Tiểu Kì hoảng sợ, đẩy mạnh Phong ra. Lúc này Phong cũng sực tỉnh và ý thức được những điều mình vừa làm, cậu nhìn Kì và thấy Tiểu Kì cũng đang nhìn mình với ánh mắt hoảng loạn như không thể tin được những gì mà cô vừa trải qua. Cô vừa bị Phong cướp đi nụ hôn đầu đời!
Cả ngày hôm đó, hai người cứ như người mất hồn mặc dù trong mất tụi A1 thì vẫn không có gì thay đổi: Tiểu Kì vẫn "nằm ngủ" trong lớp còn Phong thì vẫn ngồi "nghe giảng", ra chơi vẫn "đọc sách".
Nhưng thực sự Tiểu Kì có ngủ được đâu, Phong mặc dù mắt vẫn nhìn lên bảng, tay vẫn cầm sách nhưng nào có thấy, có đọc được gì đâu, trong đầu cả hai chỉ lởn vởn duy nhất cảnh hai người hôn nhau. Không khí tràn ngập sự gượng ép, ai cũng muốn chấm dứt. cái cảnh ngột ngạt này nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Tiếng trống báo ra về vang lên, Tiểu Kì vơ luôn cái ba lô chạy ra khỏi lớp. Phong chỉ nhìn theo, cậu không có ý định đuổi theo vì cậu nghĩ chắc Kì đang giận mình.
Mẹ phải đi công tác một tháng ở ngoài Bắc nên từ thứ bảy Tiểu Kì ở nhà một mình. Nhưng rõ ràng sáng nay mẹ vẫn có nhà, tại sao không lên gọi cô dậy mà để tên Phong chết bầm đó.
Nhắc tới Phong, cô lại thấy bực. Cái tên đáng ghét đó dám lợi dụng lúc cô ngủ mà cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô đã vậy còn không xin lỗi tiếng nào nữa chứ. Chắc cậu ta nghĩ cô hay nhờ cậu ta giúp đỡ nên cho rằng cô là loại người dễ dãi chứ gì. Chết tiệt, đồ đá tảng đáng ghét!
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay. Tối thứ bảy, khi đi làm về thì đã thấy cậu ta đứng trước cửa. Mặt Tiểu Kì tối sầm lại, cô không thèm để ý, lách người qua Phong đến mở cửa.
- Xin lỗi...
Tiểu Kì vì lời xin lỗi đột ngột của Phong mà tay đang mở khóa cũng khựng lại nhưng sớm bỏ ngoài tay mà tiếp tục. Còn Phong thì hơi không vui. Với cậu, việc nói xin lỗi đã là hạ thấp mình rồi, nếu quản gia biết thì mọi chuyện càng rắc rối thế mà người trước mặt vẫn không có vẻ gì là nhượng bộ. Hít một hơi thật sâu, cậu nói một mạch:
- Là tớ không đúng, tớ xin lỗi.
- Hứ, bộ xin lỗi là xong à?
- Vậy cậu muốn thế nào?
- Nói như cậu thì gϊếŧ người rồi xin lỗi và đền bù là giải quyết xong mọi vấn đề chắc.
- Thôi được. Tớ khẳng định chuyện đó là lỗi của tớ nhưng không lẽ cứ thế này hoài sao? Dù sao chuyện cũng...
- Ý cậu nói, dù sao cậu cũng cướp nụ hôn đầu tiên của tớ rồi nên giờ đành coi như không có chuyện gì chứ gì?
- Tớ không có ý đó.
- Không có? Nhưng tớ thấy rõ ràng là vậy. Cậu xem thường nhân phẩm của tôi cũng vừa thôi chứ.
- Tóm lại, cậu không muốn làm lành?
- Không bao giờ.
- Vậy cậu muốn tay, chân hay tính mạng của tớ để trả giá cho nụ hôn đầu của cậu thì cứ việc.
- Cậu... Khôn hồn thì biến đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của tớ nữa, nếu không tớ sẽ bằm cậu ra trăm mảnh cho chó ở quận 5 ăn. Mà chưa chắc gì tụi nó thèm ăn đống thịt thối tha của cậu.
- Cậu...
Tiểu Kì không thèm để ý đến sắc mặt bốc khói của Phong, cô nhanh chóng mở khóa, bước vào nhà. Hừ, đồ công tử bột. Ở đó mà tức với cái cửa đi.
Suốt một tuần sau đó, Phong không hề đến lớp. Tụi A1 đứa nào đứa nấy thắc mắc vì lớp trưởng vốn là người gương mẫu nhất lớp, nay đột nhiên vắng mặt suốt một tuần mà không có lí do hay giấy phép gì hết, hỏi người cùng bàn thì chỉ nhận được mười câu như một: không biết, đi mà hỏi cậu ta.
Phong không đi học, người khổ nhất vẫn là Tiểu Kì. Cứ tưởng không gặp cái mặt đáng ghét ấy thì cuộc sống của cô sẽ tươi đẹp hơn ai ngờ mọi chuyện lại đi ngược lại những gì mong muốn.
- Có cần thiết không cô? Cô có số điện thoại mà, gọi hỏi là được rồi.
- Bạn cùng bàn nghỉ học suốt một tuần vậy mà không biết lí do, cô còn chưa xử tội em vậy em còn phàn nàn gì nữa...
Hứ! Bạn cùng bàn thì sao chứ. Cùng bàn chứ có phải cùng nhà đâu mà biết. Mặc dù bực tức vì bị ép buộc nhưng Tiểu Kì cũng phải đồng ý.
TẠI NHÀ PHONG...
Phong một mình ngồi đọc sách trong phòng. Nói là đọc sách chứ thực ra là tay cầm sách còn đọc được gì hay không thì lại là một vấn đề khác.
Chẳng hiểu vì sao, lúc nhìn vào đôi môi căng mọng đó, trong đầu cậu lại có tham vọng muốn nếm thử mùi vị của nó ra sao. Lúc đầu là vậy, cậu tự nhủ lòng chỉ một chút thôi nhưng khi môi cậu chạm vào bờ môi ấy thì cơ thể bỗng dâng lên một cảm giác lạ.
Cậu bắt đầu cắи ʍút̼ nhẹ nhàng bờ môi ấy và trở nên tham luyến không muốn dứt ra. Cho đến khi đối phương có phản ứng và cùng hợp tác thì đầu óc lại mụ mị, không còn tồn tại một khái niệm nào...
Lỗi là tại cậu. Đáng lẽ cậu không nên tò mò. Đáng lẽ cậu không nên xem thường ma lực của nụ hôn. Cả ngày thứ bảy, cậu cứ suy nghĩ cách để bình thường hóa mối quan hệ của hai người nhưng đổi lại chỉ càng làm cho cô thêm tức giận.
Vì biết lỗi là của mình nên Phong không tức giận trước thái độ ngang ngược của Kì chỉ là thất vọng và có chút hụt hẫng khi khi cô nói không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa. Chẳng lẽ mọi chuyện không thể cứu vãn được hay sao?
Cậu đang suy nghĩ mông lung thì...RẦM!
- Phong chết bầm!
Cánh cửa mở toang và Kì xuất hiện.
- Cậu...
- Cậu cái gì mà cậu. Không lẽ mặt cậu làm bằng giấy siêu mỏng? Bộ tớ bảo gì thì cậu đều làm theo sao? Chết cũng được à? Tớ nói không muốn thấy mặt nên cậu núp trong cái xó này mà chết già luôn hay sao? Đồ đá tảng đáng chết! Khôn hồn thì cậu về giải quyết mớ hỗn độn trong lớp. Tớ không rảnh mà lo mấy thứ vớ vẩn đó đâu. Còn nữa...
Định nói thêm nữa nhưng cô cũng không biết nói gì, cuối cùng chỉ khoanh tay, "hứ" một tiếng.
Phong vì một tràng trách móc của Kì mà ngớ người, mãi năm phút sau cậu mới nói được:
- Cậu...tha thứ cho tớ?
- Cứ coi là vậy đi.
Phong vui mừng ra mặt nhưng chưa kịp cười thì Kì phũ phàng ngắt ngang:
- Đừng có mừng vội. Tớ không bỏ qua chuyện này dễ dàng đâu.