Chương 28

Lâm Ngữ Điệt nhìn theo bóng lưng Tuế Hàn và Cố Triều biến mất ở chỗ cầu thang, mới ngủ dậy đầu óc chưa phản ứng kịp, không nhìn nữa.

"Bloom, cậu có thế gì không, Tuế Tuế và Cố tổng hình như hơi là lạ."

Bloom cúi đầu liếc hắn: "Bây giờ cậu mới phát hiện à?"

"Cố tổng có nhiều căn hộ, cho dù có sửa sang lại, cậu ta đâu thiếu chỗ ở, mất gì phải nhất quyết dọn đến đây?"

Lâm Ngữ Điệt suy nghĩ, nhíu mày: "Lời cậu vừa nói có gì đó không đúng thì phải."

Bloom thở dài, ánh mắt người lớn nhìn một đứa trẻ, duỗi tay vỗ vai Lâm Ngữ Điệt: "Cứ ngốc như này, khó trách mãi không có đối tượng."

"Cậu nói là..." Lâm Ngữ Điệt mở to hai mắt, "Hai người bọn họ là một cặp?"

"Suỵt."

"Đến bước nào rồi thì không rõ lắm, bọn họ không muốn nói, chúng ta xem như không biết."

"À, thì." Lâm Ngữ Điêtk vẫn chưa theo kịp, gãi gãi đầu.

"Tóm lại nếu không có việc gì thì cậu đừng làm bóng đèn, tạo cơ hội cho Cố tổng là được." Bloom đút tay vào túi, đi xuống tầng, rồi nói, "Sắp tới nếu có thấy Cố tổng và Age ngồi ghế sau, hoặc là cậu chen lên trên hoặc là gọi tội xuống ngồi có biết không?"

"À..." Lâm Ngữ Điệt ngộ ra, "Bloom, cậu rất hiểu mấy thứ này nha."

Cùng lúc đó, Tuế Hàn kéo Cố Triều vào phòng, buông tay đang che miệng cậu ra, đóng cửa phòng lại.

Quay đầu lại thấy vẻ mặt vô tội của Cố Triều, Tuế Hàn không nhịn được cười, giơ tay sửa cà vạt cho cậu: "Em đeo rất đẹp rồi, đừng có mà thấy ai cũng hỏi nữa."

Viên Bình Dã đã thấy hai người họ ở bên nhau, không cần giấu hắn, nhưng những thành viên khác, Tuế Hàn không muốn họ biết, đặc biệt là Đào Mặc và Tần Phong. Có lẽ vì cái bóng Ma Vương đường trên Age quá nổi tiếng, Đào Mặc và Tần Phong rất sợ anh, Tuế Hàn còn thấy hai người bọn họ lo lắng khi nói chuyện với mình.

Nếu biết anh và ông chủ có quan hệ, càng thêm khoảng cách khi ở chung, rất khó để phối hợp.

Cố Triều có thể hiểu lo lắng của Tuế Hàn, mỉm cười nói: "Được."

Dừng lại một chút, Tuế Hàn lại nói: "Em có muốn dọn về nhà không?"

"Phòng bên cạnh không có phòng tắm, tối nào cũng phải đến phòng anh tắm, anh sợ em không nhịn được."

Cố Triều cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Em nhịn được, không ảnh hưởng đến anh."

"Phải không?" Tuế Hàn cười, "Anh không tin."

Anh kéo cà vạt, để Cố Triều cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cậu một cái.

Chỉ qua hai lần thở, hơi thở của Cố Triều càng gấp hơn, theo bản năng muốn thò tay vào trong quần áo của anh.

Tuế Hàn tóm được tay cậu, lui về phía sau, giọng nói hơi khàn khàn: "Em xem."

Cố Triều: "QAQ."

Đầu óc cậu không phải chỉ có thể, chỉ là đang tuổi nhu cầu sinh lý mạnh, vừa hay được ném trái ngon, lúc đối mặt với người trong lòng, chịu đựng hơi khó khăn.

"Được." Cố Triều nói, "Buổi tối em sẽ dọn về, không quấy rầy anh nữa."

Tuế Hàn nhìn chằm chằm cậu: "Tức giận?"

"Không có."

Mặc dù nói như vậy, nhưng mặt đã xụ xuống rồi, có vẻ vì lời nói của Tuế Hàn làm cho tủi thân.

Cậu xoay người, định mở cửa đi ra ngoài, bị Cố Triều đi lên trước chặn lại.

"Triều Triều." Tuế Hàn thả lỏng mặt, nhẹ nhàng nói, "Không phải không tin em, mà anh sợ anh cũng không nhịn được."

"..."

Cố Triều im lặng một lúc, không muốn làm Tuế Hàn khó xử: "Vậy đợi đến khi anh giành chức vô địch, em có thể sờ cúp của anh không?"

Nói xong liền mở tay ra: "Em sẽ rửa tay sạch."

Tuế Hàn bị cậu chọc cười: "Em là ông chủ của đội, muốn sờ cúp còn đợi anh đồng ý à."

Cố Triều giang tay ôm lấy eo anh: "Em có thể ôm cúp của mình về nhà không?"

Tuế Hàn biết cậu nói không phải là cúp thi đấu mà là mình, mỉm cười nói: "Có thể, thi đấu xong liền có thể."

Vì thế đêm đó, Cố Triều dọn đồ về nhà mình.

Hôm sau vội đi công tác chưa kịp quay lại nhìn.

Sinh hoạt của Tuế Hàn đơn giản, buồn tẻ, không phải huấn luyện thì là đi rèn luyện cơ thể.

Một tháng trôi qua rất nhanh.

...

Ngày 5 tháng 6, giải mùa hè bắt đầu, đối đầu với LR chính là đội đã từng huấn luyện cùng với bọn họ, đội có lịch sử lâu đời đó là DCL.

Ở phần Trashtalk trước khi thi đấu, đường trên DCL Mali đút tay vào túi, ngồi trên bậc thanh, nhìn thẳng vào ống kính nói: "Trước đây chúng tôi đã từng đấu tập với LR, khi đó tôi còn thắc mắc sao người mới Loser mạnh thế...Sau này mới biết là Age, vậy thì không có gì để thắc mắc cả."

"Đúng là không dám giấu, Age là thần tượng của tôi, nhưng trong thi đấu không có thần tượng. Vì thế, trên sân khấu thi đấu ngày hôm nay, tôi sẽ cố gắng hết sức đánh bại anh ấy, vượt qua ngọn núi từng được xem là cao nhất."

Một tiếng rưỡi sau.

"...Chúc mừng LR đã giành chiến thắng 2 – 0 trong ngày thi đấu hôm nay!"

"Thật tiếc khi Mali đã khiêu chiến thất bại."

"Không có gì bất ngờ, MVP vẫn là đường trên Loser. Ngọn núi ba Tuế đứng có vẻ rất cao, trước đây khi đối đầu với AZG, đường trên được xem là xuất sắc nhất hiện tại Lục Xa vẫn không thể gây khó khăn cho anh ấy."

"Đúng thế, trải qua một tháng nghỉ ngơi, đội hình của LR đã ăn ý hơn rất nhiều, nếu họ có thể duy trì trạng thái này, sau này gặp AZG, ai thắng ai thua đúng là khó đoán."

Đội thắng đi qua bắt tay cùng với đội thua xong, quay vào phòng nghỉ bên trong hậu trường.

Tuế Hàn vừa mới uống hai ngụm nước, liền nghe thấy có người gõ cửa, ngẩng đầu lên nhìn thấy Mali đang đứng bên ngoài, trong tay cầm theo cả giấy bút, nhỏ giọng nói: "Age, nể tình tôi bị ngược thảm khi thi đấu, cho tôi xin chữ ký đi."

Dưới sự chú ý của mọi người, Tuế Hàn đặt cốc nước xuống, đi ra cửa.

Anh nghiêng người dựa vào cửa, tay trái đút túi, tay phải cầm lấy tờ giấy trắng lên nhìn, hơi nhướng mày: "Không phải hôm nay cậu mới biết tôi, sao tự nhiên lại muốn đến xin chữ ký."

Mali nhìn anh, cười nói: "Là em gái họ của tôi, lúc xem thi đấu bị nhan sắc của cậu thu hút, muốn nhờ tôi đến xin chữ ký."

Tuế Hàn: "..."

Anh suy nghĩ, rút tay trái ra, cầm lấy bút, thuận tay ký tên mình.

Trong phòng nghỉ, Đào Mặc hỏi Lâm Ngữ Điệt: "Trước đây có nhiều người đến xin chữ ký Tuế Hàn không, ai cậu ấy cũng cho à?"

"Không có." Lâm Ngữ Điệt nói, "Trước đây Tuế Tuế được xưng là Ma Vương, nhưng tuyển thủ của đội khác không thân quen không dám đến tìm cậu ấy, nhưng thực lực vẫn ở đó, có nhiều người khi phỏng vấn đều nói cậu ấy chính là thần tượng của mình, thật sự là không biết phải nói gì."

"Cho dù dám, Tuế Tuế sẽ không cho."

Đào Mặc nhìn ra cửa: "Cậu có thấy, gần đây cậu ấy dễ nói chuyện hơn không...rất hay nhìn điện thoại cười nữa."

Không biết vì cái gì, Lâm Ngữ Điệt há miệng thở dốc, rồi lại mím lại, nói: "Cái này khó nói lắm, để tự các cậu phát hiện đi."

"?"

"Nói thế là cậu biết lý do à?"

Đào Mặc dựng lỗ tai hóng hớt lên.

Tuế hàn lý xong ID hiện tại, lại bị Mali yêu cầu ký thêm ID ngày trước và tên thật.

Kiên nhẫn mất đi một nữa, đột nhiên phía đầu hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Anh ngẩng đầu nhìn sang, ngòi bút liền dừng lại, vẻ mặt hiện lên ý cười.

Khi nhóm người đến gần, Tuế Hàn vừa ký tên vừa hỏi: "Em lại có dự án gần đây à?"

"Ừm." Cố Triều ghé đầu qua nhìn, thấy cái tên nằm trên giấy, "Nghe nói các anh bắt đầu đánh giải mùa hè nên qua nhìn xem sao."

Ánh mắt Mali dừng lại một lúc, lên tiếng hỏi: "Người này là..."

"Ông chủ của chúng tôi." Tuế Hàn nói.

"À..." Mali "chậc" một cái, "Tại sao đến cả ông chủ của các cậu cũng đẹp trai như này."

Hắn nhìn Cố Triều, lại nhỏ giọng nói: "Age, có thể bảo ông chủ của các cậu cho tôi xin chữ ký luôn được không?"

Mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng Cố Triều đứng gần nên vẫn nghe thấy.

Cậu cong cong đôi mắt đào hoa, động tác tự nhiên vòng tay qua Tuế Hàn, hơi cúi đầu, tay cầm lấy tay đang cầm bút của Tuế Hàn, ký tên "Cố Triều" ngay cạnh tên Tuế Hàn.

Mali trợn mắt ngạc nhiên.

Sau khi ký xong, Cố Triều xem như chưa có chuyện gì, trả lại tờ giấy cho hắn, nói: "Xong."

"..."

Mali nuốt nước miếng, lắp bắp nói: "Được, được, cảm ơn."

Hắn liếc trộm Cố Triều và Tuế Hàn, mới luống cuống tay chân xoay người rời đi.

"Em cố ý?" Tuế Hàn hỏi.

Giọng điệu Cố Triều vô tội: "Em chỉ ký tên thôi mà, không ảnh hưởng đến anh thi đấu."

Cố Triều cố tình hạ thấp giọng nói, lại đang đứng chỗ khuất hành lang, người bên trong không nhìn thấy, cũng không biết Cố tổng lại đến thăm ban.

Tuế Hàn dựa người vào cửa, ngoắc ngón tay với cậu.

Cố Triều ghé qua, lại bị hôn một cái.

Cậu mỉm cười: "Anh ơi, anh làm gì thế?"

"Ký tên cho em."

- --

CKTG cháy quá, có hứng làm cho xong bộ này luôn.

GAM TIMEEEEEEE!