- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lớp Trưởng! Mình Kết Hôn Đi!
- Chương 1: Trở về.
Lớp Trưởng! Mình Kết Hôn Đi!
Chương 1: Trở về.
Trước cổng tòa chung cư cao cấp tại thành phố X. Một người phụ nữ đã ngoài 40 tuổi nhưng trông vẫn rất xinh đẹp và trẻ trung. Bên cạnh là một cô gái tầm 16 tuổi khuôn mặt không quá xinh đẹp nhưng nhìn vô cùng dễ thương khiến người nhìn vào cảm thấy rất dễ gần gũi và thân thiện.
" Tiểu Ái, chúng ta lên nhà thôi"
Người phụ nữ mỉm cười phúc hậu quay sang nói với cô bé. Rồi cả hai người vui vẻ cùng nhau lên căn hộ chung cư của mình. Dọn dẹp nhà cửa xong cũng là đã tầm chiều tối, người phụ nữ già dặn dò con gái mình sau bữa ăn cơm rồi vào phòng. Ngắm nhìn thành phố xa hoa vừa lạ vừa quen. Ánh mắt khô hiện lên nét cô đơn, hối hận. Đôi môi trái tim nhỏ nhợt nhạt nhếch lên thành một nụ cười méo xệch, âm thanh mệt mỏi vang lên trong đêm tĩnh mịch:
" Uyển Nhi! Em về rồi đây! Về để bù đắp với mọi tội lỗi với chị!"
Sáng hôm sau, Tô Tranh dậy rất sớm chuẩn bị tươm tất đồ ăn sáng cho cô con gái của mình rồi mới đi làm. Tiểu Ái Dậy ăn sáng xong rồi đi học. Hôm nay chính là buổi đầu tiên tên cô đi học tại trường trung học phổ thông Alice. Đây là ngôi trường tốt nhất tại thành phố X. Mẹ cô đã rất dày công để cho cô vào ngôi trường này nên cô tự nhủ phải học thật tốt để mẹ không phải buồn lòng thêm vì cô nữa. Sau khi đến phòng báo sinh song, Tiểu Ái được cio giáo đưa lên lớp.
***Tại lớp 10A.
" Cả lớp trật tự đi! Hôm nay lớp chúng ta có bạn mới đó là bạn Tiểu Ái. Em giới thiệu với các bạn đi, các bạn trong lớp cũng phải giúp đỡ bạn đấy!"
Cô giáo lên tiếng giới thiệu Tiểu Ái với tất cả mọi người trong lớp. Tiểu Ái mỉm cười xinh xắn đứng trên bục giảng thân thiện giới thiệu:
" Chào mọi người mình là Tô Thiên Ái! Mới đến mong mọi người giúp đỡ."
"Được rồi, Tiểu Ái em xuống chỗ ngồi sau bạn lớp trưởng nhé!"
Tiểu Ái ngoan ngoãn gật đầu rồi bước về chỗ ngồi của mình. Ngồi sau lưng vị lớp trưởng nhưng cô lại bị hàng ngàn ánh mắt nhìn cô như đang muốn cầu phúc cho cô an lành vậy. Bỗng cô nàng ngồi bên cạnh Tiểu Ái ngồi dịch dịch vào chỗ cô, thì thầm nói nhỏ:
"Cậu...không thấy lạnh sao?"
Tiểu Ái khó hiểu. Vừa lấy sách vở ra vừa thắc mắc mà đáp lại:
"Lạnh? Đây là mùa hè mà?"
Cô bạn ngồi kế bên Tiểu Ái khẽ lắc đầu, rồi lại quay về chỗ ngồi của mình. Cô ấy nhìn Tiểu Ái với đôi mắt vô cùng ngưỡng mộ, còn lẩm bẩm nói nhỏ nhưng Tiểu Ái vẫn có thể nghe thấy được:
"Can đảm thật!"
Xung quanh mọi người cũng nhìn Tiểu Ái với ánh mắt vô cùng kì lạ, cũng có một số bạn giống với cô bạn bên cạnh cô nhìn Tiểu Ái với ánh mắt ngưỡng mộ và thán phục. Trong đầu Tiểu Ái bắt đầu hiện lên hàng loạt mẩu truyện ngắn kinh dị trong đầu. Những truyền thuyết đáng sợ ở học đường cứ xâm lấn trong tâm trí cô:
"Chẳng lẽ chỗ này có người treo cổ hay bị ma ám?"
Tiểu Ái bỗng dưng đứng bật dậy nói to trước lớp. Cô giáo cũng như các bạn đang say sưa với bài học đều quay sang nhìn Tiểu Ái với ánh mắt vô cùng thắc mắc. Cô giáo lên tiếng hỏi Tiểu Ái :
"Có chuyện gì sao Tiểu Ái? "
"Dạ...dạ không có gì đâu ạ!"
Tiểu Ái ngại ngùng ngồi xuống. Mọi người trong lớp đều bật cười trước hành động đáng yêu có hơi ngốc nghếch của cô. Kết thúc giờ học trong căng thẳng, giờ ra chơi Tiểu Ái lại gần nhóm bạn đang ngồi nói chuyện rôm rả. Mà bắt đầu lên tiếng về thắc mắc của mình:
"Tớ có thể hỏi các cậu một truyện được không?"
Tiểu Ái rụt rè lên tiếng. Đám bạn không hề tỏ ra xa cách mà thậm chí lại còn cực kì thân thiện nhiệt tình mong chờ câu hỏi của cô. Tiểu Ái lấy hết can đảm rồi mới bắt đầu nói:
"Chỗ tớ ngồi....có ma ám à?"
Đám bạn liền bật cười lớn trước câu thắc mắc của Tiểu Ái. Tiểu Ái từ đầu đến cuối ngơ ngác không hiểu gì, khuôn mặt đầy sốt ruột lại lên tiếng hỏi :
"Vậy tại sao bạn ngồi gần tớ lại hỏi tớ có lạnh không? Xong các cậu lại nhìn tớ với ánh mắt lạ vậy?"
Một cô bạn khá mập mạp trong đám bạn đó lên tiếng giải thích cho Tiểu Ái:
"Là vì cậu ngồi sau lưng lớp trưởng đó. Lớp trưởng được mệnh danh là lạnh lùng hơn băng, cậu không thấy lạnh sao? Chứ đừng có nghĩ linh tinh! "
Tiểu Ái nghe xong câu giải thích, liền quay ra nhìn cậu lớp trưởng đó, đúng lúc cậu ta cũng quay ra nhìn cô. Không biết lúc đó Tiểu Ái lấy đâu ra can đảm hay uống lộn thuốc
gì mà dám đi thẳng về phía của cậu lớp trưởng đang ngồi chăm chú học bài. Tiểu Ái đưa đôi bàn tay ra ngỏ ý muốn bắt, mỉm cười thân thiện giới thiệu:
"Xin chào! Tôi là Tô Thiên Ái!"
Tất cả mọi hoạt động trong lớp đều đột nhiên dừng lại mọi ánh mắt bất ngờ đều dồn hết vào hành động chào hỏi thông thường của Tiểu Ái. Dương Thuần Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô. Ánh mắt khẽ hiện lên tia hứng thú khó phát hiện, cậu nhàn nhạt mở miệng:
"Cậu vừa chào tôi?"
"Đúng! Tôi vừa mới chào cậu! Tôi là Tô Thiên Ái, học sinh mới đến mong lớp trưởng như cậu đây giúp đỡ nhiều hơn!"
Dương Thuần Vũ khẽ nhếch môi nhìn chằm chằm vào Tiểu Ái dò xét. Tiểu Ái ngây thơ không nhận ra ánh mắt phức tạp của Dương Thuần Vũ mà rất tự nhiên đáp lại ánh mắt của cậu với ánh nhìn vô tư hồn nhiên chăm chú. Hai người cứ lặng người nhìn nhau, xung quanh đều trở nên im lặng tựa như thế giới này chỉ là của hai người. Mọi người xung quang dễ dàng nhìn ra giữa hai người có điều gì mờ ám nên bắt đầu xì xào thảo luận. Đến khi tiếng chuông reo vang báo vào lớp đột ngột vang lên mới khiến hai người trở về hiện thực. Tại sao cậu lại thấy cái cô Tô Thiên Ái này vô cùng quen? Đến khi cô giáo vào lớp rồi Tiểu Ái mới mang tâm trạng phức tạp về chỗ ngồi. Tim cô đập thình thịch, cả người cứ rung lên từng hồi. Tại sao? Tại sao cậu bạn này lại giống người ấy đến thế? Nhưng những suy nghĩ đó ngay lập tức bị Tiểu Ái gạt ra khỏi đầu. Sao có thể là cậu ấy? Cậu ấy vô cùng ấm áp chứ không lạnh lùng như khối băng lạnh đến âm độ C ở Nam Cực này.
DươngThuần Vũ và Tô Thiên Ái lại chăm chú vào bài học mà không hề biết trên diễn đàn trường lúc này đã gần như nổ tung. Trên đó mọi người đều đang ca tụng, mệnh danh Tiểu Ái là (tia nắng, mặt trời hay khoa trương hơn là nữ anh hùng gan dạ.). Hashtag hot nhất trên diễn đàn bây giờ có lẽ là"Nữ tướng anh hùng gan dạ dám tiếp cận với chúa tể băng trường ta". Cô bạn ngồi bên cạnh Tiểu Ái cứ ngồi lướt điện thoại rồi lại ngắm Tiểu Ái không chịu hoc. Cô bị ánh mắt sáng rực đó chiếu cố cả buổi học mà không dám ho he nói câu gì. Vì Tiểu Ái cũng không chắc là cô nàng ngồi cạnh cô đang nhìn cô hay là nhìn anh chàng điển trai ngồi dãy giữa nữa.
Giờ ra về, cô nàng ngồi cùng bàn của Tiểu Ái cứ theo sau cô rồi lại ngắm nhìn cô với bộ dạng vô cùng sùng bái. Tiểu Ái liếc nhìn cô bạn này và những người xung quanh mà phát hiện ai ai cũng nhìn cô với bộ dạng như thế. Rốt cuộc là làm sao? Hôm nay cô ăn mặc vô cùng tử tế, mặt cũng không làm sao. Đầu tóc cũng vô cùng chỉnh tề. Hôm nay lại càng không phải ngày "bà dì" nhà cô đến thăm, sao mọi người cứ nhìn cô với cái ánh mắt như cô làm nên tội trạng gì không bằng. Tiểu Ái thắc mắc không chịu được nữa rồi, cô kéo cô bạn ngồi cùng bàn với mình lại hỏi:
"Lệ Manh, sao mọi người cứ nhìn tớ với ánh mắt là lạ thế!"
Triệu Lệ Manh vẫn giữ ánh mắt sùng bái Tiểu Ái mà trả lời:
"Họ đang sùng bái cậu mà, nữ hiệp!"
"Nữ hiệp? Là sao? Tớ chả hiểu gì cả!"
Tiểu Ái khó hiểu lên tiếng thắc mắc mong Triệu Lệ Manh có thể giải đáp được những thắc mắc của mình. Nhưng cô lại bị Triệu Lệ Manh bất ngờ đánh thật mạnh một cái vào lưng. Tiểu Ái với tâm trạng khó hiểu quay ra nhìn Triệu Lệ Manh. Cô nàng lúc này đang trong trạng thái với khuôn mặt cảm thán đầy ngưỡng mộ, giọng điệu sùng bái hỏi nhỏ Tiểu Ái :
"Cậu có thấy rét không?"
Tiểu Ái ngây ngô không hiểu gì, thở dài ngước lên nhìn trời. Những ánh nắng mắt trời gay gắt giữa bầu trời trong xanh của mùa hè làm cô nhíu cả mắt. Cúi xuống nhìn cô bạn mình rồi hờ hững đáp:
"Đây là mùa hè cậu ạ. Từ khi tớ đến cái trường này tớ liền nhận ra có vẻ các cậu ở trong này rất thích mùa đông, ai ai cũng hỏi tớ là lạnh không mặc dù là đang mùa hè là sao?"
Triệu Lệ Manh phấn khích chỉ tay theo hướng trước mặt không xa nhẹ nhàng đáp lại:
"Cậu nghĩ sao khi hai tảng băng đứng gần nhau?"
Tiểu Ái nhìn theo hướng Triệu Lệ Manh chỉ thì thấy Dương Thuần Vũ và một em gái tầm lớp 8 hoặc lớp 9 . Tiểu Ái thấy cô bé đó lạnh lùng đứng đợi đó, khi thấy Dương Thuần Vũ đi đến sắc mặt của bé vẫn không thay đổi gì chỉ gật đầu như một lời chào rồi sánh vai bước đi cùng cậu. Tuy vậy nhưng cô nhận ra hai người họ có sự ăn ý đến lạ. Đúng là khi nhìn thấy hai người thì cô cũng đã cảm nhận được cái rét trong mùa hè rồi.
Bỗng lúc này trong mắt Triệu Lệ Manh hiện lên một tia hứng thú, phấn khích quay sang nhìn Tiểu Ái, hớn hở nói:
"Tiểu Ái, nữ hiệp! Tớ có một thử thách cậu muốn nhận không?"
"Thử thách gì? Cậu nói thử xem?"
Ngay từ nhỏ Tiểu Ái rất thích những thử thách mà người khác đặt ra cho cô. Có lẽ là do cái tôi của cô rất cao, cũng chính vì điều này mà mẹ và ba cô thường hay áp dụng để cô có thể học hành tốt như bây giờ. Triệu Lệ Manh khẽ cười gian tà quay sang nhìn Tiểu Ái với ánh mắt vô cùng mờ ám:
"Tớ thách cậu làm được lớp trưởng băng giá của lớp ta yêu cậu!"
Tiểu Ái ánh mắt mắt có chút giao động. Điều này...không thích hợp mà!
"Chẳng phải cô bé lúc nãy là người yêu cậu ta sao? Thôi làm gì thì làm chứ Tuesday"s đi phá hoại hạnh phúc nhà người khác tớ không làm được!"
Trình nghe cô nói vậy liền sững người một lúc rồi cười phá lên:
"Trời ơi! Tiểu Ái của tôi ơi! Trước khi vào trường cậu có tìm hiểu hay bát quái vơi ai không vậy? Ngay cả 2 nhân vật hot nhất nhưng không thể đến với nhau của trường này mà cậu không biết. Tớ phục cậu rồi! Cô bé đó là Bạch Lộ Lộ thiên kim tiểu thư của Bạch gia em họ của Lớp trưởng người yêu gì cậu ơi! Bây giờ thì hết cớ rồi chứ? Chấp nhận không?"
Cô bé đó không phải người yêu của Dương Thuần Vũ? Vậy..... Im lặng hồi lâu cuối cùng Tiểu Ái cũng quay ra nhìn Triệu Lệ Manh với ánh mắt kiên quyết:
"Dám! Sao lại không dám chứ?!"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lớp Trưởng! Mình Kết Hôn Đi!
- Chương 1: Trở về.