Chương 30: Nhìn lén

Edit: Diệp Hạ

Bị Giang Hạo quậy như vậy, Quý Trạch không viết được thư tình, chớ nói chi là đối tượng viết thư còn an vị bên cạnh mình, làm như thế nào cũng sẽ bị nhìn thấy.

Quý Trạch đành phải thu hồi tâm tình, bắt đầu làm bài tập.

Nhưng Giang Hạo không bỏ qua như vậy, trong lòng vẫn như cũ lo lắng Quý Trạch không buông tha, lại muốn viết hồi âm cho người kia. Hắn nhẹ sờ cằm suy tư, cảm thấy vẫn nên sớm giải quyết cho tốt.

“Cậu cảm thấy phải xin lỗi Chung Gia Đình kia?” Giang Hạo một tay che bài tập của Quý Trạch, đoạt lực chú ý của cậu.

Quý Trạch nhíu mày, tên này vẫn nhớ kỹ.

“Cái này tôi hiểu, nhưng việc ngoài ý muốn cũng đã xảy ra, cũng không phải cậu làm. Người ta một nữ hài tử thật vất vả cố lấy dũng khí viết thư, hiện tại liền như vậy, cậu hồi âm giải thích cái gì đây, sẽ chỉ làm nàng cảm thấy càng xấu hổ, còn có khả năng cảm thấy cậu không đem tâm ý của nàng đặt vào lòng, cảm thấy bị khinh thị, nàng lại miên man suy nghĩ, tâm tình hậm hực dẫn đến thành tích đi xuống, thi đại học không được tốt, này không phải rất không tốt sao? Rõ ràng cậu chỉ cần đem việc này giấu đi, làm như cậu đã xem qua, chỉ là cậu lấy học tập làm trọng, hiện tại không muốn suy xét cái này, uyển chuyển cự tuyệt nàng, mọi sự đại cát. Nếu thật sự không nói được, tôi có thể giúp cậu nói với nàng.” Giang Hạo không muốn Quý Trạch cùng Chung Gia Đình viết thư qua lại, có thể nói là phi thường khoa trương, đem kết quả có bao nhiêu nghiêm trọng nói ra. Đồng thời, thậm chí muốn làm Quý Trạch không có cơ hội gặp mặt nàng.

Quý Trạch vừa nghe, vội vàng phản bác: “Không! Cậu đừng đi, tự tôi nói.”

Giang Hạo sắc mặt trầm xuống, không nghĩ tới cậu sẽ không chút do dự cự tuyệt như vậy. Hắn hơi hơi híp mắt, áp chế căm tức trong lòng, “Cậu không muốn cự tuyệt nàng?”

Quý Trạch nhìn ánh mắt của hắn thực phức tạp, há miệng, muốn nói gì, nhưng lại khép lại, chỉ nói là: “Không, dù sao tôi cũng sẽ nói với nàng, sau đó lại nói cho cậu.”

Bàn tay Giang Hạo đặt lên ghế nắm thành quyền, trong lòng cười lạnh. Là không muốn tôi biết, chê tôi vướng bận đúng không.

Giang đồng học lâm vào trạng thái luyến ái không ngờ năng lực bổ não lại không ngừng tiến hóa.

Cực độ u oán vả lại không ngừng suy nghĩ, Giang Hạo thật sự nghẹn nuốt không trôi, nhìn chằm chằm Quý Trạch hít sâu hai cái, cúi đầu tìm trong ngăn kéo của mình, lấy ra một bao bánh bích quy, dùng sức xé mở, khí thế thỏa mãn cắn bánh bích quy, bộ dáng hung tợn không giống đang hưởng thụ mỹ thực, ngược lại như là cho hả giận, răng rắc răng rắc giòn vang, nghe thật vui tai.

Quý Trạch nhìn bộ dáng hắn không đứng đắn, có chút tập mãi thành thói quen, chỉ nhìn thoáng qua, liền tiếp tục làm bài tập, hoàn mỹ mà xem nhẹ bạn cùng bàn đang tức giận cần được dỗ dành.

Giang Hạo nhất thời càng buồn bực, tức giận lại bị đè nén.

Quý Trạch mở đề, đột nhiên trước mắt nhiều thêm một bàn tay, ngón tay thon dài, lòng bàn tay rộng lớn.

“Làm sao vậy?”

Giang Hạo nhìn cậu, thực tùy ý mà nói: “Cái kẹo thỏ trắng cậu còn chưa có ăn đi, tôi đói bụng, cho tôi ăn đi.”

Quý Trạch sửng sốt một chút, từ ngăn kéo lấy ra kẹo thỏ trắng ném tới trên tay hắn, còn có chút kỳ quái, “Cậu không phải nói không thích ăn ngọt sao?”

Giang Hạo rất nhanh liền xé mở ném vào miệng, quai hàm phồng lên, nhai nói: “Không phải là đói sao.”

… Được rồi.

Tiết học buổi chiều rất nhanh chấm dứt, các bạn học rời phòng học, từ dưới lầu nhìn lên, các phòng học đã tối thui. Lại đến phiên ký túc xá náo nhiệt.

Quý Trạch cầm theo giấy viết thư về ký túc xá, thừa dịp thời gian Giang Hạo tắm rửa cân nhắc viết thư tình như thế nào cho hắn. Nguyên bản cậu định ngồi ở bàn học viết, sau lại phát hiện thật sự là chân rất lạnh, lại bò lên giường, nằm úp sấp viết, chậm rãi tập trung, Giang Hạo từ ban công đi tới cũng không có phát hiện.

Khi thấy tầm mắt Giang Hạo, lập tức dùng sách giáo khoa che giấu, đem thư nhét vào dưới gối đầu, vẻ mặt bình tĩnh.

Giang Hạo liếc mắt một cái, cũng không vạch trần, chỉ nói: “Nhanh tắt đèn, còn đọc sách gì nữa.”

Quý Trạch bình tĩnh mà ừ một tiếng, làm bộ làm tịch, “Dù sao cũng là cao tam, mỗi một phút đều rất trọng yếu.”

“A ——” Giang Hạo cố ý kéo dài thanh âm, ý vị sâu sa.

Đầu óc nóng lên muốn viết thư. Quý Trạch trộm liếc mắt dưới gối đầu mình, lộ ra một chút giấy viết thư. Vẫn biết là viết lại một phong thư có bao nhiêu không đáng tin, đã quyết định buông tha cái ý tưởng này, nhưng chỉ nghĩ như vậy, cũng vẫn là nhịn không được muốn viết. Lần này không phải vì để thay thế, chỉ là đơn thuần muốn viết.

Quý Trạch định viết xong sau đó xé bỏ tiêu hủy, chỉ mình đọc mà thôi, cũng không có gì. Nhưng cậu không nghĩ tới còn chưa viết xong, Giang Hạo đã tắm xong đi ra, còn không nói hai lời liền lên giường nằm ở bên cạnh cậu, tiếng chuông tắt đèn vừa vang lên, ký túc xá liền tối sầm.

Quý Trạch có chút mơ màng…

Cậu muốn đi xé bỏ thư, nhất định phải đi qua người Giang Hạo, nhưng cậu một chút cũng không dám, chớ nói chi là vạn nhất bị phát hiện. Cậu do dự cân nhắc một hồi, hỏi: “Giang Hạo, cậu không cần đi vệ sinh sao?”

Giang Hạo thẳng thắn thành khẩn: “Không cần.”

Quý Trạch: “Cậu xác định? Ngủ một nửa lại tỉnh lại đi vệ sinh rất lạnh á.”

“Xác định.” Giang Hạo lên tiếng trả lời, quay đầu nhìn về phía cậu, gợi lên tươi cười, trêu tức, “Chẳng lẽ cậu muốn đi vệ sinh? Không dám đi? Tôi không ngại đi cùng cậu nha.”

Quý Trạch lập tức lắc đầu, “Làm sao có thể.”

Sau đó còn chứng minh chính mình, rất nhanh mà nằm xuống, một bộ hiện tại lập tức buồn ngủ.

Thư dưới gối đầu, bị cậu đè lên mà ngủ, đại khái cũng an toàn, ngày mai lại tìm cơ hội tiêu hủy. Quý Trạch từ từ nhắm hai mắt, mơ mơ màng màng nghĩ như vậy. Một ngày hơn mười tiết, cậu đã sớm mệt, cũng không lâu lắm liền ngủ sâu.

Lúc này, Giang Hạo mở mắt, quay đầu nhìn về phía Quý Trạch.

Ánh sáng nhu hoà chiếu xuống, Quý Trạch nhắm mắt ngủ say, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, lông mi cong cong, môi hồng phấn hơi nhếch, hô hấp đều đặn, thoạt nhìn an tĩnh lại xinh đẹp, giống như là người trong tranh.

Giang Hạo câu môi cười, trộm sờ mặt của cậu, nhỏ giọng nói: “Giấu tôi cái gì vậy, cho rằng tôi sẽ không xem trộm sao?”

Bàn tay nhẹ nhàng dừng ở trên đầu của cậu, thật cẩn thận mà nâng ót cậu lên, một tay khác nhân cơ hội đưa tới phía dưới gối đầu, đυ.ng đến một trang giấy. Chính là cái này.

Giang Hạo mắt sáng ngời, liền muốn rút ra bên ngoài.

Quý Trạch đang ngủ lại đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, nghiêng nghiêng đầu, mặt đối diện Giang Hạo, sợ tới mức tim hắn thiếu chút nữa ngừng đập. Chính là chột dạ khi làm việc lén lút!

Bất quá, Quý Trạch mơ hồ, cũng không thật sự tỉnh lại, còn có thể cảm thấy “gối đầu” đột nhiên mềm nhũn, nhỏ giọng than thở, vô ý thức cọ cọ vào lòng bàn tay Giang Hạo.

Giang Hạo thiếu chút nữa nhịn không được, tay hung hăng run lên. Hắn cắn chặt răng, vô cùng may mắn mình khí lực đủ lớn, lúc này còn có thể ổn định như núi, chính là lòng bàn tay ngứa đến lợi hại, trong lòng siêu cấp muốn ôm chặt Quý Trạch hung hăng sờ một phen.

Rốt cục, thật vất vả đem đầu Quý Trạch thả lên gối, Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, thành công lấy được giấy viết thư.

Hắn nghiêng thân, đối diện với ban công, nhờ ánh sáng mỏng manh nhìn trang giấy ——

Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ mình sẽ thích một người như thế nào, nhưng cậu tựa hồ không giống.

Mới nhìn câu đầu tiên, mắt Giang Hạo liền trừng lớn, không dám tin mà quay đầu lại nhìn chằm chằm Quý Trạch đang ngủ say. Thế nhưng thật sự viết thư tình! Hắn muốn tức chết!

Giang Hạo nắm chặt quyền, hít sâu hai cái bình phục tâm tình, cố gắng tự mình ám chỉ, không quản như thế nào, trước đọc hết lại nói.

Tầm mắt của hắn lại dừng ở giấy viết thư.

Cậu rất thích cười, lúc cười rộ lên rất ấm áp, bên trong đôi mắt như là có ánh sáng, nhìn rất đẹp. Tôi thật hâm mộ tính cách hoạt bát hướng ngoại của cậu, với ai cũng đều có thể chơi được, đứng trong đám người, cười nói tự nhiên. Tôi thân thể không tốt, cùng ai ở chung cũng không chủ động, tổng lại là tại phiền toái người khác, nhưng thái độ cậu đối với tôi rất tự nhiên, sẽ chủ động lại đây, cùng tôi nói chuyện, nói cười, đùa giỡn.

Loại cảm giác này, thật sự rất kỳ diệu. Khi cùng cậu đối diện, tim tôi đập rất nhanh, còn nhất thời xúc động làm việc đáng xấu hổ. Trong nháy mắt kia, tôi liền phát hiện đại khái là tôi thích cậu. Rất muốn rất muốn vẫn luôn nhìn cậu tươi cười, nghe cậu nói chuyện, cùng cậu tiếp xúc.

Tôi có lòng tham mà hy vọng, về sau trong sinh hoạt nơi nơi đều có thân ảnh cậu, nhưng vậy đại khái là không có khả năng. Cám ơn cậu đã là điểm sáng trong thế giới của tôi. Tuy rằng có lẽ cậu cái gì cũng không biết, cậu cũng không thể thích tôi.

Thư cũng không dài, cũng không đánh dấu là viết cho ai, toàn bộ hành trình cũng chỉ là cậu, tôi. Viết thư giả đối một người khác thổ lộ.

Mỗi một từ đều thanh tuyển tinh tế, thể hiện người viết nó nghiêm túc dụng tâm đến chừng nào. Giang Hạo rất quen thuộc chữ viết của Quý Trạch, mỗi ngày đều nhìn, có khi còn sẽ trộm bắt chước, viết tên của hắn. Bình thường nhìn thấy, tâm tình đều sẽ tốt lên, nhưng hôm nay không giống, Giang Hạo đọc mà trong lòng ứa ra lửa, còn đau râm ran, từ trong ra ngoài, không khống chế được.

Giang Hạo cắn chặt khớp hàm, cả người đều căng thẳng, trái tim trong l*иg ngực điên cuồng đập, nắm tay nắm chặt, chặt đến mu bàn tay gân xanh nổi lên, khớp xương trở nên trắng bệch. Hắn cơ hồ không khống chế được xúc động, muốn đem Quý Trạch đẩy tỉnh, truy vấn cậu thư này rốt cuộc là viết cho ai, cậu thích nữ sinh nào.

Lưng Giang Hạo thẳng tắp, giống như một gậy tre, lại không tự chủ run nhè nhẹ.

Người kia có tốt như vậy sao, còn phát sáng! Mẹ, việc nàng làm lão tử cũng có thể làm được a, sao cậu không thích tôi, mù sao! Tất cả việc tôi làm cậu đều không nhìn thấy sao!

Giang Hạo cảm thấy căm tức lại ủy khuất, tự mình so với nữ sinh không biết tên kia, có chỗ nào sai rồi, lão tử lớn lên soái tính cách lại tốt, thích cười, còn đặc biệt thích cậu, cũng nhất định sẽ đối tốt với cậu! Sao cậu lại không thích tôi? Không phải chỉ vì phía dưới chúng ta đều có người anh em thôi sao?!



Nhưng chính là điểm này, là điểm mấu chốt. Quý Trạch sẽ không chấp nhận một nam sinh thích mình.

Hắn chậm rãi khom lưng xuống, run rẩy, trong tay nắm trang giấy mỏng manh, đem đầu chôn ở trong chăn, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở thấp thấp, tựa như thú nhỏ bị thương.

Giang Hạo thấp giọng mắng chửi chính mình, “Khóc cái mông a, hắn không phải là chưa đem thư đi ra ngoài sao, nam nhân đại trượng phu, vi chút chuyện như thế liền khóc thì dùng làm sao. Tiền đồ, Giang Hạo!”

Hắn nhắm mắt, lại mở, thật sâu mà nhìn thoáng qua Quý Trạch bên cạnh.

Giang Hạo luồn tay phía sau gối đầu, cùng Quý Trạch gắt gao tựa vào một chỗ, mà cậu nhắm mắt nặng nề ngủ, cái gì cũng không biết.

Hạ: Thích mà không nói, coi khổ ghê chưa (╥﹏╥)