Chương 56: Câu chuyện năm xưa(3)

Tôi đã bị bà ta lừa gạt, lợi dụng tôi như chính đứa con gái của bà là Tô Tranh. Bà ta đều lừa và lợi dụng chúng tôi để trả thù cái người lừa gạt bà ta là Bạch Kỳ Vỹ!

Sau khi biết cái chết của Tô Tranh chính là do Tô Miên bức chết chứ không phải là do Bạch Kỳ Vỹ hại chết, không có sự truy sát hay hắt hủi nào như lời bà ta nói cả, trong lòng tôi bắt đầu hiện lên một nghi vấn đó chính là liệu ba mẹ tôi có thật do Bạch Kỳ Vỹ đã sát hại như lời bà ta đã nói hay không. Tôi bắt đầu âm thầm điều tra và phát hiện ra một chuyện nực cười đó chính là. Tôi đích thị chỉ là quân cờ để bà ta lợi dụng chứ chả là cái gì cả. Bà ta lừa gạt tôi để tôi có thể bán mạng cho những kế hoạch âm mưu đen tối của bà ta. Ba mẹ tôi chết không phải do Bạch Kỳ Vỹ gϊếŧ chết mà chính là do một tay bà Tô Miên với danh nghĩa là mẹ nuôi của tôi đã gϊếŧ. Vậy mà bấy lâu về trước tôi luôn nghĩ chỉ có bà ta đối tốt với tôi nên tôi đã bất chấp đánh đổi lương thiện, lương tâm của mình để đi gϊếŧ hai mạng người phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác. Hại cuộc đời của một cô gái phải sống trong đau khổ hàng mấy năm trời. Cũng trách tôi, tôi quá ngu ngốc, quá tin người để rồi ra cơ sự như bây giờ. Sau khi tôi biết toàn bộ sự thật thì về nước M để tìm lại bà ta chất vấn cho rõ mọi chuyện. Khi tôi trở về, bà ta đang nằm trong bệnh viện hấp hối gần chết rồi, bọn thuộc hạ trung thành của bà ta còn nói lại với tôi rằng :Bà ta đợi tôi lâu lắm rồi!

Khi tôi bước vào phòng dưỡng bệnh, nhìn cơ thể già nua của bà ta mà bao nhiêu sự hận thù lúc trước đều bay đi đâu hết. Lúc đó tôi oán trách bản thân mình vô cùng, oán trách tại sao tôi không thể mạnh mẽ hơn. Mạnh mẽ để có thể hận bà ta, mạnh mẽ để lớn tiếng chất vấn bà ta! Nhưng không, tôi chỉ im lặng đứng đó nhìn bà ta nước mắt khẽ rơi. Có ai hiểu cái cảm giác mình coi một người là mẹ, người ấy cũng nuôi sống mình bao nhiêu năm trời, người ấy xuất hiện trong lúc mình tuyệt vọng nhất, người ấy đã trao cho mình niềm hy vọng nhưng cũng chính người ấy lại bóp chết niềm hy vọng của mình. Có ai hiểu được? Nó đau lắm, tôi luôn thắc mắc tôi coi bà ấy là mẹ nhưng bà ấy có bao giờ coi tôi là con gái của bà không hay chỉ là một công cụ trả thù? Ngay đến lúc chết bà ấy vẫn không nói với tôi một lời yêu thương thật lòng!

Đến đây Lạc Bối Bối nói mà khóc nấc lên. Lúc này cô chỉ như một người con gái nhỏ bé cạn kiệt niềm hy vọng tồn tại, bi thương vô cùng. Ai nhìn vào cũng phải rơm rớm giọt lệ. Đúng bọn họ không thể nào hiểu được nỗi đau của cô. Nỗi đau mà mang trọng trách của một người bản sao, nỗi đau khi coi người ấy là mẹ nhưng chẳng nhận được một chút nào tình thương yêu tất cả tình thương ấy chỉ là lợi dụng, giả dối để nhằm mục đích trả thù! Sống giả dối, không phải là bản thân suốt năm 18-40 tuổi đúng chỉ có thể là Lạc Bối Bối làm được, cô gái này quả thật rất đáng thương!

“Nhưng tại sao sau khi bà ta chết, cô không nói ra sự thật luôn mà phải đến nước này?”

Lục Kình Phong cũng rất thương cảm cho Lạc Bối Bối nhưng anh vẫn còn tỉnh táo. Nếu bị ép buộc thì sau khi Tô Miên chết, Lạc Bối Bối có thể nói rõ ra mọi chân tướng cho mọi người biết nhưng cô lại không nói? Nguyên nhân là vì sao? Lạc Bối Bối nghe Lục Kình Phong hỏi vậy chỉ cười nhẹ rồi hít sâu bình ổn tâm trạng, cô đưa tay lên mạnh mẽ lau đi những giọt lệ đọng lại nơi khóe mắt rồi lại kể tiếp :

“Đó chính là vì điều chăng chối, dặn dò của bà ta trước khi chết. Khi tôi bước vào đứng nhìn bà ta được một lúc, như cảm nhận được bà ta liền mở mắt ra nhìn tôi rồi ra hiệu cho tôi lại gần. Tôi theo lời bà ta mà lại gần, đến gần bà ta yếu ớt bỏ máy thở đang để trên mặt ra rồi cất giọng thều thào nói:

- Bối Bối đây là lần thứ hai ta gọi tên thật của con nhỉ? Bao nhiêu năm qua con bán mạng cho tổ chức, bán mạng cho ta để trả thù giúp ta nhỉ. Thôi được rồi, hôm nay con về để muốn biết hết sự thật đúng không? Ta kể cho con, đúng là Tranh Tranh chết không phải do Bạch Kỳ Vỹ mà là bị những âm mưu, kế hoạch mà ta toan tính bức chết. Ba mẹ con cũng là do ta gϊếŧ chết, tất cả đều chỉ muốn trả thù tên nam nhân bội bạc kia. Con có biết không, ông ta là một tên nam nhân bội bạc nhất thế gian. Ta lúc đầu chỉ là một cô gái bán hoa ở một tiệm hoa vô cùng bình thường, dựa vào ta có chút nhan sắc nên một lần Bạch Kỳ Vỹ đi công tác đến nơi ta sinh sống và làm việc thì lúc đó nghiệt duyên cũng bắt đầu.

Vào một lần ông ta đi mua hoa, ta và ông ấy đã gặp nhau. Không biết thế nào nhưng khi vừa gặp ông ấy ta đã thầm thương trộm nhớ, trái tim thoáng rung động như thể đấy là mối tình sét đánh vậy. Gói một bó hoa dạ lưu ly cho ông ấy xong nhìn bóng lưng ông ấy rời đi mà ta cứ ngỡ mình sẽ không được gặp lại ông ấy nữa. Nhưng rất ngạc nhiên những ngày hôm sau ông ấy đều đến và mua một bó hoa ở tiệm ta. Lâu ngày, mối quan hệ cũng thân thiết hơn rồi một ngày ông ấy tỏ tình với ta. Hôm đó ta mừng vui khôn siết, nhưng khi biết ông ấy ở thành phố X lòng ta lại thoáng buồn. Nhưng rồi ông ấy lại ngỏ ý muốn đưa ta đến thành phố X để ông ta nuôi thì ta ngay tức khắc đồng ý. Vì tình yêu, ta từ bỏ thành phố sống từ nhỏ, bỏ cả sự nghiệp để đến với ông ta, sang thành phố nơi ông ta sinh sống.

Đến đó, ông ấy cho ta ở trong một căn hộ sang trọng, sáng trưa đều ghé qua thăm ta nhưng chỉ có tối thì không. Lúc đó ta nghĩ ông ta chính trực, liêm khiết nhưng ta đã lầm. Vài tháng sau khi ta đã sinh sống ổn định và thích nghi được với thành phố mới , ngày hôm đó ta bỗng nhận được cuộc gọi điện của ông ấy. Ông ấy nói tối nay sẽ ăn tối cùng ta, vì đang chết chìm trong mật ngọt tình yêu nên ta liền vui sướиɠ đồng ý rồi đi chuẩn bị đồ ăn để tiếp đón ông ấy. Đến tôi như chính lời Bạch Kỳ Vỹ đã nói, ông ấy quả thật đã đến nhà ta ăn cơm tối. Cùng nhau ăn cơm tối dưới những ngọn nến lãng mạn, rồi sau đó ông ta dần dần chiếm đoạt thể xác ta. Sau khi lần chiếm đoạt đó, thì tần suất ông ta đến nhà ta ăn tối ngày một dày đặc hơn. Nhưng dần lâu sau, "bữa tối" không còn là bữa tối nữa mà ông ta chit đến để chiếm đoạt thể xác của ta, ông ta hoàn toàn coi ta như một công cụ phát tiết. Càng ngày về sau, ông ta lại càng lạnh nhạt hơn trước, hoạt động trên giường cũng không có màn dạo đầu đầy yêu thương nữa mà ông ta cứ đến là trực tiếp luôn làm ta rất đau. Mà cứ làm xong là ông ta lại ra về luôn chứ không ở lại qua đêm, trực giác phụ nữ đã mách bảo ta là ông ấy có gì đó không ổn. Nhưng chưa kịp điều tra thì ngày đó đã đến.

Ngày hôm đó cũng như bình thường, tối đến ông ta lại đến để phát tiết nhưng lần này thì khác đang làm đến giữa chừng thì cửa bị ai đó hung hăng đập phá lúc đầu ông ta mặc kệ nên càng hung hăng luân động trên người ta nhanh hơn và hung bạo hơn, tiếng cửa đập càng mạnh thì ông ấy lại càng hung bạo đến khi nào ông ta rắc những "mầm mống" đó vào cơ thể của ta mới thôi. Lúc này ông ta mặc quần áo rồi ra ngoài mở cửa, vừa mở cửa tiếng quát mắng của phụ nữ đã vang vọng khắp căn nhà. Theo bản năng nhận ra điều không lành ta liền vội vàng mặc quần áo vào, đúng như dự định Lục Lam Ngọc và một số người trong Bạch gia đã đến, lúc đó Bạch lão phu nhân còn sống và rất khỏe mạnh nên bà ấy cũng đến. Khi thấy ta quần áo xộc xệch, trên người vẫn còn đang vương mùi của cuộc hoan ái vừa rồi đi ra thì Bạch lão phu nhân nhìn liếc ta một cái rồi khinh thường quay đi, mọi người trong Bạch gia đều như vậy. Chỉ có Lục Lam Ngọc là không! Cô ấy chỉ nhìn ta bằng ánh mắt thương hại rồi nói với ta là người đàn ông này không xứng đáng được yêu thương nên bảo ta quên đi và đừng có tiếp xúc quan hệ dây dưa nữa. Không có màn đánh ghen hoành tráng hay như nào, chỉ có một câu nói căn dặn nhẹ nhàng và ánh mắt thương hại nhưng nó đủ để khiến ta nhớ cả đời. Cô ấy thật sự là một người phụ nữ tốt, nhưng trách bạc mệnh khi cùng xuất hiện vào buổi thảm sát ngày hôm đó . Chỉ có thể cô ấy chết mọi việc mới thành công! Sau khi rời khỏi Bạch Kỳ Vỹ, tài khoản ngân hàng của chính ông ta cho ta số tiền đều bị đóng băng lại. Đàn ông mà nói bỏ là bỏ dứt khoát chứ chả còn những tình cảm vấn vương như phụ nữ đâu. Những ngày không có tiền ta vật vã cực khổ để kiếm được những đồng tiền nuôi sống bản thân ở một thành phố gần như xa lạ. Sau vài tuần ta nhận ra cơ thể hơi bất thường nên đi thử khám và phát hiện ra sự có mặt Tô Tranh. Lúc đó không biết thế nào trong tài khoản của ta lại có một số tiền lớn được chuyển vào, ta không nghĩ nhiều cũng chả có tâm trạng để ngồi đó suy nghĩ như một người tốt nên liền cầm số tiền đó bay sang nước M định cư, và sinh ra Tô Tranh ta bắt đầu luyện tập và hình thành nên tổ chức bắt đầu âm mưu toan tính của mình.

Bối Bối thứ cho sự ích kỷ của ta, kế hoạch này ta mất nửa đời để thực hiện ta mong con cứ để mọi chuyện diễn ra như này mãi về sau được không? Bọn nó sẽ không được biết đến sự thật, đây là việc ta mong con cuối cùng làm cho ta khi ta còn sống được không?

Lúc đó tôi không thể hiểu vì sao mà tôi lại đồng ý với bà ta nữa, và lại còn ngu ngốc hơn khi hỏi cái câu hỏi ngu ngốc ấy để rồi tôi nhận lại câu trả lời gây đau thương từ bà ta.

- Tôi nể tình bà đã từng nuôi nấng tôi mà đồng ý với điều kiện bà đưa ra. Nhưng Tô Miên, bà có bao giờ coi tôi là con gái bà không? Hay bà chỉ coi tôi là công cụ trả thù?

- Không bao giờ.....

Cánh tay đang giơ trên không trung bất lực buông xuống cùng với đó là nước mắt tôi rơi xuống vào trong ánh mắt của bà, bà ấy từ từ khép mắt lại giọt nước mắt của tôi từ từ lăn ra trong khóe mi bà chảy dài trên gò má già nua. Đến cuối cùng bà ta vẫn không coi tôi là con gái của bà.....

*****

Lời muốn nói của Tô Miên mà Lạc Bối Bối chưa nghe được:

-Không bao giờ ta coi con là công cụ trả thù, mà từ lâu ta đã coi con là con gái rồi. Đến cuối đời ta vẫn không thể nói được lời yêu thương cuối cùng và duy nhất với con, Lạc Bối Bối con gái của ta!