Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh

Chương 48: Ôn tập

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit+beta: Diệp Hạ

Chủ nhật được nghỉ, Giang Hạo cùng Quý Trạch đã hẹn cùng đi xem phim, đây là lần đầu tiên đi chơi sau khi hai người xác định quan hệ, cũng có thể xem như lần đầu tiên hẹn hò.

Giang Hạo thập phần chờ mong, tâm tình đều biểu hiện trong hành động. Một đêm trước khi đi hắn kích động đến không thể ngủ, nghĩ có phải nên chọn trước xem ngày mai muốn mặc cái gì, chạy đến trước tủ đồ đứng một lúc, lại cảm thấy bồi dưỡng tinh thần rất quan trọng, vẫn là đi ngủ trước. Ngày hôm sau hắn dậy rất sớm lựa quần áo, soi mói như bị một cô gái xử nữ nhập vào.

Mà Quý Trạch bên kia, có thể nói là không khác gì so với hắn, thật không thể bình tĩnh được. Rõ ràng là thấy người ta thường xuyên, đối phương cũng đã rất quen thuộc, nhưng hiện tại lại cảm thấy như nhân vật trọng đại gì.

Bản thân hai người đã cực kì xinh đẹp, hơn nữa phí tâm tư ăn diện một phen, càng có vẻ không giống, cả người như sáng lên. Hơn nữa không biết nên nói là ăn ý hay là duyên phận, bọn họ mặc quần áo có kiểu dáng tương tự, đơn giản nhìn mà nói, quả thật là đang cố ý mặc đồ đôi.

Khi bọn họ mua vé, có không ít nữ hài trẻ tuổi trộm chú ý.

Xếp hàng vào phòng chiếu phim, bọn họ ngồi vị trí gần cuối, mặc dù không phải là vị trí tốt nhất, nhưng không cách quá xa, toàn bộ màn hình lớn đều nhét vào tầm mắt, cảm quan rất tốt.

Phim vừa mới bắt đầu, đang giới thiệu đạo diễn cùng nhân vật, Giang Hạo đột nhiên cầm tay Quý Trạch đặt ở trên đùi, quay đầu nhìn cậu hỏi: “Có thể nắm tay không?”

Khi chiếu phim, đại sảnh tối đen một mảnh, mọi người đều đang chuyên tâm xem phim, cũng không có ai chú ý bọn họ. Mà cameras trong rạp chiếu phim? Mọi người đều là người xa lạ, chỉ là nắm tay mà thôi.

Quý Trạch gật đầu, cầm lại tay hắn.

Giang Hạo nhất thời dương môi cười đến cực kỳ sáng lạn, lặng lẽ mà đan mười ngón vào nhau, toàn bộ hành trình tâm tình rất tốt mà xem xong một hồi phim, ngay cả khi người xem bị tình tiết ngược đến lau nước mắt, hắn lại khó hiểu mà cảm thấy ngọt ngào.

Hết phim, khán giả lục tục đứng lên đi ra ngoài, bọn họ ngồi ở trên ghế một hồi, đợi người đi bớt mới đứng lên.

Ra rạp chiếu phim, tay cũng không thể nắm, Giang Hạo cảm thấy thật đáng tiếc, cơ hồ là hận không thể xem phim mãi mãi, vĩnh viễn không về.

Đang khi Quý Trạch hỏi kế tiếp muốn đi chỗ nào, hắn cũng nhịn không được thốt ra, đi chỗ có thể nắm tay.

Quý Trạch nhướng mày, có chút ngoài ý muốn.

Giang Hạo như che dấu khụ hai tiếng, ra vẻ bình tĩnh.

Nguyên bản Quý Trạch là định đi thư viện, hoàn cảnh an tĩnh, rất thích hợp để học tập, học mệt còn có thể nhìn chút đọc chút sách khác thả lỏng một chút, là lựa chọn rất tốt.

Nhưng nếu Giang Hạo nói như vậy, việc lựa chọn điểm đến đương nhiên là tổng hợp ý kiến hai người, liền lâm thời sửa lại chủ ý.

“Đi nhà cậu thì sao?”

Mắt Giang Hạo sáng lên, “Được a.”

Đến nhà Giang Hạo, cha mẹ của hắn vẫn vội vàng đi khắp nơi, rất ít khi trở về. Trước kia Quý Trạch nghe hắn nói chuyện này còn nghĩ Giang Hạo thường xuyên ở nhà một mình sẽ tịch mịch cô độc gì đó, không nghĩ tới người này lại nói —— rất tốt a, chúng ta làm sao cũng không ai biết, càng thích.

Quý Trạch… rất tốt, một chút cũng không đau lòng.

Sau đó chờ Giang Hạo kịp phản ứng là Quý Trạch đang an ủi hắn, lập tức lại bắt đầu giả đáng thương, lấy bản lĩnh của mình ra, một bộ vân đạm phong khinh lại khó hiểu có chút ủy khuất, làm người khác cho rằng hắn chỉ là đang quật cường, trên thực tế là đang mong được chú ý. Nói như vậy nhưng mà Quý Trạch rất ăn vào bộ dáng này của hắn, mỗi lần đều nhất định trúng chiêu, nhưng lần này Giang Hạo đã đem lời trong lòng nói ra, Quý Trạch còn bị lừa mới là lạ.

Giang Hạo chớp mắt chờ mong, “Đã đến nhà của tôi, giờ chúng ta làm gì?”

Quý Trạch lập tức đi đến bàn học, lấy một quyển sách mở ra, cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên là làm bài a.”

Giang Hạo nhất thời ủ rũ, khổ sở nói: “Nào có ai hẹn hò mà đi làm bài tập a.”

Quý Trạch: “Giờ có rồi nè.”

Giang Hạo đau lòng bi thương, ấn ngực, nhập diễn thật thâm.

Quý Trạch bất đắc dĩ, “Vậy cậu nói, khi hẹn hò sẽ làm như thế nào?”

Giang Hạo giây đáp: “Ước. Pháo.” (ch*ch ch*ch)

Sau đó lại sửa miệng, “Không đúng, rất không văn nhã, hẳn nên nói là tiến thêm một bước, tiếp xúc thân mật.”

Quý Trạch xem thường, không khách khí: “Lăn.”

Giang Hạo như koala treo trên người cậu, ôm cậu bắt đầu các loại làm nũng không biết xấu hổ.

“Mỗi người lui một bước, không làm bài tập cũng có thể, chúng ta đọc bài, vừa lúc phương diện ngữ văn này cậu còn yếu, đều là đưa phân đề, cậu hào phóng, toàn bộ đưa cho lão sư duyệt.”(?)

Quý Trạch nói tiếp: “Nếu yêu đương làm thành tích xuống dốc, vậy tôi sẽ hối hận muốn chết.”

Giang Hạo lập tức cam đoan, “Sẽ không! Tôi nhất định bảo trì thành tích.”

“Không phải bảo trì, mà là không ngừng tiến bộ, cao khảo không còn xa đâu Giang đồng học.” Quý Trạch tốt tính mà dùng sách giáo khoa vỗ nhẹ cánh tay của hắn.

Giang Hạo thở dài, thỏa hiệp. Ai kêu cậu ấy là Quý Trạch chớ.

Hai người sóng vai ngồi. Quý Trạch một tay cầm sách giáo khoa, ra câu hỏi khảo bài hắn. Giang Hạo thì một tay chống cằm, một tay khác nắm chặt tay Quý Trạch.

“Đáp đúng có thưởng gì không?” Giang Hạo hỏi.

Không thể không nói, dùng phần thưởng đích xác rất có hiệu quả, nhất là đối với Giang Hạo, phi thường có thể làm hắn tích cực lên.

“Hôn cậu một chút?”

Nói lời này ra, tinh thần Giang Hạo hoàn toàn thay đổi, hai mắt phát sáng, giống như sói đói thấy thịt, lập tức cuồng thúc giục Quý Trạch ra đề, nháy mắt, một bộ “Hỏi mau, hỏi mau”.

“Nhìn vạn sơn hồng biến, rừng tầng tầng lớp lớp tẫn nhiễm, câu tiếp theo là?”

(*Dịch nghĩa:

Nhìn khắp núi, cây rừng như phủ một màu đỏ rực)

“Mạn giang bích thấu, trăm tàu tranh lưu. Ưng đánh trời cao, cá tường thiển đế, vạn loài cạnh tự do. Trướng mênh mông, hỏi thương mang đại địa, ai cho chìm nổi*!”

(*Dịch nghĩa:

Nước sông xanh biếc, tàu thuyền tranh nhau vượt lên

Chim ưng bay trên bầu trời rộng lớn

Cá bơi dưới dòng nước trong veo

Vạn vật đều kiếm tìm một cuộc sống tự do

Đối diện với vũ trụ bao la

Buồn thương hỏi đất mẹ mênh mông

Ai nắm giữ thịnh suy hưng phế của mảnh đất này?

Đoạn này và cả câu trên đều được trích từ tác phẩm Thấm Viên Xuân • Trường Sa - tác giả: Mao Trạch đông, nguồn từ fb: Đoản Văn)

Giang Hạo dừng vài giây để nhớ lại, một hơi đem toàn đoạn đọc ra, sau đó ngưỡng mặt yên lặng nhìn Quý Trạch. Một bộ dáng trẻ con cầu khích lệ, làm Quý Trạch sửng sốt một chút, không tự giác đưa tay sờ sờ đầu của hắn.

Giang Hạo nhíu mày bất mãn, “Không phải cái này!”

Quý Trạch không nhịn được cười, hôn trên mặt hắn một cái. Chỉ là một cái chạm rất nhẹ, cũng không thể giải khát, nhưng bất thình lình hôn một cái, Giang Hạo vẫn là nhếch môi, sau tai cũng hồng lên.

Có ngon ngọt đương nhiên thái độ liền không giống.

Giang Hạo nghiêm trang chững chạc, nghiêm túc nói: “Câu tiếp theo.”

Quý Trạch nhẫn cười, lại cúi đầu nhìn sách giáo khoa.

“Đô môn trướng ẩm vô tự, lưu luyến xứ, Lan chu thôi phát…*”

(*Dịch nghĩa:

Ngoài cửa thành uống không còn rượu.

Lúc còn lưu luyến,

Thyền lan thúc giục ra đi.

Trích từ tác phẩm: Vũ Lâm Linh - Liễu Vĩnh, Hoàng Nguyên Chương dịch)

Giang Hạo lập cúi đầu xuống, đem sách chỉnh lại gọn gàng, Quý Trạch mới cười tủm tỉm nói: “Câu cuối là gì?”

Giang Hạo nhất thời nghẹn lại, cố gắng tìm ký ức kiếm không trọn vẹn.

Rõ ràng câu cuối tương đối đơn giản, là dựa theo thói quen người ngâm nga mà hỏi, nhưng nhớ mà không thể thốt lên, có chút đồng học còn sẽ nhịn không được đọc hết bài một lần, khả năng cao sẽ nhớ lại.

“Nhớ được không? Thời gian có hạn a, đáp không được thì chuyển qua câu tiếp theo.”

Giang Hạo uể oải thở dài, “Được rồi, câu tiếp theo.”

Quý Trạch không lập tức nói câu tiếp theo, mà nhắc nhở: “Này chính là 《 Vũ lâm linh 》, cậu còn không nhớ, làm ơn học lại.”

Sau đó mới tiếp tục, “Cú độc chi bất tri, hoặc chi bất giải, hoặc sư yên, hoặc bất yên, tiểu học nhi đại di, ngô vị kiến kì minh dã*. Câu cuối cùng?”

(*Dịch nghĩa: đọc sách mà không hiểu cách ngắt câu, có điều nghi hoặc mà không giải thích được, hoặc là từ thầy mà ra, hoặc là không theo thầy mà học, ấy là học cái nhỏ mà bỏ sót cái lớn, ta không xem đó là sáng suốt. Trích trong tác phẩm Sư thuyết - Hàn Dũ, Bác Lãm Quần Thư dịch.)

Lần này là thể văn xuôi, nó dài hơn, hơn nữa cậu là rút câu từ giữa đoạn.

Quý Trạch nhắc nhở, “Cậu có thể nghĩ ý tứ của những lời này, nhớ câu cuối cùng theo logic ngữ cảnh.”

Học bằng cách nhớ nghĩa thì đương nhiên có thể, nhưng không được linh hoạt lắm.

Chậm rãi dẫn dắt, Giang Hạo cũng càng ngày càng nghiêm túc, đem vấn đề này trở thành một trận đấu, hoặc là cố gắng để giành lấy phần thưởng phong phú.

Quý Trạch phát hiện, từ khi hai người thổ lộ, Giang Hạo nói chuyện càng thêm không mặt mũi, nói cái gì cũng nồng mùi tán tỉnh, nhưng chỉ cần cậu chủ động đánh trả một chút, người này lại bày ra bộ dáng ngây thơ đỏ mặt, nhìn đặc biệt vui. Quý Trạch mới nhịn không được đùa hắn.

Hôn thêm mấy lần, Giang Hạo cũng nổi lòng tham, thừa dịp Quý Trạch không chú ý phút chốc đem người đẩy ngã, đặt trên tấm thảm mềm mại, ôm thắt lưng cậu, tay hướng lên. Quý Trạch còn chưa kịp phản ứng, cũng cảm giác được một bàn tay chui vào trong quần áo.

Giang Hạo cúi đầu chôn ở cần cổ cậu cọ loạn, giống một con cún lớn đang làm nũng với chủ nhân vậy, tóc đảo qua làn da Quý Trạch, mang theo từng đợt run rẩy. Nhột, Quý Trạch nhịn không được cười, theo bản năng lui về sau.

Đến cuối cùng, không thể chống đỡ được mà xụi lơ trong ngực Giang Hạo.(mới chỉ chơi trò cù lét thui mọi ngừi)

“Đừng đùa, tiếp tục ôn tập.”

Mới vừa cười giãy dụa xong, thanh Quý Trạch trở nên khàn khàn, lại mềm mềm, có chút câu nhân, chọc vào tim Giang Hạo, giống như bị mèo nhỏ liếʍ liếʍ, ngứa đến không chịu được.

Giang Hạo ra vẻ đứng đắn, “Cần kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, như vậy mới có hiệu suất cao được.”

Quý Trạch hồ nghi, “Kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi? Sao tôi chỉ thấy cậu đang đoạt thưởng vậy.”

Giang Hạo cười trộm: “Ai nha, bị cậu nhìn ra rồi. Ai kêu cậu chính là động lực của tôi.”

Quý Trạch khóe miệng hàm tiếu, đẩy hắn, “Cậu đứng lên trước.”

Giang Hạo không nghe, tiếp tục đè nặng, “Cậu hôn tôi một cái tôi mới đứng lên.”

Quý Trạch bất đắc dĩ. Đều như vậy, còn không quên chiếm tiện nghi một cái, vừa rồi rõ ràng cũng đã…

Cuối cùng, vẫn là thỏa hiệp mà hôn lên khóe miệng hắn một chút.

“Cái này được rồi đi?”

“Ân!”

Giang Hạo thỏa mãn mà cười đứng dậy, cũng kéo Quý Trạch lên, sóng vai ngồi lại tiếp tục nghiêm túc ôn tập.

Hai người cùng ôn tập, cộng thêm việc phần thưởng, thật sự đạt hiệu suất cao, còn ôn tập đến đặc biệt khoái trá. Ôn tập như vậy, không quản bao nhiêu lần, Giang Hạo đều muốn tỏ vẻ: Siêu vui! Siêu thích!

________________

Edit chương này tốn thời gian gấp 3 4 lần chương khác, có quá nhiều sự văn chương ở đây, bấm bụng đi tìm bản dịch của mấy bài văn thơ mà mệt quá, mốt hai người thì thầm ôn tập với nhau thôi nhe, con bé 6. văn không chịu nổi.

Rối quá nên mình chưa beta kĩ nữa mọi người ơi.
« Chương TrướcChương Tiếp »