Chương 2

Ra khỏi Xuất Sinh Thần Điện của tân thủ, vô mục đích ngắm phong cảnh chung quanh, nghệ nhân trang trí của cực kỳ giỏi, hơn nữa có sự hỗ trợ của công nghệ tiên tiến, trò chơi gần như đạt đến trình độ 100% thật, bên ngoài Tân Thủ Thần Điện là bầu không trung màu đỏ tươi, dưới chân đều là cát vàng, chân dẫm trên cát mang đến một xúc cảm nho nhỏ, thậm chí ngay cả trận gió thổi qua mặt cũng mang theo hương vị của lưu huỳnh, càng tô đậm thêm cho không khí nơi Ma giới. Quan trọng nhất trong trò chơi đương nhiên là cấp bậc và trang bị, lấy được tân thủ trang, việc đầu tiên phải làm lúc này của Hắc Diệu Chi Ngân chính là ra thôn luyện cấp. Trước lấy ra thụ cầm bạch sắc, năm ngón tay đặt trên huyền cầm bắt đầu gảy, một làn nhạc khúc du dương truyền đến, đây chính là khúc nhạc trực tiếp học được sau khi nhậm chức ngâm du thi nhân. Lại nhìn trên mặt trạng thái nhân vật của mình biểu hiện thêm một chữ BUFF (tăng ma pháp) Dũng Khí Chi Ca, tăng thêm năm điểm lực công kích.

NPC trong chỉ biết dạy một số kỹ năng cơ bản, kỹ năng chân chính đều dựa vào chính người chơi tự học được khi làm nhiệm vụ hoặc tự bản thân nghĩ ra. So với kỹ năng mà NPC chỉ dạy, về mặt uy lực, độ thực dụng đều là khác nhau một trời một vực, hơn nữa kỹ năng tự lĩnh ngộ ngoại trừ người chơi đó tự mình truyền dạy, nếu không thì người khác không thể sử dụng. Điều này thể hiện tuyên dương tôn chỉ “Thế giới cùng vận mệnh đều cho con người sáng tạo”.

Từ trong túi tên lấy ra một vũ tiễn (mũi tên), Hắc Diệu Chi Ngân nheo mắt lại nhắm vào một con dã thố đang cúi đầu ăn cỏ cách đó không xa, để chăm sóc cho những người vừa mới chơi, toàn bộ quái vật của Tân Thủ Thôn đều không chủ động công kích, hạn chế lớn nhất tỷ lệ tử vong của người chơi. Vậy nên Hắc Diệu Chi Ngân lúc này mới không chút lo âu mà nhắm vào con dã thố không may mắn kia. Dây cung run lên, vũ tiễn phá không bay ra, đâm vào người dã thố, nhưng một tiễn này có vẻ như không bắn trúng nhược điểm của nó, dã thố chỉ lảo đảo một chút rồi chạy về phía Hắc Diệu Chi Ngân. Thương tổn trong đương nhiên có liên quan đến cấp bậc của người chơi và với cường độ công kích, nhưng quan trọng nhất vẫn là “Nhược điểm thương tổn”. Mỗi loại quái vật đều có nhược điểm của nó, nói cách khác, bạn bắn trúng quái vật mười phát cũng không bằng một phát mà bạn bắn vào nhược điểm của nó. Vì vậy hiện tại Hắc Diệu Chi Ngân vừa tìm nhược điểm của dã thố vừa chạy loạn. Không còn cách nào khác, ai bảo lượng máu của cậu chỉ có 30 chứ? Một con dã thố nho nhỏ đánh ba cái cũng có thể làm cậu chết đi sống lại…

Dựa vào sự nhanh nhẹn bản thân ban tặng, hiện tại tốc độ di chuyển của cậu có thể dùng hai chữ khác thường để hình dung, điều này cũng làm cho lòng Hắc Diệu Chi Ngân được an ủi phần nào — cho dù mình đánh không lại thì còn có thể chạy không phải sao?

Bắn ra ít nhất sáu vũ tiễn, hệ thống cuối cùng cũng thông báo cậu công kích vào nhược điểm của dã thố. Nhìn con thỏ bị bắn đến sắp biến thành cái sàng kia, Hắc Diệu Chi Ngân không còn gì để nói, ai có thể nói cho cậu biết trình tự thiết kế viên của trò chơi này rốt cuộc suy nghĩ như thế nào vậy, vì sao nhược điểm của con thỏ không phải đầu, cũng không phải bụng, mà là cái tai chứ!!!

Buồn bực lại buồn bực, nhìn con quái vật đầu tiên mà mình đánh chết trong , Hắc Diệu Chi Ngân có cảm giác thành tựu. Ngồi xổm xuống, rút những vũ tiễn cắm trên người dã thố ra bỏ lại vào trong túi tiễn — không phải cậu keo kiệt, một vũ tiễn cũng là tiền a! Hơn nữa đối với tân thủ một nghèo hai trống như cậu mà nói, chỗ nào tiết kiệm được thì tiết kiệm. Không có vũ khí thích hợp, cậu chỉ có thể dùng vũ tiễn bén nhọn thay thế chủy thủ, từng chút từng chút lột bộ da đã rách của dã thố, tuy rằng bán không được bao nhiêu tiền, nhưng đã từng có một câu nói rất hay, cho dù cái chân nhỏ bé của con muỗi cũng là một khối thịt đúng không? Nếu không có tài phú tích lũy của quá khứ thì làm sao có phát triển của tương lai —- bản thân cậu rất tâm đắc và hiểu rõ đạo lý này.

Khó khăn lắm mới lột được da của dã thố ra, vừa muốn ném vào túi đeo của tân thủ thì nghe hệ thống “Đinh” một tiếng thông báo “Chúc mừng người chơi Hắc Diệu Chi Ngân đã học được sơ cấp Thu Thập Thuật. Đạt độ thuần thục: 1 điểm”

Đơn giản như vậy là học được một kỹ năng, Hắc Diệu mừng rỡ, xem ra trò chơi thú vị hơn trong tưởng tượng của mình, tuy rằng Thu Thập Thuật không phải kỹ năng chiến đấu, nhưng cũng đều quan trọng trong cuộc chiến đấu sinh tồn trên thế giới này, kỹ năng sống là một kỹ năng phụ trợ mà một người mạo hiểm không thể thiếu. Cậu bị gợi lên hứng thú không những không luyện cấp nữa mà ngược lại bắt đầu cân nhắc việc học một ít kỹ năng sống.

Mình vừa rồi lột da con thỏ kia học được “Thu Thập Thuật” vậy có thể chứng minh kỹ năng này không chỉ có thể lột da mà còn có thể thu thập đồ vật khác không? Đầu óc luôn linh hoạt của cậu suy đi nghĩ lại, tùy tay nhổ lên một gốc dã thảo, quả nhiên độ thuần thục của Thu Thập Thuật từ 1 điểm tăng lên 2 điểm.

Nhìn lại cây dã thảo mình vừa nhổ lên, thân dài nhỏ, đỉnh như một cái đầu lông xù. “Cẩu Vĩ Ba Thảo.” Hắc Diệu Chi Ngân thì thào tự nói. Không thể không khâm phục sự giỏi giang của trình tự thiết kế viên trong Lost temple, một gốc dã thảo cũng được bọn họ thiết kế như thật. Lời vừa dứt liền nghe “Đinh” một tiếng, hệ thống thông báo: “Chúc mừng người chơi Hắc Diệu Chi Ngân học được sơ cấp Giám Định Thuật, đạt độ thuần thục 1 điểm”

… Như vậy cũng được … trên đầu Hắc Diệu hiện ra mấy đường hắc tuyến, xem ra vì cỗ vũ tinh thần khai quật thứ mới của người chơi mà thật sự là bất kể thủ đoạn nào a …

Hoàng hôn vừa buông thì cậu đã ở nơi luyện cấp chạy tới chạy lui, túi đeo tân thủ của cậu chứa đầy những thứ tạp nham gì đó, dã thảo dã quả, tảng đá hạt cát, đủ loại đồ vật, hiện tại Thu Thập Thuật cùng Giám Định Thuật của cậu đã đạt hơn phân nửa của sơ cấp, căn cứ vào kinh nghiệm tổng kết được, cùng một loại đồ vật có thể cung cấp 3 điểm thuần thục, nói cách khác cùng một loại cây cỏ sau ba lượt thu thập sẽ không thể đạt được độ thuần thục nữa, muốn tăng thêm độ thuần thục nhất định phải tìm giống khác.

Mắt thấy túi đeo đã đầy, bận việc trong thời gian dài như vậy bụng cũng bắt đầu đói, đã đến lúc nên về thôn một chuyến.

Mục tiêu đầu tiên của Hắc Diệu là Tạp Hóa Điếm, trước nên bán bộ da rách kia đi là đúng, lực lượng đã thấp như vậy còn thêm cái gánh nặng này thì đừng nói là chạy, chỉ cần có thể di chuyển thôi đã quá tốt rồi …

Ông chủ Tạp Hóa Điếm trợn mắt há mồm nhìn những vật liệu tạp nham trên quầy, cằm suýt nữa rơi xuống đất: “Này … những thứ đồ vật này là ngươi lấy từ đâu?”

“Thu thập được.”

“Thu thập được? Ngươi biết Thu Thập Thuật?” Trong mắt ông chủ Tạp Hóa Điếm nhất thời hiện ra tinh quang.

“Đúng vậy.” Hắc Diệu khó hiểu nhún vai, chẳng lẽ không có người chơi nào thu thập đồ vật rồi đem ra cửa hàng bán sao? Quái lạ như vậy sao?

“Vậy, mấy thứ này của ngươi ta đều muốn, toàn bộ mười ngân tệ thế nào? Mặt khác, ngươi giúp ta làm một nhiệm vụ, đây, đây là tiền cọc, năm ngân tệ, tổng cộng mười lăm ngân tệ ngươi cầm cho chắc.” Bất chấp tất cả, ông chủ nhanh chóng lấy những thứ trên quầy mang xuống, xuất mười lăm ngân tệ ra đặt vào trong tay cậu.

Phải biết rằng trong tiền rất ít, đầu tiên chỉ có quái hình người mới có thể rơi tiền xuống, tiếp đó người chơi có cấp bậc như bọn họ đừng nói là không tiếp xúc được với quái hình người, cho dù có tiếp xúc được thì rơi xuống cũng chỉ là mấy đồng tệ. (Trong Lost Temple tiền được tính là: 100 đồng tệ = 1 ngân tệ, 100 ngân tệ = 1 kim tệ, mà 1 vạn kim tệ = 1 thủy tinh tệ).

Hiện tại trò chơi vừa mở nửa ngày, mười lăm ngân tệ này đối với phần lớn người chơi mà nói e là một khoản cực kì to lớn.

“Nhiệm vụ gì? Ta tiếp!” Nhìn ngân tệ trong tay, Hắc Diệu không ức chế được hưng phấn trong lòng, đây chính là thùng vàng đầu tiên mà mình đào được trong trò chơi này!

“Giúp ta thu thập một ít vật liệu, đây, đây là danh sách.” Tiếp nhận tấm da dê mà ông chủ Tạp Hóa Điếm đưa, thấy trên đó viết: da thỏ mười bộ, nanh sói hai mươi cái, nhánh cây hai mươi cái, lông gà hai mươi cái.

Đều là những vật liệu vụn vặt, không thể tưởng được những thứ này lại trị giá năm ngân tệ! Hắc Diệu vô cùng hưng phấn chạy ra ngoài, kết quả bị ông chủ Tạp hóa Điếm gọi lại “Ngươi đến chỗ thợ rèn ở bên cạnh mua một thanh tiểu đao, để khi lột da thỏ không bị rách.”

Liếc mắt nhìn da thỏ bị mũi tên của mình làm rách, Hắc Diệu không khỏi thấy hổ thẹn, chơi hăng say đến nỗi cậu quên đi một vấn đề cơ bản — lột da phải dùng đao a ~

Tạp hóa của thợ rèn cũng không xa, không đến mấy phút là tới, hiện tại trò chơi chỉ vừa mở, người chơi phần lớn vì túi tiền không cho phép nên trên cơ bản chỉ dùng trang bị của tân thủ, không ai dư tiền mà đi đổi vũ khí cho mình, nên trong Vũ Khí Điếm rất vắng vẻ. Một lão ải nhân đầy nếp nhăn trên mặt lần đầu tiên phá lệ không phải đang rèn, mà là đang hút thuốc. Thợ rèn đại thúc trước mắt còn chưa được khai trương này không thân thiện lắm với khách hàng.

Hắc Diệu cũng không sốt ruột, ngược lại đi qua đi lại đánh giá cách bài trí trong điếm, không gian không lớn treo đủ các loại vũ khí với hình dáng khác nhau, không ít đồ vật đã nhiễm bụi, xem ra làm ăn của thợ rèn này không tốt. Không mục đích dạo quanh trong điếm nhìn nhìn, khi Hắc Diệu trông thấy một thanh đoản cung, ánh mắt bỗng chốc sáng ngời, đi đến với tay cầm lấy đoản cung, giám định nó, một cái tên hiện ra “Tuần Thủ đoản cung, nhanh nhẹn +2, vật phẩm cấp bậc: lam, vật phẩm phẩm chất: chất lượng tốt.”

Phải biết rằng trang bị vật phẩm tân thủ trang đều là bạch sắc, không ngờ cái cung này là lam trang chất lượng tốt! Hắc Diệu tay cầm cung yêu thích đến không nỡ buông tay.

“Muốn mua cái gì?” Hút xong thuốc, thợ rèn đại thúc rốt cuộc cũng mở miệng tiếp đón khách.

“Cái cung này bao nhiều tiền?”

“Cái kia? Mười lăm ngân tệ.” Thợ rèn đại thúc giương mắt, lại giơ tẩu lên hút, không nhanh không chậm nói giá.

“… Được rồi, mua.” Giao ra ngân tệ còn cầm chưa nóng tay ra, lập tức từ “người có tiền” trở thành “kẻ nghèo nàn cơ cực”. Nhưng dù sao Hắc Diệu Chi Ngân cũng không phải thần giữ của, cậu biết rõ cái cung trước mắt này trị giá tuyệt đối hơn xa mười lăm ngân tệ!

“Ừm … ta còn muốn mua thêm một tiểu đao, cần bao nhiêu tiền?” Sờ sờ năm đồng tệ do hệ thống cho khi vừa sinh ra, Hắc Diệu Chi Ngân âm thầm cầu nguyện, hy vọng tiền của mình còn đủ mua một thanh tiểu đao, bằng không nhiệm vụ mà ông chủ Tạp Hóa Điếm giao cho e là không hoàn thành được.

“Tiểu đao?” Ải nhân đại thúc ra sau quầy lấy một thanh tiểu đao ra nhìn nhìn rồi đưa cho Hắc Diệu: “Ngươi là người đầu tiên đến mở hàng cho thợ rèn ta, cái này cho ngươi.”

Tiếp nhận tiểu đao, Hắc Diệu hận không thể chạy ngay đến hôn lấy hôn để vào mặt ải nhân kia, may mắn thật! Hiện tại vào thời điểm một đồng tệ hận đến không thể chia làm hai nửa này, vẫn nên tiết kiệm được thì tiết kiệm a …

Rời đi nơi của thợ rèn, Hắc Diệu đi đến Thực Phẩm Điếm gần đó dùng năm đồng tệ còn lại mua mấy cái hắc diện bao (bánh mì đen) tiện nghi cất vào túi, rồi nhanh chóng chạy ra Tân Thủ Thôn.

Hoang nguyên, ta đến đây! (Hoang nguyên = cánh đồng hoang vu)

>>Hết