Chương 42

- Này, lão già, trả tiền lão vay từ cuối năm trước đi chứ. Có mỗi năm triệu mà qua mấy tháng rồi vẫn chưa trả được à?

Trong một căn hẻm nhỏ, một đám thanh niên chừng 20 tuổi đang bao vây một người đàn ông, một thành viên trong số họ đang túm lấy cổ áo ông ta và nói lớn. Ông ta vẫn chưa nhận ra được những người đang đứng trước mặt mình là ai, cả người mềm nhũn đảo qua đảo lại như sắp ngã. Men rượu trong người khiến cho cả gương mặt ông ta ửng đỏ, quần áo mặc trên người cũng trở nên xộc xệch trông thật khó coi.

Ông Khải lờ mờ nhìn đám người trước mặt qua đôi mắt không được tỉnh táo. Vừa rồi ông ta trộm tiền từ vợ và mua một chai rượu, vừa đi vừa uống. Lúc này đây trong lòng bàn tay phải của ông ta vẫn còn chai rượu đã cạn chưa bị bỏ đi. Sau một hồi cố định hình lại mọi thứ xung quanh, ông ta chợt giật mình lùi người lại khi đã nhận ra được những người đang đứng trước mặt mình là ai. Cả cơ thể liền phản ứng lại, trở nên vô cùng căng thẳng. Ông ta sợ hãi nhìn họ, rồi ngay lập tức liền hạ mình cười giả lả.

- Là... là mấy cậu đấy à?

- Cuối cùng cũng nhận ra bọn này rồi hả? Bọn tôi còn đang tính dìm ông xuống sông cho tỉnh táo hơn kìa, tiếc là ông tỉnh ra nhanh quá!

Tên đàn anh trong nhóm châm một điếu thuốc lá, rít một hơi thật sâu, vừa phả làn khói dày đặc vào mặt ông Khải, vừa nói với vẻ vô cùng lãnh đạm. Ông ta nghe thấy thế chợt cảm thấy rùng mình, mồ hôi vã ra, lấm tấm trên trán. Nuốt nước bọt, ông ta tiếp tục giả vờ cười nói với bọn họ, cố gắng khiến cho bản thân mình trở nên hèn mọn nhất có thể.

- Hầy, sao cậu lại nói vậy... Á...

- Tiền đâu, mau đưa cho bọn này.

Chưa dứt lời, ông Khải đã bị một tên trong đám túm mạnh lấy cổ áo, trừng mắt nhìn mình. Trước giờ ông ta nợ nần chất như núi, cũng chẳng bao giờ tự bản thân mình trả nợ, lúc nào cũng là một thằng đàn ông hèn hạ, đùn đẩy mọi trách nhiệm lên người vợ con của mình. Lần này cũng không ngoại lệ, ông ta nhanh chóng đem vợ con của mình ra làm bia chắn.

- Mấy cậu tìm đến chỗ con vợ tôi, hoặc đến thẳng trường Văn Minh tìm thằng Vĩnh. Thằng oắt con ấy với con mụ vợ tôi có một đống tiền đấy, nhưng chúng nó không chịu đưa cho tôi bao giờ cả. Có tiền nhưng chúng nó toàn cất giữ đi tiêu xài cho sướиɠ cái thân chúng nó thôi. Tôi đảm bảo là mấy cậu đến tìm chúng nó sẽ có tiền ngay lập tức đó...

Đám thanh niên nhìn lão già hèn hạ trước mặt không khỏi nhếch mép khinh bỉ. Bản thân tự gây chuyện, tự mình làm nhưng lại không muốn tự mình chịu, đem vợ con ra làm người thay thế cho mọi hành động của bản thân. Nhưng dù sao mục đích của bọn họ cũng là đòi tiền ông ta đã nợ mình, cũng chẳng cần thiết phải quan tâm đến chuyện của gia đình ông ta làm gì cả. Tên đàn anh ra lệnh cho đàn em của mình buông cổ áo ông ta ra, tiếp tục rít thêm một hơi thuốc rồi lạnh lùng lên tiếng.

- Được, bọn này cũng không làm khó ông quá, sẽ đến tìm thằng con trai quý của ông đòi nợ của cha nó. Nhưng nếu như nó không trả được tiền, thì ông tự đóng trước quan tài cho mình đi! Bọn mày, về thôi.

...

Bọn họ vừa đi khuất, ông Khải liền ngồi phịch xuống đất vì sợ hãi. Trốn suốt mấy tháng nay như vậy rồi mà vẫn bị tìm ra, may mắn là hôm nay bọn họ dễ tính chứ nếu không ông ta sẽ không thể biết trước được mình sẽ xảy ra chuyện gì. Vịn vào bức tường gần đó đứng dậy, ông Khải lảo đảo bước ra khỏi con hẻm. Nhìn chai rượu trên tay mình, ông ta tức giận ném vào góc tường, trong lòng không khỏi chửi thầm đám người vừa rồi, cũng không khỏi đay nghiến cô Hiền và hai đứa con trai của mình.

- Mẹ kiếp con khốn, cũng tại mày không đưa tiền cho tao nên tao mới phải như thế này. Để tao mà có cơ hội, tao sẽ đập nát mặt mày ra!

***

Hôm nay đã là ngày thứ năm kể từ khi Vĩnh bắt đầu học tập tại trường Văn Minh. Bạn bè trong lớp sau buổi tranh luận hôm trước cũng không nói chuyện với cậu thêm lần nào nữa. Mà thực ra không phải là tranh luận, bởi chỉ có một mình bọn họ lên tiếng chỉ trích Vĩnh vì cách hành xử quá đáng của cậu đối với Dương, chứ Vĩnh cũng chẳng thèm mở lời nói với họ một tiếng nào cả. Cứ nghĩ đến những điều này là các thành viên trong gia đình 12B lại không khỏi cảm thấy tức giận, thế quái nào bọn họ lại bị coi là một đám nhiều chuyện bởi tên "ma mới" của lớp.

Đám con trai trong lớp cũng vẫn còn khá là trẻ con. Trong giờ ra chơi, nhân lúc Vĩnh úp mặt xuống bàn ngủ và không quan tâm đến những người xung quanh, bọn họ, dẫn đầu là tên Sơn lại đứng cách đó một bàn chơi trò đấm giả sau lưng cậu cho bõ tức. Nhỏ Vy ngồi cắn hạt dưa ở cuối lớp cùng mấy đứa con gái không khỏi phì cười trước những hành động có phần "dở hơi" đó của bạn mình. Đặc biệt là khi đám con trai này đã sắp 18 tuổi rồi nhưng vẫn còn chơi trò con nít.

- Ôi... đau lưng quá à! Hu hu...

Bất chợt trong lớp có những âm thanh vô cùng thảm thiết vang lên, chủ nhân của chúng không ai khác chính là sếp thân yêu của gia đình 12B. Nó nằm sõng soài trên bàn, cả gương mặt nhăn nhó như bị rách. Buổi tối hôm qua ba nó ở đâu khuân về mấy chậu cây cảnh rất lớn, lại còn nặng trịch. Sau đó ông liền kêu cả nhà nó ra khiêng mấy chậu cây vào vị trí ông đã chọn sẵn khiến cho nó muốn khóc nhưng lại không ra nước mắt. Kết quả là sáng hôm nay cái lưng đau ê ẩm, cả người nó gần như chẳng còn chút sức sống.

- Khổ thân sếp nha!

Nhỏ Duyên ôm cuốn sách Ngữ Văn vừa đi về chỗ ngồi của mình, vừa ghé qua chỗ nó chọc vài câu cho vui. Dương nhìn nhỏ nhăn nhó, lấy tay chỉ vào cái lưng để nhờ nhỏ đấm lưng hộ. Chết thật rồi, cơ thế của nó thật sự quá yếu ớt mà, cả một năm lười vận động, tiết thể dục ở trường cũng không tham gia hẳn hoi, bởi vậy mà mới chỉ bị mấy chậu cây cảnh hành hạ có một chút mà nó đã ra nông nỗi này. Từ nay trở đi mỗi buổi chiều chủ nhật nó sẽ theo Lâm đi chạy bộ vòng quanh công viên gần nhà, sẽ không lười biếng nữa.

- Còn có một tiết nữa là tan học rồi. Sếp cố chịu đi!

Chuông vào lớp reo lên, nhỏ Duyên trở về chỗ ngồi của mình, trước khi đi còn động viên Dương một câu. Nhờ có nhỏ đấm lưng giúp mà nó cũng cảm thấy đỡ hơn rồi. Dương ngồi thẳng dậy, sắp sách vở cho tiết này ra, cũng không quên cất đồ đạc gọn gàng để đến lúc ra về không tốn thời gian thu dọn. Quay sang phía Lâm, cậu đang cười cười trêu chọc nó lười biếng, có mấy chậu cây cảnh thôi mà cũng thê thảm tới vậy, nó giơ nắm đấm lên đe dọa: "Cứ chờ đấy đi, đến lúc khỏi rồi tôi sẽ đấm chết ông!"

Tan học, mọi người lại cùng nhau trở về nhà. Dương uể oải đi ra khỏi cổng trường, nó ném cái cặp sang cho Lâm xách hộ, bàn tay phải xoa xoa cả cái lưng của mình. Thật sự là quá thê thảm mà, nó cũng tự thấy bản thân mình thật là đáng chán.

- Ê mọi người, mấy người kia là ai vậy nhỉ?

Tuấn béo cầm gói snack trên tay, vừa đi vừa ăn. Cậu ta chợt dừng lại khi nhìn thấy một đám thanh niên đứng dưới gốc cây hoa sữa phía bên kia cổng trường. Cả đám nhìn theo ánh mắt cậu ta, đó là một nhóm người ăn mặc nhìn khá gai góc, có chút gì đó hơi đáng sợ toát ra từ người bọn họ. Đám người này lại làm cho cả lớp nhớ tới vụ Tuấn béo bị người ta lừa tiền, bất chợt quay sang nhìn cậu ta với ánh mắt nghi hoặc.

- Cậu lại bị lừa nữa à?

- Đâu có đâu, dạo này tớ cẩn thận hơn rồi.

- Hơ bọn họ đang tiến về phía bọn mình kìa. _ Nhỏ Duyên bất chợt la lên.

Cả đám lại đưa đôi mắt nhìn về phía họ, mấy đứa con gái nuốt nước bọt cái ực. Trời ạ, rốt cuộc là chuyện gì đây? Sao nhìn những người này có vẻ như đang muốn tính sổ với cả đám vậy chứ?

- Này, mấy nhóc, biết thằng Lâm Quốc Vĩnh không?

Một người trong số họ tiến lại gần chỗ bọn nó và lên tiếng. Dương chợt sững người lại trước câu hỏi của anh ta. "Lâm Quốc Vĩnh, không lẽ là cậu ấy ư? Chuyện gì thế này, cậu ấy lại gây ra chuyện gì nữa rồi?" Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Vĩnh ư? Có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Cả bọn định lên tiếng hỏi Dương, nhưng thấy biểu cảm trên gương mặt nó, tất cả lại nhìn nhau rồi im lặng, bất chợt cảm thấy căng thẳng. Học sinh bên ngoài cổng trường cũng đã bắt đầu đông hơn, ai nấy đi qua đều tò mò nhìn bọn nó một cái.

- Tìm tôi có chuyện gì?

Vĩnh dựng chiếc xe đạp vào lề đường. Vì có rất nhiều người đang nhìn về phía lớp 12B nên cậu cũng để ý tới bọn họ. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cả lớp liền đổ dồn ánh mắt về phía Vĩnh. Nó nhìn cậu, đôi mắt nó chợt ánh lên sự lo lắng. Vĩnh bất chợt ngẩn người khi nhìn thấy nó như vậy, đôi mắt ấy của Dương bỗng khiến cậu không thể tiếp tục nhìn thẳng vào nó nữa. Quay sang đám thanh niên đang đứng trước mặt, cậu không hề tỏ vẻ sợ hãi mà tiến thẳng tới trước đứng đối diện với bọn họ.

- Đây là chuyện của tôi, mấy cậu có thể về được rồi đó.

Mọi người sững sờ trước câu nói của Vĩnh. Một vài người chợt cảm thấy tức giận trước thái độ của cậu. Rốt cuộc thì cậu ta có coi gia đình 12B là gì hay không? Và rốt cuộc thì cậu ta có coi mình là một thành viên của gia đình này hay không vậy?

- Có thể chúng tôi sẽ giúp đỡ được cậu.

Trước không khí căng thẳng ấy của mọi người, Dương vẫn bình tĩnh nói lên suy nghĩ của mình. Là bạn bè, nó biết mình và mọi người có trách nhiệm giúp đỡ Vĩnh, có trách nhiệm ngăn cản cậu nếu như cậu có ý định làm điều sai trái. Nó không thể bỏ mặc cậu ở lại đây một mình khi đã hiểu rằng có chuyện gì đó không tốt đang xảy ra với bạn bè của mình.

- Mấy người tìm tôi có chuyện gì?

Vĩnh quyết định không tiếp tục nói chuyện với Dương và mọi người nữa, cậu mặc họ đứng phía sau mình và bắt đầu nói chuyện với đám thanh niên trước mặt. Mặc dù mới học cùng nhau có năm ngày, nhưng cậu cũng phần nào hiểu được những gì xảy ra trong lớp học mới của mình. Cậu vẫn chưa thể hiểu hết hoàn toàn những bạn học mới này, nhưng cậu phần nào cũng biết Dương là người rất cứng đầu, không phải cậu cứ nói không cần là nó sẽ từ bỏ.

- Bọn tao cũng sẽ đi luôn vào vấn đề chính. Lão già nhà mày nợ bọn tao năm triệu từ sáu tháng trước, lão hứa sau ba tháng sẽ trả nhưng lại dám trốn bọn tao suốt ba tháng nay. Chiều hôm qua lão bị bọn tao bắt được, nhưng không có tiền trả, lão nói mày và vợ lão sẽ trả được cho bọn tao nên hôm nay bọn tao đến đây. _ Tên đàn em thân cận nhất theo lệnh đàn anh của mình lên tiếng, anh ta hất hàm. _ Sao hả?

Các thành viên trong gia đình 12B không khỏi ngạc nhiên trước những gì mình nghe được. Cả đám lại đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi tò mò. Họ vốn không hề biết gì về hoàn cảnh hiện tại của Vĩnh, càng không biết ông Khải, ba của cậu là người tồi tệ đến mức nào. Dương phiền muộn nhìn đám người trước mặt, rồi lại nhìn Vĩnh, trong tình huống giống như hiện giờ, nó nên làm gì mới là đúng đắn đây? Nó vẫn nghĩ đơn giản rằng, thời điểm hiện tại vẫn chưa thích hợp để nói cho bạn bè trong lớp biết về hoàn cảnh gia đình của Vĩnh, bởi nó không muốn khiến cậu cảm thấy không thoải mái. Nhưng bây giờ nó lại cùng mọi người ở đây, chứng kiến và nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của cậu với những người kia. Nó lại vô tình làm mọi chuyện trở nên rối ren hơn. Dương cắn răng, tại sao bỗng dưng nó lại cảm thấy thật khó xử, giống như nó đang mắc sai lầm, giống như bản thân đang có lỗi như vậy?

- Cho tôi hai tháng, tôi sẽ kiếm đủ năm triệu trả mấy người, chỉ mong là mấy người sẽ không tìm đến mẹ và em trai tôi.

- Có gì để bảo đảm mày không trốn nợ như lão già nhà mày?

- Tôi không giống ông ta, nói được làm được.

- Cái thằng này mày định bỡn cợt với bọn tao đấy à?

- Dừng lại...

Một tên trong đám côn đồ nổi nóng, có ý định tiến tới đấm Vĩnh một cái thì tên đàn anh bất chợt lên tiếng. Nhìn vào đôi mắt kiên quyết kia của Vĩnh, cũng như những gì đàn em của anh ta tìm hiểu thì gia cảnh nhà cậu ta cũng không hề khá giả. Lão Khải đúng là khốn nạn, vì sự an toàn của bản thân mà dám nói rằng vợ và con lão có thể trả được số tiền đó trong khi bọn họ còn đang nợ nần nhiều nơi khác. Hừ, dù sao cũng không phải không đòi được ngay số tiền này là bọn họ sẽ chịu tổn thất lớn. Chẳng qua là vì lão già xảo quyệt kia cố tình trốn nợ cho nên mới không thể bỏ qua ngay cho lão mà thôi.

- Được, hai tháng sau tao sẽ quay lại đây, nếu mày không trả được thì tao sẽ không nhân từ với nhà mày nữa. Coi như mày khác với lão già nhà mày đi.

- Được, ngày này hai tháng sau, tôi sẽ trả đủ năm triệu.

Tên đàn anh nhếch mép cười một nụ cười nửa miệng, anh ta khoát tay, cả đám thanh niên đó liền leo lên những chiếc xe máy cồng kềnh của những dân chơi lớn, nổ máy rời đi. Vĩnh cũng nhìn bọn họ một lát, rồi cũng nhanh chóng tiến đến chiếc xe đạp của mình chuẩn bị trở về nhà. Cả lớp 12B lại nhìn nhau, rồi lại nhìn theo cậu, trong lòng chợt trở nên bứt rứt khó tả. Dương ngần ngừ một chút rồi nó bất chợt tiến lên phía trước vài bước, nói với theo cậu.

- Này... chúng tôi...

- Đây không phải việc của các cậu, đừng xen vào!

Nói rồi Vĩnh nhanh chóng leo lên chiếc xe đạp của mình, đạp thẳng về nhà. Mọi người trông theo bóng cậu trên chiếc xe đạp đã khuất sau góc rẽ gần cổng trường, trong lòng không khỏi rối bời. Đôi mắt Dương chợt rủ xuống, "chắc có lẽ cậu cảm thấy tôi rất nhiều chuyện đúng không?..."

Bên phía góc trong của vỉa hẻ, Trung nở một nụ cười nửa miệng sau khi chứng kiến toàn bộ những gì đã xảy ra. Cậu quay sang bạn bè của mình, giọng cợt nhả.

- Cái tên đó sống cùng khu với tao, lại gây ra chuyện.

- Hả, cùng khu với mày á? Sao bọn tao chưa nghe mày kể bao giờ?

- Là một thằng bại hoại không đáng để nhắc tới, bố thì rượu chè cờ bạc, cả nhà nợ nần chất đống, hắn ta và cả mẹ với em trai của hắn chắc cũng chẳng ra gì. Ở với một lão già tồi tệ thế cơ mà. Về thôi bọn mày.

- Thật hả mày... Mày có chắc không đấy?...

"Hừ, khi tất cả mọi người đều biết mày chẳng ra gì thì bọn họ nhất định sẽ xa lánh mày thôi. Rồi Huyên cũng sẽ biết mày là một thằng tồi tệ như thế nào, cô ấy cũng sẽ nhanh chóng tránh xa mày ra thôi!" _ Trung rời khỏi trường cùng bạn bè của mình, trong lòng không khỏi cười thầm sau khi chứng kiến những gì vừa xảy ra.