹ năng đặc thù của Già Lam Phong Bạo – Nhất Thiểm.

“Ha ha ha… thật thú vị, thế nhưng có thể chống lại Cự Long Uy Áp, còn dư lực để công kích ta, thú vị!” Mái tóc đỏ của Ba Lạp Tạp Tư không gió thổi mà tự động bay lên, phiêu tán trong không trung tựa như một ngọn lửa “Nếu đã vậy, để đáp lại hảo ý của ngươi, ta sẽ thật sự chiến đấu!” Dứt lời vang lên một tiếng rồng ngâm, bóng dáng của nam tử tóc đỏ biến mất, thế chỗ nó là một con Cự Long khổng lồ với thân hình hỏa hồng sắc.

Sự uy áp cũng biến mất trong nháy mắt biến thân kia, Hắc Diệu Chi Ngân cùng Lục Đạo Luân Hồi phản ứng nhanh nhẹn đồng thời “xoát xoát xoát” bắn sáu cây Xuyên Giáp Tiễn qua đó. Cự Long vẫn đứng đó không để ý đến những cây vũ tiễn kia, bất động đón nhận công kích. Nhưng tựa hồ nó đã xem nhẹ đối phương, vũ tiễn nhỏ tí kia thế nhưng lại như một mũi nhọn sắc bén xuyên qua lớp vảy rồng, đâm thẳng vào thịt. Cự Long rít gào một tiếng, phun một hỏa cầu qua.

Phù Tô nhanh chóng đứng trước mặt mọi người tạo ra một bức tường băng, hỏa cầu chạm vào bức tường băng, lập tức hòa tan nó thành hơi nước, nhưng cho dù đã trải qua quá trình ngăn cản này, thì hỏa cầu kia vẫn tạo thành một ít thương tổn cho mọi người. Thừa dịp khoảng cách này, bóng dáng của Quy Vu Tịch Diệt biến mất, rồi sau đó lại xuất hiện trên đỉnh đầu Cự Long, song đao trong tay lóe sáng chém vào cái mũi nơi có vẻ là yếu nhất của Cự Long.

Có người sẽ hỏi, nếu đã lên được đến vị trí kia thì sao lại không chém vào mắt nó? – Theo cuộc đối thoại vừa rồi của Cự Long bọn họ có thể thấy, chúng không phải tử địch, ngược lại còn là bằng hữu có quan hệ phi thường thân mật, chỉ là phương thức biểu đạt tình cảm có chút quá kích… Cố kỵ tầng quan hệ này, tâm của Quy Vu Tịch Diệt cũng không phải rất tuyệt tình, huống chi con Hỏa Long này tựa hồ cũng không có ý muốn lấy đi sinh mệnh của họ, bằng không thì ngay từ long ngữ ma pháp lúc nãy đã gϊếŧ hết rồi, đừng nói mấy người họ, cho dù là cả một tòa thành đối với nó cũng là chuyện nhỏ.

Hỏa Long đã bị công kích, nâng tay che mũi, sau một lúc lâu, đột nhiên ngửa đầu hét: “Dám hủy dung nhan lão tử!!!! Lão tử gϊếŧ hết các ngươi!!!” Hỏa Long tức giận, lực công kích tăng thêm một bậc, móng vuốt đánh đến Tiềm Long Tại Uyên cách nó gần nhất, ngay sau đó là một hỏa cầu bay về phía Túy Sát Giang Sơn. Thân thể nho nhỏ của ninja sao có thể chịu được một kích này, vì vậy máu của Tiềm Long Tại Uyên rất nhanh đã thấy đáy, cũng may Quản Sát Bất Quản Mai phản ứng nhanh, từng đạo hàn quang sáng lên, khó khăn cứu về một cái mạng nhỏ của ninja. Túy Sát Giang Sơn lại không có vận khí tốt như thế, thứ nhất hắn không như Thương Lãng là một chiến sĩ thiên về phòng ngự, thứ hai nếu bị vây trong trạng thái cuồng hóa hắn sẽ bỏ hết tất cả lực phòng ngự, nên một cái hỏa cầu kia đã trực tiếp biến hắn thành một đạo bạch quang.

“Ba Lạp Tạp Tư!” Bị Phong Long Già Lam gầm một tiếng, Hỏa Long cũng phát giác mình có chút quá tay…, nhưng tính cách kiêu ngạo của Cự Long không cho phép nó trực tiếp nhận sai “Không phải chỉ là một phàm nhân thôi sao? Ta đâu có ngờ hắn yếu đến vậy, lại nói cho dù các ngươi chết cũng có thể sống lại mà không phải sao?”

“Đương nhiên có thể sống lại, chẳng lẽ NPC các ngươi chết đi sẽ không được tạo mới lại sao?” Thanh âm của Phù Tô không lớn, cũng thực bình thản, nhưng người hiểu tính cách của hắn đều biết – Tinh Linh pháp sư này đã nổi giận rồi…

Tuy rằng sau khi tử vong hệ thống sẽ nảy sinh NPC mới, nhưng người mới này có thể là hắn, cũng có thể không phải là hắn, hệ thống chỉ giữ lại số liệu nguyên thủy, về phần những suy nghĩ tiến hóa trong trò chơi, hoặc những trí nhớ tích lũy được sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn, nên nói theo một nghĩa nào đó, nếu NPC chết đi, thì đó chính là thật sự chết.

Nhìn Tinh Linh pháp sư với cái mắt kính trên mũi, từng bước từng bước lại gần, Ba Lạp Tạp Tư không khỏi lui về sau mấy bước, trực giác của dã thú báo cho nó biết người trước mắt mình cực kỳ nguy hiểm. Tinh Linh pháp sư đi đến trước mặt nó, vươn tay trái, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua chi trước của Cự Long, nở một nụ cười âm lãnh: “Có muốn – thử chết một lần không?”

“Khắc ấn bị chiếm đoạt

Cái kèn mà phệ hồn giả đã thổi lên nhân ngày tận thế

Ngục Thâm Uyên ngủ say

Bài ca ngâm xướng của sự hủy diệt

Lấy sự khởi đầu của nguyên tội làm khởi đầu

Lấy thứ cuối cùng của Huyết tộc làm cuối cùng

Mở ra di sản của ác ma tối hậu…” Chú ngữ liên tiếp được tuôn ra từ miệng Tinh Linh pháp sư.

Abaddon đang ác chiến cùng Địa Long nghe thấy đoạn chú ngữ này, toàn thân chấn động, rút trường thương về, tránh khỏi một công kích của An Tháp Thụy Tư, chỉ vào Phù Tô hét lớn: “Mau! Mau ngăn cản tên điên kia!”

Thấy những người khác còn chưa rõ, đọa thiên sứ bất chấp đối thủ bên cạnh mình, dang rộng cánh bay đến bên cạnh Tinh Linh pháp sư, ngón tay trắng bệch chạm lên cổ của pháp sư, một đồ án màu đen hiện lên trên cái cổ gầy nhỏ của pháp sư. Thanh âm ngâm xướng chú ngữ của Phù Tô ngay lập tức dừng lại. Mọi người bị tình huống bất chợt này làm choáng váng, sửng sờ đứng đó, trầm mặc trong chốc lát, Hoàn Mỹ Phong Bạo nhìn ra vấn đề, tiến lên tóm lấy Abaddon “Ngươi đã làm gì hắn? Vì sao tất cả những khí tức ma pháp của hắn đều bị biến mất?”

“Chỉ là ma pháp cấm chế cao cấp.” Đẩy tay của Hoàn Mỹ Phong Bạo, đọa thiên sứ lạnh lùng nói: “Đây là cấm chú cuối cùng của ‘Tử Vong Điêu Linh’ một khi đã phát động thành công thì tất cả những sinh mệnh chung quanh nó đều sẽ biến mất, tuy rằng hắn vẫn chưa đạt được đến pháp lực như Lộ Đức Duy Hi, cũng có lẽ cấm chú này không hoàn toàn gϊếŧ chết được Cự Long, nhưng cũng đủ để các ngươi trở về ổ, tu dưỡng mấy trăm năm!” (Tử Vong Điêu Linh đã từng được Phù Tô sử dụng một lần lúc bị người của Long Chiến Tứ Dã công kích, các nàng có thể xem lại ở

>>Hết
« Chương TrướcChương Tiếp »