Sau vụ cá cược với Triệu Lệ Manh. Sáng hôm sau Tiểu Ái trong lúc đi mua đồ ăn sáng ở cantin trường nhớ tới Dương Thuần Vũ cô liền ngậm ngùi bỏ tiền ra mua 2 suất ăn sáng. Không sao! Sau vụ này mà thắng lợi bữa sáng cô chắc chắn không phải lo nữa rồi!
Mua đồ ăn sáng xong Tiểu Ái vui vẻ lên lớp. Đến cửa lớp thấy Dương Thuần Vũ đang ngồi đó chăm chú học bài, cô vui vẻ chạy tới đặt xuất ăn sáng xuống trước mặt cậu nhiệt tình nói:
"Lớp trưởng! Tớ mua đồ ăn sáng cho cậu rồi này!"
Động tác viết bài của Dương Thuần Vũ chợt dừng lại, cậu ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Ái. Ánh mắt chứa sự lạnh lùng, xa lạ mở miệng hờ hững đáp:
"Ăn sáng rồi!": Dương Thuần Vũ hờ hững với thái độ nhiệt tình của Tiểu Ái xong lại cúi xuống tiếp tục với công việc học hành của mình. Tiểu Ái trước thái độ vô tâm của Dương Thuần Vũ cô không những không thấy xấu hổ hay tổn thương mà ngọn lửa chiến đấu trong lòng cô lại hừng hực cháy to hơn. Cô vẫn để xuất ăn sáng ở đó, kèm theo một lời nói khiến Dương Thuần Vũ cũng như toàn bộ mọi nơi trong lớp phải chấn kinh:
"Lớp trưởng! Tôi không tin tôi không thể tán đổ cậu!"
Tiểu Ái mặc cho lời nói của cô có gây chấn động đến đâu, cô vẫn ung dung ngồi vào chỗ của mình.
***Giờ ra chơi.
"Lớp trưởng! Cậu đang làm gì vậy?"
Tiểu Ái hứng thú ra chỗ Dương Thuần Vũ hỏi. Nhưng đáp lại cô chỉ là sự lạnh lùng hờ hững của cậu:
"Học bài! Không nhìn thấy à?"
"Thật ra tớ chơi mê cung giỏi lắm đấy!"
Tiểu Ái điệu bộ mờ ám nói với Dương Thuần Vũ. Cậu vẫn vậy, vẫn chăm chú vài những công thức hóa học mà lạnh lùng đáp lại:
"Ờ thì sao? Có liên quan đến tôi à?"
"Tất nhiên là liên quan rồi! Tớ chơi mê cung giỏi vậy mà đến bây giờ vẫn chưa thoát khỏi sự mê hoặc của cậu!"
"Tạch" ngòi bút chì bỗng gãy ngay sau lời nói của Tiểu Ái. Dương Thuần Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô. Tiểu Ái vẫn giữ nguyên khuôn mặt hồn nhiên vô tội như thể lời nói cô nói lúc nãy là chuyện hiển nhiên, thường tình. Đôi mắt to, trong vắt vẫn ngây ngoi nhìn Dương Thuần Vũ. Lúc này Dương Thuần Vũ đột ngột đứng lên, ném cho cô ánh mắt lạnh lùng tức giận nói:
"Thần kinh! "
Ngay sau đó Dương Thuần Vũ tay chân luống cuống rời khỏi lớp học. Tiểu Ái nhìn bộ dạng của Dương Thuần Vũ mà khẽ cười , ánh mắt hiện lên tia hứng thú, lấy trong túi ra một chiếc bánh quy. Cắn một miếng, rồi cô gian xảo mở miệng lẩm bẩm :
"Độ lạnh của băng quá cao? Không sao, Mặt Trời tăng nhiệt độ là được. Trong trường hợp này ta áp dụng tỉ lệ thuận là ok!"
***Tại khối 8-9
Dương Thuần Vũ xuất hiện làm các nữ sinh nhỏ tuổi ở nơi này phải hò hét inh ỏi. Từ lúc mới bước chân vào ngôi trường Alice này cậu đã được mệnh danh là hotboy số 1 nhà trường. Mọi nơi anh đến đều gây chấn động bởi những tiếng hò hét của nữ sinh. Mỗi đồ cậu từng dùng đều bị họ xâu xé mà tranh dành. Cậu đứng ở dãy hành lang ngắm nhìn các tòa nhà trùng điệp bao quanh. Trên vai bỗng truyền tới cảm giác như ai đó đánh vào. Cậu quay lại nhìn cô gái nhỏ đứng đến vai của mình, cô bé mỉm cười nhẹ nhàng lên tiếng :
"Anh Thuần Vũ! Anh làm gì mà đến tìm em khiến cả khối 8+9 náo loạn hết vậy?"
"Lộ Lộ, anh rước phải cục nợ rồi!"
Bạch Lộ Lộ ngạc nhiên, phì cười nhìn anh, trong mắt tỏ vẻ ý sâu xa:
"Cục nợ? Ai vậy, ai mà lại khiến anh phiền lòng như thế này?"
Dương Thuần Vũ khẽ thở dài , lại quay ra nhìn những tòa cao ốc phía xa xa mà trả lời:
"Có một nữ sinh mới đến có ý đồ không tốt với anh!"
" Ý đồ không tốt? Cái chị "Nữ Hiệp" đó hả? Người ta không tốt chỗ nào cơ chứ, anh chỉ nghĩ xấu cho người khác!"
Bạch Lộ Lộ nhoẻn miệng cười hỏi Dương Thuần Vũ nghe cô nói vậy chỉ im lặng không nói gì tựa như một câu trả lời. Bạch Lộ Lộ tựa lưng vào lan can ngắm nhìn Dương Thuần Vũ vui vẻ nói tiếp:
"Có một tia nắng ấm áp xuất hiện trong đời anh rồi.Sao anh không vui chứ!"
" Anh chỉ yêu mình cô ấy!"
Dương Thuần Vũ lạnh giọn quả quyết nói rồi lạnh lùng quay lưng bỏ đi. Bạch Lộ Lộ ở phía sau khuôn mặt khẽ biến sắc, cố nở nụ cười bất đắc dĩ. Trong lòng anh rốt cuộc chỉ có chị ấy bất kể người con gái nào trên thế gian này không thể tiến vào trái tim anh kể cả em! Bạch Lộ Lộ cố đè nén cảm xúc rồi đi vào lớp.
***Tại lớp 10A.
Tiếng chuông vào lớp lại reo vang ai ai cũng nháo nhào trở về chỗ ngồi nghiêm chỉnh. Hiện tại đang là giờ Toán thầy giáo bộ môn này rất ác nên cả tiết chẳng ai dám ho hen nói với nhau câu gì. Kết thúc một tiết học đầy căng thẳng, bộ dạng của mọi người cũng đều mệt mỏi rã rời. Triệu Lệ Manh nhìn một đống bài tập trên bảng mà lên tiếng oán than:
"Ôi Tiểu Ái cậu nhìn đống bài tập trên bảng kìa. Nó thật sự ....Dài Hơn Cả Vạn Lý Trường Thành rồi đó. Làm xong bài tập này chắc tớ hết cả thanh xuân. Ôi... Nó còn là toán hình! Hình học đó Tiểu Ái!"
Tiểu Ái nghe Triệu Lệ Manh oán than mà ngẩn người ra suy nghĩ một lúc. Bỗng dưng mắt cô sáng rực như thể phát hiện ra gì đó quan trọng, cô nở một nụ cười thật tươi phân khích mà đập mạnh tay xuống bàn một cái. Tiếng động mạnh gây sự chú ý của cả lớp ai ai cũng đang tò mò nhìn cô, mặc kệ mọi người nhìn Tiểu Ái mạnh dạn vỗ vai Dương Thuần Vũ. Dương Thuần Vũ đang làm bài tập bị cô gọi như thế khó chịu mà quay xuống nhìn Tiểu Ái ,ngay lúc này cả Dương và mọi người lại càng bất ngờ hơn nữa Khi Tiểu Ai lên tiếng:
" Lớp trưởng hôm nay tớ học toán hình tròn vuông chẳng thấy toàn hình bóng cậu thôi!"
Khác với sự ngạc nhiên của tất cả các bạn ở trong lớp Dương Thuần Vũ chỉ một bộ dạng lạnh lùng mặt không biến sắc mà đáp lại:
" Khản nào cậu ngu!"
Cả lớp bị câu nói của cậu chọc cười mà đều bật cười rộ lên Tiểu Ái không hề thấy xấu hổ gì cả mà chỉ nở một nụ cười thật tươi:
" Có lẽ sẽ khiến cậu thất vọng rồi Lớp Trưởng ạ!"
Dương Thuần Vũ không nói gì nữa mà chỉ thể nhíu mày. Làm cậu thất vọng? Sao cô lại nói như thế? Tiếng chuông vào lớp lại reo lên mọi người lập tức rời sự chú ý khỏi Tiểu Ái và Dương Thuần Vũ trở về với quy củ như trước. Tiết này tiếp tục là tiết toán trên mặt ai cũng lộ rõ về chán nản nhưng khi thấy thầy giáo vào tất cả thay sự chán nản đó là bộ dạng nghiêm chỉnh. Không biết có chuyện gì mà thầy giáo vừa vào sắc mặt đã vô cùng xấu ông tức giận ném tập bài kiểm tra xuống bàn giáo viên lớn tiếng mà quát:
" Tôi đã chấm xong bài kiểm tra hôm trước. Thật sự tôi không biết nói gì với các cô các cậu nữa đây là lớp chọn hay là lớp cá biệt vậy. Chỉ có duy nhất ba bạn được điểm cao và 5 bạn được điểm khá .Còn đâu toàn bộ dưới trung bình! Các cô cậu đến đây là để chơi hay là để học? Toàn Thiên Kim thiếu gia mà học với chả hành!"
Nghe ông thầy nói vậy cả lớp đều lên tiếng xì xào ai cũng không nghĩ rằng kết quả tệ đến như vậy. Nhưng mọi người lại càng tò mò hơn nữa là ba người điểm cao kia là ai? Không làm mọi người thất vọng, thầy giáo ngay sau đó điền thông báo kết quả ba người điểm cao nhất trước toàn tập thể lớp luôn:
" Ba người bạn có điểm cao tiếp tục phát huy. Hai bạn đạt điểm tối đa là: Dương Thuần Vũ và Tô Thiên Ái bạn còn lại được 9,8 là lớp phó học tập lớpta Mạc Hàn Lâm. Ba bạn tiếp tục phát huy, duy trì phong độ. Lớp tự quản!"
Thầy giao thông báo xong tức giận rồi khỏi lớp. Khi bóng dáng thầy giáo khuất dạng sau dãy hàng lang mọi người mới nhao nhao lên bản luận. Dương Thuần Vũ quay xuống nhìn Tiểu Ái đôi mắt thoáng kinh ngạc. Tiểu Ái nhìn thấy cậu nhìn mình như vậy liền nở nụ cười tươi rói:
"Tớ đã nói chúng ta sinh ra là để đặt cạnh nhau mà!"
Cả lớp rơi vào trạng thái im lặng một hồi như chờ đón hồi đáp của Dương Thuần Vũ. Cậu không nói gì chỉ lạnh lùng nhìn cô, trong ánh mắt có chút ghét bỏ. Tiểu Ái không hề sợ ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo của cậu mà lại lớn mật lên tiếng thách thức :
"Sao? Cậu nhận ra cậu cũng u mê tớ không kém à? Không sao! Việc đó không cần phải ngại cậu cứ nghe theo trái tim mình thôi!"
Dương Thuần Vũ cả người toát ra khí hàn khiến cả lớp phải run lên. Ai ai cũng nhận ra lớp trưởng lớp họ đã tức giận rồi! Ai cũng nhìn Tiểu Ái với khuôn mặt thỉnh cầu, chỉ mong cô dừng lại. Tiểu Ái quả thật quá lớn mật, lớp trưởng tức giận rồi mà cô vẫn còn lớn mật khıêυ khí©h :
"Lớp trưởng! Lúc cậu tức giận đáng yêu quá đi."
Triệu Lệ Manh bên cạnh sợ đến phát run rồi, đi đến gần bên Tiểu Ái cố giựt giựt tay áo báo hiệu cho cô biết rằng Dương Thuần Vũ sắp bùng nổ rồi. Quả thật Dương Thuần Vũ sắc mặt hiện tại không thể xấu hơn, hàn khí tỏa ra từ chỗ cậu ngày càng dày đặc. Khi nhìn thấy bộ dạng cậu lúc này lòng Tiểu Ái khẽ rung lên. Cô khẽ nuốt nước bọt, theo bản năng mà khé lùi người về phía sau. Nhưng đúng lúc này tay cô liền bị Dương Thuần Vũ nắm chặt. Một lực mạnh kéo ép Tiểu Ái mặt kề mặt với Dương Thuần Vũ. Hơi thở nam tính của cậu cứ quanh quẩn bên cô, tim của Tiểu Ái khẽ rung lên. Bên tai cô truyền đến giọng nói lạnh như băng của cậu:
"Có bệnh thì đi chữa đi. Ảnh hưởng đến mọi người xung quanh lắm đó, nhất là tôi!"
Nói rồi cậu vung tay mạnh làm Tiểu Ái chao đảo rồi ngã phịch xuống ghế. Dương Thuần Vũ một vẻ ghét bỏ rời đi. Cả lớp hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, bây giờ ai ai cũng nhìn Tiểu Ái bằng đôi mắt thương hại. Đã nói rồi Lớp trưởng lớp họ là tấm băng ngàn năm không rung động mà cô không nghe cứ thích vì yêu mà đâm đầu!
Tiểu Ái mệt mỏi ngồi trên ghế nhìn bóng lưng lạnh lùng của cậu rời khỏi. Thân thể cô khẽ run lên, không phải cô sợ cậu mà là cậu vừa làm động tác thân mật với cô! Từ nhỏ cô chưa hề có động tác thân mật với người con trai nào như thế, mà lúc này tim cô còn lỡ một nhịp đập! Cô đang làm sao thế này? Không được! Trong lòng cô chỉ vó cậu ấy! Người con trai như ánh dương ấm áp đó mãi mãi ở trong lòng cô không ai có thể thay thế! Dưa bở! Tớ về rồi, cậu ở đâu và còn chờ tớ chứ?