Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lớp Trưởng Tôi Là Người Mèo

Chương 61: Bộ ảnh cưới đẹp nhất

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Này Phong, cậu có thấy... Ủa...

Kì bước ra khỏi phòng thay đồ, cô lên tiếng gọi để nhờ Phong tìm giúp đồ cột tóc. Nhưng ngó qua ngó lại thì không thấy tâm hơi đâu. Đột nhiên, cô nhìn thấy trên bàn là mắt kính của Phong.

Nói đến mắt kính thì đây cũng là nguyên do khiến cậu bạn bị cả lớp "xa lánh" ngay từ đầu đi học. Ai đời thanh niên cao ráo đi học lại để bộ tóc xoăn loà xoà, đã vậy còn đeo thêm chiếc kính đen bản to cực ngố. Cũng may lần đó cậu chói sáng trong cuộc thi bóng rổ nên mọi người yêu quý cậu hơn. Chứ không có lẽ bây giờ cậu vẫn còn lủi thủi một góc nào đó.

Kì bước tới, nhấc chiếc kính lên. Không ngờ, hai bên gọng kính chạm khắc tinh sảo thật. Hoạ tiết trên kính và trên nút áo của cậu gần giống nhau, rất lạ nhưng đậm chất hoàng gia.

- Cậu thay đồ xong rồi à?

Đang mải mê nhìn chiếc kính, Phong đến sau lưng lúc nào không hay. Kì giật mình quay ngoắc lại. Nhưng cô càng kinh ngạc vì ngay sát mặt cô bây giờ là một thanh niên khôi ngô tuấn tú. Hay theo ngôn từ của băng Hùng trong lớp là "Mỹ nam" nha.

Kì mắt chữ A, mồm chữ O không tin người trước mặt lại là Phong. Đây là lần đầu tiên Kì nhìn thấy rõ khuôn mặt của Phong khi không đeo kính, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt đen như có thể nhìn thấu cả thế gian. Mớ tóc lộn xộn thường ngày, nay được vuốt keo lên gọn gàng.

- A...

Kì vội quay mặt sang trái. Ôi không, tại sao cậu ta có thể đẹp trai đến như vậy?

Phong không hiểu tại sao Kì phản ứng như vậy nhưng từ góc độ này, nhìn đôi má ửng đỏ của Kì, nhìn cô mèo ngốc trong bộ váy trắng kiêu sa, Phong nghe tim mình dường như đập nhanh hơn. Mèo ngốc thật xinh!

- Khụ khụ... Lão đã bảo mà, lần này nhất định là một bộ ảnh cưới cực phẩm.

- Cái gì? Ảnh cưới?

Kì và Phong giật mình. Chẳng phải nói là chụp hình cặp đôi thôi sao. TruyenHD

- À nay chuẩn bị vào mùa cưới rồi. Con thương cho tiệm ảnh ế ẩm của lão già này đi mà. Chụp một vài bức để trước tiệm cho có không khí mùa cưới thôi mà.

- Nhưng mà...

Kì trừng mắt, tự dưng đến đây chơi rồi bị lôi ra chụp hình. Đã vậy còn là ảnh cưới nữa. Trong khi đó cả hai mới 17 tuổi thôi.

Thế nhưng gừng càng già càng cay. Sau một hồi dùng mọi kế sách thuyết phục, dụ dỗ, nan nỉ,... thì Kì và Phong cũng miễn cưỡng chụp.

30 phút sau...

- Bé Kì đứng sát Phong tí nào... 2 đứa tình cảm tí... Bé Kì xinh xắn đáng yêu ngày nào đâu mất tiêu rồi ta, sao nay em cứng đờ như pho tượng vậy??

Đã 30 phút trôi qua nhưng tình hình là vẫn chưa có bức ảnh nào nhìn ổn. Đây là lần đầu tiên Kì và Phong chụp hình đôi nên rất ngượng. Chưa kể, Kì vì gương mặt điển trai kia mà không dám nhìn trực diện. Mặc dù ông Năm và Tiểu Mai tạo không khí hết mực nhưng vẫn không tài nào có khoảnh khắc đẹp.

- Thôi nào, bé Kì. Con thương cho lão già khốn khổ này đi mà.

Loay hoay thêm 15 phút mà vẫn chưa có thêm bức nào đẹp. Giờ trời cũng đã muộn. Bên ngoài tiếng hàng quán cũng thưa thớt hẳn. Ở đây tầm 22 giờ dọn hàng nên ước chừng giờ cũng đã khuya rồi.

Kì lúc này cũng buồn ngủ. Cô xoay người, cô che đi cơn ngáp ngủ của mình. Thế nhưng, Phong đã nhìn thấy rõ. Biết chừng Kì đã thấm mệt rồi nên cậu cũng cố gắng làm nhanh tiến độ. Cậu đưa tay lẻn qua mớ tóc mai của Kì.

Đột ngột có bàn tay vuốt tóc mình, Kì giật mình, quay lại.

- Rắc.

- Đúng rồi. Phải tình cảm như vậy chứ hai đứa. Đẹp lắm!

Ông Năm đã bắt trọn khoảnh khắc ấy. Khi Kì vẫn chưa định thần được thì Phong tiếp tục cúi sát mặt vào cô, hai tay ôm nhẹ hai bên má, đôi mắt đen láy nhìn cô đầy yêu thương.

- Rắc. Đúng rồi. Đúng rồi. Tiếp đi hai đứa.

Lúc này, Phong một mình dẫn dắt "bạn diễn" tạo những "khoảnh khắc" tình cảm. Còn Kì thì ngây ngô cuốn theo, cô hoàn toàn quên luôn sự tồn tại của máy ảnh, ông Năm và Tiểu Mai.

Chết tiệt! Tại sao tên này lại đẹp trai đến như vậy!

Mặt dù Phong đang giữ vai trò dẫn dắt rất tốt nhưng thực chất cậu không hề diễn. Đôi mắt to tròn, gò má ửng hồng, đôi môi căng mọng. Mớ tóc dài bồng bềnh của Kì. Làn da mềm mại như da em bé. Tất cả như một liều thuốc mê, cuốn hút Phong không rời. Ngay lúc này, cậu rất muốn... cậu muốn hôn lên trán cô, tóc cô, đôi má cô và cả đôi môi căng mọng đang cố "trêu ngươi" kia...

Cuối cùng buổi chụp hình cũng kết thúc. Cả hai cũng thay đồ, tẩy trang chuẩn bị về. Lúc này cả hai thấm mệt và buồn ngủ rồi nhưng về phần hình ảnh, ông Năm và Tiểu Mai vô cùng thích thú và hài lòng, cứ chụp đầu vào máy ảnh xem hình.

- Để tớ lau tóc cho.

Thấy Kì mệt, Phong chủ động bước đến lau tóc cho cô nàng. Kì cũng ngoan ngoãn nghe theo, ngồi tựa đầu vào mình Phong, nhắm mắt cho Phong lau tóc.

- Rắc!

Vâng, dĩ nhiên khoảnh khắc ấy đã không thoát khỏi ống kính thần thánh của Ông Năm. Quả là cực phẩm!

- Này!

- Hửm?

Kì xoay lưng, định bước vào nhà thì Phong gọi lại.

- Cuối tuần này lớp mình có chuyến đi thực tế đến thác nước Nàng Mơ đó. - Phong nói.

- Ừm, tớ nghe Hùng nói rồi.

Tin tức nóng hổi này, dễ dầu gì Hùng bà tám bỏ qua.

- Ừm, cậu có cần chuẩn bị gì thêm không? - Phong đắn đo mãi mới nói

- Không. Tới đó vác thân đi ngủ thôi. Có gì đâu chuẩn bị. - Kì vẫn hồn nhiên như chẳng có gì.

- À...

- Còn gì nữa không? Tớ buồn ngủ rồi.

- À không. - Phong thấp giọng. So với hình tượng soái ca vài phần bá đạo lúc nãy thì giờ nhìn cậu rụt rè nhưng cậu nhóc vừa làm chuyện gì sai.

- Vậy thì tớ vào ngủ đây. Bye bye.

- À...

- Hả?

- À không gì.

Kì thật muốn quạu với tên này. Có gì thì nói đi chứ. Mà thôi kệ, mai tính. Giờ thì vào ngủ thôi. Nhưng khi cô vừa quay lưng thì một bàn tay rắn rỏi nắm lấy cánh tay cô, kéo cô quay lại. Kì chưa kịp mở lời thì một nụ hôn ngọt ngào đã đặt trên môi cô. Chưa dừng lại, đôi môi và chiếc lưỡi nghịch ngợm không yên, cắи ʍút̼ mãi không thôi.

Kì muốn đẩy Phong ra nhưng lạ thay lúc này, người cô như bị rút cạn sức lực. Đôi chân cô mềm nhũn, hai tay phải nắm chặt vào phần áo hai bên ngực của Phong mới đứng vững. Chết tiệt, tại sao ngực cậu ta lại to và rắn chắc như vậy chứ.

Thấy Kì không cự tuyệt mình, Phong được nước lấn tới, ôm chặt thắt lưng Kì. Đôi môi cứ thế oanh tạc lên đôi môi kia. Cho đến khi cả hai bắt đầu thở gấp.

Trời đã tối, ánh đèn đường le lói nhưng vẫn nhìn thấy được khuôn mặt ửng hồng và đôi môi căng mọng của Kì. Cả hai nhìn nhau, đứng hình mất 5 giây.

- Cậu...

Kì chợt hoàng hồn, tay che miệng rồi vội chạy vào nhà. Phong ở ngoài thất thần thêm vài phút rồi luyến tiếc rời đi. Vừa nãy tại sao cậu lại...

Cậu lại hôn Tiểu Kì rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »