Chương 5

Chương 5

Cửa phòng làm việc có người gõ.

Vũ Ca đẩy cửa đi vào: "Cố tổng, ông chủ bảo cậu xong việc đến gặp ông ấy."

"Đã biết."

Cố Triều đặt ly cà phê xuống, đứng dậy tiễn Viên Bình Dã ra ngoài.

Đi đến trước cửa phòng làm việc, Viên Bình Dã dừng lại nói: "Nếu Age muốn quay về con đường chuyên nghiệp, cậu ấy sẽ liên lạc với tôi."

Cố Triều gật đầu nói: "Chuyện này tôi sẽ nghĩ lại."

Nhìn theo bóng lưng Viên Bình Dã đi vào thang máy, cậu mới đóng cửa lại, cầm theo áo khoác vest ở trên ghế sopha.

Ngày thường Cố Triều sẽ không mặc vest, nhưng đi gặp ông nội, cũng nên tỏ ra nghiêm chỉnh một chút.

Sửa lại quần áo xong xuôi, cậu mặc áo khoác vào, đi đến bên cạnh thang máy ấn nút, tay còn lại mở khóa vân tay điện thoại.

Khung trò chuyện với Age dừng lại ở tin nhắn trả lời của đối phương.

"Đinh."

Cửa thang máy mở ra.

Cố Triều bước vào, gửi tin nhắn cho đối phương.

Tuế Hàn vừa đi ra khỏi phòng khám tâm lý, bên ngoài hơi lạnh. Anh kéo cao cổ áo lông lên một chút, lấy điện thoại từ trong túi ra.

Triều Triều: "Đang làm gì thế?"

Không cần suy nghĩ quá nhiều, Tuế Hàn trả lời: "Tìm đại một chỗ để ăn tối."

Triều Triều: "Anh đang bên ngoài à?"

Loser: "Ừm."

Sắc trời ráng vàng của chiều tối, đèn đường dần sáng hơn. Trong ấn tượng của anh ở đây có quán nướng khá ngon, nhưng phải đợi đến hơn chín giờ tối mới bán.

Chọn bừa một quán, gọi hai loại rau xào và một lon bia, Tuế Hàn kéo ghế nhựa ra ngội xuống.

Có thể anh trả lời quá ngắn củn nên đối phương không biết phải trả lời ra sao, sau hai phút, bên kia mới trả lời lại.

Triều Triều: "Tôi rất thích anh."

Anh đang định hút thuốc, nhìn thấy tin nhắn của đối phương suýt chút nữa thì châm lửa vào tay.

Ngay sau đó, nhận thêm tin nhắn của đối phương.

Triều Triều: "Ngày trước tôi hay xem video thi đấu của anh."

À.

Tuế Hàn thở ra nhẹ nhõm.

Chủ quán mang bia ướp lạnh để lên bàn, bên ngoài lon bia vì hơi lạnh xuất hiện các giọt nước bám xung quanh.

Anh kéo khẩu trang xuống, uống một hớp bia, đột nhiên nhớ mình đã đổi tên, Triều Triều nói hay xem video thi đấu trước đây của mình, có vẻ đã nhận ra.

Nhưng mà Tuế Hàn cũng không có ý định che dấu, nếu không hôm đó đã không mở mic nói chuyện. Anh suy nghĩ, gõ chữ hỏi: "Cậu đã xem bao nhiêu trận?"

Triều Triều: "Nếu anh thi đấu tôi đều xem. Video phỏng vấn tôi cũng xem."

Tuế Hàn bị sặc bia.

"Phỏng vấn đều là lịch sử đen của tôi."

Triều Triều: "Tôi thấy bình thường mà."

"Mấy người bạn nước ngoài trong ký túc xá của tôi cũng rất thích anh, lúc xem thi đấu còn dùng tiếng Trung sứt mẻ nói: "Age quá trâu bò, Age mạnh nhất."

Tuế hàn bật cười.

Chủ quán mang cơm và đồ ăn lên, anh ngẩng đầu nói cảm ơn, sau đó tách đũa ra.

Tuế Hàn ăn không nhiều lắm, ăn được một chút là dừng đũa, để đôi chân dài lên thanh ngang ở chân ghế nhựa đỏ, cúi đầ xem điện thoại.

Giao diện wechat dừng lại ở tin nhắn với Triều Triều, đối phương nhắn tin rất dài, mình có vẻ nhắn hơi ngắn. Suy nghĩ một chút, Tuế Hàn gửi tin nhắn đi: "Cậu ăn chưa?"

Triều Triều: "Chưa."

"Tôi đang ở bệnh viện."

Tuế Hàn sửng sốt hỏi: "Ốm?"

Triều Triều: "Không phải, tôi đến thăm ông nội tôi."

Gửi xong tin nhắn, Cố Triều ngồi ở trước giường bệnh của ông nội để nói chuyện, nhưng cậu không tập trung được. Đối phương trả lời quá lâu, cậu mới nhớ đến chuyện của Tuế Hàn, vội vàng muốn thu hồi nhũng mà không kịp.

Tuế Hàn tìm chủ quán lấy thêm hai lon bia, khi quay lại bàn thấy Cố Triều gửi thêm một tin "Rất xin lỗi." Anh khó hiểu hỏi: "Tại sao phải xin lỗi?"

Triều Triều: "Nghe nói ông nội anh đã qua đời."

Tuế Hàn: "..."

Tin tức nhanh như vậy, là anh không bắt kịp mạng 5G bây giờ?

Tuế Hàn không muốn nói về ông nội mình, lạnh nhạt trả lời lại: "Không sao."

Khi về đến quê, họ hàng nói cho anh biết, khi ông nội nhập viện tinh thần không ổn định nữa, tự rút ống thở, đến quán net Tuế Hàn làm thêm hồi cấp ba để bắt người, may mắn có người trong thôn nhận ra, mới có thể đưa về.

Sau đó hai ngày, ông lão liền qua đời.

Anh uống thêm một ngụm bia, điện thoại lại rung lên.

Triều Triều: "Đừng khóc."

Tuế Hàn nhướng mày, trả lời: "Tôi không khóc."

Triều Triều: "Vậy thì tốt."

"Tôi nhìn thấy tin nhắn của anh, cảm giác anh rất khó chịu."

Yên lặng một lúc, anh hơi: "Tất cả con gái đều nhạy cảm như vậy sao?"

Con gái?

Cố Triều nhăn mày.

Không phải Age tưởng cậu là con gái mới nói chuyện nhẹ nhàng như vậy đấy chứ.

Triều Triều: "Tôi không phải con gái."

"Tôi là một chàng trai xinh đẹp."

Tuế Hàn nhếch môi, trả lời lại: "Đúng không vậy? Tôi không tin, trừ khi cậu gửi ảnh cho tôi xem.

Triều Triều: "Xem ảnh của tôi?"

Loser: "Của cậu ý? Không phải ảnh trên mạng."

Bay giấy sau, đối phương gọi video đến.

Tay Tuế Hàn run lên, suýt nữa làm rơi điện thoại, anh vội vàng ấn từ chối, trả lời lại: "Tôi tin, tôi tin."

Triều Triều: "Tại sao lại từ chối?"

"Anh không muốn xem một chàng trai xinh đẹp là như nào sao?"

Loser: "Tôi chỉ nói đùa thôi."

Triều Triều: "Tôi muốn nhìn anh, có được không? Anh ơi."

Tuế Hàn giật mình.

Nếu đối phương là nam, như này thì quá trẻ con rồi. Đây là kiểu ngọt ngào thường thấy trong mấy bộ phim truyền hình mới đây.

Anh ngẩn người, không biết trả lời như nào, khóa màn hình lại.

Trong phòng bệnh, ông nội hỏi: "Triều Triều, đang nói chuyện với ai vậy?"

Cố Triều cất điện thoại: "Một người bạn ạ."

"Bạn?" Ông nội nghi ngờ nhìn cậu, "Là trai hay gái, làm nghề gì?"

Cố Triều cười tươi: "Ông nội, ông đang điều tra hộ khẩu người ta à."

Ông lão chép miệng, dựa lưng vào gối trên giường bệnh.

Cố Triều vội nói: "Là con trai, trước đây là tuyển thủ chuyên nghiệp."

"À." Ông lão lên tiếng, nhớ lại nói "Con trước kia nói, cũng muốn thi đấu cái gì đó mà."

"Vâng, nhưng mà ba không cho."

Cố Triều ngậm thìa vàng lớn lên, từ khi còn nhỏ đã biết ăn nói làm cho người lớn trong nhà rất vui, vì thế trong nhà ai cũng cưng chiều cậu. Cho đến một hôm Cố Triều nói không muốn thừa kế sự nghiệp, muốn tham gia Esports, làm cho ba Cố tức giận lôi đình.

Nhớ đến chuyện này, ông lão thấy buồn cười: "Ba con lúc đó trách ông chiều hư con, còn không cho ông chuyển tiền cho con. Còn không phải sao, tiêu hết tiền nên con phải về thừa kế sự nghiệp đó à."

"Cũng không phải như thế. Tại con không có kỹ năng, nên không đội nào cần con."

"Xùy, bây giờ vẫn còn muốn?"

Cố Triều rũ mắt, lông mi rất dài: "Vâng."

"Vậy người bạn của con là sao vậy?"

"Không sao cả." Cố Triều nói "Trước đây con hay xem anh ấy thi đấu, nên rất thích, liền kết bạn wechat để nói chuyện."

"Nói chuyện có tý thôi mà lúc vui lúc buồn..." Ông lão gật đầu, giọng điệu hơi lạ "Nhìn có vẻ thích người ta."

Nụ cười của Cố Triều cứng đờ.

Cậu thân thiết với ông nội nhất, cũng đã từng nói với ông nội mình thích con trai.

Ông lão dừng một chút, lại nói tiếp: "Có phải con muốn theo đuổi người ta không?"

Cố Triều giơ ngón cái và ngón trỏ tạo một đoạn ngắn: "Bây giờ chỉ có tý ý tưởng thôi ạ."

Ông lão "Hừ" một tiếng, quay lưng về phía cậu.

"Ây, ông nội." Cố Triều từ ghế ngồi lên mép giường, "Ngày xưa ông theo đuổi bà như nào ạ?"

"Ông bà thời đấy đều ép gả, theo đuổi cái gì mà theo đuổi."

"Vậy ạ, thế mà con nghe mà nói, ông hay la liếʍ bà lắm..."

Bị ông lão trừng mắt, Cố Triều ngậm chặt miệng.

Ở trong phòng bệnh đến chín giờ tối, Cố Triều lái xa rời khỏi bệnh viện về chung cư của mình.

Cở áo vest ra, mở tủ lạnh lấy một ly nước chanh lạnh, cậu ngồi xuống bàn ăn ở giữa bếp, nhắn tin cho Tuế Hàn.

Triều Triều: "Tôi về đến nhà rồi."

"Anh đang làm gì thế?"

Khi nhận được tin nhắn, Tuế hàn đang ngồi đợi quán nướng.

Anh ngồi ở bàn thấp dưới đèn đường, đang hối hận không mặc thêm áo.

Xoa ngón tay sắp lạnh cóng, Tuế Hàn trả lời lại: "Tôi đang ở lề đường ngồi đợi quán thịt nướng."

Triều Triều: "Đường nào? Bên ngoài đang rất lạnh mà."

Đột nhiên một cơn gió lớn thổi qua, lông mi của Tuế Hàn đọng sương, anh rụt tay vào trong ống tay áo, không muốn gõ chữ, gửi định vị cho đối phương, trả lời câu hỏi kỳ lạ "đường nào" của bên kia.

Triều Triều chắc không cùng thành phố với anh, cho dù đã gửi định vị thì đối phương cũng không tìm thấy.

Nói một chút, nếu có cùng một thành phố, đối phương vừa về đến nhà, không có chuyện lại chạy ra ngoài lần nữa.

Mười phút sau, ông chủ mang ra một đĩa xiên nướng và cà tím nướng sốt tỏi.

Nhiệt độ ấm hơn, Tuế Hàn cảm thấy cơ thể ấm hơn một chút, tháo khẩu trang xuống, vừa cầm một xiên nướng, nhìn thấy ghế bên cạnh có người ngồi xuống.

Mặc quần jean màu trắng và giày thể thao.

Tầm mắt của anh di chuyển lên trên, thấy đối phương mặc áo sowmi, bên ngoài là áo khoác bóng chày, đội mũ lưỡi trai màu đen, đeo khẩu trang màu xám, nhìn góc nghiêng có thể thấy lông mi rất dài.

"Chỗ này có người ngồi chưa?"

Tuế Hàn lắc đầu trả lời.

Chàng trai ngồi xuống, đôi mắt khuất sau mái tóc vàng nhìn đĩa xiên nướng: "Nhiều như này, một mình anh có ăn hết không?"

Đã rất lâu chưa ăn đồ nướng, nên gọi hơi nhiều, buổi chiều Tuế Hàn đã ăn rồi nên khó mà ăn hết được.

Anh trả lời ngắn gọn: "Có vẻ là không hết."

"Tôi ăn giúp anh." Chàng trai vừa nói vừa cầm một xiên nướng lên.

Tuế Hàn khó hiểu nhìn cậu tháo khẩu trang xuống, ăn xiên nướng mà anh gọi.

Mặc dù không đeo kính, nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét xinh đẹp của chàng trai.

Nhưng Tuế Hàn không quan tâm điều này.

Người này, không thấy ngại à?

"Cậu..."

Chàng trai ngẩng đầu, lấy khăn giấy lau miệng chớp chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp: "Hả?"

"...À, không có việc gì."

Tuế Hàn cầm đũa, kéo đĩa cà tím nướng sốt tỏi đến trước mặt mình.

Tầm mắt chàng trai lại nhìn sang, nhìn chằm chằm đũa cà tím anh vừa gắp: "Cái này ăn có ngon không?"

"À, cái này..." Tuế Hàn nhăn mày "Ăn cũng được."

"Tôi có thể thử được không?"

Tuế Hàn: "?"

Anh lập cảnh giác, kéo đĩa sang một bên, đồng thời dịch ghế ra xa.

Chàng trai ngồi yên tại chỗ nhìn anh, đôi mắt đào hoa ủ rũ, lông mi rất dài, nhìn giống như phiên bản của QAQ.

Một lúc sau, ống tay áo bị kéo, anh cảnh giác quay sang nhìn, thấy chàng trai đưa cho mình cây kẹo mυ"ŧ Alps.

Trên đường ăn xiên nướng về, Tuế Hàn lấy que kẹo mυ"ŧ kia ra, sờ vỏ bên ngoài đi.

Nhìn có vẻ bình thường, chắc là không bị đánh thuốc nhỉ.

Do dự một lúc, vẫn không nên ăn, bỏ que kẹo vào trong túi.

Đột nhiên phía sau truyền đến bước chân.

Tuế Hàn quay đầu lại nhìn thấy chàng trai lúc nãy đang đứng phía sau một đoạn, khi mình dừng lại, đối phương cũng dừng lại, đôi mắt đào hoa đang nhìn mình chằm chằm.

Anh vội vàng giả vờ không biết, bước đi nhanh hơn, tiếng bước chân đằng sau cũng nhanh theo.

Về gần đến khu nhà trọ, Tuế Hàn đột nhiên chạy như điên. Xác nhận đối phương chạy không kịp mình, mới vội vàng lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, sau đó khóa trái cửa lại.

Dựa lưng vào cửa, Tuế Hàn mở điện thoại, nhìn giao diện tin nhắn người liên lạc gần nhất.

Anh thở hổn hển, nhắn tin cho đối phương.

Loser: "Triều Triều."

Triều Triều: "Làm sao thế?"

Loser: "Hình như tôi gặp phải biếи ŧɦái."