Lục Thời Sâm đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra thông gió: “Manh mối phiếu điểm tới bằng cách nào?”
“Một tin nhắn không rõ nơi gửi.” Mạnh Chiêu nói xong mở ngăn kéo thứ hai của Triệu Đồng ra, bên trong cất một xấp giống như tài liệu trực nhật.
“Tôi có thể xem không?”
Mạnh Chiêu đưa điện thoại của mình cho Lục Thời Sâm, lại cầm lấy xấp tài liệu kia. Đầu tiên là nhìn mặt ngoài rồi lật ra sau xem, mới phát hiện mặt ngoài của xấp giấy trắng này là lịch làm việc của công ty, mặt sau là dấu vết tính toán của Triệu Đồng. Có lẽ là khi đó Triệu Vân Hoa chuyên mang về từ công ty cho Triệu Đồng làm giấy nháp toán. Ngay cả giấy thử lại phép tính của Triệu Đồng cũng sắp xếp không sót tờ nào.
Mạnh Chiêu lật xem sơ sơ xấp giấy thử lại phép tính, vốn cho rằng đây chỉ là một xấp giấy lộn vô dụng, không ngờ bên trên lại ghi một vài suy nghĩ của Triệu Đồng. Triệu Đồng xem giấy thử lại phép tính của cậu như quyển nhật ký.
Xem ra Triệu Đồng cũng rất yêu Triệu Vân Hoa, Mạnh Chiêu thầm nghĩ, nhìn từ căn phòng này, cuộc sống của Triệu Đồng khá là tiết kiệm. Có lẽ thấy mẹ làm việc cực khổ quá, ngay cả một quyển nhật ký cậu cũng không nỡ mua.
Lục Thời Sâm đọc hết hai tin nhắn kia, không vội vã trả điện thoại cho Mạnh Chiêu mà dựa vào bàn rơi vào trầm tư.
Mạnh Chiêu liếc nhìn chữ Triệu Đồng để lại trên giấy tính toán này, không ngờ, mặc dù là người bị hại của vụ bạo lực học đường năm đó, nhưng trong nội dung Triệu Đồng để lại, lại không thể nhìn ra được cái bóng của sự đau khổ. Ngược lại đâu đâu cũng là nội dung viết động viên bản thân….
“Còn hai tháng nữa, cố lên nhé Triệu Đồng, thi lên đại học thì có thể hoàn toàn thoát khỏi những người này.” “Mẹ mình nói, ở quê mẹ cây ngô đồng là cát tường, ngụ ý là điềm lành, hơn nữa cây ngô đồng thân hình cao lớn, vào mùa thu rất đẹp, mình cảm thấy cái tên Triệu Đồng này rất hay, họ không hiểu thì thôi.”
“Tại sao ngay cả bạn cùng bàn của mình cũng muốn giẫm lên sách mình, rõ ràng bình thường cậu ấy đối xử với mình rất tốt, là vì sợ họ đối xử với cậu ta giống như đối xử với mình à? Có lúc mình rất tò mò, nếu mình là người đứng xem giống như họ, mình sẽ làm gì?” “Mình cảm thấy Chu Diễn có lẽ là người tốt, không biết có cơ hội làm bạn với cậu ấy không.” “Hôm nay là sinh nhật mình, mẹ làm mì trường thọ cho mình, mình và mẹ ăn hết, mình và mẹ đều sẽ trường thọ.” Nếu không phải những chi tiết được đề cập trong nội dung tương ứng với những gì mình biết, Mạnh Chiêu không tin đây là nội dung do một nạn nhân đã tự tử vì bị bắt nạt để lại.
Sao Triệu Đồng lại tự tử được? Nghi hoặc trong lòng Mạnh Chiêu dần dần sâu, nhìn những nội dung này, Triệu Đồng là một chàng trai khá giỏi khuyên bản thân, làm vui trong khổ. Trong câu chữ thoạt nhìn có sự dẻo dai không cách nào bị đánh bại, một thiếu niên như vậy, thật sự bởi vì tinh thần sụp đổ mà lựa chọn nhảy lầu tự tử à?
Mạnh Chiêu tiếp tục lật ra sau, Triệu Đồng bắt đầu đếm ngược, cậu đang đếm những ngày trước kỳ thi đại học.
Mạnh Chiêu lật đến một tờ trong đó, dừng lại nhìn chữ bên trên…
“Một lần thi tháng cuối cùng, họ trộm hết bút chì của mình, mình mượn bút của Từ Doanh Doanh đằng trước, nhưng cô ấy từ chối, có lúc mình cũng sẽ ác độc nghĩ, nếu lúc đó không giúp cô ấy, để cô ấy mất tích, có thể mới là cách làm chính xác không.” Đám khốn nạn này, Mạnh Chiêu chửi một câu trong lòng, anh liên hệ với tấm phiếu điểm kia, thảo nào lần thi tháng cuối cùng Triệu Đồng nộp giấy trắng, nhưng Từ Doanh Doanh được nhắc đến ở đây là ai? Nhìn giọng nói của Triệu Đồng, cô gái này hình như có liên quan đến nguồn gốc việc cậu bị bắt nạt năm đó… Nhưng nếu Từ Doanh Doanh là một trong những người bắt nạt, sao cô lại không nằm trong danh sách bị cáo? Hay là, thật ra cô chính là kẻ đầu têu dẫn đầu bắt nạt…
Không giống mà, ánh mắt Mạnh Chiêu dừng lại trên ba chữ Từ Doanh Doanh, nếu cô gái này là người cầm đầu, vậy Triệu Đồng có cho cô mượn bút không?
Còn có, “để cô ấy cũng mất tích” nghĩa là gì, “cô ấy” mà Triệu Đồng nói chỉ ai, chẳng lẽ vụ mất tích của Hứa Ngộ Lâm thật sự có nguyên nhân khác?
Mạnh Chiêu cất hết những tài liệu này, lại lục soát ở nơi khác.
Mở tủ quần áo của Triệu Vân Hoa ra, có một vệt màu đỏ cực kỳ sáng tỏ hấp dẫn ánh mắt của Mạnh Chiêu. Bình thường Triệu Vân Hoa ăn mặc mộc mạc, nhìn từ ảnh chụp trong nhà, coi như lúc còn trẻ trên người bà cũng ít thấy màu sắc tươi tắn.
Mạnh Chiêu lấy bộ quần áo kia ra, đó là một chiếc áo liền váy màu đỏ, hình như là chiếc Triệu Đồng mặc lúc tự tử, mặt sau còn lưu lại vết máy khô rất to, màu sắc đã thành màu rỉ sắt đỏ sậm.
Cái váy liền áo này rốt cuộc làm thế nào tàn phá thần kinh của Triệu Vân Hoa qua năm này tháng khác, mới có thể khiến cho bà sau khi bắt được một manh mối đã đưa ra quyết định siết chết Chu Diễn…
Hung thủ phải là một người giỏi kiểm soát lòng người và mưu đồ chu toàn như thế nào, mới có thể mượn một tay khiến một người mẹ sụp đổ, gi3t ch3t Chu Diễn vô tội, lại lên sẵn kế hoạch tiếp theo, nếu Triệu Vân Hoa thất bại sẽ tiến hành hành hung lần hai….
Còn có, Triệu Vân Hoa siết chết Chu Diễn là vì bà nghĩ lầm Chu Diễn là hung thủ bức tử Triệu Đồng năm đó, vậy tại sao hung thủ thật sự nhắm mục tiêu vào Chu Diễn? Mạnh Chiêu rơi vào trầm tư.
Một lát sau, Mạnh Chiêu đựng váy liền áo vào trong túi vật chứng, rời khỏi phòng của Triệu Vân Hoa.
Anh quay đầu nhìn bên ngoài một cái, màn đêm rơi xuống, những tòa nhà cao tầng xa xa ẩn trong bóng tối.
Anh cầm túi vật chứng đi đến phòng ngủ của Triệu Đồng ở bên cạnh, thấy Lục Thời Sâm dựa vào bàn sách, lại cầm ảnh chụp của Triệu Vân Hoa và Triệu Đồng lên xem.
Ánh sáng mờ tối phác họa mặt bên của Lục Thời Sâm ra đường nét tinh xảo trôi chảy, Mạnh Chiêu hơi không nhìn rõ vẻ mặt của Lục Thời Sâm, nhưng luôn cảm thấy trong không khí tràn ngập bầu không khí kỳ lạ, có phần đau buồn.
Mặc dù lần trước Lục Thời Sâm nói hắn không có chút ký ức và tình cảm nào với mẹ mình, nhưng Mạnh Chiêu chú ý đến, mỗi lần Lục Thời Sâm nhìn thấy ảnh mẹ con dựa vào nhau đều sẽ vô tình hoặc cố ý quan sát nhiều lần.
Lục Thời Sâm giống như một bí ẩn, Mạnh Chiêu không thể nào biết được nguyên nhân thật sự hắn tham gia vụ án này, cũng không thể nào phán đoán được những lời nói thật giả của hắn. Nhưng tối thiểu Lục Thời Sâm của giờ phút này, Mạnh Chiêu cảm thấy chắc là Lục Thời Sâm tạm thời trút bỏ mặt nạ, có phần yếu đuối lại vẫn còn tồn tại dịu dàng.
Lúc này, trên vách tường vang lên một tiếng “bộp”, hình như bên cạnh đập thứ gì đó lên tường.
Tiếng động này khiến Lục Thời Sâm ngước ánh nhìn lên khỏi tấm ảnh, đầu tiên là ngước mắt nhìn bức tường đối diện, sau đó hắn đặt album ảnh lên mặt bàn, khôi phục dáng vẻ bình thường, nhìn về phía Mạnh Chiêu: “Lục soát kết thúc rồi?”
“Kết thúc rồi,” Mạnh Chiêu giơ tài liệu trong tay lên, “Đi thôi.”
Tiếng vang vừa rồi khiến Mạnh Chiêu nghĩ đến “Lâm Lang mắc bệnh tâm thần” mà Lư Dương nhắc đến trong điện thoại. Có điều, Lư Dương nói Lâm Lang đã dọn nhà rồi mà? Vậy tiếng vang vừa rồi từ đâu ra?
Rời khỏi nhà Triệu Vân Hoa cùng Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu nhẹ nhàng khép cửa lại, anh dựng ngón trỏ trước môi, ra hiệu cho Lục Thời Sâm đừng lên tiếng, sau đó đến gần bên cạnh, nghe tiếng động bên trong.
Bên trong cực kỳ yên tĩnh, không cách nào đoán được rốt cuộc có hay không. Mạnh Chiêu cong ngón tay gõ cửa một cái, không ai lên tiếng.
Anh lên tiếng nói: “Xin hỏi có ai ở nhà không?” Vẫn không có ai trả lời.
Mạnh Chiêu nghiêng mặt nhìn Lục Thời Sâm, Lục Thời Sâm cũng đang nhìn anh. Anh ra dấu tay xuống cầu thang với Lục Thời Sâm, Lục Thời Sâm rất nhanh hiểu được.
Mạnh Chiêu ngồi xổm xuống tránh đi phạm vi tầm nhìn của mắt mèo trên cửa, Lục Thời Sâm thì rời khỏi nơi này bước xuống cầu thang, tiếng bước chân xa dần, Lục Thời Sâm dừng ở tầng dưới.
Lúc này, Mạnh Chiêu nghe được trong cửa vang lên tiếng bước chân rất khẽ đến mức không thể nghe thấy, tiếng bước chân kia đang đến gần cánh cửa này, sau đó dừng lại, hình như đang quan sát bên ngoài.
Trong cửa có người, nhưng người này cực kỳ cẩn thận, quả thực giống như người ăn hang ở hốc trên truyền thông đưa tin.
Một lúc sau, Mạnh Chiêu mới đứng lên, bước nhẹ chân rời khỏi cánh cửa này.
Lục Thời Sâm chờ anh ở tầng dưới, đợi Mạnh Chiêu đến gần, hắn giơ ngón tay chỉ lên tầng, Mạnh Chiêu hiểu, ý của hắn là rốt cuộc trên tầng có người không, anh gật đầu một cái.
Thấy Lục Thời Sâm cũng gật đầu một cái, Mạnh Chiêu đột nhiên cảm thấy hơi thú vị. Anh và Lục Thời Sâm thật sự có phần ăn ý, gần như không cần ngôn ngữ đã có thể giao lưu với nhau.
Hai người đi xuống cầu thang, bước chân rất khẽ.
Nếu như trong phòng thật sự là Lâm Lang, vậy sự cẩn thận của cô có liên quan đến sự kiện Triệu Đồng tự tử mười năm trước không? Mạnh Chiêu nhớ lại đến hành động cẩn thận trong cửa của Lâm Lang.
Đến giờ cơm, cũng đến giờ tắc đường. Xe cộ chen chúc trên đường cái, chậm chạp nhúc nhích.
Mạnh Chiêu thuộc hết các xó xỉnh đường nhỏ của khu Hoài An, nhưng gặp tắc đường ở khu Văn Chiêu, anh mọc cánh cũng khó thoát.
Mạnh Chiêu vừa lái xe, vừa nghĩ đến vụ án. Theo những gì Lục Thành Trạch nói, lúc đó Triệu Vân Hoa không chỉ khăng khăng Triệu Đồng đã bị bạo lực học đường, mà bà còn một mực chắc chắn Triệu Đồng không chết vì tự tự mà là bị gϊếŧ.
Lúc Triệu Đồng nhảy lầu Triệu Vân Hoa không có mặt ở hiện trường, cho nên suy đoán của bà rất có thể không có bất kỳ lý do gì, chỉ là dựa vào phỏng đoán không lý trí dựa trên thực tế không chấp nhận được. Có điều, sau khi đọc ghi chép Triệu Đồng để lại, Mạnh Chiêu cũng sinh ra nghi ngờ.
Cách Triệu Đồng chống lại bạo lực học đường đó là “nhịn”, nhịn đến lúc thi đại học, cuộc sống lớp mười hai chịu đủ phá hủy như địa ngục này của cậu sẽ kết thúc. Một tháng trước khi chết Triệu Đồng cũng không có suy nghĩ tự tử, cậu thật sự sẽ tự tử à? Nhưng, nếu như trong nháy mắt tinh thần sụp đổ tột độ lựa chọn nhảy lầu tự tử, tình huống này cũng không dễ nói…
Dù sao tự tử hay không cũng chỉ là chuyện một suy nghĩ của Triệu Đồng, người lý trí hơn nữa, trong nháy mắt sụp đổ cũng có thể làm ra hành động không lý trí. Huống chi ngay lúc đó Triệu Đồng chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi ra vẻ kiên cường mà thôi.
Chuyện đã qua mười năm, hài cốt của Triệu Đồng đã được hỏa táng, nhà máy hóa chất kia cũng đã xây tòa nhà mới, trừ khi có thể tìm được video năm đó, nếu không có lẽ đây sẽ trở thành một câu đố mãi mãi không có lời giải….
Đèn đỏ, Mạnh Chiêu đạp phanh dừng ở ngã tư đường.
Anh nhìn thoáng qua Lục Thời Sâm bên cạnh, có lẽ bị cơn đau đầu buổi chiều tra tấn quá sức, giờ phút này Lục Thời Sâm dựa vào lưng ghế, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Đầu vẫn đau à?” Mạnh Chiêu hỏi..
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Lục Thời Sâm mở mắt ra, nhìn về phía anh, “Vừa rồi cậu đang nghĩ gì? Vẫn đang nghĩ vụ án?”
“Tôi đang nghĩ… rốt cuộc Triệu Đồng có tự tử không.” Mạnh Chiêu nói, thật ra anh muốn nghe suy nghĩ của Lục Thời Sâm. Từ lúc gặp lại Lục Thời Sâm đến giờ, anh nhận ra sâu sắc một điểm, người có IQ cao cũng không phải nhất định giới hạn ở một lĩnh vực nào đó mới có thể phát huy lợi thế trí thông minh của mình. Ví dụ như Lục Thời Sâm, đối với phân tích manh mối thường khiến anh nhìn với con mắt khác.
Nhưng Lục Thời Sâm chỉ “Ừ” một tiếng, không nói gì nữa. Mạnh Chiêu đành phải bổ sung một câu: “Không phải cậu cũng xem nhật ký của Triệu Đồng à, cậu nghĩ thế nào?”
Ai ngờ có vẻ như Lục Thời Sâm không hứng thú với vấn đề này lắm, hắn lại nhắm mắt lần nữa: “Cậu ta tự tử hay không có quan trọng không? Một người đã chết mười năm, cho dù nguyên nhân cái chết của cậu ta kỳ lạ, chứng cứ cũng đã biến mất từ lâu, tại sao phải lãng phí tinh lực ở một chuyện không thể nào truy cứu nữa?”
Lời này cũng không phải không có lý, nhưng lý tính quá mức sẽ thành lạnh lùng, lời nói này của Lục Thời Sâm khiến Mạnh Chiêu nghĩ đến lần “bàn luận chó hoang” mười năm trước. Anh không nhịn được hơi cau mày: “Dù gì trước sau vụ án này cũng dính đến ba mạng người, chỉ có sự thật rõ ràng mới có thể giải thích cho ba người này.”
“Cậu muốn giải thích với họ bằng cách nào?” Giọng điệu của Lục Thời Sâm bình thản, mang theo ý trào trúng, “Đốt hồ sơ vụ án cho họ à?”
Lời này khiến Mạnh Chiêu không kìm được tức giận, hình như mỗi lần đều thế này. Một khi anh bắt đầu sinh ra đổi mới về Lục Thời Sâm, Lục Thời Sâm luôn có cách chứng minh hắn là một người tư tưởng ích kỷ đẹp đẽ không có bất kỳ tình người nào.
Giọng nói của Mạnh Chiêu không tự giác lạnh xuống: “Cho nên trong mắt cậu, một người chết không khác gì một con chó hoang chết ở ven đường đúng không?”
Nhận ra giọng nói của Mạnh Chiêu khác thường, Lục Thời Sâm mở mắt ra nhìn về phía Mạnh Chiêu. Hắn ý thức được Mạnh Chiêu lại một lần nữa bị mình chọc giận, chọc giận Mạnh Chiêu là một chuyện rất thú vị, nhưng Lục Thời Sâm cảm thấy hơi lạ – lần này, hình như hắn cũng không cảm thấy thú vị.
Hắn nghiêng mặt qua nhìn bên ngoài cửa sổ xe, giọng điệu bình tĩnh: “Không có gì khác biệt.”
Mạnh Chiêu giận không có chỗ trút ra, không nhịn được lại chế nhạo một câu: “Nếu không khác nhau, cậu cứ dính vào vụ án này làm gì?”
“Tôi đương nhiên vì bản thân tôi, nếu không thì cậu cho rằng tôi vì truy tìm cái gọi là chính nghĩa đến muộn?” Lục Thời Sâm nói với giọng hờ hững, “Cảnh sát Mạnh, tôi muốn nhắc nhở cậu một câu, vòng tròn quấn to quá chưa chắc là chuyện tốt. Cậu cảm thấy cậu đang truy tìm chính nghĩa, trên thực tế, đối với ba người mà cậu tuyên bố muốn giải thích mà nói, chết là chết, bây giờ cậu phá án bắt giam như thế nào, truy tìm chính nghĩa như thế nào, đều là chuyện vô bổ với họ, không hề có ý nghĩa. Những gì cậu làm, nhiều nhất là cho những người sống kia xem để họ tiếp tục tin tưởng cái gọi là thiên lý sáng tỏ mà thôi.”
Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, Mạnh Chiêu không có ý định tiếp tục đề tài này với Lục Thời Sâm nữa, lái xe vào ranh giới khu Hoài An, Mạnh Chiêu đánh tay lái, từ phố xa chen chúc sầm uất rẽ vào một con đường nhỏ đen như mực.
Anh bật đèn lên, chiếu sáng trưng con đường phía trước.
Một lời không hợp, đoạn đường còn lại không có ai nói chuyện.
Mạnh Chiêu vòng vèo rẽ một lúc, đi đường tắt lái đến Ngự Hồ Loan, lúc này mới có người chủ động mở miệng nói chuyện, là Lục Thời Sâm: “Không phải đã nói đi ăn cơm à?”
“Hôm nay không có tâm trạng, để hôm khác.” Mạnh Chiêu mở khóa cửa xe, “cạch” một tiếng, lệnh đuổi khách này trong lòng hai người đều biết rõ.
Lục Thời Sâm cũng không nói gì thêm, đẩy cửa ra xuống xe.
Nhìn bóng dáng Lục Thời Sâm bị bóng đêm đen ngòm bao lấy, Mạnh Chiêu suy nghĩ khó yên. Nếu như nói trong mười năm qua Lục Thời Sâm không hề thay đổi, vậy tại sao sau khi về nước hắn muốn nuôi một con chó, chẳng lẽ chỉ vì đốc thúc bản thân thức dậy chạy bộ?
Đây là nuôi chó công cụ đúng không… Mạnh Chiêu xỉa xói một câu trong lòng, đang định lát xe rời đi, vừa liếc mắt thì nhìn thấy một thanh socola bên dưới bảng điều khiển, còn có một hộp thuốc giảm đau.
Khi Lục Thời Sâm đẩy cửa xuống xe đã không mang chúng đi.
Nghĩ đến dáng vẻ mười hai năm trước Lục Thời Sâm đau đầu như búa bổ ngồi xổm trên mặt đất, đau đến mức không muốn sống kia, Mạnh Chiêu lại cảm thấy không đành lòng.
So đo chuyện này với một người đã mất đi trí nhớ mười năm đầu đời để làm gì? Một người nếu như ngay cả tình cảm dành cho mẹ mình cũng đánh mất rồi, sao người khác có thể trách móc nặng nề hắn chỉ vì không thể cảm thông với chó hoang ven đường và người xa lạ?
Mạnh Chiêu ngồi im trong xe vài phút, thở dài một tiếng có phần chấp nhận rồi cầm lấy hộp socola kia, xuống xe đi đến trước cổng tòa nhà.
Vừa lúc có người từ trong đi ra, Mạnh Chiêu nhờ thẻ ra vào, lách mình đi vào, thấy người kia quay đầu hơi không tin tưởng nhìn mình, Mạnh Chiêu giơ hộp trong tay lên: “Đến tặng đồ, một lát sẽ đi ngay.”
Anh vào thang máy, đi đến trước cửa nhà Lục Thời Sâm, cong ngón tay gõ cửa một cái.
Lục Thời Sâm đẩy cửa đi vào trong nhà, cởϊ áσ khoác treo trên móc áo, chú chó trong nhà cả ngày không thấy hắn, thân thiết vẫy vẫy đuôi với hắn, hình như đang xin hắn vu0t ve.
Lục Thời Sâm không có tâm trạng gì, hắn đi đến trước cửa sổ phòng khách, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
Có đôi lúc hắn cũng ý thức được mình có chút khác biệt với những người khác. Hắn vẫn luôn rất rõ ràng mình là khác loài trên thế giới này, cũng vì nguyên nhân đó, hắn xa lánh những nhân loại khác, rất thích ở một mình.
Nhưng thật ra hắn chưa bao giờ quan tâm điều này, cái gọi là mạng giao thiệp, xã giao, bạn bè, đều không quan trọng gì trong đời hắn.
Nhưng khoảnh khắc vừa rồi, hắn bỗng nhiên ý thức được ở trong mắt Mạnh Chiêu, hắn chính là kẻ khác loài không cách nào hiểu được.
Lục Thời Sâm cảm thấy có một cảm xúc khác lạ, chưa bao giờ trải nghiệm tràn ngập trong cơ thể hắn. Hắn thử đối chiếu với những từ ngữ cảm xúc mình đã từng học, cảm thấy từ cô đơn có thể ăn khớp với cảm nhận của hắn lúc này.
Sống như thế này, thật sự là không thú vị mà…
Đúng lúc này, chuông cửa sau lưng vang lên.
Bình thường trong nhà ít có khách, đến buổi tối, ngoại trừ giao thức ăn cơ bản sẽ không có người gõ cửa. Chuông cửa reo một lúc lâu, Lục Thời Sâm mới thu hồi ánh mắt xoay người đi mở cửa, chú chó kia cũng đi theo hắn, rập khuôn từng bước theo hắn đi tới trước cửa.
Đến trước cửa, khi nhìn thấy gương mặt của Mạnh Chiêu trên màn hình ở cửa, Lục Thời Sâm hơi ngẩn ra. Là Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu nhíu mày lại, hình như vẻ mặt không vui. Người này ngay cả tức giận cũng sinh động hơn người khác một chút.
Lục Thời Sâm mở cửa ra, nhìn anh không nói một lời.
Mạnh Chiêu đưa hộp socola kia tới, nghe vào cơn giận vẫn chưa tiêu tan hết, giọng nói rất cộc: “Mạng của người khác không quan trọng, mạng của bản thân cậu dù sao cũng nên coi trọng đúng không? Bớt thời gian đến bệnh viện khám xem rốt cuộc tại sao đau đầu, kỹ thuật chữa bệnh tiến bộ nhanh như thế, mấy năm trước chữa không khỏi, nói không chừng bây giờ đã có thể chữa khỏi rồi.”
Lục Thời Sâm nhận lấy hộp socola kia, lúc này mới mở miệng: “Có muốn vào ngồi một lúc không?”
Hắn còn còn chưa dứt lời, Mạnh Chiêu đã quay người đi: “Thôi, vội đi thang máy!”
Nhìn Mạnh Chiêu đi vào thang máy, Lục Thời Sâm nắm hộp socola kia, lật lên lật xuống nhìn một cái, một lúc lâu biểu cảm trên mặt hắn thả lỏng, lúc này chú chó kia lại gần, dùng mặt cọ chân hắn.
Lục Thời Sâm nửa ngồi xổm xuống, tay hắn rơi trên cổ con chó kia, chậm rãi vuốt xuống như có điều suy nghĩ.