Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lớp Trưởng No.1

Chương 44

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đã qua một ngày kể từ khi xảy ra xung đột giữa Vĩnh và Trung. Không một ai trong trường bàn tán thêm một lời nào về chuyện này nữa. Phần vì cảm thấy sợ hãi bản thân mình cũng sẽ bị liên luỵ nếu như còn nhiều chuyện, phần còn lại, họ cảm thấy có chút gì đó day dứt trong lòng, khi mà mọi chuyện vẫn chưa được xác nhận rõ ràng đã hùa theo đám đông và bàn tán về người khác.

Vết thương trên mặt Trung được che giấu đi bằng một lý do khác, đại loại như do không cẩn thận nên bị ngã, do va phải một cái gì đó... Không ai nói với ai gì nhiều, nhưng mọi người đều hiểu rõ, chuyện lần này không nên để cho giáo viên biết đến. Thật khó để có thể hình dung ra được những hình phạt nghiêm khắc tới mức nào sẽ được nhà trường áp dụng nếu như để sự thật đằng sau những vết thương kia bị lộ. Sẽ không phải chỉ mình Vĩnh và Trung gánh hậu quả, có thể sẽ còn rất nhiều những học sinh khác sẽ phải chịu phạt, bởi họ cũng là người gián tiếp gây ra cuộc ẩu đả đó. Hơn nữa, lý do bắt đầu cho mọi chuyện lại là từ việc làm tổn thương đến danh dự của người khác. Bởi vậy mà mọi người đều chọn cách giữ im lặng.

Hơn một ngày nay không khí của lớp 12B khá là ảm đạm. Mọi người không còn trải chiếu nhỏ ngồi chơi bài uno ở ngoài hành lang nữa, họ ngồi im lặng tại chỗ của mình, ngủ hoặc làm bài tập. Thỉnh thoảng, họ vẫn cùng nhau trao đổi đáp án như thường ngày, nhưng không khí vui nhộn thường thấy của lớp dường như đã họ được cất giấu đi đâu đó. Mặc dù ngoài mặt, không ai trong lớp bận tâm tới Vĩnh theo cái cách mà mọi ngày họ vẫn làm nữa, nhưng trong thâm tâm mỗi người, họ đều rất muốn mở lời, có thể là trách móc cậu, nói lời an ủi với cậu, hoặc khuyên giải cậu, nhưng không một ai có thể làm được.

Cách hành xử của Vĩnh gần đây cũng đã thay đổi đi chút ít. Cậu đến lớp sớm hơn một chút, cũng không tỏ thái độ khó chịu khi có một ai đó làm ồn gần chỗ ngồi của mình, cũng không gục mặt xuống bàn ngủ nữa. Cậu mở sách vở ra và lơ đãng nhìn vào nó, một tay chống lên cằm. Có lẽ những gì hôm trước Dung nói ra đã phần nào tác động đến suy nghĩ của Vĩnh. Nhưng dường như cậu vẫn chưa thực sự tháo gỡ hết những khúc mắc trong lòng mình, cũng vẫn chưa thực sự sẵn sàng để tin vào tình bạn, thứ đã làm tổn thương cậu trong quá khứ.

"Reng... reng..."

Tiết học chính cuối cùng của tuần kết thúc. Mọi người lại sắp xếp đồ đạc của mình rồi chuẩn bị ra về. Tất cả chợt cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi nghĩ tới việc ngày mai là ngày cuối tuần, họ sẽ được nghỉ ngơi. Đôi khi, giành một ngày ra để thư giãn và tự mình nhìn lại những chuyện khiến bản thân cảm thấy không thoải mái trong một tuần làm việc sẽ tốt hơn nhiều là cứ để chúng mãi ở trong lòng quá lâu.

- Trung này, mày không bôi thuốc à, cứ để vậy nó sưng to nữa lên đấy, hay ghé qua phòng y tế xức chút thuốc đi mày.

- Thôi khỏi, về đi. Tao không cần đâu.

Trung khoác chiếc ba lô lên vai, rảo bước cùng bạn bè xuống dưới tầng. Đám bạn nhìn nhau, lắc đầu. Từ lúc xảy ra chuyện tới giờ, tâm trạng Trung không tốt, vì vậy mà bạn bè của cậu cũng giữ ý, không nói gì thêm. Thi thoảng họ quan tâm tới cậu, nhưng nếu thấy Trung không thích, họ cũng sẽ lờ đi và chuyển sang một hướng trò chuyện khác tốt hơn. Trong khi tất cả đều đã nhận ra bản thân mình là người làm sai trong sự việc lần này thì dường như Trung vẫn còn để sự tức giận lấn át đi lý trí, bởi vậy mà cậu vẫn không thừa nhận mình là người có lỗi. Dù biết vậy, những người bạn của cậu cũng chỉ im lặng, không ai nói hay trách cứ Trung điều gì.

- Em thấy các anh ấy nói đúng đấy, anh nên xuống phòng y tế xin thuốc đi.

- Huyên... sao em...

***

Trung im lặng ngồi nhìn Huyên nhẹ nhàng bôi thuốc cho mình. Cảm giác khó chịu trong lòng chợt giảm đi không ít. Không ai trong đám bạn có thể khuyên cậu bôi thuốc, nhưng Huyên thì lại có thể. Nhìn nhỏ một hồi lâu, Trung mím môi. Cậu thực sự rất muốn biết rõ hiện giờ Huyên có suy nghĩ gì về những điều cậu đã nói trước đây. Liệu rằng mọi thứ có đi theo đúng hướng mà cậu mong muốn, Huyên sẽ tin lời cậu về con người thật của Vĩnh và rồi tránh xa anh ta sau tất cả những chuyện đã xảy ra gần đây?

- Hôm đó em không có ở trường nên không biết chuyện. Sáng hôm qua mới được một người bạn kể lại... Sao anh lại không bôi thuốc, bởi vì anh cảm thấy tức giận khi mình bị đánh đúng không? Nhưng em thấy lần này người làm sai trước là anh. Anh nên đi xin lỗi anh Vĩnh thì hơn.

Đóng hộp dụng cụ y tế lại, Huyên bất chợt lên tiếng. Nhỏ nhẹ nhàng nói chuyện với Trung, không trách móc, cũng không buồn phiền khi đối mặt với cậu. Câu nói của nhỏ chợt làm Trung cảm thấy thất vọng. Cậu vẫn luôn hi vọng, sau sự việc lần này, Huyên sẽ có thể hiểu rõ những gì cậu lo lắng, sẽ tin tưởng cậu, tin tưởng rằng làm bạn với Vĩnh sẽ không có điều gì tốt đẹp hết, bởi anh ta có thể gây tổn thương đến nhỏ. Vậy mà nhỏ vẫn tiếp tục đứng về phía anh ta như vậy. Rõ ràng là anh ta đã ra tay đánh người, nhưng vì sao nhỏ vẫn không tin cậu mà lại tin tưởng vào con người của anh ta tới như thế?

- Rốt cuộc em vẫn đứng về phía anh ta đúng không? Một kẻ dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, hễ một chút là ra tay đánh người như anh ta thì có gì tốt mà em lại tin tưởng tới như vậy?

- Anh vẫn chưa hiểu rõ mình sai ở đâu rồi. Anh Trung, anh hãy thử đặt mình vào vị trí của anh ấy đi, khi mà bỗng dưng những người mình thương yêu lại bị những lời nói vô căn cứ đổ dồn lên đầu, phải chịu đựng những tổn thương và đau đớn, anh sẽ cảm thấy ra sao. Có thể anh cho rằng một người thực sự xấu thì mới bị người khác nói như vậy, nhưng liệu anh có hiểu những gì thực sự ẩn chứa đằng sau đó không? Em trai anh ấy đánh nhau với bọn trẻ cùng xóm, phải, điều này là sự thật, nhưng anh có biết chính xác lý do là gì không? Là vì bọn trẻ trêu ghẹo thằng bé, nói là đồ bẩn thỉu, rách nát, gọi ba mẹ của thằng bé bằng những từ ngữ không thể dung thứ được, cho nên Khang mới đánh bọn trẻ. Ba anh Vĩnh là một người rượu chè cờ bạc thật, nhưng đâu phải ba anh ấy là người không tốt thì mặc nhiên anh ấy, mẹ anh ấy và em trai anh ấy cũng sẽ phải là người không tốt đâu anh. Lần ấy, nếu không nhờ có anh Vĩnh giúp đỡ khi em bị cướp giật mất túi, thì có lẽ em đã gặp phải những rắc rối khó có thể lường trước được ở đoạn đường vắng vẻ đó rồi. Em mong rằng anh có thể suy nghĩ kĩ lại mọi chuyện. Cả hai người đều là những người bạn rất tốt của em, em cũng biết rõ thực ra anh không phải là một người xấu xa thích làm tổn thương người khác. Em rất mong hai người có thể là bạn, giống như với em vậy... Thôi, để em gọi mấy người bạn của anh, trưa này em không có về nhà vì còn phải ở lại làm nốt công việc của lớp. Muộn rồi, anh về đi.

- Huyên...

Trung có ý định đưa tay lên gọi với theo Huyên nhưng rồi chợt ngưng lại, bàn tay đặt giữa không trung. Cậu nhìn theo bóng nhỏ đã khuất sau cánh cửa màu trắng, trong lòng chợt cảm thấy rối bời. Trung im lặng suy ngẫm. Những gì Huyên vừa nói vẫn tiếp tục vang lên trong tâm trí cậu, khiến cậu không khỏi cảm thấy day dứt. Trung cắn răng, có lẽ cậu thực sự đã sai rồi.

Bạn bè chia tay Trung trên ngã rẽ gần nhà mình. Nhìn theo họ một chút, cậu lặng lẽ rảo bước đi nhưng lại không hướng về nhà của mình. Trung muốn bản thân có thể tiếp tục yên tĩnh suy ngẫm. Cậu đi dọc theo đồng cỏ xanh trải dài dưới chân cây cầu bắc qua con sông lớn trong thành phố, cảm nhận từng đợt gió lớn tạt vào người mình, rồi lại nhìn theo những ngọn cỏ xanh đung đưa theo gió. Một lát, Trung đặt mình ngồi xuống thảm cỏ, cậu đưa đôi mắt nhìn ra xa xăm, hướng về phía chiếc thuyền đang trôi phía bên kia bờ, trong lòng chợt cảm thấy hụt hẫng. Đôi mắt cậu khẽ buồn, rồi bất giác, đôi môi khẽ động, hiện lên một nụ cười nhẹ. Trung cảm thấy mình là một người rất tồi tệ. Cậu đơn giản chỉ là ghen tị với người khác, ghen tị khi Vĩnh được Huyên quan tâm hơn, thân thiết hơn. Xét cho cùng, cậu đã tự mình coi Vĩnh là người không tốt, chỉ đơn giản bởi vì cậu không thích anh ta, mặc dù bản thân hoàn toàn không hiểu rõ về Vĩnh. Trong khi đó, cậu đâu thể bắt ép Huyên phải tốt với mình hơn là người khác. Hành động của cậu để có thể tách Huyên ra khỏi Vĩnh cũng chỉ là hành động của một kẻ ích kỷ mà thôi. Phải, cậu thật sự rất ích kỷ.

- Đại thiếu gia như cậu đây mà cũng có lúc ngồi buồn dưới chân cầu thế này à?

- Ơ... hả...

- Chào, dù rằng tôi cũng không muốn nói chuyện với cậu lắm.

- Là... là anh à... đừng... đừng có mà đùa chứ...

Vĩnh ngồi xuống bên cạnh Trung. Mấy ngày nay tâm trạng cậu cũng không tốt, bởi vậy mà cậu cũng thường hay xuống dưới chân cây cầu này thư giãn. Thảm cỏ xanh ở đây rất mượt, rất tươi mát, nó phần nào giúp cho tâm trạng của người ta cảm thấy thoải mái hơn. Mặc dù mấy ngày vừa rồi, cậu rất giận Trung, nhưng cậu cũng không còn giữ lại sự hận thù trong tâm trí mình nữa. Nhắm đôi mắt lại, Vĩnh ngồi đó, lặng im nghe từng đợt gió thổi.

Nhìn người ngồi bên cạnh mình, Trung không khỏi cảm thấy ngại ngùng. Cậu chưa từng nghĩ rằng trên đời này, lại có người vẫn có thể nói chuyện bình thản tới như vậy với người đã làm tổn thương mình như Vĩnh. Huyên nói đúng, cậu chẳng hề hiểu biết gì về anh ta cả, vậy nhưng cậu lại luôn cho rằng anh ta là người xấu, giống như bản thân hiểu rất rõ về người khác vậy.

- Anh cũng hay đến đây sao?

- Ờ...

- Tôi...

- Cậu thích Huyên đúng không?

- Ừ... ơ... hả, anh đang nói gì vậy?

Trung giật bắn mình khi nghe câu hỏi như vậy từ Vĩnh. Cậu chợt cảm thấy bản thân thật khó xử, gương mặt đã bắt đầu ửng hồng. Mấp máy môi định chối bỏ đi câu hỏi đó, cậu chợt rơi vào im lặng, gương mặt cúi xuống, không biết bản thân nên nói gì vào lúc này.

- Tôi có thể nhìn ra được, cậu rất tốt với nhỏ. Mà tôi cũng suy ngẫm ra được vài điều... _ Vĩnh hé đôi mắt của mình, quay sang nhìn người bên cạnh một cách mờ ám _... cậu đang ghen với tôi.

- Hả...

Lần này thì Trung không kiềm chế nổi cảm xúc của mình nữa, cậu vội đứng bật dậy. Mọi cử chỉ của cậu chợt trở nên thật lúng túng, gương mặt cũng đã đỏ bừng như trái cà chua cuối mùa. Ngại ngùng nhìn người đối diện, cậu không khỏi cảm thấy xấu hổ trước Vĩnh, xấu hổ khi nghĩ đến tất cả những gì đã xảy ra, khi nghĩ đến những hành động thiếu chín chắn của mình. Hóa ra, ngay từ đầu, anh ta đều biết rõ suy nghĩ và tình cảm của cậu, bất giác Trung cảm thấy mình thật nhỏ nhen.

- Yên tâm đi, tôi chỉ coi Huyên như một đứa em gái thôi. Nhỏ lau chau bộp chộp lắm, làm em gái thôi tôi đã thấy phiền chết đi được rồi, làm bạn gái nữa thì mệt chết mất.

- Anh... anh... thực sự không có cảm xúc khác với Huyên à? _ Trung ngập ngừng hỏi.

- Ờ...

- ...

- Haiz... cũng muộn rồi tôi còn phải về giúp mẹ giao chuyến cháo mới đây. Nếu cậu thích con bé thì tỏ tình đi. Khỏi phải mệt mỏi trong chuyện tình cảm như vậy.

- Khoan... khoan đã. Tôi thực sự xin lỗi vì những gì mình đã làm. Tôi ngồi ở đây cũng là vì muốn suy nghĩ thật kĩ về bản thân mình. Thực sự xin lỗi anh...

Vĩnh nở một nụ cười nhẹ, dù không quay lưng lại nói thêm một lời nào, cậu vẫn giơ ngón tay cái của mình lên trước khi rời khỏi bãi cỏ. Trung nhìn theo, bất giác mỉm cười nhẹ, cậu hiểu Vĩnh đã đồng ý chấp nhận lời xin lỗi của mình, đã thực sự tha thứ cho những gì mà mình đã gây ra. Xoay người nhìn về phía chiếc thuyền xa xa kia một lần nữa, Trung bất giác cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm đến lạ kì. Đôi môi cậu khẽ mấp máy, từng lời từng lời nhẹ hòa vào làn gió: "Cảm ơn anh, Vĩnh!"
« Chương TrướcChương Tiếp »